Lên taxi, ba người không nói với nhau câu nào, Châu Vũ ngồi ở ghế phó lại, cảm thấy mình như bị gió đêm cắt từng mảnh thịt. Tài xế thấy ba vị khách lạnh như băng, lại còn ở giữa đêm khuya, không khỏi sợ hãi, tự động chỉnh âm lượng radio lên....
“3 giờ sáng nay, N, một sinh viên đại học đã nhảy lầu tự sát tại tòa nhà Hồng Quang. Phía cảnh sát loại trừ khả năng bị sát hại, xác định sinh viên này tự sát, chi tiết cụ thể vẫn đang trong quá trình phá án....”
Lúc này chiếc taxi vừa vặn lướt qua cửa chính của tòa nhà Hồng Quang. Tài xế nhìn không được nói với Châu Vũ: “Thật đúng là không biết đám trẻ bây giờ nghĩ cái gì trong đầu nữa, có can đảm để chết mà không có can đảm để sống, đều do bố mẹ chiều chuộng riết quen, chịu không nổi một chút đả kích.”
Có lẽ vì là hiện trường vụ án mà ánh đèn LED ở đây bỗng phát ra thứ ánh sáng quỷ dị, Diệp Mông nhìn đèn, hỏi tài xế: “Đả kích gì?”
Tài xế liền kể tin tức mình đọc được hôm nay cho cô: “Thì là cô gái này mới đi vay tiền trên mạng, hình như là mua máy tính gì đấy, xong bị người ta lợi dụng, còn.....còn bị cưỡng hiếp nữa.”
Xe đến Phong Hối Viên, ba người xuống xe, Châu Vũ rùng mình một cái, không phải vì trời lạnh, mà vì sợ chính suy nghĩ đang hiện lên trong đầu mình: “Hai người nói xem, “Dẫn Chân Đại Sư” có phải đang lợi dụng những người có bệnh tâm lý, dần dần đưa họ vào “Môn”, tẩy não, dẫn dụ họ làm chuyện phi pháp để gom tiền, rồi sau khi bọn những người đó hết giá trị lợi dụng thì lừa họ đi tự sát không?”
Châu Vũ đi giữa hai người họ, cả ba sóng vai đi vào ngõ, từ xa đã nhìn thấy cây thạch lựu trên bờ tường nhà Lý Cận Dữ, đầu tường có tiếng mèo kêu rồi nhảy phóc qua bọn họ, con ngõ nhỏ u ám, bóng người cả ba đổ dài trên đất, nhìn giống khung cảnh một nhà ba người.
“Nghe có vẻ hoang đường.” Diệp Mông nói.
“Không hoang đường.” Lý Cận Dữ đứng ngoài cùng, lên tiếng.
Châu Vũ theo bản năng nhìn sang anh, hóa ra buổi sáng anh ấy dán băng y tế để che vết hôn, nghĩ đến đây, cậu ta lại liếc mắt nhìn Diệp Mông, không ngờ chị ấy lại nhiệt tình vậy....
Lý Cận Dữ đút một tay vào túi, một tay ấn mở khóa vân tay, không quay đầu lại, chỉ nói: “Anh nói thêm cho em rõ, đối tượng bọn chúng nhắm đến có thể là tầng lớp dưới đáy xã hội, ví dụ như Châu Vũ, cũng có thể là những nữ sinh dễ mắc lừa, bị chúng lợi dụng nhan sắc làm giao dịch, ví dụ như người chết sáng nay. Hoặc cũng có thể là những người lớn sống thầm lặng trong nhà.” Nói đến đây, anh không cho ví dụ, mà liếc nhìn Diệp Mông.
Diệp Mông đăm chiêu: “Vậy Vương Hưng Sinh thuộc loại nào trong những loại anh kể? Ông ta không mắc bệnh trầm cảm, lại có tiền, là một thương nhân thành đạt, có tiếng, ngay cả tin tức trên baidu cũng có, nên không thể nói là người thầm lặng?”
