Thâm Viện Nguyệt

Chương 5




Nàng còn tưởng rằng chỉ là suy nghĩ của mình, không nghĩ tới nửa tiếng thét chói tai của Như Ý khiến nàng sau khi đi qua á khẩu không nói được gì.

Trong một phòng trống, đoan đoan chính chính bày một cái quan tài. Nàng là người tự tay làm qua tang sự, cho nên kinh sợ lúc ban đầu qua đi, cẩn thận nhìn đã biết là rỗng. Sợ cũng không có tác dụng gì… không bằng…

Xốc ván quan tài lên, quả nhiên trống không.

Nhìn quanh bốn phía, càng xem càng khó xử. Đây không khỏi cũng chuẩn bị quá đầy đủ đi. Đầy đủ đến chỉ thiếu người chết nhập quan, có thể đưa tang mà hoàn toàn không thất lễ.

Càng ngày càng cảm thấy thật sự treo biển “Hoạt tử nhân mộ” mới là đúng đắn.

Nàng còn đang nhíu mi trầm tư, lão ma ma bên ngoài đã cao giọng mắng to, “Đồ hai tiện nhân ngươi! Cũng không nhìn xem đây là chỗ nào, bản thân là đồ hạ lưu thế nào, tùy tiện liền dám vào? Là ai cho các ngươi gan chó như vậy đi loạn…”

Càng nói càng không ra thể thống gì. Vốn nghĩ, Từ ma ma này tốt xấu gì cũng là bà vú của Tam Lang, không có công lao cũng có khổ lao, không muốn làm khó bà ta. Nhưng nàng vào cửa, lại ra sức khước từ không chịu giao chìa khóa cùng sổ sách, vẫn là kinh động tam Lang đi ra, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Từ ma ma, mới khiến bà ta run sợ trong lòng mà giao ra.

Thiếu hụt trong đó, vốn không muốn tính toán… Cô dâu mới vào cửa luôn phải thẹn thùng dịu dàng chút.

Quả nhiên vẫn là không thể buông lỏng. Thẹn thùng dịu dàng vẫn chôn trong đống tuyết là tốt nhất. Tránh cho người ta chỉ cây dâu mắng cây hòe, bên ngoài mắng nha đầu của nàng, thật ra là ngầm mắng nàng.

Chỉ Hạnh đi ra ngoài, bình tĩnh nhìn Từ ma ma, cười nhàn nhạt, “Ma ma làm gì phát hỏa lớn như vậy?”

Quy củ của Phùng gia, lão bộc hầu hạ qua trưởng bối cùng bà vú của thiếu gia tiểu thư, thân phận tôn quý hơn tiểu bối chút. Cũng chỉ có thế gia hào môn mới chú ý cái gì yêu ai yêu cả đường đi, tạo ra một ít chủ tử nhị đẳng hoành hành ngang ngược.

Từ ma ma qua loa hành lễ, đầu gối còn không có cong liền đứng thẳng dậy, trừng mắt ồn ào nói, “Tam gia ngàn dặn vạn dặn, phòng này ai cũng không được vào! Tam nãi nãi cũng đừng che chở người nhà mẹ đẻ, làm hỏng quy củ sau này ngài như thế nào còn có thể đứng thẳng lưng ở trong viện này nữa…”

Chỉ Hạnh ánh mắt lại nhạt đi một chút, “Vậy Từ ma ma có nói quy định này cho hai nha đầu của ta biết không? Cát Tường? Như Ý?“

“Bẩm tam nãi nãi, Từ ma ma chưa bao giờ nói qua!” Hai nha đầu này tuy rằng kinh hồn chưa yên, vẫn trăm miệng một lời.

Từ ma ma im bặt một lúc lâu, cãi chày cãi cối nói, “Nhưng quy củ chính là quy củ, không phải nói câu không biết liền xong! Nếu ai cũng tranh luận như thế, nhà này đã sớm loạn làm vua…”

“Nói phải lắm.” Chỉ Hạnh thản nhiên, quay đầu nói với Cát Tường, “Xem xem, đây mới là gia phong nhà giàu người ta, một bà vú cũng có thể chỉ vào mũi chủ tử mắng. Mở mang kiến thức đi, chúng ta cửa nhỏ nhà nghèo đích thực không được như vậy. Nói đến thật sự là tin sách không bằng không sách… Thì ra thánh hiền gia huấn mọi người khắc, gia pháp của từ đường Hứa gia chúng ta, đều là để lừa gạt đám nhà nghèo như chúng ta.”

