[Fang: Ghê gớm thật, dám hát cái bài cấp hai đó trong quán bar cơ đấy? Chắc cũng chỉ có cậu mới nghĩ ra cái bài đó. Tớ cứ tưởng trước đây cậu hát tặng người ta bài “Tay không hái trăng” là đủ trẩu (*từ lóng của giới trẻ) lắm rồi, không ngờ qua bao năm, cậu không những không bớt trẩu mà còn trẩu hơn. Sao, em trai Lý Cận Dữ nhận lời chưa?]
[Lá Chanh: Haizzz, hoàn toàn ngược lại, cậu ta còn trốn kỹ hơn.]
[Fang: Khó theo đuổi thế cơ á? Cậu ta không cảm động chút nào luôn? Tớ nghe kể mà còn xúc động mà. Thế cậu ta bảo sao?]
[Lá Chanh: Nói là chơi không lại tôi, thua rồi, đừng có bám theo cậu ta nữa.]
[Fang: Cái tên nhát gan đó, rõ ràng là nhìn có vẻ rất thích đùa giỡn, sao lại kêu không chơi lại cậu. Tuy đúng là có thua cậu một chút, nhưng cũng đâu có mấy ai dám chơi với cậu như cậu ta đâu.]
[Lá Chanh: Tớ rất rất nghi ngờ tên Lý Cận Dữ đó chưa bao giờ yêu đương nghiêm túc lần nào, bất chợt cảm thấy hơi kích động.]
[Fang: Sao cậu nhìn ra được?]
[Lá Chanh: Trực giác của gái đểu.]
[Fang: Má? Thế là cậu vẫn chưa bỏ cuộc hả?]
[Lá Chanh:???? Cậu mới quen tớ ngày đầu tiên đấy à?]
[Fang: Em Mông à, đang thật lòng yêu cậu ta hay chỉ vì thấy đẹp trai nên muốn đùa giỡn cậu ta?]
Diệp Mông nhìn vào màn hình, rất lâu sau mới gõ: [Đùa à, tớ đã yêu thật lòng ai chưa. Nhưng cũng không phải là đùa giỡn. Không thể phủ nhận là tớ bị rung động bởi cậu ta.]
[Fang: Là sao?]
[Lá Chanh: Thì là không muốn nhìn thấy cậu ta hẹn hò với người con gái khác, hiểu không? Hôm đó lúc cậu ta đến tìm chị Lệ, tớ còn tưởng cậu ta muốn bán thân thật. Nếu bị chị Lệ động vào thì chắc tớ khóc đến cạn nước mắt mất. Hơn nữa, tớ cũng không muốn thấy cậu ta tiếp tục chịu đựng một mình nữa, tớ muốn thử xem, mình có thể giúp cậu ta không, từ đó khiến cậu ta phục tùng tớ.]
[Fang: Chị gái biến thái này. Thế bây giờ cậu định làm gì?]
Diệp Mông nghĩ hồi lâu mới nhắn lại:[Không biết, thả cậu ta vài hôm rồi tính tiếp.]
Ai ngờ, lần thả này kéo dài đến tận nửa tháng. Nửa tháng này, cái tên Lý Cận Dữ dường như biến mất khỏi thế giới của cô vậy. Gần đến Tết, sinh viên về quê khiến trấn nhỏ vắng vẻ trở nên náo nhiệt, thậm chí đứng chờ thanh toán ở siêu thị cũng đông hơn ngày thường đến tận mấy hàng. Trên đường, những khuôn mặt trẻ trung mà xa lạ bỗng nhiều hẳn, trấn nhỏ bỗng chật chội, nhưng cũng coi như được rửa mắt.
“Vẫn đang thả hả?”
Lúc này Diệp Mông và Phương Nhã Ân đang đi sắm đồ tết ở chợ nông sản. Phương Nhã Ân đi qua ba tiệm không vừa ý được tiệm nào, cuối cùng cô dừng lại trước sạp bán hải sản khô, vừa chọn cá vừa nói với cô về chuyện Lý Cận Dữ.
