Tham Vọng

Chương 40




Chín giờ mười lăm phút sáng.

Thẩm Nam Tinh ngồi trong phòng nghỉ Nghiêm Hằng dẫn vào.

Phòng nghỉ rất lớn, có sô pha, trà bánh và cả thiết bị nghe nhìn.

Nghiêm Hằng đưa cho cậu mấy tạp chí giải trí đồng thời rót cho cậu một cốc nước ấm, nói: “Dịch tiên sinh còn một cuộc họp, khoảng mười rưỡi thì kết thúc. Thẩm tiên sinh chờ trong phòng này một lát, chờ ngài ấy xong việc, tôi sẽ sang báo với ngài.”

Thẩm Nam Tinh vội gật đầu, nhìn theo Nghiêm Hằng rời đi, lại nhìn khu làm việc bên ngoài phòng nghỉ.

Khu làm việc của Lâm thị cũng không khác công ty nhà mình mấy, chẳng qua cao ốc Lâm thị trang hoàng xa hoa hơn, công nhân viên cũng không chi chít, tất cả đều mặc tây trang cắt may khéo léo, người gọi điện, người lật văn kiện.

Cậu ở một mình thấy hơi chán, vốn định gọi cho Dịch Phong Từ tán gẫu lại cảm thấy không tốt lắm, chỉ đành vừa lật tài liệu vừa tưởng tượng Dịch Phong Từ mặc tây trang sẽ có dáng vẻ thế nào?

Nếu được ba mẹ ủng hộ, không tính toán quan hệ của bọn họ, có lẽ cậu sẽ chuyển công việc về thành phố C dần. Trung tâm dạy múa ở thành phố A vẫn mở, chăm chỉ chạy qua chạy lại là được, không thành vấn đề. Thời gian dạy của cậu cũng tương đối tự do. Tuy không thể về thành phố C định cư ngay nhưng một tháng có nửa tháng ở lại cũng được.

Như vậy thì Dịch Phong Từ có thể tới công ty của ba làm mà không càn băn khoăn nữa.

Cũng có thể thử mặc tây trang.

Anh trông không tồi, vóc dáng lại cao, vai rộng eo nhỏ đứng ở nơi đó chẳng khác nào một móc treo quần áo di động hoàn mĩ. Chỉ là mấy năm nay cái giá này chỉ treo mấy bộ quần áo kiểu dáng đơn giản, tuy cũng rất đẹp nhưng nếu thay bằng một bộ tây trang thì sẽ thế nào nhỉ?

Thẩm Nam Tinh ngồi trên sô pha thả trí tưởng tượng bay xa, quyết định lát nữa xong chuyện sẽ dẫn Dịch Phong Từ đi may một bộ.

Khoảng mười rưỡi, Nghiêm Hằng lại xuất hiện, đẩy cửa phòng nghỉ.

Thẩm Nam Tinh đứng lên hỏi: “Dịch tiên sinh hết bận rồi?”

Nghiêm Hằng: “Xong rồi, mời Thẩm tiên sinh theo tôi.”

Thẩm Nam Tinh cầm tài liệu vội vàng theo sau y.

Phòng nghỉ ở tầng 23, văn phòng của Dịch tiên sinh ở tầng 32.

Thẩm Nam Tinh theo Nghiêm Hằng vào một thang máy riêng, nhìn con số không ngừng tăng lên, tâm trạng cũng dần căng thẳng.

Tuy có Lâm tiểu thư hỗ trợ dẫn tiến nhưng cậu vẫn lo bị từ chối.

Dù sao Lâm thị có tiền nhưng không phải nhà từ thiện. Theo như tình hình hiện tại của Thẩm gia, nếu Lâm thị đồng ý rót vốn rất có thể trong một năm tới không thu về lợi ích gì. Hơn nữa theo cậu biết, người này cũng không phải một tay che cả Lâm thị, có nhiều chuyện không thể tự quyết định, có lẽ nói chuyện xong thì người này còn phải xin chỉ thị của ông Lâm, dù sao chức vị này tồn tại là bởi ông Lâm lớn tuổi rồi, không thể tới công ty làm việc nữa.

Cho nên xét đến cùng người nọ cũng là một nhân viên, chỉ là cao cấp hơn nhân viên bình thường một chút, là một nhân viên cấp cao.

Thang máy kêu “tinh” một tiếng, đã tới nơi.

Thẩm Nam Tinh vỗ ngực tự trấn an mình đừng hồi hộp nữa.

Tầng 32 im ắng, so với không khí làm việc ngất trời ở tầng 23 thì nơi này im ắng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Nghiêm Hằng dẫn cậu đi qua một hành lang dài rồi dừng lại trước văn phòng đóng chặt cửa.

Bên ngoài văn phòng có một tấm bảng viết “Lâm Hoằng”, thực hiển nhiên, dù mọi chuyện của Lâm thị đều phải qua tay người điều hành họ Dịch thẩm duyệt thì chủ nhân chân chính của Lâm thị vẫn mang họ Lâm.

