Thâm Uyên Nữ Thần (Vực Sâu Nữ Thần)

Chương 83: Hắn ta đáng chết




Gió đêm lướt qua mặt, thổi bay hơi nóng.

Từ Học Dân thở dài một hơi: “Cậu đây là muốn làm cái gì?”

Người đàn ông trẻ tuổi mở cửa xe ra, đuôi mắt rũ xuống.

Giọng Bách Chính khàn khàn: “Trước kia tôi cái gì cũng muốn cho cô ấy. Nhưng bây giờ mới phát hiện, cái gì cũng không cho nổi.”

Con người hắn bẩn thỉu, trái tim hắn mệt mỏi đau đớn, tình yêu của hắn nặng nề không chịu nổi.

Từ Học Dân không biết phải làm sao, chủ nhân nhà họ Từ, luống cuống đến mức chỉ có thể đưa tiền sao?

Nếu không phải mức thưởng cao nhất cho một lần của nền tảng là một vạn hai, Từ Học Dân không hề nghi ngờ, Bách Chính hận không thể đem Miêu Vĩ tặng cho Dụ Sân luôn.

“Cậu cứ như thế sẽ dọa tới cô ấy.”

Người ta là một streammer mới, bỗng nhiên rút thăm trúng được giải thưởng đặc biệt. Dựa vào tính cách của đứa nhỏ Dụ Sân đó, phản ứng đầu tiên có lẽ là bị dọa sợ, cảm thấy bản thân mình gặp phải tên thần kinh.

“Cô ấy sẽ không biết là tôi.”

Từ Học Dân nghĩ nghĩ, nói: “Lần sau cách tặng thưởng của cậu có thể bình thường lại một chút, đợi cô ấy nổi tiếng lên, cậu lại tặng thưởng sau, như vậy sẽ không biểu hiện quá đặc biệt.”

Ông tốt bụng dùng hai từ đặc biệt này, không dùng dọa người.

“Biết rồi.” Bách Chính ngồi lên ghế lái, môi mỏng mím chặt, “Lái xe của ông đi.”

Hắn lái xe đi luôn, không có dự định đưa Từ Học Dân đi.

*

Dụ Sân và Chúc Uyển ngồi khoanh chân lại.

Dụ Sân nói: “Tớ cảm thấy ngành này có khả năng không thích hợp với tớ.”

“Đừng nha, ngành này quá thích hợp với cậu luôn!” Chúc Uyển kích động nói, “Lẽ nào cậu không cảm động không kích động sao? Một lúc cầm được mấy chục vạn vào tay.”

“Tớ cảm thấy bất an.” Cô gái nói, “Nhận được càng nhiều, tương lại cậu phải trả giá không cách nào dự đoán được.”

Chúc Uyển khuyên nói: “Cậu không nên nghĩ như vậy, nói không chừng ông chủ lớn người ta không có tâm tư khác, chỉ là nhìn cậu thuận mắt, cậu phải tự tin với sắc đẹp của mình chớ. Lùi một vạn bước, anh ta mà muốn hẹn cậu ra ngoài, cậu từ chối là được mà.”

Đồng tử màu hổ phách của cô gái nhìn Chúc Uyển.

Chúc Uyển: “Được không được không, cậu cứ đợi thêm vài ngày xem sao, nếu anh ta vẫn tặng thưởng khoa trương như thế, hoặc là để xuất yêu cầu quá đáng gì, tới lúc đó cậu hãy đi có được không? Hãy nghĩ tới quê hương của cậu, nếu như cậu cảm thấy không yên tâm, có thể quyên tiền về đó.”

Dụ Sân do dự một lúc, gật đầu: “Được thôi, tớ xem xem.”

Gần đây không ít người theo cô học điều hương, chứng mình giáo trình điều hương có hiệu quả.

Chúc Uyển cũng thở phào một hơi.

Cô nàng càng muốn khóc hơn phải làm sao, lần đầu gặp được streammer kiếm được tiền bị dọa sợ. Nếu là bản thân mình, nằm mơ cũng sẽ tỉnh lại.

Thôi bỏ đi, vẫn nên thành thật chơi game, chơi game không sướng hơn sao?

Một khoảng thời gian sau đó, đại lão không tên kia thi thoảng cũng tới.

Lúc anh ta đến, không hề nói chuyện, yên tĩnh giống như không tồn tại. Khiến Dụ Sân thở phào chính là, anh ta không tặng thưởng khoa trương như lúc trước nữa.