“À, gần đây bận mà.” Diệp Mông vừa ôm túi cá khô và cua khô, vừa cúi đầu nhìn đồ trong sạp, vừa nói: “Mấy hôm trước vào trung tâm phỏng vấn ở một công ty truyền thông, năm sau phải đi làm rồi.”
“Thế là thời gian này hai người chưa gặp lại hả?” Phương Nhã Ân khó tin nhìn cô.
“Ừm, chưa.” Diệp Mông thở dài một hơi, lắc đầu nói: “Chỉ mới gặp lại bà nội cậu ta có một lần.” Nói đến đây, cô lại cười, trong lòng như đã hiểu: “Chắc là bà nội muốn tác hợp cho hai đứa bọn tớ, cứ giả vờ tình cờ gặp tớ ở đầu ngõ hai lần rồi. Có điều gần đây cũng không thấy bà nữa, không biết đã ra viện chưa.”
“Được đấy chứ.” Phương Nhã Ân ra vẻ tán thưởng: “Thắng ngay cửa ải đầu tiên rồi.”
Diệp Mông xưa nay có theo đuổi ai cũng không bám lấy, càng không thích lại người cũ. Cô như một con diều vậy, biết chừng mực. Lúc yêu thương ai là bằng lòng lên rừng xuống biển, lúc buông tay thì đi đến cùng trời cuối đất cũng không thấy cô.
Nhưng với Lý Cận Dữ thì khác, cô cứ dăm ba hôm lại nhắn một tin wechat hỏi thăm. Mà cũng nhờ hứa cho Phương Nhã Ân 14 con cua mới đổi lại được wechat của anh. Có điều Lý Cận Dữ là bảo bối quỷ quyệt, ba ngày sau mới chấp nhận lời mời kết bạn của cô.
Tên wechat của anh là J, trang wechat của anh cũng rất đơn giản, chỉ share hai tin liên quan đến bệnh người già. Ảnh đại diện cũng để tấm ảnh đen như mực, không biết còn tưởng nhà có người vừa mất. Sau này Diệp Mông mới nhận ra, đó là bầu trời, ở chính giữa có một ngôi sao rất rất nhỏ.
Cô lướt xem, thấy có bình luận của Dương Thiên Vỹ: Ế, anh, sao anh đổi avatar rồi?
Dương Thiên Vỹ bình luận rất nhiều dưới ảnh anh, nhưng anh không trả lời lại cái nào.
Diệp Mông nhấn like, rồi lâu lâu lại gửi tin nhắn đùa anh.
[Lá Chanh: Bảo bối, hôm nay làm gì đấy?]
[Lá Chanh: Bảo bối, hôm nay trời trở lạnh rồi, mặc ấm vào.]
[Lá Chanh: Bảo bối, sức khỏe của bà nội có tiến triển tốt không?]
[Lá Chanh: Bảo bối, gần đây có bệnh cảm truyền nhiễm đấy, ra đường nhớ đeo khẩu trang, đã gửi chuyển phát nhanh cho cưng một thùng rồi. Nếu cưng cảm thật là không ai chăm bà đâu đấy.]
[Lá Chanh: Bảo bối của chị đâu rồi ta?]
Lý Cận Dữ chỉ trả lời lại một tin.
[J: Chết rồi.]
Bất luận Diệp Mông gửi cái gì, anh đều không nhắn lại, làm như mình chết rồi. Diệp Mông cũng không quấy rầy nữa, quyết định thả lỏng dây diều, vứt điện thoại đi, quyết tâm nghiêm túc tìm việc. Mới đó mà ngoảnh lại đã hơn nửa tháng rồi.
