Cửu Môn là nơi để những người trong thành phố đến kiếm tìm cảm giác thoải mái, nhẹ nhõm. Ngọn núi nguy nga sừng sừng, được những dãy núi nhỏ vây quanh. Đường nhựa uốn lượn lên thẳng đỉnh núi, trên này có thể nhìn thấy biển mây rộng lớn như một chiếc mạng che mặt mỏng của thiếu nữ. Vào đêm, nơi đây trở thành địa bàn của đám thiếu gia đi tìm cảm giác kích thích.
Con đường nhỏ vắng vẻ, như dải khăn uốn lượn quanh sườn núi, dưới chân núi, đám thanh niên vây lại thành một vòng tròn. Thai Ương Ương còn giơ điện thoại, thích thú chụp ảnh Lý Cận Dữ: “Oa oa oa, lần cuối cùng tớ thấy anh ấy bão xe đã là chuyện của 5, 6 năm trước rồi, đẹp trai đến nỗi tớ muốn tặng mình luôn cho anh ấy....” Ống kính hiện lên hình ảnh Diệp Mông lên xe, cô lại còn hưng phấn hơn: “Ôi chị gái xinh đẹp quá, đỉnh đỉnh đỉnh, bỗng dưng thấy quá xứng đôi, tớ chèo cặp này, huhuhu, phải đi chỉnh ảnh lại mới được.”
Bạn gái A: “............”
Bạn gái B: “.............”
Bạn gái C: “Ương Ương, cậu đừng lố quá. Chị ấy có chồng rồi.”
“Cũng đúng.” Thai Ương Ương mất hứng, cất di động lại: “Thế thì tớ không chụp nữa, lỡ để người khác thấy thì không hay.”
Diệp Mông lúc này đã thay lại áo quần của mình, một chiếc áo sơ mi mềm mại bằng lụa mỏng tôn lên vóc dáng cô, trên cổ còn thắt một chiếc khăn cùng màu. Bên dưới là váy đuôi cá xẻ tà, tôn vòng eo thon gọn.
Diệp Mông không quá gầy, nhưng khung xương cô nhỏ, mỗi tấc trên cơ thể đều chuẩn không cần chỉnh. Hơn nữa trên người Diệp Mông luôn luôn toát ra khí chất. Như thể bạn nhìn thấy một bông hoa đang trong thời kỳ đẹp nhất. Cô luôn để người khác thấy mình trong trạng thái đó - trưởng thành, sôi nổi, mặt mày lạnh lùng khiến người ta không dám chọc vào. Một người phụ nữ như thế, xuất hiện ở đây, đối với đám thiếu gia muốn tìm kích thích mà nói, chính là một liều thuốc mê hoặc mãnh liệt. Tất cả mọi người đều hưng phấn mong chờ Lý Cận Dữ tái xuất giang hồ, nhưng cũng thầm nghĩ, chị gái xinh đẹp này mà chịu lên xe bọn họ thì tuyệt quá.
Lê Thầm và Lý Cận Dữ đang hút thuốc, Diệp Mông dựa vào cửa xe màu đỏ đứng chờ. Gió trên núi như bàn tay một đứa trẻ, làm rối mái tóc cô, che lại tầm mắt của cô. Diệp Mông hất tóc ra phía sau, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, tinh tế, mày hơi chau lại, dường như hơi mất kiên nhẫn.
Lý Cận Dữ nhận thấy tín hiệu này từ cô, cúi đầu cười. Gì mà thiếu kiên nhẫn vậy chứ.
Anh mặc đại một bộ đồ rồi đóng đinh ở chỗ Lê Thầm suốt mấy bữa nay, nên quần tây áo sơ mi cũng là của mấy hôm trước chưa thay. Anh vừa gầy vừa trắng, khuôn mặt trầm trầm nhưng đẹp trai ngút ngàn. Lý Cận Dữ dựa vào một chiếc xe khác, hai tay đút vào túi, ngẩng đầu nhìn màn đêm, rồi lại cong người xuống, yết hầu lăn lăn, không biết đang nghĩ gì.
Lê Thầm biết, Lý Cận Dữ đang chuẩn bị tâm lý. Năm đó Lý Cận Dữ tận mắt chứng kiến tai nạn của anh trai, chắc có hơi sang chấn tâm lý, nếu không sao nhiều năm vậy lại không dám lái xe lấy một lần.