Giống như một người xem bình thường, yên lặng xem cô điều chế hương.

Ngược lại khán giả có tên là my only, thi thoảng sẽ tặng thưởng, số tiền tặng thưởng cũng khá bình thường.

Áp lực tâm lý của Dụ Sân cũng ít hơn chút, lần trước khi cô nhận được thưởng chỉ trong chốc lát đã được nền tảng coi trọng, vốn Dụ Sân là streammer mới, mức độ giới thiệu rất bình thường, hiện tại nền tảng đã cho cô trang chủ giới thiệu tốt nhất.

Cô điều hương ưu nhã xinh đẹp, không nhiều lời, thời gian lâu dần, ngược lại trở thành một phần đặc sắc. Phòng phát sóng trực tiếp dần dần cũng có thêm những đại lão khác, tiên sinh không tên ban đầu, dần dần hòa vào trong đám người.

Anh ta như vậy không có cảm giác tồn tại, lâu dần Dụ Sân cũng không nghĩ tới anh ta nữa.

Miêu Vĩ đề xuất Dụ Sân chuyển sang hình tượng streammer nhan sắc.

“Dựa vào điều kiện của cô, nếu nhảy múa ca hát, sẽ thu hút nhiều người xem hơn.”

Dụ Sân từ chối rồi, thậm chí còn sửa đổi loại phát sóng trực tiếp thành “ngoài trời”, ai cũng nhìn thấy được là cô thực sự thích điều hương.

Nghe lời Chúc Uyển, cô phát sóng đến tháng thứ ba, Dụ Sân đem nước hoa điều chế làm thành phần thưởng rút thăm tặng cho người xem.

[Streammer] Điều hương: Tối nay rút thăm.

Lần này ghê gớm thật! Tiểu tiên nữ Hương Hương muốn tặng nước hoa tự tay làm đó!

Từ mùa hạ tới mùa thu, Dụ Sân phát sóng trực tiếp từ tháng sáu, hiện giờ đã là tháng chín. Bách Chính tuân thủ theo lời Từ Học Dân nói, không làm ra chuyện khác người nữa.

Dụ Sân càng ngày càng được chào đón, có lúc Bách Chính lạnh mặt nhìn người đàn ông khác hiến ân cần, chỉ có bản thân hắn rõ ràng, trong lòng nghẹn một bụng lửa, âm ỉ trong lòng khó chịu đến nhường nào.

Từ Học Dân cho rằng hắn trộm nhìn Dụ Sân như thế này, sẽ có một ngày không nhịn nổi nữa, không ngờ hắn lại nhịn được.

Người đàn ông tháo máy trợ thính ra, ngắm nhìn sắc đêm vô tận.

Thế giới yên tĩnh, thi thoảng có âm thanh mỏng manh. Không giống sự thành công của cuộc phẫu thuật, màng nhĩ của hắn hồi phục không tốt, không dựa vào máy trợ thính, hắn không thể nghe được.

Bách Chính nhớ tới lúc vừa quen biết Dụ Sân, không bao lâu sau vừa đúng là sinh nhật hắn.

Cô gái bị hắn đùa giỡn, chạy một đoạn đường rất xa. Cô thở dốc đứng ở ngoài cửa sổ, ánh nắng vừa đủ, hắn ngẩng đầu khỏi khuỷu tay, thấy cô khum tay lại khẽ nói chúc mừng sinh nhật.

Trái tim hắn đập không giống bình thường.

Lúc đó cảm thấy, chẳng sợ cô không nói không rằng, thế giới yên lặng, cây ngô đồng sau lưng cô rụng lá, thứ gì cũng xinh đẹp.

Từ Học Dân cũng biết Dụ Sân muốn tổ chức rút thăm tặng thưởng.

Ông gọi giám đốc Miêu Vĩ tới, phân phó vài câu. Giám đốc vẻ mặt cổ quái, nhìn Từ Học Dân, cố đè nén không dùng ánh mắt để nhìn cầm thú.

*Min: Từ Học Dân oan uổng quá.

Từ Học Dân mặt già dày lên, cũng chẳng thèm nghĩ ánh mắt cổ quái của giám đốc là có ý gì.

Qua vài ngày, kết quả rút thăm đã có.

Từ Học Dân ôm lấy nước hoa được đóng gói tinh xảo để trước mặt Bách Chính.

Bách Chính bỏ văn kiện xuống: “Đây là cái gì?”

