Thâm Viện Nguyệt

Chương 47




Lúc đến hung hiểm, trở về lại càng không bình an. Nhưng khi ở sơn đạo hẻo lánh cách kinh thành trăm dặm, là gặp mai phục hiểm ác nhất.

Tam Lang chỉ vén rèm bỏ lại một câu, "Đợi trên xe ngựa, ngàn vạn lần không được ra.", lập tức chém đứt càng xe, liền mặc cho ngựa bị kinh hãi chạy trốn.

Tình thế không tốt lắm... Đối phương có hai mươi mấy người, hắn cùng ám vệ cũng bất quá bảy người. Nhưng tuyến đường hoạch định ẩn mật như vậy lại bị kẻ địch biết, trong những người này tất có nội gián.

Nhưng hiện tại không phải lúc tính toán chuyện này. Thích khách đã xông đến, thân thủ linh hoạt, thoạt nhìn đều là dùng giá cao mua mạng.

Đáng tiếc, bọn họ đánh giá sai ám vệ, càng đánh giá quá sai thân thủ của hắn

Hiệp đạo gặp nhau người dũng thắng. Hắn, không tính là người dũng cảm gì, nhưng hắn khuyết cảm giác sợ hãi hoặc hưng phấn, tự vệ giết người đối với hắn mà nói không có một chút ảnh hưởng, thậm chí còn có thể phân tâm chiếu cố cái gọi là "người mình".

Nhưng hắn rốt cuộc cũng không phải người toàn trí toàn năng, cũng không phòng bị đến người đánh xe sợ đang sợ hãi bên cạnh xe.

Người đánh xe kia đột nhiên nhảy lên, đụng mở cửa xe, rút ra chủy thủ sáng loáng... Tam Lang trong đầu vừa nổ, liền thấy người đánh xe kia dùng tốc độ vô cùng nhanh từ trong xe bay ra, đụng sụp cửa xe, còn ngừng không được thế bay nện vào vách núi, một lát sau mới từ từ trượt xuống, xụi lơ một bên.

Biến cố này đột nhiên xảy ra khiến hai bên giao chiến ngừng tay vài giây, thích khách đột nhiên nhào về phía xe ngựa, Tam Lang dẫn ám vệ kết thành thế phòng vệ góc tiến công.

Chỉ Hạnh ngồi trong xe ngựa vô cùng bất an. Nếu có thể, nàng cũng muốn giúp một chút… Nhưng nàng cúi đầu kiểm tra võ nghệ của mình, không khỏi thở dài. Công phu nàng biết dạng tĩnh chiếm đa số, công phu nội gia không tầm thường, nhưng tuổi tác có hạn cùng khổ luyện không đủ, cũng chỉ có thể bào cây. Muốn bào người? Muốn lấy mạng, thân thủ không đủ mạnh. Bào trật, tối đa liền bị chút vết thương, dùng được gì chứ?

Mười tám loại vũ khí... Nàng có thể dùng tốt nhất chính là côn thuật. Đao pháp kiếm pháp biết một ít, động tác nhìn thì đẹp, nhưng chưa từng giao thủ với ai. Rốt cuộc có được hay không, nàng cũng không rõ. Ngay cả côn pháp nàng có thể dùng tốt nhất, nàng cũng không quá tin tưởng... huống chi trong lúc này, lấy đâu ra côn a?

Quả nhiên thiên phú quá kém... Uổng công học hơn mười năm, đến lúc cần dùng, mới phát hiện nhiều nhất là ở nội tr bảo vệ bản thân không chịu thiệt mà thôi. Nếu đã như vậy, vẫn ngoan ngoãn đợi đi, đừng đi ra ngoài thêm loạn...

Chỉ là nàng đã tự giác như thế, ai biết được người đánh xe lại mang theo cả người hôi hám, giơ chủy thủ sáng choang xông đến... Không kịp nghĩ đến chiêu thức gì đó, nàng chỉ kịp phi một cước chuẩn xác đá vào bụng người đánh xe...

Ai biết người bị đá đi, còn mang cửa xe theo.

Nghe tiếng đao kiếm bên ngoài càng lúc càng gần, nàng lo lắng cho Tam Lang khó có thể ngồi yên. Đừng thêm loạn đừng thêm loạn...

Nàng không ngừng cảnh cáo mình, dùng tu vi cả đời miễn cưỡng ngồi yên không nhúc nhích.