“Không được thì đừng miễn cưỡng.” Lê Thầm nhìn anh, nhịn không được khuyên một câu.
Lý Cận Dữ đứng thẳng người lại, nói không sao rồi cầm lấy mũ bảo hiểm, bước đi. Chỉ thả lại một câu: “Anh, anh lên đỉnh đợi bọn em, đêm nay em sẽ đổi cái tên trên cờ.”
Lê Thầm kinh ngạc nhìn anh, thầm nghĩ “Không thể tưởng tượng nổi, tên nhóc này đã thay đổi rồi, trước đây có khuyên thế nào nó cũng không đội mũ cơ mà.”
Đợi anh ta hoàn hồn lại thì chậc, hóa ra là đưa mũ cho Diệp Mông. Quả nhiên Lý Cận Dữ vẫn là người không sợ chết.
Diệp Mông đội mũ bảo hiểm, ngồi ở ghế phó lái. Cô thấy đội mũ này không khác gì người ngoài hành tinh, còn che hết cả tầm mắt, không thấy kích thích gì cả thì làm sao mà giải tỏa được: “Không đội có được không?”
Đám người vòng lại xem bão xe, nhưng thực ra khoảng cách là rất xa. Lý Cận Dữ mở cửa xe, một chân anh vẫn để bên ngoài, một chân đạp lên xe, ngồi vào ghế, liếc cô một cái, tuyệt tình nói: “Không được.”
“Tại sao, anh lái xe, anh còn không yên tâm à.” Giọng cô rầu rĩ như vọng ra từ trong nồi.
Lý Cận Dữ khởi động xe, một chân vẫn nằm ngoài xe, tay áo sơ mi xắn lên cánh tay, lơ đễnh nhìn nhìn người bên ngoài, mở điều hòa cho cô: “Vì hôm nay em quá đẹp rồi, cho nên không được.”
“Thế anh cũng lo mà đội vào.” Diệp Mông làu bàu.
Lý Cận Dữ rút chân vào xe, đóng cửa lại: “Đợi đến khi nào em ghen đã rồi hẵng hay.”
“Thế anh đưa cho em bộ đồ phòng hộ y tế để em mặc luôn đi.”
Đóng cửa rồi, Lý Cận Dữ mới nghiêng mình qua chỗ cô, như thể dính hẳn lên người cô: “Em tưởng anh chưa từng nghĩ đến chuyện đó chắc.”
Diệp Mông: “.........”
Lý Cận Dữ cười cười, không đùa cô nữa, ngồi thẳng lại, một tay giữ vô lăng, một tay giữ cần số: “Xuất phát thôi.”
Diệp Mông vẫn không nói gì, im như khúc gỗ.
Lý Cận Dữ gõ lên mũ bảo hiểm của cô: “Nói gì đi.”
Diệp Mông cáu kỉnh đáp lại: “Nghe thấy rồi.....”
Lời còn chưa dứt, đã nghe thấy tiếng động cơ vang lên, chiếc xe màu đỏ như cung tên rời khỏi cung, lao thẳng về phía trước, như thể một con báo săn đã đói, dồn hết sức lực toàn thân vào bốn chân, điên cuồng lao về phía con mồi!
Diệp Mông bị giật nảy mình, lưng đập vào thành ghế.
“Sướng không?” Lý Cận Dữ lái xe bằng một tay, không nhìn cô, chỉ nhìn kính chiếu hậu, thản nhiên hỏi cô.
Cái từ “sướng” này, thốt ra từ miệng anh bỗng thấy quá trắng trợn, khiến Diệp Mông còn hơi suy nghĩ lệch lạc đi. Thấy góc nghiêng của anh, tim cô chợt đập mạnh hơn, máu toàn thân đều dồn lên não.
Nói thật là, cảm giác này quá đã, cả người như tê dại đi vì kích thích, khác hẳn khi tự mình bão xe.
“Sướng.” Cô nói thật.
Anh ừ một tiếng, nhìn kính chiếu hậu, vẫn thản nhiên nói: “Vẫn còn có thể sướng hơn nữa.”
Cuộc đối thoại này khiến cảm xúc của Diệp Mông lâng lâng, mạch máu chảy tán loạn, có hơi kích động hỏi: “Gì...gì cơ?”
Anh liếc nhìn cô, nghe giọng nói của cô liền đinh ninh cô nghĩ đi xa quá rồi, cười cười: “Chị gái đang nghĩ gì vậy?”
