“Quan hệ không tốt?” Thẩm Nam Tinh hỏi.
Cô Lý: “Lúc tốt thì không sao, không tốt còn động thủ uýnh nhau ấy chứ.”
Thẩm Nam Tinh gật đầu, giúp bà bàn chuyện với người bán xong thì trả điện thoại lại, lúc xoay người muốn đi lại liếc gối đầu kẹp ở nách, hỏi: “Vậy bọn họ có thi thoảng muốn ngủ chung với nhau không?”
Cô Lý: “Khi còn nhỏ khẳng định là mỗi ngày muốn ở bên nhau nhưng lớn lên thì không như thế nữa, hiện tại bọn nhỏ đều để ý không gian riêng tư, nhà có điều kiện thì ngủ phòng riêng chứ không muốn chen chúc với anh chị em.”
Không có điều kiện thì cũng ngăn cách nhau bởi một tấm rèm, Thẩm Nam Tinh là cậu ấm nhà giàu, cô Lý cũng không nói với cậu về chuyện của nhà nghèo mà cười nói: “Ở chung hòa hợp như thiếu gia và Phong Từ cũng là hiếm thấy, dù sao cô sống nhiều năm như vậy chưa từng thấy ai như hai anh em các cháu.”
Cô Lý phục vụ nhà họ Thẩm từ lâu rồi, lúc Thẩm Trọng Bách mới mang Dịch Phong Từ về, bà cũng đã làm công ở đây, người hầu trong nhà mấy năm nay cũng đều là do cô Lý giúp đỡ dẫn tới nên xem như nhìn Thẩm Nam Tinh và Dịch Phong Từ lớn lên, tình cảm san đều cho cả hai.
Thẩm Nam Tinh im lặng vài giây, nói “cảm ơn” với cô Lý rồi xoay người lên lầu.
Cô Lý cảm thấy kì lạ, không biết cậu “cảm ơn” cái gì, rõ ràng là bà làm phiền Thẩm Nam Tinh, người nên nói “cảm ơn” là bà mới đúng, đứa nhỏ này buồn ngủ đến hồ đồ rồi à?
Cô Lý không nghĩ ra, tắt đèn phòng khách rồi về phòng của mình.
Lầu một tối om, thư phòng lầu hai còn sáng đèn.
Thẩm Nam Tinh ôm gối đầu đi ngang qua cửa thư phòng, cửa phòng khép hờ, cậu như ma xui quỷ khiến nhòm vào qua khe cửa. Trong thư phòng yên tĩnh, không có gì cậu không nên xem, cũng không có gì cậu không nên nghe, một mình Thẩm Trọng Bách ngồi sau bàn xử lý công việc, khi thì gõ máy tính, khi thì xem văn kiện.
Thẩm Nam Tinh dán mắt vào ba trong chốc lát rồi mới thay đổi tầm mắt ngắm bố cục trên bàn. Trên bàn đặt một chiếc đèn bàn, bên cạnh là một bình hoa thủy tinh, trong bình cắm hoa hồng champagne mẹ thích nhất, xen kẽ hoa hồng còn có hai bông bách hợp nở rộ.
Thẩm Nam Tinh dán sát đầu vào khe cửa, muốn ngửi mùi hoa bách hợp.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại của ba vang lên.
Thẩm Nam Tinh vội vàng thụt lại để tránh đối diện với tầm mắt của ba rồi lại bị kêu vào hội đàm đêm khuya.
“Leng keng” tiếng đồng từ từ vách tường hành lang truyền tới, Thẩm Nam Tinh nâng mắt nhìn đồng hồ, đã mười giờ rưỡi, cậu nhớ lúc mình xuống lầu là chín giờ bốn mươi phút, giúp cô Lý mua giường cũng chỉ tốn hơn mười phút…
Vậy sao đến giờ cậu còn chưa lên lầu?
Cậu đang trốn tránh cái gì?
Vừa rồi cô Lý đâu khẳng định tuyệt đối rằng “trên thế giới này mọi anh em đến mười một tuổi đều ngủ riêng”, cho nên chuyện cậu và Dịch Phong Từ từ nhỏ đã không ngủ riêng, cho đến khi Dịch Phong Từ tốt nghiệp cấp ba rời khỏi nhà, hai người mới bị bắt tách ra cũng không phải không thể xảy ra trên anh em nhà người khác.
