Thám Tử Chứ Không Phải Thánh Giả Gái

Chương 53




Editor: Chymteo



So với những lời đồn đại quái đản trong khuôn viên đô thị, Vu Ca cảm thấy nhà của Nghiêm Từ Vân mới là nơi thần kỳ nhất.

Một giây trước cậu vẫn đang ở quán bar Tiểu Thanh hoặc là đang ở trong quán mì, giây sau cậu nhìn lên đã thấy trần nhà sạch bóng. Mỗi khi có chuyện, Nghiêm Từ Vân luôn xuất hiện một cách bí ẩn đưa cậu về nhà.

Và điều kỳ lạ nhất là con bọ mùa hè thích cắn bậy mà mỗi lần cậu nhắc tới.

Mãi cho đến ngày hôm qua, cậu mới hiểu ra trên đời này không có “bọ mùa hè” nào cả, chỉ cần hai ngón tay xoa nắn nhiều sẽ trở thành bọ mùa hè.

Ngủ một giấc đến gần trưa, Vu Ca nằm ngây đơ như khúc gỗ, ngơ ngác nhìn lên trên.

Tấm chăn bông được phủ nhẹ, sức nặng này đối với vùng sưng tấy quá mức hà khắc, cậu lặng lẽ di chuyển chăn bông xuống dưới.

“Mình đúng là ngốc.” Một tiếng thở dài não nề vang lên.

Là lỗi của cậu khi không phát hiện ra bộ mặt thật của Nghiêm Từ Vân sớm hơn, lại còn đi giận dỗi với Hình Ngạn, nảy ra ý tưởng thể hiện sự quyến rũ của đàn ông để giành được vị trí ở trên.

Khá lắm, cậu vừa mới uống xong ly rượu vang, người ta đã đi tới nhào nặn, bởi vì ý tưởng tồi tệ kia không hề cản trở hắn một chút nào. Lúc đầu, hắn còn bình tĩnh lạnh lùng mà nhay cắn, muốn để cho Vu Ca đang căng thẳng run rẩy thả lỏng một chút.

Cả hai tay cậu chống đỡ trên phím đàn, hắn tùy ý để Vu Ca chưa rõ vấn đề quậy một hồi. Sau khi Nghiêm Từ Vân được nếm trải mùi vị cảm thấy như phát điên, hung ác trực tiếp xoay người cậu về phía sau, đè xuống mặt đất.

Vu Ca chưa từng thấy ai có thể giải thích từ “Quỷ thèm chết” một cách đầy đủ nhất, Nghiêm Từ Vân là người duy nhất. Trong lúc đầu bù tóc rối, ánh mắt của hắn ngột ngạt đến mức khóa chặt người đang há mồm thở dốc, thậm chí thỉnh thoảng còn cúi xuống làm “bọ mùa hè”.

Càng ăn nhiều càng tràn đầy năng lượng, càng ăn nhiều thì sẽ càng đói.

Còn phải được chuẩn bị ăn chung với kem bơ, rót với rượu vang đỏ mới có vị. Cho tới cuối cùng vải vẽ tranh sơn dầu, phím đàn piano và ngưỡng cửa sổ đều nhiễm mùi sữa thơm.

“Thật là…” Vu Ca yếu ớt che đi mí mắt ê ẩm, cậu suy nghĩ nát óc cũng không thể nghĩ ra, tình huống mà Hình Ngạn hình dung “đau” đến mức đổ mồ hôi lạnh sao cuối cùng lại biến thành cậu hầu như nằm khóc nức nở cầu xin tha.

Tạm thời đẩy mấy hình ảnh trong đầu ra khỏi, Vu Ca trở mình một cái nhảy dựng lên, đầu tiên cậu dựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài, sau đó rón rén dựa vào tấm cửa để nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, xác nhận Nghiêm Từ Vân không ở gần đó mới thở phào nhẹ nhõm đi rửa mặt.

“Ố ồ.” Kem đánh răng được thay thế bằng hương đào, Vu Ca nhét bàn chải vào miệng, buồn cười nhìn chằm chằm vào gương, “Hương đào, đúng là tâm thiếu nữ.”

Đầu tóc người trong gương rối tung, đuôi mắt lười biếng rũ xuống, vùng da quanh hầu kết của cậu đỏ ửng đến đáng sợ, Vu Ca nhanh chóng xoa xoa lên chỗ đó, cố gắng làm máu lưu thông để nhanh tiêu xuống.