Chỉ là quá sốt ruột, cho nên khi lại có tên lưu manh từ chỗ cửa xe bị mất tiến đến, nàng khó tránh liền quên giữ lại vài phần lực, vừa nâng chân liền ra năm lỗ máu, bức kẻ đó làm rớt đao, một cước này càng độc hơn... cây cột cạnh cửa xe bị sụp răng rắc, người nọ căn bản là hóa thành thằn lằn dính trên vách núi.

"Chỉ Hạnh!" Tam Lang phẫn nộ rống.

"... Ta, ta không sao." Nàng nhìn nửa bên xe ngựa bị sụp, buồn bực trả lời, "Chàng cẩn thận."

Tam Lang càng không lưu tình, vốn định giữ người sống căn bản liền từ bỏ, toàn bộ giết sạch xong, hắn lo lắng vén rèm xe... Chỉ Hạnh thật mạnh thở ra, mỉm cười với hắn.

Ám vệ bên cạnh lặng yên không lên tiếng, trong lòng lại reo hò ầm ĩ. Phùng tri huyện lang tuyệt không phải người lương thiện, nhiều người đều biết rõ. Ai biết không phải người một nhà, không vào chung cửa. Phùng phu nhân mềm mại yếu ớt này càng hung tàn a! Xa phu kia còn có nửa hơi tàn, tên dính trên vách núi đá kia đã vỡ xương mềm gân, tốn rất nhiều sức lực mới kéo xuống được... Cột sống, xương cổ, từng khúc đứt lìa, chết đến không thể chết nữa.

Quay đầu nhìn xem nửa xe ngựa bị sụp... Đây là một cảnh tượng bạo lực đến dường nào.

"Bọn họ không sao chứ?" Chỉ Hạnh có chút lo lắng hỏi, "Ta liền đá một cước, nên... không trở ngại gì lớn chứ?"

Tam Lang liếc các ám vệ một cái, tiếp lời, "Không sao, ngất đi mà thôi. Chỉ là được mang xuống dưới thẩm... Xa phu cùng xe ngựa là ai an bài? Tra kĩ càng."

Các ám vệ rất tự giác nuốt lời muốn nói vào bụng, lửa giận dưới đáy lòng cũng tăng mạnh. Mã cha n, thiếu chút nữa liền mang tiếng xấu... mã phu này là tước nhi vệ Lạc Dương an bài, rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở khâu nào, đương nhiên phải tra, tỉ mỉ tra!

May là phu nhân để lại cho ngươi chút hơi tàn. Các ám vệ cười dữ tợn bẻ bẻ tay, trói người đánh xe kia giống như cái bánh chưng, trong miệng còn nhét kĩ, cắn lưỡi tự sát gì đó, nghĩ cũng đừng nghĩ. Trong sạch của chúng lão tử đều ở trên người ngươi đó!

Tam Lang mặt lạnh, xé mở phần cửa xe chưa bị hủy nhưng có chút mắc kẹt, cẩn thận ôm Chỉ Hạnh.

"... Ta không bảo vệ tốt cho nàng." Hắn rất tự trách.

"Ách, kỳ thật, mặc dù không dám cho chàng thêm loạn, nhưng bản lĩnh bảo vệ mình ta vẫn có chút." Chỉ Hạnh thật cẩn thận nói, nàng muốn quay đầu nhìn hai người bị nàng đá xem thế nào, Tam Lang lại ôm nàng vào lòng, không cho nàng nhìn.

Kỳ thật hắn cũng không rõ mình đang suy nghĩ cái gì, thậm chí không biết vì sao có chút tức giận cùng sợ hãi. Võ nghệ của Chỉ Hạnh so với hắn nghĩ còn cao cường hơn, chỉ là không tự biết mà thôi.

Hắn không muốn Hạnh nhi biết điều này.

Có lẽ, hắn là sợ hãi. Hắn sợ Hạnh nhi cũng kế thừa tính tình kiên cường quyết liệt Phó thị, hắn sợ Hạnh nhi biết rõ kỳ thật không cần có hắn.

"... Rất nguy hiểm, sau này vẫn là ta đi một mình đi." Cuối cùng hắn cũng chỉ cúi đầu nói như vậy.

Chỉ Hạnh biến sắc, nàng thấy ủy khuất. Rõ ràng ta vẫn ngoan ngoãn, một chút loạn cũng không có, vì cái gì?!

