Thâm Tình Trong Mắt Anh

Chương 18




Nghề mẫu móng nam thực ra rất thịnh hành ở nước ngoài, nhưng yêu cầu tương đối cao, không được có chỉ tay quá nhiều, không có sẹo trên tay và da phải trắng vân vân. Trước đây từng phải miễn cưỡng chấp nhận rất nhiều người, nhưng Lý Cận Dữ lại là kiểu quá xuất sắc, hoàn toàn đáp ứng mọi điều kiện. Chị Lệ cảm thấy mình như nhặt được bảo bối vậy, không nói nhiều lời lập tức ký hợp đồng với anh.

Nhưng Lý Cận Dữ vẫn còn do dự lắm.

Chị Lệ vừa phóng bút ra giá: “Lương tôi đặt cho cậu là ngang giá mẫu quốc tế rồi, không tin cậu cứ hỏi người trong nghề ấy, lần trước có một cậu nhóc cũng rất đẹp trai đến ứng tuyển tôi mới ra giá 500 tệ một ngày.”

Anh ngưng mắng chửi trong lòng, lấy bút ký tên mình.

Chị Lệ hài lòng cầm tờ hợp đồng lên, nhớ trước đây lúc Kiều Mạch Mạch giới thiệu cậu cho chị, vừa cất hợp đồng vừa hỏi: “Số tiền này đủ để chữa bệnh cho bà cậu chưa?”

Đương nhiên là không đủ, nhưng ít nhất cũng có thể bù vào chi phí hóa trị lần đầu, sau đó anh lại nghĩ cách kiếm tiền khác. Tình cảnh của anh hiện giờ, chỉ có thể được bước nào hay bước nấy.

“Không đủ.” Lý Cận Dữ thành thật nói.

Quán cà phê trong trấn không bao giờ là đông người, thậm chí là vắng vẻ.

Chị Lệ cũng không bất ngờ, gật đầu, rất thẳng thắn nói: “Vậy đành nghĩ thêm cách khác thôi,  tiền lương tôi cho cậu thế là cao nhất rồi, không thể cao hơn được nữa. Vốn tiền lương là cuối tháng mới phát, nhưng nghĩ đến cậu đã cần gấp, tôi có thể giao trước cho cậu một khoản, để cậu lo cho đợt hóa trị đầu tiên của bà cụ. Bệnh của người già không thể kéo dài được.”

Chị Lệ là người phụ nữ giàu có trong trấn, đã ly dị nhưng thích mấy cậu trai trẻ. Chị mà đã theo đuổi ai là nắm chắc trong tay. Chỉ có điều chị chỉ thích vai u thịt bắp chứ không có hứng thú với kiểu anh tuấn khí chất này. Vì nếu hai người mà có qua lại với nhau thật thì tiền tài của chị sẽ bị lộ mất. Nếu mà bao nuôi thì chị còn sợ Lý Cận Dữ chết trên giường luôn ấy chứ. Nên đưa lương trước cho anh cũng chỉ vì chị luôn có cảm tình với trai đẹp mà thôi.

Trước khi đi, chị còn tặng anh một lọ sơn: “Hai bàn tay của cậu rất được, nhưng bình thường cũng phải chú ý dưỡng móng một chút, rảnh rỗi thì đun sữa làm cái mặt móng, thoa lên.” Sau đó chị Lệ nhìn lên bàn tay gầy một cách tinh tế của cậu: “Vết sẹo trên cổ tay này của cậu, tôi cho là cậu nên đi xăm lên. Nếu không mỗi lần đều phải photoshop thì phiền lắm.”

Lý Cận Dữ rất nghiêm túc nghĩ ngợi một hồi: “Vâng.”

Chị Lệ chuẩn bị quay người rời đi, lại như nghĩ ra gì đó, cười nói với anh: “Nếu cậu không ngại thì chị có một người bạn đang tìm mẫu đồ lót, chị có thể giới thiệu giúp cậu.”

“.....Cảm ơn.”

Khóe môi Lý Cận Dữ cứng đờ, trong lòng lại bắt đầu chửi thề.

Chị Lệ vừa đi, Lý Cận Dữ cũng không lập tức đứng lên, anh ngồi trên sofa một lát mới ra ngoài tìm hai người họ.

Từ lúc anh ra khỏi quán, Diệp Mông chỉ chuyên chú nhìn lên tay anh. Hóa ra là đi làm mẫu móng thật, trước đây không để ý, tay anh đúng là không khác gì tay nam chính trong mấy bộ truyện tranh, vừa thon dài lại sạch sẽ trắng trẻo.