“Không gì cả.” Diệp Mông né đầu đi, cố loại những ý nghĩ linh tinh ra khỏi đầu.
Anh cúi xuống nhìn thời gian, bỗng giảm tốc độ: “Còn tầm 10 phút nữa là đến đỉnh, nói chuyện đi.”
“Ừm.”
Cảnh đêm giữa núi vút qua nhanh, ánh trăng bị che khuất sau dãy núi, chỉ tỏa ra ánh sáng mỏng manh. Kỳ thực, nếu không tính cảm giác bất ngờ ban đầu thì Lý Cận Dữ cũng chạy không quá nhanh, thậm chí cô cảm nhận được, anh không lái quá nghiêm túc, chỉ lơ đễnh dựa vào lưng ghế, chỉ đặt một tay lên vô lăng. Phía sau có một chiếc xe, nháy nháy đèn từ xa, có lẽ là Lê Thầm muốn vượt xe, Lý Cận Dữ nhường đường cho anh ta qua.
Diệp Mông hỏi: “Nếu giờ anh chạy chậm hơn xưa, bọn họ có cười nhạo anh không?”
“Không sao cả.” Anh thản nhiên, nhìn cô: “Có phải em giận anh không?”
Hai người, một hỏi một đáp, rất có qua có lại.
Mũ bảo hiểm phát ra tiếng rầu rĩ: “Ừ.”
“Tại sao?”
“Vì anh thay đổi rồi.”
Lý Cận Dữ nhìn kính chiếu hậu, chậm rãi nói: “Lấy một ví dụ xem nào.”
Diệp Mông xả hết nỗi ấm ức trong lòng: “Từ sau khi anh đến Bắc Kinh, liền giống như một thiếu gia cao cao tại thượng. Đúng, em từng nói anh cần có bạn bè của chính mình, em nói anh đừng có chỉ xoay quanh em, nhưng lúc đó là do em thực sự hy vọng anh có thể bước ra khỏi quá khứ, chứ không phải vì em cảm thấy anh là gánh nặng của em. Sau khi anh đến Bắc Kinh thì như biến thành một người khác, anh hờ hững với em, đôi lúc nhớ đến em thì mới đùa giỡn với em hai ba câu. Em coi như anh đang báo thù em, được thôi, báo thù thì báo thù, thế còn Thai Ương Ương là làm sao? Anh tặng cô bé nhẫn? Nếu anh thực sự muốn em ghen thì, được, anh thành công rồi. Em ghen rồi.”
“Còn gì nữa?”
“Ngày trước, lúc em ở Bắc Kinh, em cảm thấy mình không thể hòa nhập vào thành phố này. Nơi đây đông đúc, tấp nập, khắp nơi đều tràn ngập sự mê hoặc. Nhưng dù em kiếm được bao nhiêu tiền, em vẫn cảm thấy mình không thuộc về nơi này, anh hiểu không? Em vốn dĩ tưởng rằng anh đến rồi, em sẽ đỡ hơn, nhưng sau khi anh đến, em lại cảm thấy mình còn cô độc hơn cả lúc trước. Em không thể hòa nhập vào hội bạn bè của anh được, Thai Minh Tiêu, Câu Khải, Lê Thầm, những người đó và cả anh, từ lúc sinh ra đã đứng ở vạch đích. Em chỉ như con kiến nhỏ, em ngẩng đầu lên nhìn anh, một tình yêu như thế, em thấy em không chịu đựng nổi. Em muốn quay về Ninh Tuy rồi.”
Nước mắt Diệp Mông rơi xuống, từng giọt từng giọt rơi xuống lòng bàn tay. Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, dưới những vách đá lởm chởm kia là vực sâu không thấy đáy, là ác ma cướp đi sinh mạng mẹ cô.
Lý Cận Dữ nghe thấy giọng nói cô không bình thường, liền quay sang nhìn, những giọt nước mắt trên tay khiến tim anh thắt lại, vừa bất lực vừa ảo não cúi đầu: “Đừng khóc, em mà thế anh không lái xe được.”
Diệp Mông đưa tay vào mũ, nhẹ lau nước mắt, bộ dạng chịu đựng ấm ức này khiến Lý Cận Dữ càng xót xa hơn, đạp phanh chuẩn bị dừng xe.
Diệp Mông vội vàng nói: “Anh đừng dừng xe! Em không khóc nữa.”