“Ông ta là nhóm người cuối cùng.” Lý Cận Dữ giữ cửa, đợi hai người họ vào nhà rồi mới nói tiếp: “Người có quyền nhưng tâm lý hơi bất thường, ví dụ như Vương Hưng Sinh, ông ta tham gia nhóm “Tự Mẫu”, chứng tỏ ông ta có sở thích độc đáo.”
“Độc đáo đến mức nào?”
Lý Cận Dữ ho một tiếng, không nhìn cô: “Thì là rất độc đáo thôi chứ sao.”
“Độc đáo đến mức đi tin một giáo lý mới?”
Châu Vũ cầm ba chai nước đưa cho hai người, cả ba đứng ở quầy bar trong bếp nói chuyện. Lý Cận Dữ dựa vào quầy, từ từ mở nắp, quần tây nới lỏng tuột xuống eo, nhìn lơ đễnh nhưng rất gợi cảm, Diệp Mông thì thấy anh chắc chắn đang cố ý.
Châu Vũ uống một ngụm nước lớn, nhìn động tác của Lý Cận Dữ mà chấn kinh, mặt đỏ lên, không dám nhìn anh, chỉ cúi đầu nuốt nước bọt.
Anh uể oải dựa ra phía sau, hai tay đút trong túi, nhìn Diệp Mông: “Anh và Châu Vũ đã điều tra rồi, mấy năm trước Mã Hầu và Vương Hưng Sinh đều là dân buôn lậu, cả hai xưng danh là “Huynh để Hầu Vương”. Năm đó đa số những món đồ cổ trong tay mấy nhà sưu tầm ở Thâm Quyến, Quảng Châu đều được mua từ tay hai người này. Bọn họ thông qua con đường của nông dân buôn bán rau củ để vận chuyển hàng đến Hồng Kông. Em biết đấy, giao dịch ở Hồng Kông là hợp pháp.”
Đầu Diệp Mông bỗng lóe lên một suy nghĩ, cô chau mày lẩm bẩm: “Hình như em đã nhớ ra mình thấy Mã Hầu ở đâu rồi.”
“Nhớ ra rồi?”
“Ở khách sạn trấn Ninh Tuy? Trịnh Khai Nhiên có tiếp đãi một đoàn khách đi xe biển số giả đến từ Bắc Kinh. Lúc đó ông ta còn đeo chiếc nhẫn của mẹ em trên tay! Là cái lần chúng ta giả làm phục vụ?”
Lý Cận Dữ thản nhiên ừ một tiếng: “Sau đó Vương Hưng Sinh tẩy trắng thành công, trở thành một nhà sưu tầm đồ cổ nước ngoài, Mã Hầu thì chuyển sang đường dây buôn bán nước ngoài. Bây giờ trong tay ông ta nắm giữ rất nhiều tin tức của những nhà sưu tầm nước ngoài. Vương Hưng Sinh và Mã Hầu đều là tín đồ của tôn giáo kỳ dị đó. Chị à, em đã từng đến Tây Tạng chưa?”
“Chưa.” Diệp Mông thành thật nói.
“Bạn bè xung quanh anh có rất nhiều người theo Phật, tôn giáo ở địa phương họ cũng rất phát triển, đa số đều là những người làm kinh doanh, nhất là những người buôn bán đồ cổ, họ rất có lòng tin với thần linh. Rấy nhiều ngôi sao, công ty đều là tín đồ của Phật giáo. Hơn nữa bọn họ không chỉ cúng bái là xong, mà còn tu Bí pháp.”
Diệp Mông là người trong nghề, quả thực đã từng nghe đến chuyện tu Bí pháp.
Châu Vũ rất tò mò, không biết lấy từ đâu ra một ly sữa, vừa uống lấy uống để vừa hóng hớt: “Ai vậy, ai vậy, tại sao chứ? Bọn họ đều là người giàu sao lại còn mê tín như vậy chứ?”
