Sáng hôm sau, Thẩm Nam Tinh chui ra từ trong lòng Dịch Phong Từ.
Dịch Phong Từ còn đang ngủ, hàng mi trên dài che lấp hàng mi dưới.
Ánh mặt trời chiếu qua tấm rèm cửa không có nhiều tác dụng chắn sáng, Thẩm Nam Tinh xem đồng hồ, mặc chiếc quần ống rộng kẻ sọc màu xanh lam, xỏ đôi dép lào của Dịch Phong Từ, cầm tiền lẻ và chìa khóa, xuống lầu mua đồ ăn sáng.
Trước kia chuyện mua đồ ăn sáng đều do Dịch Phong Từ làm, anh đi làm sớm, mỗi khi Thẩm Nam Tinh mở mắt ra thì anh đã đi. Chẳng mấy khi có dịp đảo ngược, dạo trong khu phố cũ đầy ắp ánh mặt trời cho người ta cảm giác chìm dắm, thật giống như ngõ nhỏ là một chiếc bánh bao, nơi nơi tràn ngập vị béo ngậy thơm phức.
Thẩm Nam Tinh đi qua một tiệm bánh bao, vừa lúc ông ngủ mở lồng hấp, một luồng hơi nóng phả lên mặt, chờ hơi nóng tan đi, cậu hướng về phía bánh bao vừa ra lò, hít hà, là miến thịt heo.
Thẩm Nam Tinh xỏ chiếc dép lào lớn hơn của cậu ba cỡ quẹo vào tiệm bánh bao, gọi một lồng bánh bao thịt, còn dặn thêm không bỏ quá nhiều sa tế.
Trong thời gian chờ ông chủ đóng gói, Thẩm Nam Tinh nhận một cuộc điện thoại, là Tạ Nguyên Nhất gọi đến, hóng hớt chuyện xem mắt ngày hôm qua của cậu.
Thẩm Nam Tinh tóm tắt lại cả quá trình, cũng nói luôn chuyện anh trai bị thương.
Tạ Nguyên Nhất nghi vấn: “Sao anh cậu cứ bị thương đúng lúc cậu chạm vào vận đào hoa thế? Lần trước Khương Đình Đình đưa cậu thư tình thì anh cậu cũng bị trẹo chân, lần này cậu đi xem mắt lại tình cờ ngã xuống khi đang làm việc?”
Khương Đình Đình trong miệng Tạ Nguyên Nhất là bạn học cấp ba của Thẩm Nam Tinh. Vừa lên lớp mười, cô gọi cậu vào một rừng cây nhỏ bên cạnh thư viện, đưa cho cậu một phong thư tình, dự định yêu sớm với cậu.
Lúc ấy Thẩm Nam Tinh rất kích động, dù sao trên phương diện vũ đạo, Khương Đình Đình cao siêu hơn cậu nhiều, trong khoảng thời gian ấy còn vừa đạt được giải nhất cuộc thi vũ đạo toàn quốc. Nếu cậu có thể yêu sớm với Khương Đình Đình, hai người bọn họ có thể thức khuya dậy sớm luyện tập trong phòng vũ đạo, nhất định có thể cùng nhau trưởng thành, cùng nhau tiến bộ, nói không chừng cậu cũng có thể đạt giải cao trong cuộc thi vũ đạo tiếp theo.
Thế nhưng phong thư tình chứa đựng tình yêu thiếu nữ kia cậu còn chưa kịp cầm tới tay thì đã bị bạn học của Dịch Phong Từ hô to mau chạy tới phòng y tế, bảo rằng trong lúc tổng vệ sinh, anh cậu vô tình bị trẹo chân, đang nằm trên giường bệnh gọi tên cậu, đau đến mức sắp ngất đi luôn.
Đến bây giờ Thẩm Nam Tinh vẫn không nghĩ ra Dịch Phong Từ đã dùng tư thế gì mới có thể bị trẹo chân trong lúc tổng vệ sinh.
Chẳng lẽ ngã trên đất bằng?
Vậy thì năng lực phối hợp toàn thân của anh kém tới trình độ nào vậy?
Tạ Nguyên Nhất nói: “Nếu không hai người tìm chỗ xem bói đi? Sao tớ cứ cảm thấy vận xui của anh cậu tương sinh tương khắc với vận đào hoa của cậu thế?”
“Bỏ đi, có lẽ là trùng hợp thôi.” Thẩm Nam Tinh đáp, “Trong khoảng thời gian này tớ xin nghỉ phép chăm sóc anh ấy.”
Tạ Nguyên Nhất đã sớm quen với việc Thẩm Nam Tinh quan tâm Dịch Phong Từ, có khi cảm thấy quan tâm quá mức, thế nhưng cậu ta là con một, quá mức chỗ nào cũng không nói rõ được, còn nghĩ thầm là do mình ít thấy chuyện lạ.
Hai người tán gẫu thêm mấy câu, Tạ Nguyên Nhất hỏi Thẩm Nam Tinh tuần sau rảnh không, có muốn về thành phố C vài ngày không.