Lý Cận Dữ nghiêm mặt lại, hít vào một hơi: “Ngồi yên.” Anh nói xong, bỗng tăng tốc, như vua của rừng rậm ngủ say ngàn năm nay thức tỉnh, phát ra tiếng gào ngút trời, vút lên thẳng định núi.
Lê Thầm đã lên đến chỗ cắm cờ, nghe thấy tiếng xe của Lý Cận Dữ, anh ta xuống xe, dựa vào cửa đứng chờ, cúi đầu nhìn đồng hồ, thầm tính, tầm 8 phút 26 giây.
Lý Cận Dữ dừng xe, thời gian ngang ngửa với Lê Thầm dự đoán, nhanh hơn 3 giây. Lê Thầm báo thành tích với những người đứng đợi ở vạch xuất phát: “8 phút 23 giây.”
Bộ đàm vang lên tiếng hò hét khen ngợi, Câu Khải sung sướng: “Quả nhiên không nhanh bằng mình.”
Lý Cận Dữ dừng xe rồi mới quay lại nhìn người ngồi bên lúc này đã bị tốc độ của xe dọa cho ngây người. Cô nhìn mặt đồng hồ, 220km/h? Người này điên rồi?
“Hoảng hồn rồi?” Lý Cận Dữ đưa cho cô một viên kẹo.
“Ừm, nhanh quá, chân nhũn cả rồi.”
“Được, vậy lần sau không lái nữa.”
“Nhưng sướng lắm.” Diệp Mông cảm thấy chân mình mềm ra, như thể đang giẫm lên bông gòn, chắc chắn không thể xuống xe nổi. Cô mà xuống có khi lại ngã quỵ xuống đất, nhưng quả thực là rất đã, lông tơ dựng đứng, mạch máu giãn nở.
“Có thể lái lại một lần nữa không?” Tai cô ong ong, hỏi.
Lý Cận Dữ tắt máy xe, chân vẫn đạp phanh, thản nhiên dựa ra sau ghế một hồi, nghe câu nói này của Diệp Mông, quay đầu chăm chú nhìn cô, rồi thoải mái đáp: “Được.”
“Vẫn chưa xuống xe sao?”
“Diệp Mông.” Anh bất chợt gọi tên cô. Diệp Mông xoay đầu qua nhìn anh, phát hiện anh không hề nhìn mình mà cúi đầu nhìn vô lăng, thấp giọng nói: “Không phải anh cố ý hờ hững với em, anh cũng không cao cao tại thượng, anh giấu em đi, không phải vì báo thù em, anh chỉ không muốn để mẹ biết đến sự tồn tại của em.”
“Lý Lăng Bạch sao? Có phải anh điều tra ra chuyện gì rồi không?”
“Một vài chuyện, nhưng tạm thời không liên quan đến mẹ em.”
“Có phải anh sợ bà ấy làm gì em không?”
Anh cười khổ, ngầm thừa nhận: “Vì anh nhận ra mình hoàn toàn không hiểu bà ấy. Trước đây anh cảm thấy bà ấy tham lam quyền thế, bà ấy không yêu anh nhưng ít nhất cũng yêu anh trai anh. Nhưng giờ anh mới nhận ra, bà ấy không yêu ai cả, chỉ yêu mỗi bản thân mình. Mấy năm trước, con trai của Vu Văn Thanh, chủ tịch Tân Hà bị người ta bắt cóc, có người nghi là bà ấy làm, vì số tiền chuộc mà bọn bắt cóc yêu cầu rất kỳ lạ, như thể rất hiểu tình hình tài chính của Vu Văn Thanh, bắt ông ấy phải mượn được số tiền lớn trong khoảng thời gian ngắn rồi cuối cùng lại không lấy tiền đi. Nhưng vì chuyện này mà Vu Văn Thanh vắng mặt trong buổi bán đấu giá sứ Thanh Hoa, tối hôm đó, chiếc bát Thanh Hoa lọt vào tay một người Singapore. Em biết không, chú Vu là người nhìn hai anh em anh lớn lên, có mối quan hệ tốt đẹp lâu nay với gia đình anh, con trai chú ấy còn gọi bà ấy là dì Lăng Bạch.”
Diệp Mông biết vụ án này, cô nghĩ trăm phương ngàn kế để tiếp cận Vu Văn Thanh, nhưng lại phát hiện ông ta rất đề phòng với tất cả mọi người. Cô tháo mũ xuống, tóc dài như thác xõa xuống dưới, vừa rối loạn vừa dịu dàng phía sau lưng. Cô kinh ngạc nhìn anh, trong mắt là vẻ không dám tin.
