Lạc Chỉ đã từng xem phim “Câu chuyện tháng Tư” của Shunji Iwai, cô gái trong phim vì tình yêu thầm kín của mình mà cố gắng thi đỗ trường Đại học Nghệ thuật Musashino, cô ấy hạnh phúc hơn cô nhiều. Nếu Lạc Chỉ là một cô gái ngây thơ ngốc nghếch, chỉ coi một mình anh là mục tiêu và động lực, vậy tình cảm này có thể sẽ càng khiến người khác cảm động. Nhưng cô không như thế. Cô có kiêu ngạo và trách nhiệm của riêng mình, niềm tin “đuổi theo người ấy, trở nên mạnh mẽ giống như người ấy” chỉ giúp những bước đi của cô thêm vui, thêm nhanh mà thôi. Dù sao nhớ đến anh vẫn thoải mái hơn là ngày ngày khóc thầm vì nhớ mẹ.
Anh tự tin đi trước, còn cô cứ thích, cứ đuổi theo sau, cả việc học hành và tình cảm đều không hề lỡ dở.
Cho dù không dám nói ra, nhưng cô vẫn luôn tìm cơ hội khiến anh chú ý đến mình.
Vào mỗi buổi chiều của mùa hè năm lớp Mười, chỉ cần vừa tan học là Lạc Chỉ đã đi khắp sân thể thao chỉ để xem anh có đang ở đó hay không. Điều nực cười nhất là cô chưa bao giờ dám đường hoàng đi đến gần chỗ lớp họ chơi bóng rổ. Cô luôn đứng ở một góc khuất rất xa, hồi hộp và ngượng ngùng ngắm nhìn, dường như sợ chỉ cần đến gần một chút là sẽ bị cả thế giới đều sẽ nhìn thấu tâm tư.
Mỗi lần nhớ tới điều này, cô đều cảm thấy mình khi đó thật quá ngốc nghếch.
Cô giáo dạy Văn của ban Xã hội cũng dạy lớp số Ba, chuyện này khiến cô vừa hưng phấn vừa thấp thỏm. Lạc Chỉ biết điểm duy nhất cô giỏi hơn anh chỉ có viết văn, nhưng những đề bài cũ mèm, các luận điểm luận cứ, dẫn chứng, phép ẩn dụ so sánh vớ vẩn này... cô nghĩ anh rất coi thường, nếu không sẽ không có câu hỏi huyền thoại của cô giáo dạy Văn, “Ai là Thịnh Hoài Nam? Có định thi đại học nữa không?”
Thế nên kỳ thi nào Lạc Chỉ cũng rất chịu khó sáng tác, cố hết sức biến những thứ rập khuôn cũ kỹ trở nên mới mẻ, từ ý văn đến cách sắp xếp từ ngữ, đặt câu, khiến bài viết vẫn giữ được những quy tắc cơ bản mà không khiến người khác cảm thấy khó chịu khi đọc. Nếu như thế, khi giáo viên dạy Văn cầm bài thi của cô sang lớp số Ba đọc, hoặc in những bài văn xuất sắc trong khối để phát làm mẫu, anh sẽ đọc được những gì cô viết, sẽ nhận ra đó không phải là những câu chữ sáo mòn rỗng tuếch mà anh vẫn ghét bỏ.
Thế nhưng dù cô viết cẩn thận, viết hay đến đâu, anh cũng chưa từng đọc dù chỉ một bài.
Dù họ không quen nhau, nhưng suốt thời cấp Ba, điều mà Lạc Chỉ muốn biết nhất, đó là rốt cuộc anh có biết đến cô hay không? Ít nhất cũng đã từng nghe nói chứ? Vậy ấn tượng của anh là gì? Giỏi giang? Chăm chỉ? Hay là một cô nàng mọt sách trầm lặng? Anh hẳn đã phải nghe nói người đứng nhất ban Xã hội là ai, đã đọc văn cô viết chứ? Anh có thích hay không...
Sau này, trong lần hẹn đầu tiên đó, cuối cùng cô cũng có được đáp án.
Anh chưa từng đọc những bài văn kia, tất cả đều bị dùng để làm nháp tính toán. Trong lớp, khi cô giáo Ngữ Văn đọc bài của cô, anh ngồi ở dưới ngủ rất ngon lành. Trương Minh Thụy nói Thịnh Hoài Nam chưa từng để ý đến cô.
Bao suy tưởng trôi nổi giữa khoảng trời ký ức, tất cả đều như những bong bóng lửng lơ, cuối cùng bị sự thật gai góc đâm vỡ.
Đi một lúc cảm thấy mệt, Lạc Chỉ ngồi lên bệ cửa sổ tầng Bốn khu hành chính, quay người nhìn sân thể thao vắng lặng.