Lý Cận Dữ vừa ngượng, vừa thấy phiền, liền ho một tiếng rồi đút hai tay vào túi, không để cô xem nữa: “Cô bắt cóc bà nội tôi làm gì?”

“Ai dám chứ.” Diệp Mông giải thích: “Tôi thấy bà ở chỗ đầu con hẻm, tình cờ thôi.”

Lý Cận Dữ liếc nhìn bà nội đang ngồi trên xe lăn, bà cũng đưa mắt nhìn lại anh, khẽ chớp chớp mắt, anh im lặng nín cười, hóa ra bà bỏ ra nhiều công sức thế này là muốn Diệp Mông làm bạn gái anh.

“Đi thôi, tôi tiễn cô về.” Anh nói với Diệp Mông.

“Hả?” Diệp Mông ngây người, “Thế còn bà....”

Lý Cận Dữ tỏ vẻ lười quan tâm, chân dài vòng qua xe lăn, bước đi không thèm quay đầu lại, khinh khỉnh nói: “Bà khỏe như thế, cần tôi làm gì nữa.”

Hai bà cháu này đúng là tương ái tương sát (*vừa yêu vừa hận) mà. Diệp Mông đi không được, ở lại cũng không xong. Thấy cô chần chừ, bà nội cũng gấp thay cô, muốn giậm cả chân,  răng giả cũng muốn bay theo rồi: “Con bé ngốc này, mau chạy theo đi.”

Hai người đi xa rồi, bà mới lộ ra vẻ hài lòng, nhân viên tình nguyện nhìn thấy tất cả, trên đường đưa bà về viện mới trêu: “Bà muốn bế cháu lắm rồi đây mà.”

Thẩu Cúc Hoa ngồi trên xe, lắc lắc đầu, không yên tâm quay lại nhìn về bóng lưng cao lớn mà bà yêu thương đang dần biến mất kia: “Tôi chỉ là muốn tìm một người có thể ở bên thằng bé mà thôi.” Đợi sau khi Diệp Mông đuổi kịp Lý Cận Dữ, bà mới yên tâm quay đầu lại, cười nhẹ nhõm: “Nếu không tôi mà đi rồi, nó sẽ cô đơn cả đời mất.”

Nhân viên tình nguyện ngạc nhiên, cười: “Sẽ không đâu, vẻ ngoài của cháu trai bà thu hút rất nhiều cô gái đấy.”

“Cô không hiểu đâu.” Thẩu Cúc Hoa phất phất tay, đáp qua loa.

Đèn đường của trấn vẫn luôn thất thường như vậy, cây này sáng thì cây kia tắt, khiến con đường trở nên mờ mịt. Thế nhưng trên đường ngược lại rất náo nhiệt, đều là đến hồ tản bộ, mà lúc này đây, đôi nam nữ trước mặt họ đúng là quá chói mắt, nhan sắc cả hai đều xuất chúng trong trấn. Điều này khiến Diệp Mông có thể cảm nhận được ánh mắt đánh giá của mấy cô học sinh cách xa cả chục mét.

Ánh mắt của học sinh rất to gan, rất mãnh liệt. Không giống như nam nữ trưởng thành sẽ hay trốn tránh ánh mắt người khác. Cho nên bất kể Diệp Mông có phóng ánh mắt rực lửa nhìn lại, mấy cô học sinh vẫn không hề né tránh, cứ thế nhìn hai người bọn họ, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ.

Diệp Mông hiểu kiểu hâm mộ này. Hồi còn đi học, cô cũng rất hiếu kỳ về thế giới của người lớn, hâm mộ sự lý trí, ung dung, cũng hâm mộ cả kiểu quang minh chính đại nắm tay, hôn nhau của bọn họ.

Con người quả là động vật mâu thuẫn, hồi niên thiếu thì mơ được thành người lớn. Trưởng thành rồi lại ngưỡng mộ quãng thời gian ngây ngô thời trẻ.

“Hình xăm trên người cô là xăm ở đâu?” Lý Cận Dữ bất chợt hỏi.

Diệp Mông thu hồi ánh mắt đang nhìn mấy cô học sinh kia lại, một lúc sau vẫn chưa phản ứng kịp: “Hình xăm gì cơ?”

Lý Cận Dữ đang đi trước cô, hai tay đút túi quần, nhưng lúc này lại lùi lại ngang hàng, cằm hất về phía cô: “Chỗ xương quai xanh ấy.”

Diệp Mông theo bản năng che cổ lại: “Cậu nhìn thấy từ lúc nào?”