Chợ nông sản cuối năm rất đông, cả con đường trải dài đâu đâu cũng là người, vừa rộn ràng vừa nhốn nháo. Phương Nhã Ân tết đến phải về trấn dưới, ôm một đống đồ tết trên tay, lúc này còn đang cò kè mặc cả với chủ sạp. Diệp Mông ngửi mùi cá đến đau cả đầu, liền chuẩn bị ra đầu ngõ hút thuốc.
Ngoài con ngõ là một quảng trường nhỏ, là nơi các bà cụ đến khiêu vũ, nhảy nhót. Cuối năm đông đúc nên cơ quan quản lý mới ra thông báo giải tán nơi này để làm bãi đỗ xe tạm thời.
Diệp Mông gạt hết suy nghĩ, dựa vào cột điện, rít một hơi thuốc, ánh mắt hướng về đám con nít đang rượt đuổi cười đùa gần đó. Cô cũng được coi là người xinh đẹp nhất nhì trấn này rồi,ngũ quan tinh tế mà không lòe loẹt, trang điểm nhạt, mặt mày đều nhìn vô cùng dịu dàng, có sự trang trọng, nữ tính của phụ nữ trưởng thành. Lúc cô cười đùa thì lại không khác gì một cô gái nhỏ.
Mấy đứa nhỏ nhìn về phía cô, thấy cô xinh đẹp, đứa nào đứa nấy cũng mở miệng “chị chị chị chị” chào cô. Diệp Mông cũng không ngại, ngồi nói chuyện với từng đứa, không biết lấy đâu ra nhiều chủ đề chung đến vậy.
Đám nhỏ được cô dỗ dành đến ngây ngốc, thấy chị gái này hình như cái gì cũng biết, nên càng phấn khích gọi thêm nhiều bạn tới vây quanh nghe cô kể chuyện linh tinh.
Thấy đám trẻ ngày một đông, Diệp Mông vội vàng kết thúc câu chuyện, vỗ vỗ tay: “Được rồi, kể xong rồi, giải tán nào.”
Đám trẻ nghe chưa đã, cứ đòi cô kể tiếp kết cục của vị anh hùng. Diệp Mông cười tủm tỉm, đáp lấp lửng, đợi mấy đứa lớn lên sẽ biết cái kết thôi.
Anh hùng thì sao có thể có kết cục chứ.
Anh hùng chính là người dù đối diện với một tương lai không biết trước, vẫn ôm tình yêu, lòng nhiệt huyết đi cứu rỗi thế giới.
Vừa dứt lời, Diệp Mông bất chợt thấy một chiếc xe có biển số quen quen, cô híp mắt, là biển JingA(1)
Cô dựa vào cột điện, cúi đầu lơ đãng, chậm rãi gạt tàn thuốc, như đang đợi người từ trong xe bước ra.
Quả nhiên, Giang Lộ Chi đã về.
Một phụ nữ khoác lên mình trang phục sang trọng, hương thơm tinh tế. Trấn Ninh Tuy nằm ở phía nam, tuy mùa đông không quá lạnh nhưng cũng không phải là mùa thích hợp để diện váy. Trong phòng còn phải bật điều hòa mà ở quảng trường lại mang đồ như thế, chắc chắn là bị lạnh đến run cầm cập.
Nhưng Giang Lộ Chi thì không, dưới chân là đôi giày cao gót nho nhã, thuộc phái tinh anh điển hình của Bắc Kinh. Diệp Mông lúc mới quay về từ Bắc Kinh cũng thế này, bị Phương Nhã Ân mắng chửi mấy lần là phong độ không bằng ôn độ (ấm áp).
Lúc này, cô cúi đầu nhìn chiếc áo lông dày dặn trên người mình, bật cười tự giễu.
Đang nghĩ nên đến chào hỏi bạn cũ thế nào, thì vừa ngẩng đầu lên đã thấy Lý Cận Dữ.
Bảo bối chết bầm kia.