“Như cậu thấy, mấy chai nước hoa.”

Bách Chính tự nhiên biết là cái gì, hắn nhìn thấy Dụ Sân làm ra.

Ngón tay gõ trên mặt bàn của hắn cứng lại trong chốc lát, lúc này mởi mở nắp chai ra.

Khứu giác của người đàn ông chậm chạp, nhưng vẫn mơ hồ ngửi thấy mùi thơm trong không khí.

Mùa thu vắng lặng, hắn ngửi thấy hương hoa của mùa xuấn.

Ngón tay Bách Chính siết chặt, hơi run rẩy.

Từ Học Dân mang đồ đến cửa, khẽ thở dài.

Từ không hề để ý đến bất cứ thứ gì học được cách khắc chế, phải chăng rất không dễ dàng, cậu chủ?

Cậu có làm nhiều hơn nữa, tới cuối cùng cũng chỉ có thể làm người qua đường trong sinh mệnh cô ấy, nhìn cô ấy chậm rãi rời xa cậu đi tới nơi xa hơn. Mà thế giới này, sẽ không có một ai khen ngợi cậu.

So với sự tùy tiện cướp đoạt của ba cậu, cậu trở nên hèn mọn, yên tĩnh hơn rất nhiều.

Cậu đã làm rất tốt rồi, sẽ không có người nào làm tốt hơn cậu.

*

Mùa đông thành phố S cũng không có tuyết rơi.

Mà ngược lại, khí hậu của thành phố S ấm áp như mùa xân, Lương Nhạc Trí xách canh thịt dê, đi theo sau Dụ Sân, hai người đi trên phố.

Cạn đèn đường, là một nhà hàng trà.

Người đàn ông ngồi bên cửa sổ nhấp một ngụm trà, tầm mắt không tự giác rơi bên ngoài cửa sổ, một người con trai, ân cần đi theo sau một cô gái, hắn đột nhiên siết chặt tách trà.

“Bách tổng, ngài thấy phương án này như thế nào.”

Bách Chính giơ tay: “Yên lặng.”

Lương Vĩnh lập tức im miệng.

Thấy Bách Chính nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ông ta cũng nhìn ra theo.

“Ấy? Kia chẳng phải con giai tôi sao?”

“Con giai ông?” Tầm mắt Bách Chính quét qua, nghiêm trọng được chôn sâu không nói.

Lương Vĩnh nhất thời cũng không cảm thất không đúng, ông ta nói: “Đúng, lần trước ngài có gặp qua, thằng bé này không ra hồn gì, còn chúc rượu ngài nữa.”

Ngoài cửa sổ, Lương Nhạc Trí mắt đáng thương nói: “Bé Sân, đông chí rồi, có muốn cùng anh ăn canh thịt dê không?”

*Min: Đông chí từ ngày 21/12-23/12 được gọi là đông chí. Miền bắc Trung Quốc có tục lệ ăn sủi cảo, miền nam thì ăn bánh trôi.

Dụ Sân vốn ôm sách vở về trường học, bước chân khựng lại, biệt danh này phân nửa là Lương Nhạc Đan miệng rộng nói cho anh trai cô nàng biết.

Lương Nhạc Trí cướp lời trước nói: “Anh biết, em không bằng lòng, cho nên anh đã dự đoán trước được rồi, mua mang về cho em một phần, em có thể không cần đứng trước anh, tự mình ăn.”

Dụ Sân: “….”

“Ha ha ha anh biết, bảo em ăn em cũng không chấp nhận. Không sao, em có thể đem về cho em gái anh Lương Nhạc Đan, tới lúc nó bảo em cùng ăn thì em nhất định phải ăn một miếng đó.”

Dụ Sân nhẫn nhịn muốn đập hắn ta: “Tôi sẽ giao cho Nhạc Đan.”

Trước lúc Dụ Sân giơ tay nhận lấy, Lương Nhạc Trí âm u nói: “Anh sắp lên năm tư rồi, theo đuổi em hai năm, nếu mà em không đón nhận anh, thì không có cách nào gặp anh ở trường nữa đâu, sau này hối hận cũng chẳng kịp nữa đó?”

Vậy thì phải thực sự cảm tạ trời đất.

Dụ Sân: “Ồ.”

Cô gái rõ ràng rất muốn đập hắn ta một trận, nhưng lại nhịn được, nhịn tới gương mặt đỏ ửng.