“Che gì mà che,” Anh cười nhạo, khinh khỉnh nói: “Đã thấy hết từ lâu rồi.”

“Thấy hết thì cậu phải cưới tôi.” Diệp Mông chớp lấy thời cơ.

Lý Cận Dữ cười: “Được rồi, không thì đợi lát nữa tôi cũng xăm một hình rồi cho cô xem, chúng ta lại hòa.”

Đúng là khó dụ thật, Diệp Mông hỏi: “Cậu xăm ở đâu?”

Anh ừm một tiếng, không cười nữa, vừa đi vừa đưa cổ tay ra: “Chị Lệ nói vết sẹo này quá rõ.”

“Dạo gần đây cậu lại thiếu tiền sao?” Mẫu tay, vậy mà anh cũng nghĩ ra được, cô giận dữ nói: “Cẩn thận kẻo lại bị người ta lợi dụng sờ mó.”

“Tôi có khi nào là không thiếu tiền?” Anh lại đút tay vào túi, bước lên phía trước, cười cười nói: “Chị Lệ mà có ý đó thật thì tôi cũng không ngại đâu, tiếc là người ta không ưa tôi.”

Diệp Mông lạnh lùng nhìn anh: “Ồ, chị Lệ thì được, tôi thì lại không được, đúng chứ?”

“Ừ, ai cũng được, cô thì không.” Lý Cận Dữ lơ đãng nói, như là đùa, lại như là thật.

Diệp Mông khí thế hừng hực dẫn anh đến chỗ xăm mình quen thuộc của một chị gái, tiệm hơi nhỏ, cửa chính còn không cao bằng người Lý Cận Dữ. Diệp Mông thì lại thừa sức, cô dựa vào cửa, làm điệu bộ đi bán người, cười híp mắt hỏi: “Có nhận em trai nhỏ không?”

Hai người quả nhiên quen nhau, chị gái kia cũng không hề ngạc nhiên nhìn Lý Cận Dữ, vừa cắn hạt dưa vừa chậc chậc hai tiếng: “Cơn gió nào đưa cô đến đây thế?”

Diệp Mông thành thục đi vào, nhìn quanh tiệm một hồi, hất cằm ra phía Lý Cận Dữ ở ngoài cửa: “Cậu ta muốn xăm.”

Khung cửa chỉ cao đến cổ Lý Cận Dữ, yết hầu lộ rõ một vết sẹo, trong bóng đêm, giống như một dấu hôn, chị gái xăm hình như hiểu ra gì đó, hứng thú vỗ bả vai Diệp Mông: “Ây dô, bạn trai à, cũng mãnh liệt ghê.”

Diệp Mông cười cười, cũng không phủ nhận, kêu Lý Cận Dữ đi vào.

Chàng trai cong người bước vào, cả người được ánh sáng bao phủ,vừa trẻ trung lại trắng trẻo, không khác gì minh tinh. Chị gái xăm hình tỏ vẻ hài lòng, nghiến răng nói bên tai Diệp Mông: “Mẹ nó, có phúc quá ha. Lại là một em trai nữa.”

Diệp Mông lười để ý cô, nói với Lý Cận Dữ: “Cậu muốn xăm gì thì nói với chị gái này đi. Gọi chị ấy sư tỷ là được. Tay nghề của sư tỷ rất tốt, nhiều lắm cũng sưng có hai ba ngày thôi.”

“Cạch!” Sư tỷ mở bàn xăm ra, ý bảo anh ngồi xuống: “Muốn xăm gì?”

Lý Cận Dữ đưa tay ra trên bàn: “Ở chỗ vết sẹo này, che đi là được.”

Vết sẹo kiểu gì sư tỷ cũng đã từng thấy, rất tự nhiên quét mắt qua, theo kinh nghiệm đưa ra đề nghị: “Làm một hình điện tâm đồ được không? Độ dài vừa đủ.”

Anh không quá để ý đến hình xăm: “Tùy chị, có thể che lấp là được.”

“OK.”

Động tác của sư tỷ rất dứt khoát, cũng không nhiều lời, trực tiếp bắt đầu rồi. Thực ra trước đây anh đã muốn xăm rồi, nhưng không chịu nổi mấy ông xăm hình nhiều lời, cứ muốn soi mói vết sẹo của anh. Anh ghét phiền phức, nên không đi xăm nữa.

Nhưng không ngờ chị gái này, nhìn thì rất giống người ưa hóng hớt, nhưng bắt tay vào việc là rất chuyên chú.

