Tham Vọng

Chương 22




Thẩm Nam Tinh cảm thấy cả đời này mình không trốn được anh, dù là cậu muốn thì cũng sẽ vì đủ loại nguyên nhân, hoặc chủ động hoặc bị động trở về bên anh.

Có thể là thói quen, có thể là phần cảm tình bất thường này đã chôn dưới đáy lòng cậu từ lâu, chỉ là cậu phản ứng tương đối chậm, thông suốt tương đối trễ nên mới không phát hiện ra.

Hai ngày nay binh hoang mã loạn, thế giới nội tâm như bị cuồng phong gào rít quét qua một lần, lúc này gió lặng mây tan, tâm tư cũng dần sáng rõ.

Trái lo phải nghĩ cân nhắc một phen, cắt đứt cảm tình với anh là không có khả năng, tựa như kéo tơ lột kén, ngoài phần tình cảm không biết biến dị từ khi nào thì còn có tình thân lớn lên cùng nhau từ nhỏ.

Phần tình thân kia không chỉ là giữa hai anh em bọn họ mà còn có ba, có mẹ, gia đình cậu đều coi Dịch Phong Từ là một thành viên của nhà họ Thẩm.

Dù giữa bọn họ có tồn tại quan hệ huyết thống hay không, thì trong mắt người nhà, cậu và Dịch Phong Từ chính là anh em ruột.

Giữa anh em ruột sao có thể nảy sinh phần tình cảm ngoài tình thân cơ chứ?

Thay vì ở chỗ này băn khoăn tình cảm của cậu đối với anh thì chi bằng ngẫm lại, nếu cậu thực sự yêu anh, thật sự muốn phát triển với anh thì tình cảm không cấm kị lại như cấm kị này sẽ có kết quả như thế nào?

Này… vốn không có kết quả nhỉ.

Tạm thời không bàn đến chuyện ba mẹ có ủng hộ cậu và anh bên nhau hay không, chỉ riêng việc con trai thẳng tắp của bọn họ bỗng nhiên trở thành gay có lẽ cũng khiến bọn họ phải tiêu hóa thật lâu.

Từ từ.

Gay?

Thẩm Nam Tinh bỗng trừng mắt, thừa dịp Dịch Phong Từ ôm cậu ra khỏi bồn tắm, cậu ôm chặt lấy cổ anh, giờ mới ý thức được, cậu thế mà là – gay?!

Sáng hôm sau, Thẩm Nam Tinh khôi phục trạng thái như trước, không trốn tránh Dịch Phong Từ nữa nhưng lại học được duy trì một khoảng cách vi diệu với anh.

Chẳng hạn khi đi WC thì đóng cửa hoặc khi thay quần áo không đứng đối diện anh nữa.

Chiều thứ bảy.

Cả đám kết thúc trò chơi cuối cùng, thu dọn hành lý trở về nội thành.

Trần Khiếu không để bọn họ về nhà mà đặt phòng ở khách sạn tổ chức hôn lễ vào ngày hôm sau, đỡ mất công đi lại.

Ai cũng sẽ trưởng thành, Trần Khiếu sắp xếp chu đáo như thế quả thật làm thay đổi nhận thức của Thẩm Nam Tinh, nhưng thay đổi không nhiều, vẫn cố gắng giảm số lần gặp mặt giữa Trần Khiếu và Dịch Phong Từ.

Trần Khiếu giận cậu mà không dám nói câu nào, muốn cậu né sang một bên, nhưng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà chỉ đành trừng mắt với cậu một cái, trừng xong lại vội cười làm lành, biểu cảm chuyển tới chuyển lui, như một tên tâm thần.

Thẩm Nam Tinh đoán có lẽ là ngại quan hệ với bậc cha chú, quan hệ giữa hai nhà Thẩm – Trần tuy không sâu nhưng những ít nhiều có lui tới. Khi còn nhỏ cậu nhân cơ hội chú Trần tới nhà bàn chuyện làm ăn mà chạy ra tố cáo Trần Khiếu dẫn tới Trần Khiếu phải chịu một trận đòn roi, một khoảng thời gian rất dài sau đó không dám chọc anh cậu nữa, chỉ biết đứng từ xa giơ nắm đấm, dùng ngôn ngữ kích thích cậu, nói cậu là nhóc xấu hổ chỉ biết mách lẻo, không có bản lĩnh mặt đối mặt.

Đùa à.

Khi ấy nắm tay của Trần Khiếu cũng to gần bằng mặt cậu, một nắm hạ xuống chẳng lẽ còn không khiến gương mặt cậu lấy làm tự hào lệch vẹo luôn?