"Chàng rõ ràng đã đáứng ta, chết cũng mang ta cùng chết!" Nàng hiếm khi cao giọng tức giận.

Như là trái tim bị cào một chút, vừa chua xót vừa đau lại thoải mái.

Lặng yên đến Chỉ Hạnh sắp phát điên, Tam Lang cuối cùng nhẹ nhàng ừ một tiếng, "... Được, ta vĩnh viễn đều dẫn nàng theo."

Liền như lời Tam Lang đã hứa, hắn vẫn dẫn theo Chỉ Hạnh, đến nơi nào đó chấp hành chức trách khâm sai Ngự Sử. Trước khi mùa thu đến gần, hoàng thân quốc thích cùng đại thần Tam Lang tự mình giám trảm đã có chín mươi chín người, xét nhà vô số.

Cũng bởi vậy thu được một danh hiệu "Lãnh Diêm La Xích Luyện Xà", triều thần gặp phải hắn không khỏi biến sắc vòng đi.

Đương nhiên, cũng bị tấu lung tung, đủ để đè sụp ngự án. Chiếu tội danh liệt kê trên đó, cũng đủ cho hắn bị tru cửu tộc mười lần.

Nhưng hắn không thèm để ý.

Vì bố trí một ngày này, hoàng thượng giả điên giả ngốc đến bây giờ, nghĩ cách mở rộng con đường tình báo, mới có thể một kích sấm sét nhanh chóng nhổ bỏ họa ngoại thích lúc này đang khẩn cấp nhất, gần như sắp thành hình.

Chém đầu rất đơn giản, nhưng sau khi chém xong tuyển người hiền thay thế, phi thường không đ hoàng đế kéo dài bao nhiêu năm, lúc này mới bố trí xong hơn nữa phải chấp hành cho đến cùng.

Hậu danh "bạo khốc" (hung bạo, tàn khốc) này, tuyệt đối là phải ngồi rồi. Cuối cùng cũng tìm được chút chuyện cho sử quan đời sau làm. Nếu không vị "bề tôi gian nịnh" như hắn này, thật sự là không có gì để viết.

Phiên ngoại thất tịch

Thất tịch (7/7 AL), ngày Ngưu Lang Chức Nữ gặp gỡ, nữ nhân thịnh hành cầu Khất Xảo tiết (tiết khéo tay, các cô gái cổ đại trong ngày này thường cầu cho mình khéo tay như Chức Nữ).

Nhưng từ khi Chỉ Hạnh năm tuổi, đã không qua cái gì Khất Xảo tiết... Phải nói, đời đời Phó thị đích truyền một ngày này, không biết thất tịch, không qua Khất Xảo.

Bởi vì ngày này, là ngày giỗ của Phó thị thái tổ nãi nãi.

Viết xong thư tuyệt mệnh, Phó thị đã biết mình không sống được bao lâu, không nghĩ tới ngày cuối là Thất Tịch, bà dùng khí lực cuối cùng đập vỡ một cái vòng tay bàn long, rơi lệ đầy mặt cười như điên mà

Theo di mệnh, Phó thị không bày linh vị, bàn thờ chỉ bày cái vòng bàn long kia. Bảo thạch vốn làm mắt rồng đã bị đập vỡ, chỉ có hốc mắt trống trơn.

Ánh lửa chợt lóe, Chỉ Hạnh đốt nhang dây, sương khói lượn lờ.

Nàng không muốn Tam Lang đến tế... Nàng chung quy sợ thấy cảnh thương tình, gợi lên ẩn ưu chôn sâu trong lòng.

Tam Lang luôn kinh ngạc than nàng cái gì cũng biết một chút, nghĩ đến thái tổ nãi nãi tựa như người trời... Trên thực tế, thật sự từ thái tổ nãi nãi truyền xuống, kỳ thật chỉ là võ nghệ, y độc, cùng binh pháp mà thôi.

Cái khác, đều là mấy trăm năm Phó thị đích truyền từng chút tích lũy bổ sung... Vạn vạn không thể làm suy sụp uy danh của thái tổ nãi nãi.

Nhưng mà, chân chính kinh thế tuyệt diễm, lại theo thái tổ nãi nãi mất đi, đó là phép thần thông biết chuyện năm trăm năm trước năm trăm năm sau của bà.

Nếu không phải Phó thị thần cơ diệu toán, Mộ Dung Xung sao có thể đăng đại vị?