Nửa tháng không gặp, anh gầy đi đôi chút, cằm nhọn hơn, mang áo khoác đen nhưng không gài, lộ cổ áo trong hình chữ V, thân hình cao gầy, lại thêm một người chỉ cần phong độ không cần ôn độ đây rồi.
Không còn ai xuống nữa, chỉ có hai bọn họ, Giang Lộ Chi khóa xe, cả hai cùng tiến về phía trước.
Diệp Mông bất chợt không còn hứng để chào hỏi nữa, cuối cùng đành hậm hực hút thuốc, chuẩn bị quay lại tìm Phương Nhã Ân, ai ngờ đằng sau vang lên tiếng nói lanh lảnh: “Diệp Mông.”
Diệp Mông ầy một tiếng, bất đắc dĩ quay lại, dập thuốc rồi vứt vào thùng rác, nói đùa: “Đại mỹ nữ về rồi à?”
Cô không nhìn Lý Cận Dữ đứng bên cạnh, ánh mắt cũng không hề nhìn ngang dọc mà chuyên chú nhìn Giang Lộ Chi.
Ba người đứng cạnh nhau khiến con phố sáng lên hẳn, người qua đường đều không nhịn được liếc nhìn bọn họ. Giang Lộ Chi trang điểm đậm, từ đầu đến chân đều là những phụ kiện đắt đỏ nhất, nhưng chung quy vẫn là một phụ nữ xinh đẹp có chừng mực. Nét đẹp của Diệp Mông lại đơn thuần, nhẹ nhàng, hấp dẫn người khác hơn.
Tuy hai người họ thường bị người ta so sánh với nhau, cũng từng âm thầm cạnh tranh cao thấp, nhưng con người Diệp Mông thần kỳ ở chỗ cô chẳng ngán ai, dù đối phương có là Giang Lộ Chi.
Giang Lộ Chi nói: “Ừ, tôi nghe Câu Khải nói, cậu thật sự không định về Bắc Kinh nữa?”
Diệp Mông gật đầu: “Ừm, đã tìm được việc ở đây rồi, năm sau đi làm.”
Giang Lộ Chi đi thẳng vào vấn đề: “Vốn dĩ mấy ngày trước tôi muốn đi tìm cậu, nhưng cứ bận việc trong nhà đến tối mắt tối mũi. Không phải cậu cho rằng tôi và Câu Khải hợp lại đâm sau lưng cậu đó chứ?”
Diệp Mông cười: “Quan trọng sao?”
“Quan trọng.” Giang Lộ Chi cười tự giễu: “Chúng ta dù gì cũng có nhiều năm tình nghĩa bạn bè, cậu còn không biết tính tôi sao? Tôi thừa nhận tôi rất để tâm đến chuyện của cậu, nhưng tôi chưa từng giở bất kỳ thủ đoạn nào để ép cậu bỏ Bắc Kinh.”
Diệp Mông lười nghe tiếp: “Không có gì là ép với không ép cả, là tự tôi thấy không sống nổi ở Bắc Kinh nữa thôi. Còn chuyện gì nữa không? Nếu không tôi đi đây, Phương Nhã Ân đang đợi.”
Từ đầu đến cuối cô không nhìn Lý Cận Dữ lấy một cái, cô biết con người Giang Lộ Chi mê hư vinh, nói những lời này trước mặt Lý Cận Dữ, rõ ràng là muốn để cậu ta thấy cô ta vừa xinh đẹp vừa giỏi giang: cậu xem, người khác không vật lộn nổi ở Bắc Kinh nữa rồi, chỉ có tôi là thuận buồm xuôi gió sống ở đó mà thôi.
“Đợi đã,” Giang Lộ Chi gọi cô lại, một lúc sau mới nói: “Câu Khải nhờ tôi chuyển lời cho cậu, nếu cậu đồng ý về Bắc Kinh, năm sau cậu ta sẽ đích thân đến đón cậu.”