Thầm Yêu: Quất Sinh Hoài Nam

Chương 46: Chúng ta đều là kẻ dối trá




Lạc Chỉ đang định đi ra khỏi cổng thì bỗng nhiên gặp Đinh Thủy Tịnh.

Đinh Thủy Tịnh mang theo một túi đồ ăn vặt lớn, khoác áo khoác trắng nhưng không kéo khóa, để lộ ra chiếc áo len in hình chú thỏ lớn bên trong. Tóc cô ấy dài ra nhiều buông xõa trên bờ vai nhỏ nhắn, chóp mũi lạnh đến đỏ ửng.

Lạc Chỉ sững người. Đinh Thủy Tịnh càng bất ngờ hơn, khuôn mặt lộ vẻ không thể tin nổi.

“Sao cậu ở đây?” Đinh Thủy Tịnh hỏi.

“Nhà có chút chuyện nên phải về, tiện thể tới thăm... thăm cậu.”

Đinh Thủy Tịnh nở nụ cười rạng rỡ đến mức có thể làm tan chảy núi băng ở Nam Cực, khiến Lạc Chỉ vừa chột dạ vừa ngại ngùng.

Bảo vệ dường như đã quen với việc Đinh Thủy Tịnh tự do ra vào nên không ngăn cản. Lạc Chỉ không hỏi cô ấy sao lại ra ngoài mua đồ ăn khi người khác đang học, bởi trước giờ trong việc học hành cô ấy vẫn chẳng mấy khi hành xử giống người thường.

Hai người đi đến sảnh lớn, ngồi lên bệ cửa sổ.

“Thực ra đến sân thể thao thì dễ nói chuyện hơn, nhưng mà lạnh quá.” Đinh Thủy Tịnh nói, “Xin lỗi nhé, cậu đến thăm mình mà mình lại trốn học.”

“Có gì đâu. Cậu lúc nào chẳng nắm mọi thứ trong lòng bàn tay.” Lạc Chỉ cười khẽ.

Đinh Thủy Tịnh hừ nhẹ, “Nắm mọi thứ trong lòng bàn tay? Về chuyện này thì ai hơn được cậu chứ?”

Lạc Chỉ ngạc nhiên, cô không rõ tại sao vừa mới bắt đầu câu chuyện mà Đinh Thủy Tịnh đã thốt ra một câu không mấy thiện chí như vậy.

Im lặng một lúc, Đinh Thủy Tịnh cúi đầu, “Xin lỗi.”

Lạc Chỉ vội chuyển chủ đề, “Bao giờ thi mỹ thuật chuyên ngành?”

“Một tháng nữa. Trước hết thi ở học viện Nghệ thuật trung ương, sau đó thi viện Mỹ thuật Bắc Quảng và Thanh Hoa. Lúc trước còn có mấy trường ở Đại Liên và Thượng Hải, nhưng ở chỗ chúng ta đều có điểm thi nên không cần đến tận nơi.”

“Đúng ra bây giờ cậu phải đang ở trong phòng luyện vẽ chứ nhỉ? Mình nhớ năm đó Hứa Thất Xảo lớp chúng ta cũng định thi trường Nghệ thuật, một tháng trước khi thi chẳng thấy cô ấy đến lớp mấy.”

“Mình ít khi đến đó lắm, dù sao mình chỉ có hai nơi để đến, chán chỗ này thì đi chỗ kia thôi. Với lại nếu mình không tới trường thì hôm nay làm sao gặp được cậu?” Đinh Thủy Tịnh nháy mắt.

Lạc Chỉ nghẹn lời, suýt nữa thì quên mình đã nói dối. Cô biết thời gian này hẳn là hôm nào Đinh Thủy Tịnh cũng phải nhốt mình trong phòng vẽ để luyện thi, thế mà vẫn mặt dày nói là đến thăm người ta.

Đinh Thủy Tịnh cũng không làm khó cô, tiếp tục kể tình hình của khóa Mười hai năm nay.

“Những tháng ngày ban Xã hội bị cậu thống trị đã qua rồi. Giờ hạng nhất đều do mấy nữ sinh thay nhau chiếm giữ, mà còn tranh giành nhau đến sứt đầu mẻ trán ấy chứ.” “Thành tích nói lên tất cả, việc gì phải tranh giành?”

“Lĩnh vực nào chẳng có tranh đấu ngầm? Cậu xem hậu cung của hoàng đế ấy, ngày ngày tẻ nhạt, quanh quẩn chỉ có mấy việc như vị khách làng chơi sộp là hoàng thượng yêu thương vứt bỏ ai, ai mang thai, ai sảy thai, ai sinh con trai ai sinh con gái, có vậy mà vẫn giành giật suốt ngày đấy thôi. Đám phụ nữ đó tranh đấu đến phát cuồng, cống hiến cho sự nghiệp làm phim truyền hình mấy trăm năm sau của đất nước ta bao câu chuyện đặc sắc còn gì?” Đinh Thủy Tịnh cười mỉa mai, “Học sinh, đảng viên dự bị, buổi giao lưu ngắn hạn của Đại học New York, đương nhiên có cả buổi chiêu sinh quan trọng của đại học P và đại học T, rồi các khoa ngành trong trường đại học, đấu còn đặc sắc hơn hậu cung ấy chứ, thú vị hơn lúc cậu độc chiếm ngôi đầu bảng của ban Xã hội trường Chấn Hoa nhiều. Cậu làm chúng mình bỏ lỡ bao nhiêu thứ hay ho.”