Lý Cận Dữ không thích tám chuyện hóng hớt, không kể những chuyện này ra, chỉ nói với cậu ta: “Tôn giáo tín ngưỡng là chuyện rất bình thường. Người nghèo thì cầu cho kiếp này, người giàu thì cầu cho kiếp sau, đó là bệnh chung của con người rồi, Ai mà chẳng muốn cuộc sống của mình tốt đẹp hơn. Tôn giáo tín ngưỡng chỉ là một cánh cửa, không ai biết phía sau cánh cửa đó là gì. Nhưng những người theo giáo cũng rất sợ chết, những người không sợ chết thì e là đã tin vào tà giáo. “Dẫn Chân Đại Sư” không hẳn là ép người ta tự sát, chỉ là y đã nắm bắt trúng quyết tâm muốn chết của nạn nhân, rồi tiêm thêm chất kích thích vào đó.”
Châu Vũ hoàn toàn không ngờ tới, lúc đó cậu ta như người chết chìm, ngỡ mình đã bắt được một khúc gỗ cứu mạng, không ngờ lại bắt phải móng vuốt ác ma. Cậu ta nghĩ lại mà kinh hãi, ánh mắt trống rỗng nhìn vào quầy bar, không dám tin những gì nghe thấy, tự lẩm bẩm: “Hai người nói xem, có khi nào vẫn còn rất nhiều người giống như chị gái tự sát sáng nay, thực ra những người gia nhập vào tà giáo cũng giống như em, nếu không phải gặp được chị Diệp Mông, nếu em chết rồi, chắc người ta cũng cho rằng em bị bạo lực gia đình và bạo lực học đường mà tự sát, đúng không?”
“Đúng.”
Tôi đó, Châu Vũ không ra khỏi phòng. Trong bếp chỉ còn hai người họ, ánh đèn mờ tỏa xuống, bốn bề yên tĩnh, thậm chí có thể nghe thấy tiếng tủ lạnh kêu. Diệp Mông đứng một hồi, thấp giọng hỏi: “Anh nghe ngóng được gì từ Mã Hầu không?”
Lý Cận Dữ châm một điếu thuốc, chậm rãi nói: “Mã Hầu nói mình là “Dẫn Chân”, Châu Vũ lập tức bác bỏ ngay lúc đó.”
Lúc Lý Cận Dữ nói để ông ta được sướng, Mã Hầu suýt chút nữa thì quỳ rạp dưới chân anh, co rúm người lại, tè cả ra quần: “Ngài à, ngài à, tôi sai rồi, tôi sai rồi, là do miệng tôi thối, miệng tôi thối.”
Thoạt nhìn, Mã Hầu có vẻ to con hơn Lý Cận Dữ, nhưng vì suốt ngày trầm mình trong tửu sắc mà nhìn bụng ỏng lên, cơ bắp nhão nhoẹt, Lý Cận Dữ mới đạp hai đạp đã khiến ông ta sợ sệt quỳ xuống xin tha.
Lý Cận Dữ ngồi xuống, tay cầm điện thoại, nói với ông ta: “Rốt cuộc tại sao Vương Hưng Sinh lại chết?”
Mã Hầu lập tức thành khẩn khai báo: “Tôi thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra, tôi chỉ khuyên ông ta đừng chống đối lại “Dẫn Chân” mà thôi. Sau đó tôi nghe nói ông ta đã tự sát rồi.”
.....
“Lời lão già này có đáng tin không?” Diệp Mông rút điếu thuốc từ tay anh, ngậm vào miệng.
Lý Cận Dữ nhìn cô, yết hầu lăn lăn: “Không biết, nhưng lời lão nói khiến anh nhớ đến một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Ai là người đã chỉnh sửa đoạn băng trong camera.”
“Ai. Mã Hầu?”