Lý Cận Dữ nói: “Anh không thay đổi, anh cũng chưa từng nghĩ sẽ bắt em phải hòa nhập với nhóm bạn của mình. Vì vốn dĩ anh không định ở lại nơi này, anh chỉ muốn giải quyết nhanh mọi chuyện, đưa em về Ninh Tuy, bất kể em có đồng ý hay không.”
“Hôm nay anh không hề gọi Thai Ương Ương đến. Mấy ngày nay anh đều ở chỗ của Lê Thầm là để trốn con bé. Anh làm sao mà ngờ được Thai Minh Tiêu biết anh ở đây liền gọi nguyên một đám người đến để chuẩn bị tỏ tình. Hơn nữa, anh cũng không tặng nhẫn cho Thai Ương Ương, cái nhẫn đó là quà tốt nghiệp Thai Minh Tiêu tặng con bé, anh chỉ tặng cho nó cái phong bao thôi. Anh còn chưa tặng cho em cái gì, sao lại có thể đi tặng nhẫn cho người khác chứ, anh có bị điên đâu.” Nói xong, anh tắt điện trong xe, chuẩn bị bước xuống: “Chân đã đỡ chưa? Anh bế em xuống xe nhé?”
Diệp Mông thở dài: “Anh không sợ bị Lê Thầm thấy à?”
Hai chiếc xe đậu song song nhau, Lê Thầm đứng ngay bên cạnh bọn họ.
Lý Cận Dữ hạ cửa sổ xuống, nhìn người đàn ông đang dựa cửa hút thuốc bên ngoài, lãnh đạm nói: “Lê Thầm là người có chừng mực nhất trong đám bạn anh. Anh có hôn em trước mặt anh ấy đi nữa, anh ấy cũng không thèm hỏi xem chúng ta là quan hệ gì đâu.”
.....
Lê Thầm hoàn toàn không ngờ được mình đã nhìn thấy cái gì, mẹ kiếp, lần đầu tiên trong cuộc đời, điếu thuốc trên tay anh ta bị rớt xuống vì quá khiếp đảm. Chuyện này mà có nói ra thì đám dưới kia cũng không bao giờ tin.
Lý Cận Dữ đang cưỡng hôn Diệp Mông, ngay trước mặt anh.
Anh ép Diệp Mông vào cửa xe, hai tay đặt lên sườn eo cô, Diệp Mông đương nhiên không chịu, như con cá vùng vẫy trong xe, liều mình đấm thình thịch vào lồng ngực anh. Lê Thầm nhìn không được, mà không nhìn cũng không được, chỉ đành ngượng ngùng cúi đầu nhìn chằm chằm xuống chân mình, lờ mờ nghe được tiếng môi lưỡi triền miên, còn nghe tiếng Diệp Mông kinh ngạc hét lên: “Lý Cận Dữ, anh đừng...!”
Lý Cận Dữ không để cho cô có cơ hội hô hấp, giữ chặt gáy cô, ngang ngược hôn cô: “Lê Thầm còn không dám nhìn, em sợ cái gì? Hửm?”
Lê Thầm vẫn đứng chết trân, nhìn chằm chằm xuống dưới chân, đến nỗi tia mắt sắp khoét được cái lỗ dưới đất rồi. Trong lòng thầm nghĩ, thằng nhóc thơ ngây này, hai năm ở nước ngoài đã học được cái gì vậy chứ? Mẹ nó, đến phụ nữ đã có chồng mà cũng dám động vào!”
......
Lý Cận Dữ còn chạy thêm một vòng nữa, vòng này nghiêm túc hơn hẳn. Lê Thầm đoán chuyến này anh thật sự muốn đổi tên trên cờ rồi, lúc xuất phát còn gắt gao hơn lần trước, thậm chí có thể dùng mãnh thú hung hăng, ngang ngược để hình dung. Tiếng xe vang vọng khắp núi, không hề đứt quãng. Mãi đến phút cuối cùng, tiếng xe càng vang cao hơn, Lê Thầm biết, anh đã đến.