Lương Nhạc Trí bị sự dễ thương của cô làm cho không đỡ nổi, trái tim hắn ta đập không ngừng, tâm tư xấu xa nổi lên.

“Dụ Sân.”

Dụ Sân ngẩng đầu, ngay lập tức, Lương Nhạc Trí vịn lấy hai má của cô, đặt một cái hôn lên trán cô.

Bờ môi của thiếu niên xa lạ nóng đến phát sợ.

Canh thịt dê trong tay Dụ Sân rơi xuống, cô không kịp phản ứng, trái tim Lương Nhạc Trí đập bang bang như trống bỗng chốc chạy mất hút.

*Lương Nhược Trí mi sắp xong đời rồi!

Cô gái vẫn đứng tại chỗ.

Trong nhà hàng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của cô.

Lương Vĩnh thấy sắc mặt lạnh lùng của vị quý nhân này, trong lòng mắng thằng nhãi kia theo đuổi con gái theo đến chỗ nào không tốt, cứ phải chạy tới chỗ này, Lương Vĩnh cười khan: “Ha ha ha cái này, Bách tổng để ngài chê cười rồi, người trẻ tuổi đều khá hoạt bát, ha ha ha ha…..”

Từ Học Dân ngồi ở một bên, nhìn bàn tay thiếu niên nắm chặt tách trà đến phát run. Trái tim Từ Học Dân co lại, đã chuẩn bị tốt để chế ngực Bách Chính lúc phát điên.

Lâu sau, hô hấp của Bách Chính bình thường trở lại, hắn thấp giọng cười khẩy một cái.

“Lương tổng thật biết dạy con.” chàng trai không hề che đạy bén nhọn và cay nghiệt trong lời nói của mình, “Hành động không hề có dạy dỗ, háo sắc tùy tiện, cẩn thận ngày nào đó bị người ta (tôi)  đập gãy chân.”

“Phương án của các ông không cần xem nữa, nát tới nỗi tôi không nhìn nổi, hợp tác dừng lại tại đây, Lương tổng tự lo cho mình đi.”

Lương Vĩnh đuổi tới: “Thằng mất dạy kia nhà tôi trở về tôi sẽ dạy dỗ nó, Bách tổng, phương án này của chúng tôi đã làm mất một tháng, xin ngài hãy suy xét lại lần nữa.”

Mà bóng lưng thiếu niên như mang theo gió, đã cùng với Từ Học Dân đi xa.

Lương Vĩnh chán nản, hoàn toàn không hiểu được, trước kia không hề nghe nói vị hậu nhân thịnh thế của nhà họ Từ này, lại có cảm giác thân sĩ mãnh liệt nhưu vậy.

*

Buổi tối Dụ Sân không phát sóng trực tiếp, cô phải nói chuyện với Lương Nhạc Đan về việc của Lương Nhạc Trí, Lương Nhạc Trí đã tạo thành phiền phức không nhỏ cho cô.

Không ngờ vừa vào cửa phòng, Lương Nhạc Đan khóc lóc định đi ra ngoài.

“Nhạc Đan, cậu sao vậy?”

“Dụ Sân, hu hu hu, anh tớ bị người ta đập một trận, gãy tay rồi. Bây giờ tớ phải tới bệnh viện thăm anh tớ. Tớ mà biết kẻ nào dám đánh anh tớ, tớ nhất định sẽ đánh chết kẻ đó.”

“…..Vậy cậu đi đi, trên đường chú ý an toàn.”

Lương Nhạc Đan lau nước mắt rồi vội vàng chạy đi, tuy cô nàng ngày ngày cãi nhau với Lương Nhạc Trí, nhưng trong lòng rất quý anh trai mình.

Lời Dụ Sân muốn nói hoàn toàn không thể nói ra được.

Cô không ngờ, cánh tay Lương Nhạc Trí lại bị người ta đánh gãy.

Tuy việc Lương Nhạc Trí làm khiến cô rất tức giận, nhưng bị gãy xương tay, nghĩ tới thôi cũng hoảng sợ rồi.

Dụ Sân ngây ngẩn, những chuyện này quá trùng hợp rồi, trùng hợp đến mức….giống như có người giúp cô dạy dỗ Lương Nhạc Trí.

Thủ đoạn quá khích tới mức ác độc như thế này, khiến Dụ Sân lập tức nghĩ đến người kia.

Hắn đã hai năm chưa trở về.

Nhịp tim cô đập rất nhanh, vội vàng gọi điện cho Mục Nguyên.