“Không. Là chính Vương Hưng Sinh.”
Tay cầm thuốc của Diệp Mông run lên, Lý Cận Dữ liếc qua cô, lại tiếp tục nói: “Quyển sách trong xe mẹ em cũng cùng một loại với quyển sách sáng nay cô gái nhảy lầu ôm trong tay, trong tiềm thức của bọn họ có lẽ đều cho rằng, sau “Môn” (cánh cửa) là một thế giới khác, nên chết đi là sẽ đến một thế giới mới, hoặc có lẽ “Dẫn Chân” đã tẩy não bọn họ thế này, sau cảnh cửa là một thế giới sạch sẽ, không tiền bạc, không giai cấp, không khinh miệt, không sợ hãi, mỗi người sẽ có một mảnh đất riêng thuộc về mình. Nếu như vậy thì, tại sao lúc Vương Hưng Sinh tự sát lại không thực hiện nghi thức?”
“Có khi nào là vì vội vàng quá không?”
“Có thể sao? Là một tín đồ, thì dù có vội đến mức nào thì cũng không thể bỏ qua nghi thức cơ bản được. Có lẽ Vương Hưng Sinh và “Dẫn Chân Đại Sư” đã xảy ra xung đột, hoặc ông ta muốn thoát khỏi “Dẫn Chân Đại Sư”. Cũng có thể ông ta đã bị uy hiếp, nếu vậy thì không khó để giải thích, tại sao ông ta lại tự biến vụ tự sát của mình trở nên bất thường như vậy, có lẽ ông ta muốn thu hút sự chú ý của dư luận. Vì ông ta muốn phòng trường hợp mình bị kết luận là tự sát bình thường giống mẹ em 8 năm trước.”
“Vậy tại sao phải chỉnh sửa camera?”
“3 giờ sáng ngày 17 ông ta trả phòng khách sạn, sau đó mất tích nguyên một ngày ở tất cả các camera, 9 giờ sáng ngày 18 bị phát hiện tại xưởng xe bỏ hoang. Ngay sau khi ông ta đến xưởng xe, việc đầu tiên làm là thay đổi ghép hình ảnh của ngày 10 vào ngày 17. Lúc đầu anh cũng lầm tưởng rằng camera bị hung thủ cắt ghép. Mãi đến khi nghe được vụ nhảy lầu sáng nay, anh mới thấy có gì đó không đúng, giống như vụ án của Vương Hưng Sinh, nếu anh là hung thủ, anh phải mong camera ghi lại cảnh ông ta đường hoàng bước vào xưởng xe mới đúng, 3 giờ sáng Vương Hưng Sinh trả phòng, cắt ghép camera, những hành vi này nhìn qua rất quỷ dị, nhưng thực tế ông ta chỉ đang muốn nói với cảnh sát, mình không hề tự sát. Có lẽ lúc đó ông ta bị uy hiếp, nên muốn mọi người đổ dồn quan tâm đến vụ án của mình, nói cách khác, ông ta muốn đẩy “Dẫn Chân Đại Sư” ra trước mặt cảnh sát.”
*
Nói đến đây, Diệp Mông cảm giác mây mù trong đầu dần tay đi, mơ hồ thấy được một tia sáng.
Rất lâu sau, không ai nói gì nữa, không khí trở nên ngượng ngập. Ánh trăng tiến vào, phủ dưới đất như một lớp voan mỏng.Thực ra lúc nãy trên tầng thượng của Ba Sơn hai người đã cãi nhau vì chuyện của Mã Hầu.
Từ trên tầng thượng nhìn xuống là toàn cảnh phồn hoa Bắc Kinh thu vào trong đáy mắt. Từng tòa nhà cao tầng nối liền nhau cao đến tận mây, từng ánh đèn neon đủ màu sắc lan tỏa bốn phía. Trên cầu vượt là ánh đèn xe nối đuôi nhau, khung cảnh phồn hoa, tuyệt sắc.