Cô luôn thích bệ cửa sổ này, khi vừa vào trường đã thường đến đây ngồi nghĩ ngợi. Mép tường rất rộng, cô có thể nép cả người vào mà ngồi gọn lên, ôm đầu gối ngẩn ngơ nhìn. Tiếc là về sau chẳng biết vì sao mà Thịnh Hoài Nam và Diệp Triển Nhan lại chiếm lấy nơi này, Lạc Chỉ tới gần nhìn thấy bóng hai người dưới ánh sáng mờ tối, chỉ đành ngậm ngùi vòng đường khác bỏ đi.
Không biết đây có tính là một sự ăn ý giữa cô và anh không? Cho dù sự ăn ý này vừa đáng buồn lại vừa nực cười.
Lạc Chỉ lặng im nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Sân thể thao vắng vẻ, những chiếc lá rơi rơi xoay nhẹ trong cơn gió, thỉnh thoảng sân đá bóng đầy đất bên cạnh lại cuốn lên những tầng bụi nhỏ, thổi vào cửa sổ, nghe có tiếng sột soạt khe khẽ trong không khí.
Đêm tối vẫn quyến rũ hơn, bởi ban ngày mọi thứ đều chân thực và xấu xí đến kinh ngạc. Lạc Chỉ bỗng nhận ra, chẳng trách hôm đó Thịnh Hoài Nam đưa mình đi lên tầng thượng tòa nhà khoa Tự nhiên ngồi ngắm cảnh đêm, cô lại thấy quen thuộc như thế. Hóa ra cảnh đêm đó và cảnh đêm ở Chấn Hoa là một cặp song sinh. Đây là chốn thiên đường bị đô thị phồn hoa bao quanh, là một ngôi sao yếu ớt giữa hàng vạn ánh đèn lung linh vây bọc.
Học kỳ Hai năm lớp Mười một, Thịnh Hoài Nam gặp Diệp Triển Nhan. Cuốn nhật ký chưa từng gián đoạn của Lạc Chỉ bị bỏ trống mười ngày.
Nỗi buồn thương của cô không nằm ở việc anh có bạn gái, mà vì bạn gái của anh có tính cách khác cô hoàn toàn. Lạc Chỉ chợt hiểu rõ, dù có cố gắng thể hiện thế nào thì cô cũng không bao giờ là đối tượng khiến anh chú ý.
Trước kia cô vốn cho rằng thanh xuân có thể ngừng lại ở nơi này, anh thong thả đi, cô vui vẻ đuổi theo, cẩn thận góp nhặt từng thứ vụn vặt thuộc về anh, thậm chí nếu nói về Thịnh Hoài Nam thì cô tự tin mình còn hiểu rõ hơn chính anh trong một vài chi tiết nhỏ. Huống hồ sợi dây ràng buộc giữa họ đã kéo dài và bền lâu như vậy, mối duyên này có lẽ cũng hàm chứa điều gì đó. Trong tiểu thuyết luôn là như thế kia mà. Những mơ mộng của cô đâu phải là hoàn toàn vô căn cứ.
Cô viết vào nhật ký:
“Trước giờ mình chưa từng tự tin, nhưng không biết tại sao sâu trong lòng mình vẫn nghĩ, rồi một ngày nào đó chúng mình sẽ ở bên nhau, hoặc có thể nói, trước kia chúng mình vẫn luôn bên nhau mà.”
Nhưng thực tế cho thấy cô không nên quá tự tin.
Đôi lúc trước khi đi ngủ, Lạc Chỉ tự nói với mình, rồi có một ngày cô sẽ đường hoàng mà mở quyển nhật ký ra cho anh đọc, nói với anh rằng, Mình có thể nhận ra lúc nào cậu vui, lúc nào cậu tỏ vẻ khách sáo, lúc nào khó chịu... Mình nghĩ cậu rất cô đơn. Mong là cậu có thể tin tưởng mình, bởi vì mình... Lạc Chỉ ít khi có những mơ mộng màu hồng của con gái tuổi đó, nên suy nghĩ kia thực sự rất hiếm hoi.
Nhưng giờ không cần nữa rồi. Diệp Triển Nhan hiểu được những cảm xúc của anh. Hoặc dù Diệp Triển Nhan không hiểu, cô ấy cũng không cần phải lén lút quan sát như Lạc Chỉ. Anh sẽ chủ động nói cho cô ấy.
Lạc Chỉ ơi, quên đi.
Cô mở những trang sau trắng trơn của cuốn nhật ký ra, nhìn mãi, nhưng không khóc.
Nỗi cố chấp của con người không phải thứ muốn cắt đứt là cắt đứt ngay được. Có thể chúng ta sẽ thề thốt là phải quên đi, nhưng rồi cuối cùng vẫn phải oán trách sự bất lực của chính mình.