Liên tiếp hai ba tiếng đồng hồ chỉ nhìn tay anh, không nhúc nhích, ánh mắt cũng không một lần dời đi nơi khác, thật sự là quá yêu nghề rồi.

“Sư tỷ.”

Dường như không ngờ đến chàng trai trước mặt sẽ mở lời, sư tỷ có hơi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh, lại rất nhanh tiếp tục công việc: “Sao thế?”

“Cái hình xăm trên xương quai xanh của Diệp Mông có nghĩa là gì?”

Sư tỷ cười cười, thâm thúy nhìn anh: “Ý cậu muốn hỏi, có phải là bạn trai cũ không chứ gì?”

Lý Cận Dữ ho một tiếng: “Là tò mò thôi.”

“Yên tâm, con bé ngoài cửa không nghe thấy đâu. Hơn nữa chắc chắn lúc này nó đang ngủ.” Sư tỷ giải thích: “Con bé trước đây rất hay đưa mấy cậu em đến xăm mình, nhưng mà cậu cũng đừng nghĩ nhiều, đều là giới thiệu giúp tôi ấy mà. Cái hình xăm đó là tên mẹ con bé, không phải tên bạn trai cũ gì đâu, cậu yên tâm.”

“Mẹ cô ấy tên là Wyatt?”

“Tiếng Anh của cậu cũng được nha, phát âm như trong phim Mỹ tôi hay xem vậy.” Sư tỷ ngạc nhiên nhìn anh, ghé sát nói: “Thời buổi này ai mà không có tên tiếng Anh chứ, cái tên này nếu dịch ra cũng kiểu thông minh, huyền bí gì đấy. Diệp Mông đặt cho mẹ con bé đấy. Hồi đó nó thích một bộ phim, mà vừa hay có một nhân vật mang tên này, vừa thần bí lại rất mạnh mẽ, thế là nó xăm lên.”

Đợi xăm xong, sư tỷ trả người còn nguyên lại cho Diệp Mông đang ngủ khì khì trên sofa.

Diệp Mông đúng là người có thể ngủ ở bất kỳ đâu, lúc này mới đứng lên nói với Lý Cận Dữ: “Đi thôi, đã trả tiền chưa?”

“Sư tỷ không chịu nhận, nói tính cho cô.”

Diệp Mông thở hắt, lười so đo: “Đi thôi.”

Ra đến cửa, trên cổ tay của Lý Cận Dữ đã quấn một vòng băng gạc, ai không biết còn tưởng anh vừa tự cứa cổ tay. Anh bóc một viên kẹo sữa, ngậm trong miệng, lấy điện thoại ra nói với cô: “Add wechat đi, tôi chuyển tiền cho cô.”

Diệp Mông từ chối theo phản xạ: “Thôi, chút tiền đó cậu cứ giữ lại đi.”

Đùng!

Cỏ cây bất động, bốn bề yên tĩnh, mấy con chim nhỏ đứng trên mái nhà cũng nhàn nhã nhìn xuống phía họ. Có lẽ là tiếng sét ngang qua não cô kinh động đến chú mèo trên bờ tường, khiến chú giật bắn nhảy lên mái nhà, đuổi đám chim nhỏ bay đi.

Tiếng sét giật đùng đùng.

Diệp Mông kinh ngạc như chú chim ngây ngốc nhìn anh, cái cảm giác vừa bắt được nhưng lại để vụt mất bao trùm: “Cậu nói gì cơ, add wechat?”

Lý Cận Dữ đã đút tay vào túi quần, cố nhịn đau, như cười như không đi ra ngoài: “Thật đáng tiếc, chị gái từ chối mất rồi.”

Diệp Mông bị tiếng chị gái này làm nhũn cả người rồi.

Theo bản năng muốn lập tức giải thích cho anh, kết quả không cẩn thận bắt trúng cổ tay đang băng bó của anh. Lý Cận Dữ đau đến cứng họng, tê rần: “Chị muốn giết tôi đúng không?”

Diệp Mông vội vàng xin lỗi, nhưng vẫn không buông tay, vẻ mặt như kiểu ‘sao chị có thể làm thế chứ bảo bối tâm can của chị’: “Tôi thương cậu còn không kịp mà, bảo bối.”

Lý Cận Dữ bật cười ra tiếng, đau đến khó che đậy được, môi cong lên, nghiến răng: “Còn không buông tay là nhiễm trùng bây giờ.”

Diệp Mông lúc này mới phản ứng lại, vội vã buông tay, vẻ mặt đau xót: “Sao rồi, bảo bối. Có muốn quay lại đó xem vết thương không?”