Hơn nữa cô Lý cũng không biết liệu sau khi trưởng thành hai đứa cháu trai có ngủ chung hay không, nhỡ khi anh em bọn họ gắn bó thân thiết, muốn nhớ lại thời gian tốt đẹp thuở ấu thơ thì sao?
Thẩm Nam Tinh ôm gối đầu bước lên bậc thang lầu ba, trong đầu lại xuất hiện một giọng nói phản bác: Mặc dù muốn nhớ lại thời gian tốt đẹp tuổi ấu thơ thì ngủ một ngày hai ngày cũng đủ rồi, không đến mức cả tháng có tận hơn nửa tháng đều ngủ ở nhà anh trai, mỗi lần càng không cần thiết phải cùng anh trai chen chúc trên một chiếc giường.
Thẩm Nam Tinh bất chợt ngẩn ra, ôm gối đầu thật chặt, nhìn thoáng qua phòng Dịch Phong Từ.
Không biết xuất phát từ lý do gì mà không dám bước vào, vội vã chạy về phòng mình, đóng cửa “rầm” một tiếng.
Phòng Dịch Phong Từ đối diện phòng cậu, vốn có thể nhìn thấy chút ánh sáng qua khe cửa nhưng sau khi Thẩm Nam Tinh đóng cửa lại, chút ánh sáng mờ ảo ấy cũng dần lụi tắt.
Ngày hôm sau.
Thẩm Nam Tinh mang theo đôi mắt gấu trúc bò dậy.
Thẩm Trọng Bách đã đi làm, Úc Lam không chờ được con trai ruột rời giường, chỉ có thể ăn cơm sáng với Dịch Phong Từ trước rồi nhanh chân chạy tới lớp học cắm hoa. Trước khi bà ra cửa, cô Lý còn cẩn thân đưa cho một cái ô đồng thời dặn dò: “Dự báo hôm nay có mưa to, cầm lấy ô, đừng để bị ướt.”
Úc Lam ra ngoài có xe đưa đón, ô che mưa có thể có có thể không, nhưng phòng ngừa chẳng may nên vẫn cầm lên xe.
Dịch Phong Từ đưa bà ra cổng, khi quay lại đúng lúc trông thấy Thẩm Nam Tinh mặc bộ đồ ngủ hải quân đáng yêu loạng choạng xuống lầu.
Bảo “loạng choạng” cũng không phải nói quá, nhìn qua cậu buồn bã ỉu xìu, rõ ràng là dáng vẻ không ngủ đủ giấc.
Dịch Phong Từ mang bữa sáng đã lạnh vào phòng bếp, giúp cậu hâm nóng một ly sữa bò rồi mang ra, hỏi: “Tối qua không ngủ được à?”
Thẩm Nam Tinh liếc anh một cái, chậm chạp gật đầu.
Dịch Phong Từ không nói nữa, đặt trứng ốp cô Lý làm cho cậu lên bàn sau đó đi ra phòng khách.
Tối hôm qua Thẩm Nam Tinh không ngủ được, nằm trên giường lăn qua lộn lại tự hỏi quan hệ giữa mình và Dịch Phong Từ.
Trước đây cậu chưa từng suy xét cẩn thận vấn đề này, mà đây vốn không tính là một vấn đề.
Nhưng mọi việc một khi có mở đầu thì suy nghĩ kì quái nào đấy lại bắt đầu rong ruổi trong óc, giống như có ai đó đẩy cậu đến trước một cánh cửa nhìn qua rất bình thường, cậu nhất thời tò mò, đi vào rồi nhận ra bên trong ngập tràn màu sắc, kỳ lạ thật.
Dịch Phong Từ ngồi trên sô pha xem dự báo thời tiết, Thẩm Nam Tinh ngồi bên bàn ăn vừa ăn trứng ốp vừa ngắm cái gáy của anh.
Một miếng trứng ốp cậu mất gần mười lăm phút mới ăn xong. Dịch Phong Từ quay đầu, trùng hợp đối diện với tầm mắt cậu, cậu bỗng hoảng hốt không rõ lý do, vội vàng thay đổi hướng nhìn, tiện tay cầm lấy ly sữa bò ngày thường không hay uống, ừng ực ừng ực vèo cái uống hết nửa ly.