Lần kế tiếp mở cuốn nhật ký ra viết, Lạc Chỉ nhận ra rằng giả vờ bao dung là một chuyện quá mệt mỏi. Thành thật với bản thân là quan trọng nhất, nếu không cô sẽ càng cô đơn hơn.
Lạc Chỉ từng nói với Giang Bách Lệ rằng đừng làm người qua đường trong câu chuyện của người khác. Cô luôn tâm niệm điều này khi viết nhật ký. Suốt ba năm trời, trong cuốn nhật ký chỉ nhắc đến Diệp Triển Nhan một lần – ngày mưa hôm ấy, một đôi áo mưa xanh và hồng, chiếc áo mưa in hình chú ếch xanh anh mặc là lời hứa mãi mãi không thực hiện được của bố cô. Mỉa mai biết mấy... Bao tâm tình đan thành một mối, lần đầu tiên trong nhật ký Lạc Chỉ thể hiện sự ngưỡng mộ sâu sắc với họ, sự ngưỡng mộ hàm chứa cảm giác nản lòng vô cùng đối với cuộc sống của mình.
Đó là lần duy nhất. Lạc Chỉ tựa đầu vào lớp kính lạnh lẽo, thả ánh nhìn về phía sân bóng, miệng nở nụ cười tự giễu.
Trong cuốn nhật ký có viết rất nhiều thứ về người con trai đó. Anh dùng ba chiếc đũa ăn cơm. Anh không nhận được tấm bưu thiếp sông Mê Kông bị xé nát. Vài kiểu phối đồ cố định của anh. Trong buổi gặp mặt chiêu mộ sinh viên của đại học P, lúc anh đi qua, cô ngửi thấy mùi thơm dịu của quần áo mới giặt. Mỗi sáng anh mặc quần áo thế nào, mấy giờ xuất hiện ở ngã rẽ gần trường học. Anh luôn mang túi sách bên tay trái, trên chiếc túi luôn treo một chiếc tai nghe màu trắng... Dù lặp lại bao nhiêu lần cô cũng có thể viết cho khác đi.
Một nội dung, một cái tên, một góc nhìn. Ba năm trôi qua như vậy.
Có đôi khi tả đi tả lại đến chán, cô sẽ viết vào nhật ký những ao ước và hy vọng về thành tích của mình, về tương lai của mình, và cả... về anh.
Chẳng hạn như lúc anh đi thi giao lưu học sinh, cô đã viết, “Cậu chỉ cần phát huy khả năng vốn có của cậu là được. Mà cậu chẳng căng thẳng gì đâu, mình biết chứ.”
Hoặc trong kỳ thi tháng đầu tiên của năm lớp Mười hai, khi anh tụt xuống hạng Ba một cách khó hiểu, cô cười nhạo anh trong nhật ký, cuối cùng tổng kết rằng, “Mọi người cười chê cậu, nhưng tất cả đều là thiện ý, đó là vì tài năng và sự mạnh mẽ của cậu khiến chúng mình nể phục.”
Cô gom góp được rất nhiều niềm vui nỗi buồn từ Thịnh Hoài Nam, nhưng không vì thế mà khiến anh mất đi bất cứ thứ gì, ngược lại, cô còn dành cho anh rất nhiều thấu hiểu và chúc phúc. Chỉ tiếc cho quyển nhật ký kia.
Trước khi thi đại học, trường cho nghỉ để học sinh khối Mười hai ở nhà ôn tập. Ngày cuối cùng rất hỗn loạn, ai cũng phải đem thật nhiều đồ về nhà. Khi Lạc Chỉ cầm theo một túi lớn chen lên xe bus, cô bỗng dưng rất muốn hỏi Thịnh Hoài Nam xem anh đã bao giờ phải nếm trải cảm giác này chưa. Sau đó về đến nhà mới phát hiện ra cuốn nhật ký của mình cùng một tập đề và một quyển đề thi mẫu đã biến mất. Cô hoảng hốt nhớ ra mình đã vứt tập đề và quyển đề mẫu đã giải hết vào thùng rác sau lớp. Lúc đó thu dọn vội quá, có phải đã ném luôn quyển nhật ký vào rồi?
Trái tim Lạc Chỉ như rớt xuống đáy vực sâu. Cô bước qua túi tài liệu ôn tập trên mặt đất, chạy vội khỏi nhà, giơ tay đón taxi, nói bằng giọng hùng hồn nhất, “Trường Chấn Hoa, làm ơn nhanh lên.”
Nhưng khi chạy đến cửa lớp thì chỉ thấy Trương Mẫn đang khóa cửa. “Trương Mẫn. Đống rác kia... đã vứt hết đi rồi à?”
Trương Mẫn ngơ ngác nhìn cô, “Đúng thế.”
Lạc Chỉ muốn nói nhưng cứ ho liên tục.