Buổi chiều còn phải gặp bọn Hình Ngạn nói về chuyện R. Nếu bị họ nhìn thấy chắc chắn sẽ bị cằn nhằn.

Đang tập trung cọ xát thì nghe tiếng gõ cửa phòng tắm. Một người tựa vào khung cửa nở nụ cười nhẹ, lông mày cùng ánh mắt kiềm chế không được vẻ thâm thúy cùng uy lực tối hôm qua đều thu lại, một lần nữa trở lại dáng vẻ cao quý, trang nghiêm.

Vu Ca đột nhiên nhảy dựng lên suýt chút trượt chân ngã chổng vó xuống bồn tắm. Cậu đưa tay giữ bồn rửa mặt, ánh mắt đảo qua, “Chào buổi sáng…”

“Chào buổi sáng.” Nghiêm Từ Vân bước đến, rũ mi đứng phía sau Vu Ca, sửa lại vạt áo bị dính vào nhau.

Giọng nói vang lên sau tai, hơi thở phả vào lỗ tai, lớp lông tơ nhỏ phía trên cảnh giác dựng đứng lên.

Bọt kem đánh răng suýt chút đã phun ra ngoài. Vu Ca vội vàng cúi đầu súc miệng, nhìn chằm chằm cái tay thúi trên vạt áo vẫn chưa buông ra, “Cảm ơn, anh buông ra đi.”

Nghiêm Từ Vân không nhúc nhích, cúi người nhìn chằm chằm vào sau gáy Vu Ca, ngửi một hơi.

Mùi hương kia lại ập đến, Vu Ca nghiến răng, “Nếu anh không buông ra, em sẽ…”

Vẫn không nhúc nhích, vành tai cậu bị hắn ngậm lấy khiến Vu Ca run lên, cậu mạnh miệng nói: “Nếu anh còn không buông ra, em sẽ… em sẽ làm anh!”

Phòng tắm chìm vào im lặng, Vu Ca nhận ra mình nói nhầm, vành tai vẫn chưa bị hắn nhả ra, cậu lặng lẽ nâng mi nhìn vào gương, trong gương khuôn mặt cậu đỏ bừng, còn Nghiêm Từ Vân phía sau giương đôi mắt hẹp dài u ám vô cùng.

Nghiêm Từ Vân giơ tay nắm lấy cằm của đối phương, cắn vào môi dưới của cậu, cuối cùng thu hồi ánh mắt, hoàn toàn ôm người vào lòng, “Được.”

“?”

Robot quét nhà định chui vào phòng tắm, nhưng phút chốc lại va vào cánh cửa bị đóng đột ngột, một lúc sau nó mới phản ứng lại, tựa hồ là nghe được tiếng dinh dính nhớp nháp, lại như nghe được tiếng thở hổn hển như bong bóng nổi ùng ục, nó không chút do dự quay đầu rời đi.

Buổi trưa lúc ăn cơm, Vu Ca nhìn món cá kho trên đĩa cười khổ.

Đều là ăn như nhau, một bên ăn vào bụng xem như xong hết mọi chuyện, một bên là trong khoảng thời gian ngắn bị ăn đi ăn lại nhiều lần.

Người ta không chiếm vị trí ưu thế nhưng vẫn có thể chủ động chơi đùa, không chỉ có nơi thường xuyên bị con bọ mùa hè cắn kia, mà cả “nhóc” Vu trắng nõn cũng bị gặm sạch sẽ.

Cậu cảm thấy mình sắp bị hói tới nơi.

Vu Ca không vui, bỗng dùng đũa gắp lấy lưỡi vịt trong hộp, hai mắt nhìn Nghiêm Từ Vân khiêu khích, mạnh mẽ cắn lưỡi vịt thành hai miếng.

“Hừ hừ.” Cậu tự mãn nhai xương giòn, rõ ràng biểu thị Nghiêm Từ Vân quản cho tốt cái miệng của mình.

Đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở, đôi mắt trong veo nhìn qua, người đang ăn uống đứng đắn đột nhiên dừng động tác lại khẽ nhắm mắt thở dốc một chút.

“?” Vu Ca sửng sốt, không dám tin cúi đầu chuyên tâm ăn cơm.

Thật ra Nghiêm Từ Vân đã năm mươi tuổi rồi đúng không, nhịn hẳn năm mươi năm sẽ có thể có kết quả như vậy sao?