Thẩm Nam Tinh đứng ngoài cửa thầm cổ vũ, cố ý chỉnh điện thoại sang chế độ yên lặng, chờ Nghiêm Hằng đẩy cửa rồi cùng đi vào.

Khác hẳn phong cách hiện đại ngoài cửa, văn phòng Lâm lão tiên sinh hiện một vẻ cổ kính, sàn gỗ màu nâu thẫm phối với bàn ghế gỗ sang quý làm cả căn phòng trầm tĩnh hẳn đi.

Trong phòng có mấy vách ngăn, đập vào mắt là gian tiếp khách, bên trái là một vách ngăn bằng gỗ, phía sau hẳn là gian làm việc. Thẩm Nam Tinh đứng ở gian tiếp khách có thể thấy một người ngồi trên ghế văn phòng, người nọ không đối mặt với cậu mà mà ngồi trên ghế xoay, chỉ lộ nửa cánh tay.

Nghiêm Hằng không nói gì, Thẩm Nam Tinh cũng không dám mở miệng, chỉ đành căng thẳng cầm tài liệu trên tay, theo động tác của Nghiêm Hằng mà ngồi xuống sô pha bằng gỗ có trải đệm mềm.

“Thẩm tiên sinh, xin đưa tài liệu của ngài cho tôi.”

“À, đây.”

Nghiêm Hằng rót một chén nước đặt trước mặt Thẩm Nam Tinh, nhận lấy văn kiện của cậu rồi đi tới ghế xoay.

Thẩm Nam Tinh không thể đi qua, chỉ có thể dán mắt lên người Nghiêm Hằng, nhìn y đưa văn kiện cho người điều hành, lại nhìn vị kia lật văn kiện từng tờ từng tờ một.

Phương thức gặp mặt thế này khác hẳn trong suy nghĩ của Thẩm Nam Tinh, như thể cậu đang được đặt trong một bộ kịch câm nhưng lại không thể lỗ mãng chạy tới quấy rầy người ta, chỉ có thể thành thật ngồi chờ trên sô pha.

Vài phút sau.

Nghiêm Hằng đi ra, nói với Thẩm Nam Tinh bằng giọng nhẹ nhàng: “Dịch tiên sinh đã đồng ý hỗ trợ, bởi vì liên quan đến hạng mục này không thuộc giám thị của ngài ấy nên phải tìm người phụ trách thì mới bàn bạc được. Nếu Thẩm tiên sinh không ngại thì cùng tôi tới phòng photo, tôi sao chép văn kiện này thành mấy bản để có cơ sở triển khai kế hoạch tiếp theo.”

Thẩm Nam Tinh không ngờ sẽ thuận lợi như vậy, rõ ràng cậu chưa nói câu nào mà?

“Sao có thể làm phiền Dịch tiên sinh tự mình đi hỏi, ngài nói luôn với tôi bộ phận nào để tôi qua luôn là được.”

Nghiêm Hằng: “Thẩm tiên sinh không phải nhân viên của công ty, mặc dù đi qua cũng không chắc thuyết phục được cho nên Thẩm tiên sinh cứ về nhà chờ tin tức, nếu có tiến triển tôi sẽ báo lại ngay.”

Nghiêm Hằng nói xong, vừa chuẩn bị mang Thẩm Nam Tinh rời đi lại nghe thấy Dịch tiên sinh vốn duy trì im lặng từ đầu tới giờ bất chợt ho khan một tiếng.

Nghiêm Hằng lập tức dừng chân, đột ngột bổ sung: “Dù sao cũng là Lâm tiểu thư dẫn ngài tới, chúng tôi sẽ để tâm.”

Thẩm Nam Tinh còn muốn giáp mặt cảm ơn vị Dịch tiên sinh này nhưng người này trước sau không chịu lộ diện, cậu chỉ đành đứng ở gian tiếp khách lễ phép khom lưng với vách ngăn, “Ngài vất vả rồi.”

Dù quá trình gặp mặt có kì lạ thế nào thì Thẩm Nam Tinh vẫn thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Dịch tiên sinh đồng ý hỗ trợ là tốt rồi, có bằng lòng lộ mặt hay không cũng không thành vấn đề.

Phòng photo ngay cạnh phòng ông Lâm, Thẩm Nam Tinh và Nghiêm Hằng đứng trước hai máy photo, sao chép từng trang một.

Nội dung văn kiện không ít, chỉ sao chép cũng mất hơn mười phút, Thẩm Nam Tinh vừa đếm số trang in ra vừa quay đầu nhìn ra bên ngoài, cậu nhớ hành lang treo mấy bức tranh, lúc vào mới liếc qua nên giờ muốn xem kĩ hơn nhưng lại bị cửa chớp của phòng photo chặn tầm mắt.

“Cạch” – tiếng khóa cửa phòng bên cạnh, ngay sau đó một người đàn ông cao lớn lướt qua phòng photo, Thẩm Nam Tinh thông qua khe hở cửa chớp thấy được bóng dáng người nọ.

Cảm thấy người này thật quen mắt.

Ngửa đầu ngẫm nghĩ, trong lòng thầm nói: Không thể nào.

~Hết chương 40~