Giọng nói của Mục Nguyên ôn hòa: “Dụ Sân, sao vậy?”

“Anh ấy trở về rồi sao?”

Mục Nguyên ngây người: “Em nói là Bách Chính sao?”

“Ừ.”

“Không có, cô và dượng anh cũng chưa nhận được tin cậu ta quay về. Sao đột nhiên em hỏi vậy?”

Biết là không phải hắn, Dụ Sân nhỏ giọng nói: “Không có chuyện gì.”

Cô cúp điện thoại, ngồi trên giường sắt, bên ngoài cửa sổ là gió đông, thổi qua đầu cành khiến tán lá kêu xào xạc, Dụ Sân giơ tay đè lên trái tim mình.

Một lần lại một lần thất vọng.

Bách Chính rời xa cô năm thứ ba, cô khổ sở tới mức có chút chán ghét hắn.

*

Từ Học Dân nhìn về phía người đang hơi cong eo ở phía cửa sổ sát đất.

“Cảm xúc hôm nay của cậu không đúng lắm, bữa tiệc buổi tối tôi đã đẩy sang ngày khác, cậu hãy nghỉ ngơi đi.”

“Tôi không bị làm sao.” Bách Chính nói, “Cô ấy không thích con hàng ngu ngốc kia, con hàng ngu ngốc đê tiện kia dám đụng tới cô ấy, hắn ta đáng chết.”

“Nếu có một ngày, đổi thành người đàn ông mà Dụ tiểu thư thích, phải chăng cậu có thể tình tĩnh chúc phúc?”

Chàng trai trầm mặc, bàn tay hắn nắm chặt lấy lan can cửa sổ.

Chữ “có thể” kia như bị tắc trong cổ họng, khiến cho sự tàn nhẫn của hắn lộ ra vài phần ấm ức khó nói.

“Cậu đang tức giận, ghen tuông, đố kị.”

“Tôi không có.” Bách Chính lạnh lùng nói, “Tôi nói rồi, thả cô ấy đi, sẽ không xuất hiện trong cuộc đời của cô ấy nữa. Cô ấy chọn ai cũng được.”

“Nếu đã như vậy, tối nay cậu sẽ không phân phó người chặn Lương Nhạc Trí.” Từ Học Dân bình tĩnh phân tích, “Thậm chí cậu giận lây sang Lương Vĩnh tiên sinh, tôi đã nhìn qua bản phương án đó, làm cực kì xuất sắc, có thể đạt tới hiệu quả mà chúng ta mong muốn.”

Bách Chính kéo căng sắc mặt, giọng nói lạnh lùng: “Ai nói tôi gọi người đánh hắn? Ai nhìn thấy, ông à? Phương án của Lương Vĩnh vốn đã có kẽ hở, tôi không hài lòng thì có vấn đề gì?”

“Được thôi, tôi xác thực không nhìn thấy, cũng không nghe thấy. Phương án của Lương Vĩnh tiên sinh, có lẽ có thể làm tốt hơn nữa.”

Từ Học Dân nói, “Nhưng cậu phải biết, có một ngày, Dụ tiểu thư sẽ lại gặp được người đàn ông khiến cô ấy động lòng, bọn họ sẽ nắm tay, ôm, hôn, thậm chí kết hôn, sinh con, tới lúc đó, cậu nếu như…..”

“Từ Học Dân! Cút ra ngoài!” Gân xanh nơi cần cổ của Bách Chính cũng gồ lên, hắn không thể nào nghe vào những lời mà Từ Học Dân nói, tức giận hét lên.

Từ Học Dân cung kính cút ra.

Ông đóng cửa lại, nghe thấy tiếng đập đồ binh binh bang bang bên trong.

Cuối cùng vẫn phát điên rồi.

Mà rốt cuộc cũng chỉ dám đóng cửa phát điên.

Cũng không biết nên nói hắn đáng sợ, hay đáng thương. Đố kị tới mức ghê gớm như này rồi, dòng máu bẩn thìu vẫn là xiềng xích giam hãm tứ chi của hắn, giống như chặt da cắt thịt, nhìn thấy Dụ Sân chán ghét hắn, quên hắn, cuối cùng thích người khác.

Từ Học Dân biết, cho dù Bách Chính có chảy máu đầm đìa cũng không thể nào rời đi, nhưng sẽ có một ngày gặp lại. Lúc đó, nếu đứng bên cạnh Dụ Sân là người khác, Bách Chính nên làm gì với bản thân mình?

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※