Buổi chiều lúc chuẩn bị đi tìm Thẩm Quý Trầm, Nghiêm Từ Vân kiên trì muốn đưa cậu đi.

Một mặt Vu Ca sợ luôn làm phiền hắn, mặt khác sau ngày hôm qua, độ nhạy cảm với mùi hương của cậu đã tăng lên đến cực điểm, nếu ở trước mặt người ngoài không cẩn thận ôm nhau, cậu sẽ một thở hai mềm, không còn mặt mũi nào nữa.

Tình cờ đối tác của hắn đến thăm, Vu Ca mới tìm được cơ hội nhanh chóng chuồn đi rồi trực tiếp ngồi lên xe buýt.

Buổi trưa ngày thường ít khách lên xe buýt, Vu Ca ngồi ở hàng cuối cùng, sau khi nhận cuộc gọi của Nghiêm Từ Vân, cậu mở cửa sổ dựa vào lưng ghế phía trước lười biếng đón gió.

Vì tính chất công việc của Lộ Tại Lâm và Du Dực nên mọi người hẹn gặp nhau vào lúc 8 giờ tối. Vu Ca không thể nói dối được chỉ đành thuật lại rõ ràng hành trình trong điện thoại, cậu cũng không giấu Nghiêm Từ Vân, bất đắc dĩ nói cho hắn biết địa điểm gặp mặt.

Cậu không chịu nỗi lúc hắn bình tĩnh dỗ dành cùng với quan tâm cậu.

Chiếc TV nhỏ phía trước xe buýt vẫn liên tục phát sóng vụ đánh bom ở thành phố Thanh Đàm, hai ngày qua sự chú ý của cả thành phố đều tập trung vào vụ án này, cảnh sát phải chịu sức ép rất lớn từ dư luận.

Ông Triệu không có tiền án tiền sự, sau khi công ty đóng cửa, chỉ còn lại một căn biệt thự ở ngoại ô. Tường đổ người đẩy, nhiều người bị ảnh hưởng nhân cơ hội tấn công đả kích, vợ ông Triệu không chịu được áp lực, thần kinh lại vốn nhạy cảm nên đã mang theo con gái chưa thành niên cùng nhau tự tử.

Sau một thời gian dài trầm cảm, gã ta trở thành nhân viên của nhà máy sửa chữa ô tô, trong khoảng thời gian này gã ta chưa từng tương tác hay gặp qua “nhân vật chính của phòng phát sóng trực tiếp”.

Trả thù xã hội nói xuôi thì được, nhưng gã ta càng muốn kéo Vu Ca lên để diễn trò hy sinh, ông Triệu rất kín miệng, độ khó của cảnh sát giải quyết vụ án tăng lên vùn vụt, nhất thời đi vào ngõ cụt.

Vu Ca chỉ có thể cố gắng hết sức để hợp tác với cảnh sát, cậu phải từng bước xác nhận xem chuyện xuyên sách có liên quan hay không, để còn cung cấp thông tin cho cảnh sát.

Ít nhất là trước khi R có động thái tiếp theo.

Dựa theo Lạc Hành Chi từng nói, vụ án cuối cùng trong cuốn sách là vào đầu kỳ nghỉ hè. Hiện tại vụ án giết người có lại chuyển đến trên người Vu Ca hay không tạm thời không bàn đến, trước tiên phải tìm ra lý do tại sao lại là Thẩm Quý Trầm.

Đã hẹn nhau trước đó nên Thẩm Quý Trầm để trống lịch buổi chiều chuyên tâm trò chuyện với Vu Ca.

Vị trí chơi gôn trong văn phòng vẫn như cũ, quả bóng đá có vẽ hình con rùa vẫn được giấu trong tủ, Vu Ca híp mắt cảm nhận luồng gió mát lạnh từ máy điều hòa, ngược lại có chút cảm giác như đang mơ.

Lần trước tới đây là bởi vì nhầm đối tượng uỷ thác, khi đó đụng tới quả bóng của chính cậu khi còn bé, còn bị Thẩm Quý Trầm tức giận nói vài câu không nhẹ. Lần này ngồi vào đây, nhiều loại chuyện lạ không thể tưởng tượng nổi lần lượt xảy ra.

Thẩm Quý Trầm theo tầm mắt của Vu Ca nhìn quả bóng, người luôn tỏ ra bình tĩnh tự tin lại có chút khó chịu, y ho khan đặt cốc nước dùng một lần lên bàn, “Lúc đó thật sự xin lỗi.”