Uy hoàng đế tự cho là có thể lau sạch tất cả, ngay cả tên Phó thị cũng có thể mất dấu trong sử sách. Thậm chí Phó vương phi Yến vương sắc phong trước khi đăng cơ cũng có thể không thừa nhận...

Nhưng Phó thị đích truyền các nàng mẹ con tương truyền đều biết, nhớ thật rõ ràng.

Ngay ngày Uy hoàng đế đăng cơ, Phó vương phi đang có mang, lại ngưng trọng nói cho Uy hoàng đế, bởi vì nghịch thiên, hoàng vận đã sửa, bà không còn biết trước tương lai được nữa.

Ngày hôm sau, Uy hoàng đế mặt không chút thay đổi báo với Phó thị, phong bà làm quý phi, hậu vị có một người khác. Ngỡ ngàng vuốt ve vòng bàn long chỉ hoàng hậu mới có thể đeo, Phó thị nhìn Uy hoàng đế, nhưng hắn không dám nhìn vào mắt bà.

Phó thị rất nhanh khôi phục trấn tĩnh, chỉ nói cần tĩnh tâm suy nghĩ một chút. Uy hoàng đế đi rồi, bà chỉ kịp đốt hủy tất cả bản viết tay trong tẩm cung, huyết thư bà tuyệt vọng trào phúng chất vấn, "Cả đời cả kiếp chỉ hai người?", liền lặng yên rời cung.

Mười mấy năm sống nương tựa lẫn nhau, trong chiến loạn như trước kiên trì cưới bà làm vương phi, son sắt thề non hẹn biển... Những tình cảm này, khi hắn đi lên đế vị, bà không còn giá trị lợi dụng, liền không còn sót lại chút gì.

Phó thị sinh ra một nữ nhi... Nếu bà nguyện nhịn, nữ nhi này hẳn là trưởng công chúa. Nhưng bà không muốn nhịn, không chịu nhịn, cho nên bà đi đến Đại Lý, tự xưng quả phụ, đặt mua sản nghiệp to lớn, để nữ nhi của bà có cuộc sống như công chúa.

Nghe nói, thái tổ nãi nãi bộ dạng rất đẹp. Khi mất đã bốn mươi sáu, nam tử luyến mộ bà nước mắt khóc tràn thành. Nhưng bà từ khi rời cung chưa từng có ý niệm tái giá trong đầu, từng châm chọc nói, "Nam tử bạc hạnh, đương nhiên không chiếm được mới là tốt nhất...ới tay, liền thành cám bã, làm gì tự tìm không vui?”

Nhưng phần đời còn lại của bà, cũng không có ngày nào vui vẻ.

Vuốt ve bụng mình, Chỉ Hạnh biết, thai này là nữ nhi, đời tiếp theo của Phó thị đích truyền. Mỗi đời Phó thị đích truyền, Vào ngày tế bái thái tổ nãi nãi, ai cũng khóc rống thất thanh, nàng cũng không ngừng được lệ rơi.

Khóc thái tổ nãi nãi, khóc huyết lệ các đời đích truyền, khóc nữ tử yếu ớt, người tiến lên thời đại nữ tử, cũng là một nữ nhân học cứu thiên nhân, kinh tài tuyệt thế, nhưng lại bị kẻ vong ân phụ nghĩa hoàn toàn gạt bỏ bà trong sử sách.

"... Đứa nhỏ, con phải nhớ." Vỗ về bụng, Chỉ Hạnh nhẹ nhàng nói, "Thái tổ nãi nãi họ Phó, tên một chữ Tịnh, tự Ngọc Toái (ngọc nát)...”

Thà làm ngọc nát, không làm ngói lành.

Tự tay đem vòng bàn long không có con mắt thu vào hộp khóa kỹ. Nàng chỉ nguyện nghĩ đây là di vật của thái tổ nãi nãi, không muốn nghĩ là ai đưa... Suy nghĩ nhiều khó tránh xúc động cầm ra tiệm trang sức nấu chảy làm miếng lót chân.

Buồn bã ỉu xìu rời khỏi từ đường, phát hiện Tam Lang đang chờ trong sân. Đêm khuya đường tối, sương đêm theo tóc dài chưa buộc nhỏ xuống, không biết đã đứng bao lâu.