Khóe mắt nàng thoáng thấy một bà tử dè dặt chạy ra cửa viện, nhưng cũng không quan tâm. Chỉ cười lạnh một tiếng, “Cát Tường Như Ý, các ngươi đi khóa phòng Từ ma ma ở lại, nhất định đừng để mất thứ gì. Từ ma ma tuổi lớn như vậy, còn ở đây làm lụng vất vả, người ngoài biết, không biết nói tam gia chúng ta như thế nào đâu… cũng nên vinh dưỡng, hưởng phúc khí của con cháu.”

“Ngươi dám!” Từ ma ma đánh tới, vẫn là nha đầu ma ma bên cạnh bừng tỉnh vội vã kéo bà ta, không nháo ra cái gì… Từ ma ma tự mình làm vua quen, Tam gia lại không quan tâm, bà ta càng không biết trên dưới, bọn họ không được gì tốt, cũng không bị u mê.

“Lời này nói thật khiến người ta đau lòng.” Chỉ Hạnh hơi lộ ra ưu thương, sắc mặt vừa trầm, mắng Cát Tường Như Ý, “Sai không được à? Đứng ở đây làm gì? Ngày thường chính là quá nuông chiều các ngươi, cao thấp tôn ti đều điên đảo!”

Như Ý tính tình thật thà chút, hốc mắt đỏ lên, định nói nàng rất có quy củ, lại bị Cát Tường đạp một cước, ủy ủy khuất khuất cùng nhau phúc lễ, đi tìm người khóa phòng ở.

… Sao mọi chuyện đột nhiên liền biến thành như vậy? Từ ma ma nhìn hai nha đầu bước nhanh như bay, không khỏi khẩn trương. Bao nhiêu năm gom góp, hiện tại bà thật sự có một số thứ không rõ lai lịch. Nhìn Tam gia giống như người chết, lại không nói nhiều, càng lớn mật. Vốn bà nghĩ tam nãi nãi này cửa nhỏ nhà nghèo, nhìn mặt non ôn nhu, nói chuyện cũng uyển chuyển hòa nhã, tìm chút lỗi nhỏ, dọa dọa là có thể thu lại quyền quản lý viện này trở về…

Lại không nghĩ rằng, đây là sói đội lốt cừu, không thốt không hừ liền hướng cổ người chặt xuống.

“Tam nãi nãi,” bà bùm một tiếng quỳ gối trên tuyết, bang bang dập đầu, “Lão nô cũng là một mảnh hộ chủ sốt ruột nha, tính tình Tam gia chúng ta nãi nãi cũng biết, bệnh nhẹ để một số người không có ý tốt nói, truyền tới truyền đi sẽ không dễ nghe… Là lão nô nhất thời nóng nảy, tam nãi nãi ngài giơ cao đánh khẽ, Tam gia chính là mạng của lão nô, từ trong bụng mẹ ra chính là lão nô hầu hạ…”

Nàng còn tưởng rằng thế gia như Phùng gia sẽ có thể có thủ đoạn siêu phàm nhập thánh gì chứ… Kết quả còn không phải như nhà bình thường. Kể tình cũ, cáo ủy khuất, thuận tiện còn âm thầm uy hiếp một phen.

Đáng tiếc lão hóa này tính sai rồi. Phùng Tam Lang thanh danh đã đến đáy cốc, tới tuổi này dựa vào hoàng thượng chỉ hôn mới có nương tử. Trong nhà chứa quan tài có nhằm gì? Chỉ là tính trước thôi… Cụ ông cụ bà nhà nào không trịnh trọng tìm quan tài tốt từ trước, hàng năm đem ra sơn?