Châu Vũ đứng trên lan can nhìn xuống, tất cả thu vào trong tầm mắt, yên tĩnh như một thế giới song song.
“Rốt cuộc anh đã làm gì lão ta?”
Ba người đứng trên tầng thượng, cảm giác như có thể chạm tới mặt trăng. Hai người dựa vào lan can, Lý Cận Dữ uể oại, tay kẹp điếu thuốc, cổ áo không gài cúc, lộ ra xương quai xanh quyển rũ, miếng băng y tế trên cổ đã rớt rồi, tay áo xăn lên, chiếc quần tây đen cũng bị bám một lớp bụi, có lẽ là lúc đá Mã Hầu bị tay ông ta sờ vào làm bẩn.
Anh không thèm quan tâm, chỉ im lặng nhìn Diệp Mông. Ánh mắt anh lơ đãng, không vui, không buồn, như chiếc lá rớt xuống không trung, nhưng chỉ bay trong gió, không hề rớt xuống đất, khiến Diệp Mông cảm thấy anh có gì đó không bình thường.
Hồi lâu sau, anh mới đưa tay ra muốn lấy sợi bông dính trên tóc cô ra, nhưng vừa đưa tay đã bị Diệp Mông gạt ra.
“Anh đừng có chạm vào em! Rốt cuộc anh đã làm gì Mã Hầu?”
Lý Cận Dữ khoát một tay lên lan can, người vẫn dựa ra sau, cánh tay bị gạt ra cứng đờ giữa không trung, anh hơi ngây người, ánh mắt cố kìm nén rồi dập thuốc, đút tay vào túi, rời mắt đi chỗ khác, khàn giọng nói: “Được, anh không chạm vào em.”
“Anh không nói em sẽ hỏi Châu Vũ.”
“Châu Vũ sẽ không nói cho em.” Lý Cận Dữ đưa cằm về phía cậu nhóc đang co rúm người hận không thể biến mất khỏi đây kia: “Em không thấy cậu ta trốn sang bên đó rồi à?”
“Lý Cận Dữ anh!”
“Em lại muốn cãi nhau với anh sao?” Ánh mắt anh không hề sáng lên, thậm chí là ảm đạm đi nhiều, nhìn như đang kìm nén cơn giận không tên.
“Là vì anh không nghe lời chứ bộ!”
“Anh còn không đủ nghe lời em sao>:
“Em đã nói rồi, đừng làm những chuyện phạm pháp, anh đã 27 tuổi rồi, những đạo lý này....”
“Xin lỗi, mẹ anh không dạy.” Anh nghiến răng, dường như đang cố kìm nén, cuối cùng anh cũng nhịn xuống, đáy mắt như đông thành băng. Dường như lại quay về đêm hôm đó, ở Ninh Tuy, chú chó hoang không ai cần bất chấp tất cả hét lên: “Nếu không phải nghĩ đến em thì tên chó má Mã Hầu đó đã chết rồi em tin không?”
Nói xong, Lý Cận Dữ xoay người, hai tay đặt lên lan can, quay lưng lại với cô, trầm mặc hồi lâu. Dường như anh rất khó chịu, lồng ngực phập phồng, máu nóng sôi trào: “Nói thật, hôm nay anh rất là khó chịu, thực sự rất rất khó chịu, còn khó chịu hơn lúc nhìn thấy tấm hình em và Câu Khải hôn nhau. Nhưng đến lúc này anh vẫn đang nhịn, anh lo mình dọa em sợ, anh càng không muốn vì tên chó má kia mà cãi nhau với em. Nếu em khó chịu thì đi đi, về trước đi, mai anh đến xin lỗi em. Bây giờ anh thật sự không muốn giải thích bất kỳ điều gì. Anh sẽ như thế này thôi đấy.”