“Có lẽ vậy.”

“Thời đó, vở kịch hay duy nhất của ban Xã hội chúng ta là chuyện của Diệp Triển Nhan và Thịnh Hoài Nam...” Cô ấy vừa nói vừa liếc nhìn Lạc Chỉ, dừng lại một chút, “Nhưng có vẻ cậu cũng chẳng quan tâm. Nói ra thì bệ cửa sổ mà chúng ta đang ngồi đã từng là nơi đôi tình nhân trẻ nói chuyện trời biển đấy.”

Lạc Chỉ cảm thấy Đinh Thủy Tịnh nói xong còn liếc nhìn cô thêm lần nữa.

Cô cúi đầu nhìn bệ cửa sổ lát đá phía dưới, mỉm cười, “Thế à?”

Hai người trầm mặc một lúc, Đinh Thủy Tịnh bỗng dưng nói, “Một lát nữa là đến giờ ăn tối rồi, đi căng-tin không?”

Lạc Chỉ ngoảnh nhìn mặt trời đang lặn dần ở phía Tây rồi lên tiếng, “Mình phải về nhà. Cậu thì sao? Đến phòng vẽ hay lên lớp?”

Đinh Thủy Tịnh cũng không tỏ ra mất hứng vì lời từ chối của cô, “Lên lớp. Đằng nào thì mình cũng phải mang đồ ăn về.”

“Nếu cậu thường xuyên ở phòng vẽ thì sao lại mua nhiều đồ ăn để ở trường thế?”

“Ai bảo cậu mình mua cho mình ăn? Mua cho người khác đấy. Giờ mình mới về khéo họ chết đói rồi.”

Lại có bạn mới rồi, Lạc Chỉ nghĩ. Dù ở hoàn cảnh nào thì Đinh Thủy Tịnh cũng không bao giờ cô đơn.

“Vậy chúc cậu thi tốt trong kỳ thi sắp tới.”

“Cảm ơn. À mà... Cậu có bạn trai chưa?” Đinh Thủy Tịnh cười nhưng vẻ mặt dường như hơi căng thẳng.

Lạc Chỉ lắc đầu.

“Cũng không thích ai à?”

Lạc Chỉ cười, “Hình như nãy giờ cậu rất muốn thăm dò mấy chuyện vặt này của mình, nhưng vẫn cố nhịn đúng không?”

“Đừng đánh trống lảng. Cậu có thích ai không?”

“Không.”

“Không à?” Sắc mặt Đinh Thủy Tịnh lạnh dần, một lúc sau vẫn không đi.

“Sao thế?” Lạc Chỉ hỏi, thầm nghĩ bộ dạng úp úp mở mở này của cô ấy thật quen thuộc.

“Nói mấy câu thật lòng sẽ chết à? Người nhà cậu đều có thói xấu này sao? Di truyền hả?” Đinh Thủy Tịnh để lại mấy câu đó rồi quay lưng bỏ đi. Tiếng bước chân mạnh mẽ của cô ấy vang vọng trong sảnh lớn rồi dần biến mất cùng bóng lưng mảnh dẻ ở khúc quanh.

Lạc Chỉ lần đầu tiên hóa đá toàn thân khi đang nói chuyện với người khác. Cô đứng ngây người tại chỗ mất một lúc lâu.

“Người nhà mình... làm sao chứ?”

Lúc ăn cơm tối mẹ đã dọn xong hành lý cho cô.

“Dù sao giữa tháng Giêng con cũng về, chỉ còn có hơn nửa tháng nữa. Túi hành lý gần như chẳng có gì, nhưng cứ mang về đi, bao giờ nghỉ đông còn tiện để đồ mang về.”

Lạc Chỉ vừa gặm miếng sườn vừa gật đầu.

Một lát sau mẹ nói, “Sao mẹ cứ cảm thấy con có tâm sự?”

Lạc Chỉ ngạc nhiên lắc đầu, “Đâu có ạ?”

“Chưa có bạn trai à?”

Lạc Chỉ cười, “Chưa ạ. Mà sao tâm sự cứ nhất thiết phải là chuyện này chứ?”

“Mẹ chợt nhớ ra... hồi con học cấp Ba, khi mẹ dọn bàn học có thấy mấy tờ giấy. Nói trước là mẹ không đọc trộm nhật ký của con đâu nhé. Mấy trang giấy đó tự rơi ra từ sách ôn tập của con. Mẹ tưởng giấy nháp nên mới nhìn qua, lúc biết nội dung bên trong là gì thì không đọc nữa mà cất lại luôn. Nói chung là có liên quan đến một cậu trai.”