Đại quản gia phụng mệnh bà bà, trời giá rét đông lạnh đầu đầy mồ hôi chạy đến, tự mình dẫn người trói Từ ma ma lại, lại từ trong phòng tìm ra chút vàng bạc châu báu, ấn gia quy, phải đánh chết.

“Vậy không tốt đâu, đại quản gia.” Chỉ Hạnh cười dài ngăn lại, “Tốt xấu gì Từ ma ma cũng là bà vú của Tam gia, của cải này không chừng là Tam gia thưởng. Không phân tốt xấu đem người đánh chết… Ta phải ăn nói thế nào với Tam gia đây? Từ ma ma không biết nhiều chữ, khoản này ta cũng không đối chứng được… quá khứ bỏ qua đi. Về sau ta sẽ làm thành sách, cẩn thận tỉ mỉ… Làm phiền ngươi lần này, ta cũng đi cảm tạ bà mẫu, khiến lão nhân gia người phải quan tâm nhiều rồi.”

Kết quả là, Từ ma ma lấy chút trâm cài đồ trang sức, một túi quần áo, cho bà ta về nhà “vinh dưỡng”. Còn lại đưa cho bà mẫu, cũng bị trả về, nếu đã qua đường sáng, nàng cũng liền an tâm nhận lấy.

Đây cũng chỉ là chuyện nhỏ, giải quyết lưu loát nhanh chóng như vậy.

Nhưng Phùng gia cao thấp lại bởi vậy mà cả kinh, càng không nói đến toàn thể nô bộc của Tu Thân Uyển đều kẹp chặt cái đuôi, trong lòng không yên.

Quan mới nhậm chức ba nắm lửa, ai chẳng biết? Cũng chỉ có Từ ma ma lão hóa kia dám trêu chọc, ai biết nhìn là con mèo nhỏ, một phen trêu ghẹo mới biết đã vuốt râu hổ.

Nhưng nàng đánh người? Không. Giết người lập uy? Không. Điều điều là đạo lý, câu câu là quy củ. Ngoài mặt nói “trước đây không truy xét”, nhưng sau này… Chỉ sợ đập cái đĩa cũng có chuyện!

Đúng là ba nắm lửa, nhưng người khác là lửa to xào đốt, tương lai nói không chừng còn có chỗ để nắm được. Nhưng vị tam nãi nãi thoạt nhìn ôn nhu mặt non này của bọn họ, rõ ràng là lửa nhỏ, làm cho người ta ngay cả chút lỗi cũng tìm không được.

Đừng nói đến, lửa nhỏ hầm người mới là khó chịu nói không nên lời… còn không thể không vào nồi. Xem xem, Từ ma ma làm mưa làm gió nhiều năm như vậy, thoáng cái đã bị rơi đài, xám xịt về nhà “vinh dưỡng”. Ai có thể cao hơn vú nuôi của Tam gia hay là người phu nhân ban cho? Đừng tự kiếm mất mặt.

Lúc này chủ tớ ba người Chỉ Hạnh lại ở phòng bếp nhỏ. Chuyện hôm nay, cũng làm cho Chỉ Hạnh hiểu được thái độ bà mẫu. Bà đối với Tam Lang, vừa hận vừa sợ đến khó hiểu, chỉ cầu tránh xa không nhìn thấy hắn, ngay cả nghĩ tốt nhất cũng đừng nghĩ, bao gồm con dâu như nàng.

Chỉ Hạnh nói cái gì cũng được cả, mẹ chồng chỉ muốn nàng nhanh chóng khuất mắt. Cho nên nàng thừa dịp này muốn tự mở phòng bếp, bà mẫu cũng đồng ý.

Cho nên nàng cầm thức ăn phòng bếp lớn đưa tới, rửa tay làm canh.

Nói tới trù nghệ, Cát Tường Như Ý hai nha đầu này, chỉ biết nhóm lửa, thêm nữa chỉ là canh trứng gà, không còn gì khác.

Lúc này Cát Tường còn đang nhỏ giọng mắng Như Ý, khiến Như Ý hốc mắt đều đỏ.