Nàng miễn cưỡng cười cưi, lại không có bao nhiêu tâm tình trấn an hắn, chỉ cúi đầu đi, Tam Lang qua đỡ, nàng lại theo bản năng tránh một chút.

Nam tử trên đời đều bạc hạnh.

Thất tịch hàng năm, Hạnh Nhi đều buồn bực vài ngày. Hắn không phải không biết nguyên do, nhưng cảm thấy mình thật sự rất vô tội. Nếu đào mộ Uy hoàng đế có thể làm cho tâm tình của Hạnh nhi tốt một chút, nói thật, hắn thực cân nhắc phân phó mấy người chuyên làm việc này đi làm...

Hắn thực kiên trì nắm tay Chỉ Hạnh, cẩn thận đỡ. Đứa nhỏ chờ đợi đã lâu... Đối với hắn mà nói là nam hay nữ cũng không quan trọng... Chỉ cần mẹ con khỏe mạnh bình an là tốt rồi.

Nhưng Chỉ Hạnh chỉ trơ ra, hờ hững để hắn đỡ, ánh mắt sưng đỏ đáng thương.

Thái tổ Uy hoàng đế a... Ngài đã mất mấy trăm năm, vì sao còn di hoạ đến ngày nay... Liên luỵ huyền ngoại tôn tế xui xẻo của ông chứ?

"Hạnh Nhi, ta không phải họ Mộ Dung." Nếu câu này còn không có hiệu quả, hắn quyết định ngày mai cáo lão, cùng cái hoàng đế họ Mộ Dung kia tuyệt giao.

... Tuy rằng hắn còn chưa đến ba mươi. Nhưng hiện tại hắn cảm thấy thiên hạ xã tắc cũng chưa quan trọng bằng đứa nhỏ cùng nương đứa nhỏ

Chỉ Hạnh phản ứng chậm một nhịp mới nghe hiểu, rốt cục nín khóc mà cười. Một câu cũng cong cong vòng vòng bao nhiêu hàm ý. Uyển chuyển kháng nghị hắn bị giận chó mắng mèo thật sự đáng thương, cùng Phó thị có cừu oán là Mộ Dung hoàng gia, hắn một chút cũng không liên quan, lại càng không học diễn xuất như vậy.

Nàng là Phó thị đích truyền bình thường nhất, nhưng nói không chừng người ngốc có phúc của người ngốc.

"Là ta không đúng, chàng là Phùng Tam Lang, không phải ai khác." Nàng ôm cánh tay Tam Lang. Dù sao nếu có hoa tâm, chày gỗ dạy không ngoan, cũng không cần phí tâm cùng hắn nháo. Đợi đứa nhỏ lớn... Nàng là người rất tích cực, là hắn tự mình nói muốn cùng chết, đến lúc đó hận nàng nhẫn tâm cũng đã chậm.

Thái tổ nãi nãi liền thiếu chút khí phách ấy... còn để tâm đến cái gì dân chúng xã tắc.

Nương tử này của hắn... Đối với ai khác cũng khôn khéo giỏi giang, đối với hắn liền mơ mơ màng màng, nghĩ gì đều hiện trên mặt. Đại khái không biết vẻ mặt của nàng thoạt nhìn cực phấn khích, khi vuốt bụng nhìn hắn, giống như quyết định hạ quyết tâm lại vừa thương yêu vừa hung ác.

Khiến nàng có thể nảy sinh ác độc, tốn thời gian bao nhiêu năm nước chảy đá mòn của hắn a. Phu nhân cùng tuổi nhà người khác đều thành bà mặt vàng, nhà hắn lại càng lớn càng thủy linh, mang thai lại hồng hào như đào mật...

Khi thiếu niên hận không thể chết sớm một chút, hiện tại là sợ chếti mạng. Có con, hắn luyến tiếc kéo nàng đi. Nhưng lại không cam lòng... Chỉ có thể dùng sức buộc chặt lòng nàng, nàng càng độc ác càng tốt.

Đỡ Chỉ Hạnh về phòng, bất quá Thất Tịch cũng tốt... Ai muốn xui xẻo giống Ngưu Lang Chức Nữ chứ? Chỉ là Thất Tịch năm nay dỗ Hạnh nhi tốt lắm, nhưng mỗi năm đều có Thất Tịch a...

Tam Lang nhịn không được thở dài. Phải đào mộ Uy hoàng đế như thế nào mới không bị tra được đây? Việc này nên cẩn thận nghiên cứu...