Lạc Chỉ nhổ một miếng xương ra chiếc bát rỗng.

“Mẹ không đọc mà biết là có liên quan đến một cậu trai, thần kỳ thật đấy. Ngày trước mẹ nên theo học ngành Khảo sát địa chất mới đúng, để người khác đỡ phải đào bới lung tung. Vì mẹ chỉ cần liếc một cái là biết trong lòng đất có gì.”

“Mẹ không đọc thật mà.” Mẹ tỏ vẻ sốt ruột, “Chỉ nhìn qua thôi là thấy được mấy từ then chốt.”

Ôi, lại còn từ then chốt... Lạc Chỉ mấp máy môi, không nói thêm nữa.

“Nhưng mẹ vẫn tin tưởng con. Mẹ nghĩ con rất hiểu chuyện nên cũng không dặn dò gì, chỉ cất lại chỗ cũ thôi.”

“Vâng.”

“Vậy cậu trai kia... về sau thi vào đâu vậy?”

“Con không nhớ mẹ nhắc đến nhật ký gì và cậu trai nào nữa? Có chuyện này ạ?”

Trông vẻ mặt Lạc Chỉ không giống đang nói dối. Mẹ múc canh cho cô, chẳng biết phải nói tiếp thế nào.

“Đi học gặp chàng trai nào tốt phải nói với mẹ đấy.”

“Vâng.” Lạc Chỉ bật cười, “Mẹ thật là...”

Mẹ ngẩn người, sau đó búng tai cô.

“Sáng sớm mai sẽ gặp nhà cô Phó ở ga tàu. Đi ngủ sớm đi, trước khi ngủ nhớ nghĩ kỹ xem có quên gì không.”

“Vâng ạ. Chúc mẹ ngủ ngon.”

“Ngủ đi.”

Vào phòng rồi, Lạc Chỉ chợt phát hiện lưng mẹ còng hơn trước nhiều. Sống mũi cô cay cay, “Mẹ... Mẹ không oán trách bố và bên nhà nội sao? Cả ông ngoại nữa...”

Mẹ nở nụ cười, đi đến chỉnh lại chăn cho con gái, thái độ bình thường như thể cô chỉ vừa hỏi thời tiết ngày mai, “Mẹ yêu bố con, tốt với người nhà nội, cũng làm tất cả những điều có thể làm cho con rồi. Khổ thì khổ chứ mẹ không có gì để hổ thẹn, cũng không oán trách.”

“Lạc Lạc, mẹ vẫn thấy có lỗi với con. Con luôn rất cố gắng, nhưng mẹ cứ lo liệu có phải mẹ đang ép con hay không? Con chẳng bao giờ tâm sự chuyện gì, cũng không tươi vui như các bạn cùng trang lứa, hồi cấp Hai có một khoảng thời gian con hầu như chẳng bao giờ cười. Hồi ấy mẹ thường lén khóc sau lưng con vì không biết phải làm thế nào. Trên vai là gánh nặng gia đình, mẹ lại sợ khiến con lỡ dở điều gì, nếu đến khóc mà cũng để con trông thấy thì chắc chắn con sẽ bị áp lực nặng nề hơn, tâm sự càng nhiều hơn... Giờ con đi học đại học không ở nhà nữa, mẹ vừa về đến là ngồi ở bàn học của con nhớ lại những chuyện trước kia. Mẹ cảm thấy, nếu mình có oán trách bố con, bà nội và ông ngoại con thì cũng là vì họ có lỗi với con thôi.”

Mẹ vừa nói vừa nhìn lớp băng phủ bên ngoài cửa sổ rồi thở dài, “Mẹ oán ai trách ai, sống có vui hay không đều chẳng sao hết, mẹ chỉ mong con lớn lên mà không mang oán hận trong lòng. Họ đều qua đời rồi, con có hận cũng được. Nhưng con còn trẻ, cứ như thế chẳng lẽ trong lòng không khó chịu sao? Mẹ với bố con tình sâu nghĩa nặng. Nếu con có thích chàng trai nào, đặt mình vào vị trí của mẹ mà nghĩ thì sẽ hiểu mẹ không thể nào oán hận đâu, mẹ luôn rất vui vẻ.”

Lạc Chỉ vùi đầu vào chiếc gối mềm, nước mắt như mưa đổ.

Đây mới là yêu. Cô nông cạn quá, cứ tự mình chìm đắm trong nỗi buồn thương, tưởng rằng bản thân đã đủ bình thản để gánh vác tất cả, nhưng thực ra đến giờ cô vẫn không thể thực sự khoan dung, vẫn luôn suy tính thiệt hơn, được mất.

Tình yêu và oán hận của cô đều phản xạ ngược lại chính bản thân, cho nên mới gây ra tổn thương sâu đến vậy.

-Hết