“Đừng mắng cô ấy.” Chỉ Hạnh nhàn nhiên, “Để Như Ý ngốc đi, làm mồi nhử mới tốt. Chúng ta quá nghiêm ngặt, người ta cũng không biết xuống tay từ đâu, mọi thứ quá hoàn mỹ luôn không tốt.”

“Cô nương!” Như Ý không phục, “Nô tỳ ngốc chỗ nào? Chỉ là tâm địa không gian giảo quá thôi…”

“Không cứu được thực sự là không cứu được.” Cát Tường cúi đầu chọn đồ ăn, “Cô nương nói phải. Chỉ là cũng không thể để cô nương ngày ngày làm cơm… nữ đầu bếp vẫn phải mướn.”

“Nhị tẩu nhà Như Ý không phải không có việc gì làm? Kêu đến đây đi.”

Như Ý hơi sửng sốt. Nhị tẩu nhà nàng rất đáng thương, trời sinh câm điếc, nhị ca hư hỏng không ra gì, nhưng vẫn ghét bỏ nhị tẩu không được việc. Ngay cả nàng tâm địa mềm cô nương cũng kêu đến, nhưng nhị tẩu câm… ngay cả ở Hứa gia cũng chịu đủ bắt nạt, cuối cùng còn bị đuổi ra ngoài.

“Nhưng tẩu tử tôi… không nói được.” Như Ý lúng ta lúng túng nói.

“Ta bảo cô ta đến nấu cơm, cũng không phải bảo cô ta kể chuyện.” Chỉ Hạnh thản nhiên.

Như Ý lại đỏ đôi mắt, thật sâu hành lễ, “Tạ cô nương thưởng.”

Cát Tường thật có vài phần đồng tình nhìn Như Ý. Nha đầu ngốc này, luôn thương xót kẻ yếu, cùng nhị tẩu nhà nàng cảm tình tốt nhất. Chiêu này của cô nương cao đáng sợ, lập tức mua được hai kẻ ngốc trung thành và tận tâm.

Thấy Chỉ Hạnh cười cười nhìn nàng, Cát Tường không khỏi đổ mồ hôi. Cũng may nàng mặc dù có chút tinh ranh, nhưng vẫn biết phải ôm chân ai mới là đúng đắn. Thế đạo này, hiện nay là cành cây cao, ai biết ngày mai lầu có sụp không. Tứ cô nương là người ổn trọng, cái gì đại phú đại quý, cùng nha đầu bán đứt như các nàng có quan hệ quái gì. Ngồi dưới đại thụ bình an mới là lẽ phải.

Nha đầu kia một bụng quỷ. Chỉ Hạnh cười thầm. Thử canh thêm gia vị. Nhưng nàng chỉ chọn Cát Tường Như Ý, cũng có đạo lý của nàng. Một thông minh khôn ngoan, một đơn giản thật thà, một mặt đen (trong tuồng cổ, người vẽ mặt đen sẽ đóng vai trung thành, thật thà) một mặt trắng (người vẽ mặt trắng đóng vai phản diện, gian ác), tuồng diễn này mới có thể diễn thật hay thật náo nhiệt… Vạn nhất không thể không hát hí khúc.

Có thấy không, hôm nay vừa hát tuồng này xong, Tam Lang mới vào cửa, đã có người vội vàng tới báo tin, vẻ mặt lấy lòng.

“Hôm nay các ngươi vất vả chút,” Chỉ Hạnh phân phó, “Ngày mai chờ chị dâu Như Ý đến, chọn vài nha đầu dưới tay cho cô ấy, trước ủy khuất các ngươi làm nha đầu nhóm lửa đi.”

Nàng cười đi ra, nhanh nhẹn thay quần áo, nghênh đón Tam Lang che ô, gương mặt lạnh đến hơi xanh.

Sắc trời âm trầm, đèn lồng mờ mờ, mặc quan bào thất phẩm màu xanh…

Thấy thế nào cũng là nữ quỷ thê diễm nữ giả nam trang.

Cửa viện này… Thật sự không đổi thành hoạt tử nhân mộ sao? Nàng thật sự cảm thấy tấm biển Tu Thân Uyển kia hoàn toàn không thích hợp a.