Tuần trước Thẩm Nam Tinh mới về, gần đây đang muốn trốn tránh ba để đỡ bị hỏi chuyện xem mắt, “Có chuyện gì không về không được à?”
Tạ Nguyên Nhất: “Cũng không hẳn, chỉ là nghe nói Trần Khiếu chuẩn bị kết hôn, hôm qua cậu ấy hỏi tớ dạo này cậu có rảnh không, có muốn trở về tham gia hôn lễ của cậu ấy không.”
Thẩm Nam Tinh suy nghĩ: “Sao cậu ấy muốn mời tớ tham gia hôn lễ?”
Tạ Nguyên Nhất: “Không biết, có lẽ muốn tập trung bạn học cùng nhau chơi thôi? Cậu có đi không?”
Thẩm Nam Tinh do dự.
Tạ Nguyên Nhất: “Đi đi, cả đám tụ họp, vừa lúc gặp mặt bạn cấp ba nhiều năm không gặp.”
Thẩm Nam Tinh vẫn quyết định suy nghĩ thêm, vừa cúp điện thoại thì thấy Dịch Phong Từ từ xa đi tới, có lẽ mở mắt không thấy cậu, gọi điện lại báo máy bận nên xuống đây tìm.
Thẩm Nam Tinh vẫy tay với anh, cầm đồ ăn sáng đi qua.
Chín giờ sáng, đã qua giờ đi làm. Khu phố cũ cũng chỉ còn nửa dân số, mấy cụ già phe phẩy quạt hương bồ ngồi trên ghế đá đầu ngõ.
Dịch Phong Từ nhận bữa sáng trong tay Thẩm Nam Tinh, hai người họ một trước một sau tiến vào ngõ nhỏ.
Đột nhiên một tiếng mèo kêu yếu ớt truyền tới từ góc tường.
Thẩm Nam Tinh theo âm thanh thấy một con mèo trắng bẩn thỉu, đang ngồi trong một hộp giấy cũ nát.
Bên ngoài hộp giấy là một con chó hoang đang nhe răng trợn mắt chuẩn bị tập kích động vật nhỏ.
Thẩm Nam Tinh gặp chuyện bất bình, lập tức cầm một cây gậy trúc khua về phía chó hoang.
Chó hoang sợ người, sủa hai tiếng với gậy trúc rồi kẹp đuôi chạy mất dạng.
Mèo trắng còn đang kêu, đôi đồng tử dị sắc lóe lên, thoạt nhìn đáng thương vô cùng.
Thẩm Nam Tinh mềm lòng vì tiếng kêu của nó, bước tới quan sát, hỏi Dịch Phong Từ: “Có cần mua thức ăn cho nó không?”
Dịch Phong Từ liếc con mèo trắng kia, ngoại trừ lông hơi bẩn thì phía dưới cổ sạch sẽ, hộp giấy cũng không có dấu vết bị phá hư.
Thẩm Nam Tinh muốn vuốt nó, Dịch Phong Từ kéo lại.
Chân mèo giấu trong hộp giấy lộ ra ngoài, phía dưới thịt lót là một miếng xương không thuộc về nó.
“Anh ơi?”
“Hửm?”
“Có cần mua thức ăn cho mèo không?”
Dịch Phong Từ không nói gì, đối diện với đôi mắt mèo, mắt mèo khẽ chớp, rõ ràng không quá giống ánh mắt khi nhìn về phía Thẩm Nam Tinh, như thể cảm giác được người đàn ông cao lớn trước mắt này không có lòng đồng cảm, lập tức trở nên lạnh lùng, không đáng thương như trước nữa.
Dịch Phong Từ ôm lấy bả vai Thẩm Nam Tinh, “Không mua.”
“Hả?” Thẩm Nam Tinh nói, “Vì sao? Nó thoạt nhìn đáng thương như vậy, liệu có bị đói chết hay không?”
Dịch Phong Từ: “Không đâu.”
“Nhưng…”
“Nó là thủ lĩnh của con phố này.”
Thẩm Nam Tinh chớp mắt, không thể tưởng được nhìn con mèo trắng kia, “Anh muốn nói nó vừa mới giả bộ đáng thương?”
“Ừ.”
“Vậy con chó hoang kia thì sao?”
“Chó hoang bị nó cào rất nhiều lần, chỉ biết đứng bên cạnh sủa linh tinh, không dám tiến lên.”
“Ồ.” Thẩm Nam Tinh cẩn thận quan sát lần nữa, nhận ra con mèo này không quá gầy, thoạt nhìn không phải dáng vẻ quá đói, nhún vai, lại chú ý tới cánh tay đặt trên vai mình, hỏi: “Tay anh không đau à?”
“Shh…”
“Sao thế?” Thẩm Nam Tinh vội hỏi.
Dịch Phong Từ nhíu mày: “Hơi đau.”
~Hết chương 9~