“Cậu bình tĩnh đã.” Trương Mẫn suy nghĩ, “Cô chủ nhiệm nói hôm nay có nhiều thứ phế thải quá nên đừng vứt vào thùng rác lớn trong nhà vệ sinh, lúc nãy thu dọn xong mọi người mang hết đồ bỏ đến khu đổ rác sau sân thể thao rồi. Rác đều ở đó hết, toàn là tập đề ôn luyện với giấy nháp thôi, nhưng mà nhiều lắm.”
Cô nghe xong, không kịp thở đã chạy vội đến sân thể thao.
Ráng chiều buông xuống, ánh sáng ngày càng yếu ớt, phải kề sát tờ giấy vào mặt mới biết được trên đó viết gì. Lạc Chỉ đứng ở núi rác tuyệt vọng tìm kiếm. Mặc dù hầu hết là giấy vụn và sách cũ, nhưng có mấy lần không cẩn thận chạm vào những thứ đồ bẩn thỉu như chai sữa chua uống dở mà mất nắp hay vỏ chuối dính bết... Cô nén cảm giác buồn nôn, mở tất cả những chiếc túi, nhìn những tài liệu bên trong để nhận xem có phải túi của mình không.
“Lạc Chỉ, ở đây này.”
Không biết Trương Mẫn chạy theo đến đây từ lúc nào, một đang chỉ vào đống túi nilon màu đen to tướng, tay kia vẫy vẫy với cô.
Cô chạy đến, hai người cùng xô đổ đống rác. Trương Mẫn không chút ngại ngần xông vào tìm cùng cô, bới được một nữa thì xấu hổ cười, “À mà Lạc Chỉ này, cậu đang tìm gì thế?”
Lạc Chỉ đã lục tìm cả ba túi nhưng không hề thấy quyển nhật ký. Cô ngẩng đầu, gấp gáp hỏi, “Chỉ có ba túi này thôi à? Còn không?”
Trương Mẫn suy nghĩ rồi đáp, “Mình không phải là người gom rác, hình như không chỉ có ba túi thôi đâu, nhưng mình chỉ tìm thấy chỗ này.”
Lạc Chỉ ngồi xuống, sữa chua uống trên tay đã khô lại nhớp nháp, còn bôi vào mực in khiến tay đen nhẻm. Cô giơ hai bàn tay trước mặt, nhìn đống rác khổng lồ rồi nở nụ cười cam chịu.
“Cảm ơn cậu nhé Trương Mẫn. Mình không tìm nữa.”
Cô tự nói với mình, không tìm được thì bỏ đi. Có một số gánh nặng trút xuống được cũng tốt. Sắp phải trải qua kỳ thi lớn, cô còn phải cố gắng thi vào trường đại học mà anh sẽ vào. Chỉ là một quyển nhật ký chứ đâu phải người thật, khóc gì chứ...
Đúng vậy, khóc gì chứ... Cô ngồi bệt trên mặt đất, nước mắt chẳng hiểu sao cứ chảy không ngừng. Mũi không cay, lòng cũng không đau đớn, hình như thứ chảy ra từ mắt là mồ hôi đấy thôi.
Cô luôn nghĩ cuốn nhật ký kia là chiếc chìa khóa để trở về những năm tháng đã qua, nhưng bây giờ không về được nữa rồi.
Trên mặt đất ngổn ngang đề ôn luyện và giấy nháp, trên đó chằng chịt các vết mực, có cái viết tên, có cái không, tất cả đã chôn vùi cuốn nhật ký, cũng chôn vùi ba năm thanh xuân cô bước theo sau lưng anh. Ngày mai tất cả sẽ bị gom đi, rồi lên men cùng chai sữa chua, vỏ chuối và mấy miếng bánh mì cắn dở, trở nên tanh tưởi hôi thối.
Cô gục vào lòng Trương Mẫn khóc òa lên. Trương Mẫn không hỏi gì, dù Lạc Chỉ khắp người toàn mồ hôi, cô ấy vẫn dịu dàng ôm lấy cô, vỗ nhẹ lên tấm lưng đang run rẩy.
Cứ thế, Lạc Chỉ đã vứt bỏ một phần tuổi xuân của mình ở sau sân thể thao, để nó từ từ mục nát, úa tàn.
Ngẩn ngơ đi mãi, cuối cùng đã đi đến điểm cuối là sân thượng trống trải.
Năm đó cô ngồi đây đọc thuộc bài khóa của New Concept English 4.
Lạc Chỉ nhận ra tường đã được sơn lại hoàn toàn. Tất cả đều trơn tru sạch sẽ, vậy nên cũng không còn tìm được dòng chữ kia.
Vào buổi lễ tốt nghiệp, cô một mình đi tới nơi này, dùng bút bi viết thật cẩn thận ở góc khuất nhất:
“Lạc Chỉ yêu Thịnh Hoài Nam, không ai hay biết.”
-Hết