Gió núi thét gào như tiếng kêu thảm thiết. Cây cối, động vật như bổ nhào về phía hai người. Mỗi lần đến khúc cua, Diệp Mông như có cảm giác trước mặt mình là một thanh kiếm sắc nhọn, có thể đâm vào ngực cô lúc nào không biết. Tim như nhảy vọt lên tận cổ họng, lên tận mắt khiến cô nhắm tịt lại như cánh cửa đóng chặt. Đến tận đích, Lý Cận Dữ còn thả cho xe trôi đi một đoạn mới phanh lại. Dây an toàn lỏng ra, trong khoảnh khắc toàn thân cô như giãn nở, đôi mắt hé ra, cảm giác như sóng dâng cao nơi đáy mắt.
Diệp Mông rốt cục cũng hiểu tại sao những thiếu gia nhà giàu lại suốt ngày lên đây rồi. May mà Lê Thầm không thu phí, nếu không thì nơi này chắc sẽ trở thành cây hái ra tiền.
Lý Cận Dữ không hề có cảm giác gì, anh tắt máy, dựa vào cửa xe, mở cúc áo, nhìn vẻ mặt cô vui thích như còn muốn đi thêm lần nữa, anh cười cười, mở cửa sổ ra. Anh rất thích nhìn khuôn mặt như thể lần đầu tiên thấy thế giới này của cô: “Nhìn trời đi.”
Diệp Mông giờ mới hiểu ra, tại sao hồi nãy anh lại để xe trôi đi.
Ở cửa sổ trời trên xe là ánh trăng tròn treo giữa màn đêm, chỗ anh dừng vừa có thể nhìn thấy hai ngôi sao lúc ẩn lúc hiện. Từ cửa sổ nhìn ra, bầu trời đêm như khuôn mặt đang nở nụ cười hiền từ, như bao dung hết vạn vật, bao dung hết thảy những sai, những đúng, những thứ nên tồn tại, và cả những thứ không nên tồn tại.
Thời khắc này, Diệp Mông nhìn ra ngoài, trong lòng không còn rối rắm, hỗn loạn nữa. Bất chợt cảm thấy đất trời bao la, nhìn núi thấy núi, nhìn nước thấy nước, rất rõ ràng. Tinh thần cô phấn chấn hẳn lên.
Diệp Mông mở dây an toàn ra, cởi mũ bảo hiểm xuống, không nói câu gì, vươn người qua hôn anh.
Cô thậm chí còn rời khỏi ghế của mình, sau lưng giờ là vô lăng, nâng mặt anh lên, nói: “Em xin lỗi.”
Lý Cận Dữ ngẩng đầu dựa vào thành ghế, bị cô hôn đến nóng điên lên, cổ họng khô khốc, yết hần lăn lăn, nhắm mắt vừa hôn lại cô, vừa thấp giọng nói: “Không muốn nghe câu đó, chị à, hôn anh.”
Gió núi thổi đến từng đợt, không ngừng nghỉ.
Phía sau là tiếng động cơ vang lên rõ ràng bên tai, cả hai nhắm mắt, hôn mãnh liệt hơn, triền miên hơn, không ai muốn buông người kia ra.
Diệp Mông rơi nước mắt, khiến tim anh nóng lên: “Lý Cận Dữ, cả đời này, bất kể có phải giày vò nhau thế nào, em cũng sẽ không bao giờ bỏ lại anh nữa. Quãng thời gian này khiến em sắp điên lên rồi.”
Cho nên, chúng ta nhất định phải đi, đi đến nơi đèn sao sáng rõ, đi đến nơi ngân hà rộng mở, đi đến nơi gió phải dừng vì em.
......
Chiếc xe đến sau vẫn là xe của Lê Thầm, anh ta vừa dừng xe đã thấy hai người kia lại hôn nhau, đầu muốn nổ tung lên, vì Lý Cận Dữ không biết, lần này trên xe của Lê Thầm còn có Thai Minh Tiêu ngồi ở ghế phó lái. Thành tích lần này của Lý Cận Dữ vượt Lê Thầm đến tận 20 giây. Lúc này, Thai Minh Tiêu đại não kích động, kêu gào đòi xuống xe cho bằng được, vừa định mở cửa xe ra thì bị Lê Thầm khóa lại.
Thai Minh Tiêu tưởng Lê Thầm bị thua nên cay cú, như con chim nhỏ trong lòng sắt, điên cuồng mắng chửi Lê Thầm.
Lê Thầm vừa nhịn để không nổi nóng, trong lòng thầm mắng, mẹ nó, Lý Cận Dữ, còn chưa xong nữa hả!