“Không sao đâu.”

Vu Ca gãi gãi mặt, lấy giấy bút đã chuẩn bị sẵn, định ghi lại thông tin của Thẩm Quý Trầm.

Điều đáng ngạc nhiên là tên tội phạm họ Triệu từng là đối tác kinh doanh của Thẩm Quý Trầm.

Cả hai đều là cáo già trong giới kinh doanh, giao du cũng không sâu. Ngay khi chương trình phát sóng trực tiếp đêm đó xuất hiện, y nhanh chóng nhận ra Vu Ca đang ở dưới tầng hầm của gã ta, vội vàng liên lạc với những người biết chuyện, chỉ là thời điểm chạy tới thì mọi chuyện đã kết thúc, Vu Ca được đưa đến đồn cảnh sát.

“Quá nguy hiểm.” Thẩm Quý Trầm nhướng mày, thảo luận rất nghiêm túc, “Ở một mình không an toàn, nếu như có thể, tôi muốn tìm người đi cùng em 24/24.”

“Khụ.” Vu Ca đảo mắt, mơ hồ khéo léo từ chối, “Hiện tại tôi đang ở nhà một người bạn, anh ấy… chăm sóc cho tôi rất tốt.”

Sau khi hỏi một vài câu hỏi chi tiết, Vu Ca ngập ngừng hỏi, “Anh có tin vào chuyện xuyên sách không?”

“Chính là những người xuyên vào thế giới của tiểu thuyết ấy.”

Thẩm Quý Trầm nghiêng người, không tỏ rõ ý kiến, “Nếu em nói có, tôi sẽ tin.”

“…” Vu Ca nhún vai cười, “Buổi tối có rảnh không? Chúng ta hẹn gặp nói chuyện này.”

Thẩm Quý Trầm là nhân vật chính của nhiều câu chuyện, nếu đặt y ra ngoài rìa thì thật sự không lý trí.

“Tôi rảnh, tôi sẽ tới.”

Vì vậy ban đầu là cuộc họp bốn người giờ đã trở thành cuộc họp sáu người.

Bên trong quán cà phê im ắng, sau khi Vu Ca đưa Giang Thi Doanh đi ăn xong, cậu vội vàng đến địa điểm đã hẹn.

Ba người Hình Ngạn như trói chặt với nhau, luôn xuất hiện cùng một lúc. Họ ngồi trên ghế dài ở một bên, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào Thẩm Quý Trầm ở phía đối diện.

Một tên dã nhân thì thôi đi, sao lại xuất hiện thêm một tên khác nữa vậy?

Mà Thẩm Quý Trầm mặc một bộ vest chỉnh tề và gọn gàng, hai tay đặt trên đùi, giống như đang tham dự hội nghị.

Bốn người họ đều không nói lời nào, mỗi người đều trầm ngâm uống cà phê.

“Mọi người… sao không ai nói chuyện vậy?” Vu Ca tự giác ngồi bên cạnh Thẩm Quý Trầm, buồn cười vẫy tay với nhân viên quán cà phê.

“Ha.” Hình Ngạn cười gằn nhìn chằm chằm Vu Ca với hàm ý rõ ràng: tới đây để nói những gì đã xảy ra đêm qua.

Thế nhưng trước khi nhân viên đi tới, một đôi chân thon dài đã đứng bên cạnh Vu Ca, mùi hương thơm ngát bao bọc cả quán cà phê.

“Xin chào.” Nghiêm Từ Vân lễ phép gật đầu. Sau đó, dưới ánh mắt trừng trừng của Thẩm Quý Trầm và đám người Hình Ngạn, hắn véo tai Vu Ca một cách tự nhiên, sau đó ngồi xuống bên cạnh cậu, vai hắn còn như có như không dựa sát qua.

Bắt đầu từ dái tai, một đường đỏ rực đến tận gò má, người còn đang tranh cãi với Hình Ngạn bỗng dưng ngoan ngoãn ngồi ngay lại, giống như học sinh tiểu học đối mặt với giáo viên của mình. Hai má cậu đỏ chót, dấu vết trên cổ càng lộ rõ hơn.

Nhìn trông như một cô vợ nhỏ e thẹn.

Ba thành viên của biệt đội bảo vệ Vu Ca đồng thời lạnh mặt.

Fan mới hơi lớn tuổi Thẩm Quý Trầm cũng đồng dạng lạnh mặt.