Dịch Phong Từ đứng bên cạnh nhìn Thẩm Nam Tinh làm mặt quỷ với Trần Khiếu, khóe miệng cong lên, vừa định giơ tay xoa đầu cậu lại thấy mấy người bước qua cổng lớn.

Thẩm Nam Tinh thấy mấy người kia cũng sửng sốt, đặc biệt là người đi đầu, không lâu trước đây bọn họ đã chính thức gặp mặt.

“Thẩm tiên sinh, thật trùng hợp?” Lâm Nhược An mặc một bộ tây trang trắng chỉnh tề, mái tóc dài xoăn sóng, đi một đôi giày cao gót bốn năm phân.

Thẩm Nam Tinh không ngờ có thể gặp cô ở đây, cẩn thận ngẫm lại, Trần Khiếu đang làm ở Ức An, sự việc trọng đại như hôn lễ mời Lâm Nhược An tới làm khách cũng không có gì quá đáng, vì thế buông vali, bắt tay với cô rồi giơ tay về phía Dịch Phong Từ bên cạnh, giới thiệu: “Anh của tôi.”

Lâm Nhược An nâng mắt, mỉm cười với Dịch Phong Từ: “Chúng ta từng gặp nhau rồi.”

Trước đó quả thật bọn họ từng chạm mặt ở bệnh viện, Thẩm Nam Tinh không nghĩ nhiều, nói chuyện với Lâm tiểu thư đôi câu rồi dẫn anh về phòng.

Buổi tối, nhà họ Trần bao trọn phòng tổ chức tiệc ở tầng hai, chiêu đãi những người bạn thân thiết tới chúc mừng trước. Trần Khiếu mời rất nhiều bạn học cấp ba, có mấy người có quan hệ rất tốt với Thẩm Nam Tinh nhưng mấy năm không gặp, tụ một chỗ hàn huyên hăng say, Thẩm Nam Tinh nhất thời không dành ra được thời gian nói chuyện với Dịch Phong Từ, đành tìm cho anh một nơi bảo anh chờ một lát.

Dịch Phong Từ để cậu đi trước rồi cầm ly rượu vang đỏ tới ban công ngắm sao.

“Tinh” một tiếng, có người cụng ly với anh, Dịch Phong Từ nghiêng đầu liếc mắt. thấy Lâm Nhược An đã thay một chiếc vày dài, đứng bên cạnh anh từ khi nào.

“Không ngờ có thể gặp Dịch tiên sinh ở đây, thật là khéo.”

Dịch Phong Từ không đáp lời, chỉ nhẹ nhàng ổn định ly rượu.

Chất rượu đỏ sậm sóng sánh trên vách ly, giống như một hồ nước khẽ động. Một lúc lâu sau mới khôi phục bình thường, một ngôi sao treo trên bầu trời không nghiêng không lệch dừng lại ở mặt rượu.

“Người khác đều để ý trăng trong ly, chỉ có anh là sao trong rượu?”

Dịch Phong Từ: “Thì sao, có việc gì?”

Lâm Nhược An cười nói: “Không có việc gì thì không thể tìm anh tâm sự à?”

Dịch Phong Từ tiếp tục ngắm ngôi sao kia: “Tôi cảm thấy tôi không có chuyện gì để nói với cô.”

Lâm tiểu thư: “Quả thật là với tôi thì không có chuyện gì nhưng phía ba tôi vẫn muốn có một cơ hội hàn huyên với anh.”

Dịch Phong Từ gật đầu: “Tôi sẽ liên hệ với chủ tịch Lâm.”

Anh không muốn nhiều lời, Lâm Nhược An cũng không có chuyện gì để nói, đang định rời đi lại trông thấy Thẩm Nam Tinh cách đó không xa, ngẫm nghĩ lại lùi về, “Mạo muội hỏi một câu, “lâu đài” của anh xây xong rồi à?”

“Ừ.”

“Vậy chủ nhân của “lâu đài” đã tiến vào chưa?”

“Vẫn chưa.”

“Vẫn chưa?” Lâm Nhược An trêu ghẹo, “Đã bao nhiêu năm rồi? Tôi còn tưởng rằng bằng thủ đoạn của anh, muốn có được trái tim của một người hẳn là không thành vấn đề. Cùng lắm thì cường thủ hào đoạt, trói người ta vào chứ nhỉ?”

“Trói vào để làm gì?”

“Còn không phải để anh muốn làm gì thì làm hay sao?”

Dịch Phong Từ cười khẽ, kiêu ngạo nhìn lại cô, “Thứ cô nói là đồ chơi.”

“Vậy anh…”

“Thứ tôi muốn là bảo bối.”

~Hết chương 22~