“Chị còn gọi tôi bảo bối, tôi vứt chị xuống hồ.” Lý Cận Dữ nhịn đau nói.

“Được, trước khi chết được ôm em, chị cũng mãn nguyện rồi.” Diệp Mông mặt dày nói.

“Chị biến thái à?”

Diệp Mông cúi nhìn Lý Cận Dữ, mặt không biến sắc: “Lý Cận Dữ, tôi ở lại đây là vì cậu. Nếu không gặp cậu, chắc bây giờ tôi đã về lại Bắc Kinh rồi.”

Cảm giác đau đớn cuối cùng cũng dịu đi, Lý Cận Dữ đứng thẳng lên, khiến Diệp Mông phải ngước nhìn, anh lãnh đạm nói: “Đừng cho là tôi không biết, Phương Nhã Ân nói chị không trụ nổi ở Bắc Kinh nữa rồi.”

Bị vạch trần lời ngon tiếng ngọt, cô thở dài: “..... Thôi được rồi. Thực ra cũng có nguyên nhân khác, ví dụ như Bắc Kinh là thành phố khiến con người ta mệt mỏi. Thế còn cậu, tại sao cậu lại rời bỏ Bắc Kinh?”

Lý Cận Dữ sửng sốt: “Ai nói với cô tôi từ Bắc Kinh đến?”

Xăm mình cần có tên thật người thật, nên đều cần kiểm tra chứng minh thư.

“Vừa nãy tôi nhìn thấy chứng minh thư của cậu, thấy địa chỉ là Triều Dương, Bắc Kinh.”

Đến số chứng minh thư cô cũng thuộc lòng rồi.

Lý Cận Dữ không biết trong lòng đang nghĩ gì, nhẹ siết cổ tay, như là tự giễu, cũng như đang muốn trốn tránh. Hồi lâu mới nói: “Vì ở đây, bất kể làm việc gì cũng không cần ai đồng tình hay công nhận, dù là việc đó có tốt đến chừng nào đi nữa.”

Ánh mắt anh thâm sâu mà tĩnh lặng, như phủ một lớp sương lên vậy. Ánh mắt này, khiến Diệp Mông nhớ rất lâu, mãi đến tận sau này khi quay lại Bắc Kinh, cô vẫn luôn nhớ về cái trấn nhỏ Ninh Tuy đó, và cả người đang bị nhốt ở đó nữa. Một người khiến người ta không thể an lòng.

“Lý Cận Dữ, tôi đưa cậu đến một nơi.” Diệp Mông bất ngờ nói.

“Đi đâu?” 

“Quán bar.” Diệp Mông xoay người quay lại tiệm mượn xe của sư tỷ, sư tỷ đưa chìa khóa ra cho cô. Diệp Mông nắm chặt chìa khóa trong tay: “Cảm ơn nhé, lát nữa em lái về cho.”

Chiếc xe của sư tỷ rất nhỏ, cũng rất cũ. Một chàng trai cao to như anh bị nhét vào xe nhìn rất miễn cưỡng. Lý Cận Dữ có chút lo lắng, thắt chặt dây an toàn: “Cô chắc là mình lái được chứ? Hay là kêu xe đi.”

“Ngồi yên.” Diệp Mông lúc này vô cùng khí phách, nạt người ta ngồi lại chỗ cũ.

Lý Cận Dữ không nhúc nhích, một người thân cao mét tám mấy ngồi trong xe không khác gì học sinh tiểu học, đợi cô khởi động xe.

Diệp Mông hồi lâu vẫn không nhúc nhích.

Lý Cận Dữ liếc nhìn cô, thấy cô chau mày, không biết đang nghĩ gì, liền ngoan ngoãn nhắc nhở một câu: “Tôi đã thắt dây an toàn rồi.”

Diệp Mông bất chợt thiếu kiên nhẫn nói: “Lát nữa đừng có ồn.”

“..............”

“..............”

Hoàng hôn mênh mông, bốn bề vắng lặng, ngoại trừ mấy con mèo lười vắt mình lên tường, con hẻm nhỏ chỉ còn hai người là vật thể sống.

Lý Cận Dữ cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Đã 10 phút rồi, nếu còn không đi tôi về nhà ngủ đây.”

Diệp Mông từ từ thả lỏng cơ mặt, chỉ vào bên dưới chân mình: “Tôi lâu rồi không lái xe, cái ở giữa là côn hay ga?”

Lý Cận Dữ thản nhiên đảo mắt qua: “Đó là phanh xe.”