Suốt một ngày, Thẩm Nam Tinh đều cố ý làm như vô tình tránh mặt Dịch Phong Từ, mặc dù hai người cùng ngồi vào bàn ăn nhưng Thẩm Nam Tinh vẫn cố gắng nhìn về hướng khác. Trạng thái này của cậu quá bất thường, ngay cả Úc Lam học một buổi cắm hoa xong về nhà cũng phát hiện ra.
Lúc ăn cơm tối, bà múc một bát canh cho Thẩm Nam Tinh, chọc cánh tay cậu, thì thầm: “Cãi nhau với Phong Từ à?”
Thẩm Nam Tinh đang gắp đồ ăn, nghe thấy thế thì lắc đầu: “Không ạ.”
“Không mới là lạ.” Úc Lam bảo cậu nhìn mình rồi đưa mắt ra hiệu, ý là mau nhìn anh của cậu đi.
Thẩm Nam Tinh trốn một ngày không dám nhìn thẳng anh trai, lúc này vì qua loa lấy lệ với Úc Lam nên đành liếc tượng trưng một cái, ai ngờ không liếc không sao, vừa nâng mắt đã thấy Dịch Phong Từ cô đơn ngồi phía đối diện.
Trong nháy mắt ấy, nội tâm Thẩm Nam Tinh tràn ngập áy náy, nhanh tay gắp một miếng thịt kho tàu vào bát Dịch Phong Từ.
Dịch Phong Từ không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cậu, tròng mắt đen nhánh không dao động, trong sáng như một dòng suối.
Kì lạ? Từ khi nào mắt anh cậu lại xinh đẹp như thế?
Thẩm Nam Tinh kiên cường nhìn thẳng hai giây, cuối cùng bại trận, vội vàng ăn xong miếng cơm cuối cùng rồi lấy cớ chạy lên lầu.
Dự báo thời tiết nói hôm nay có mưa, kết quả từ sáng tới tối không có động tĩnh, vốn tưởng rằng không có gì thay đổi, đến rạng sáng, ngoài trời nổi gió to.
Thẩm Nam Tinh bọc chăn lông ngồi trên giường, vẫn chưa buồn ngủ.
Trong đầu cậu rối bời, đang cố gắng tìm ra đáp án của một đề bài có chút nan giải.
Nhưng vấn đề là gì cậu lại không thể nói rõ, chỉ là vô thức chột dạ, căng thẳng, đứng ngồi không yên.
Đột nhiên một tia chớp chói mắt cắt ngang bầu trời đêm, ngay sau đó một tiếng “đùng đoàng” vang lên, kết hợp với tiếng mưa tầm tã kinh động toàn bộ ánh đèn trong thành phố.
Thẩm Nam Tinh không đóng cửa sổ, bị tiếng sấm sét bất thình lình dọa sợ, vừa định đóng cửa sổ đang đón gió to vào phòng thì căn phòng bất chợt tối om, vậy mà – cúp điện!?
Thẩm Nam Tinh không sợ sét đánh, cũng không sợ trời mưa, chỉ là hơi sợ sét đánh cộng thêm đêm tối và trời mưa.
Ba thứ này kết hợp với nhau quả thật có thể dọa trái tim yếu ớt mẫn cảm lại bối rối cả ngày nay ngừng đập. Cậu lập tức quên điều mình tự hỏi, nhấc chân định vọt sang phòng Dịch Phong Từ. Ai ngờ còn chưa đi đến cửa, tiếng sấm thứ hai đã đánh xuống, Thẩm Nam Tinh nhắm tịt mắt lại, vừa muốn nâng tay lên thì phía trước đã xuất hiện một bàn tay to lớn và ấm áp giúp cậu che kín lỗ tai.
Lúc này, phòng sáng đèn.
Thẩm Nam Tinh từ từ mở mắt ra, nhìn cửa phòng ngủ đã mở ra từ lúc nào, Dịch Phong Từ đang đứng trước mặt cậu, hỏi nhỏ: “Đêm nay đến ngủ không?”
~Hết chương 12~