Bàn tay anh đặt lên lan can, ngón tay dài, khớp xương rõ ràng, dưới ánh trăng nhìn vô cùng sáng sủa. Diệp Mông nhìn đôi bàn tay ấy, khó mà tin được người đàn ông này giận dữ lên lại biến thành người như vậy. Là thiện hay ác đây? Nếu anh sinh ra trong một gia đình bình thường, có lẽ giờ đã là một người nổi bật, tinh anh trong xã hội, anh có thể trở thành bất kỳ ai, một vác sĩ suốt ngày nhốt mình trong phòng nghiên cứu, hoặc là một nhà ngoại giao vừa đẹp trai vừa lãnh đạm....thậm chí là một idol khiến fan cuồng đảo điên. Rồi hai người sẽ gặp nhau thế nào nhỉ?
Không, bọn họ sẽ không thể gặp nhau. Anh sẽ không còn dễ dàng vì hai ba câu đùa mà yêu cô nữa? Sẽ không còn như vậy nữa.
Ánh trăng lên đến đỉnh đầu, tỏa ánh sáng nhàn nhạt khiến người anh nhìn càng lạnh lùng hơn bao giờ hết, ánh sáng không cách nào lọt vào mắt anh, anh cúi đầu, không muốn nhìn cô.
*
Kim đồng hồ điểm 12 giờ, bóng cây ngoài sổ đung đưa, phát ra tiếng xào xạc, như âm thanh vạn vật đang trò chuyện với nhau. Châu Vũ vừa ngủ một giấc đậy, dụi mắt ra phòng bếp rót nước thì thấy hai người họ vẫn đang dựa vào quầy bar, không ai để ý đến ai, Diệp Mông không nói đi, Lý Cận Dữ cũng không nói để cô đi, tóm lại khung cảnh rất ảm đạm.
Thắt lưng vẫn còn để trên bàn, hai người quả nhiên chưa hề nhúc nhích, Châu Vũ rót nước xong chuẩn bị vào phòng.
Cuối cùng nghe được giọng nói dịu dàng của Diệp Mông: “Vậy...em về nhà đây.”
“Ừm.” Nghe rất lãnh đạm.
Haizzzz, còn chưa làm hòa sao! Châu Vũ thầm than một tiếng rồi xoay người về phòng.
Diệp Mông đứng xỏ giày, tiếng giày lại vang lên lạch cạch giữa màn đêm yên tĩnh, đến Châu Vũ cũng nhận ra tiếng giày này là cô đang không vui.
Châu Vũ nằm trên giường, hai mắt mở lớn nhìn chằm chằm vào trần nhà, lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài, mãi đến khi có tiếng môi lưỡi triền miên vang lên mãnh liệt, cậu mới yên tâm nhắm mắt lại.
*
Cửa WC đóng sầm lại, áo quần trên người Diệp Mông lộn xộn, tay cô nhẹ động: “Bây giờ sướng rồi chứ?”
Lý Cận Dữ một tay chống ở vách cửa, cúi đầu mở cúc áo trước ngực cô, mày chau lại, giọng trầm thấp: “Ừm.”
“Hôm nay em không giận, vừa nãy cũng không phải cãi nhau với anh, vì anh cứ không chịu mở cửa làm em sợ anh gây chuyện, là em lo cho anh thôi.” Diệp Mông vừa làm vừa nói.
Anh nhắm mắt lại, lúc này mới ngẩng đầu lên, thấp giọng nói: “Lão ta không dám.”
Chưa được bao lâu, Lý Cận Dữ đã ra hết vào tay cô, xem ra Diệp Mông bây giờ cầm nắm rất quen tay, nhưng mà, mẹ nó, mới ba phút thôi mà, Lý Cận Dữ này, đã được sướng mà còn làm bộ. Anh vùi đầu vào vai cô, tức đến bật cười, cổ họng thốt ra một câu: “Đựu.”
Đây tuyệt đối không phải trình độ thật của anh. Cảm ơn.