Đối với việc Từ Chính thấy ngạc nhiên khi Văn Thư Mặc muốn về sớm, anh cũng lười giải thích.
Tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo khô ráo, anh ngồi bên đầu giường, không ngủ được thì đọc sách một lúc vậy.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng truyền đến, là Tiểu Blanco.
Trong mắt cậu ta tràn ngập áy náy, dùng vốn tiếng trung bập bẹ của mình: “Felix, tôi thấy tôi vẫn nên đến nói xin lỗi với anh.”
Văn Thư Mặc không để bụng: “Coi như đùa nhau thôi, qua đêm nay, ngủ một giấc thì quên đi.”
“Không, không, đây không phải đùa giỡn.” Tiểu Blanco nhìn vẻ mặt không có chuyện gì cả của Văn Thư Mặc, trong lòng có hơi suốt ruột: “Không phải người Trung Quốc có một câu có chí ắt làm nên đó sao? Tôi nhất định sẽ chân thành theo đuổi anh.”
Văn Thư Mặc đỡ trán, quả thật Trung Quốc có câu này nhưng ý nghĩa của câu này là để người dân cố gắng, kiên cường, dũng cảm vượt qua khó khăn, mưa gió, không phải để cậu mang ra theo đuổi tình yêu.
“…”
Lời còn chưa kịp ra khỏi miệng, bỗng nhiên Văn Thư Mặc lại im lặng, anh chăm chú nhìn ánh mắt kiên định của Tiểu Blanco, rất giống bản thân mình ngày trước. Khi đó, anh cũng liều lĩnh theo đuổi Lâm Thâm như vậy, cho dù vỡ đầu chảy máu, thậm chí còn làm ra mấy chuyện cực kỳ hèn hạ. Anh có tư cách gì nói Tiểu Blanco đây?
Anh thở dài một hơi, tình yêu à, nếu như cứ kiên trì không ngừng là có được thì sao anh có thể cô độc đến bây giờ chứ?
“Tôi buồn ngủ rồi, có chuyện gì thì để ngày mai nói sau đi.”
Qua khe cửa, Tiểu Blanco có thể nhìn thấy cuốn sách vẫn mở ra trên giường anh, rõ ràng Văn Thư Mặc đang kiếm cớ né tránh cậu ta. Cậu ta muốn nói gì đó lại thôi, cuối cùng vẫn lẳng lặng nhìn Văn Thư Mặc một cái rồi đóng cửa lại, sau đó rời khỏi.
Tựa lưng vào giường, quyển Kinh Thánh này cũng không thể khiến anh bình tĩnh lại, ngồi một lúc lại nghĩ đến nụ hôn trong bể bơi, rồi lại nhớ đến khung cảnh ban ngày ở bãi biển. Nếu như bây giờ Lâm Thâm và Tiêu Tùng vẫn còn ở bên nhau thì không nói với anh đã đành, thế còn Hồ Kiều Kiều thì sao? Cô gái vừa đáng yêu vừa xinh xắn như thế, cô ta đóng vai gì bên cạnh Lâm Thâm?
Cậu ăn sạch cả nam lẫn nữ sao? Lâm Thâm này càng ngày càng khiến người ta không nhìn thấu.
Một đêm không ngủ, Văn Thư Mặc mang đôi mắt gấu trúc ra chào vợ chồng Blanco.
“Ôi chúa ơi, Felix, cậu ngủ không quen hả?” Bà Blanco thấy trạng thái tinh thần của Văn Thư Mặc không tốt lắm nên lo lắng hỏi: “Bạn yêu ơi, anh không cần phải dậy sớm đâu.”
“Tối hôm qua tôi vội viết bài nên quên mất cả thời gian.” Văn Thư Mặc kiếm cớ thì quả như hạ bút thành văn.
“Cậu Từ chắc hẳn là một ông chủ đáng sợ.” Bà Blanco vừa phết mứt hoa quả lên bánh mì nướng, vừa cười đùa nói: “Tôi nghĩ anh nên đổi công việc khác đi.”
“Tôi đồng ý.” Văn Thư Mặc phụ họa đùa theo, cứ để Từ Chính cõng cái nồi này đi.
Ăn xong bữa sáng, vợ chồng Blanco ra ngoài đi làm, Tiểu Blanco không biết đi đâu mất rồi, chắc thấy ngại nên trốn đến nhà bạn. Căn biệt thự rộng thế này, ngoại trừ người giúp việc, bảo vệ ở bên ngoài thì chỉ còn Văn Thư Mặc.
Mãi đến chiều tối, vẫn chưa có ai trở về.
Bỗng nhiên anh muốn ra ngoài một mình, báo với quản gia một tiếng rồi anh bảo tài xế chở anh ra cạnh biển.
Chín giờ tối, những vì sao mới mọc tỏa sáng nền trời đen, ngoài bãi biển cũng không còn mấy người, anh cởi giày, chân trần giẫm lên cát, mặc cho gió biển thổi qua, anh hít một hơi thật sâu rồi nhắm mắt lại, giây phút này, tinh thần anh cực kỳ thả lỏng, khoan khoái.
“Thư Mặc… Thư Mặc…”
Hình như anh loáng thoáng nghe thấy tiếng Lâm Thâm đang gọi mình? Chẳng lẽ bệnh trầm cảm của anh phát tác? Ảo giác sao?
“Văn Thư Mặc.”
Đột nhiên âm thanh rõ ràng đến thế, cơ thể anh bị dọa đến phát run, anh mở mắt ra nghiêng đầu nhìn lại, đúng là Lâm Thâm: “Sao dạo gần đây tôi đi đâu cũng gặp anh vậy? Bắc Kinh, thành phố Sa, thậm chí đến tận nước Ý?”
“Đây là duyên phận và trời cao tác hợp cho chúng ta.” Cái này cũng tính là một câu lãng mạn chứ nhỉ?
“Xì.” Văn Thư Mặc không chút do dự cười ra tiếng: “Lời này phát ra từ miệng anh thật khiến người ta khó chịu.”
Mặt Lâm Thâm đen lại, phối hợp với gương mặt đơ vốn có, cứ như vừa ăn phải phân vậy.
Không muốn phá hỏng tâm trạng muốn đi dạo của mình, anh không để ý tới Lâm Thâm nữa, quay người rời đi, còn Lâm Thâm vẫn đi theo sau anh. Hai người không nói gì với nhau hết nhưng bầu không khí rất hài hòa.
Khi anh đi quay về thì giẫm vào vết chân của Lâm Thâm, dường như còn cảm nhận được nhiệt độ của Lâm Thâm. Anh biết Lâm Thâm vẫn đi phía sau mình bèn tưởng tượng bóng hai người chồng nên nhau, trông như để lại bóng của một con chó lớn.
Anh không nhịn được bật cười.
Thấy vai Văn Thư Mặc nhấp nhô, Lâm Thâm nghi hoặc hỏi: “Anh đang cười gì vậy?”
“Anh vẫn nên không biết thì hơn.” Văn Thư Mặc vui vẻ, không giải thích.
Lâm Thâm ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, sao sáng trăng đẹp, cậu hy vọng tại khoảnh khắc này thời gian hãy trôi thật chậm, đã rất lâu rồi cậu không nhìn thấy Văn Thư Mặc cười tươi như thế này.
Nhìn nụ cười vui vẻ của Văn Thư Mặc, trong mắt Lâm Thâm cũng bất giác tràn ngập ý cười.
Hai người đi một lúc lâu rồi lại quay về điểm xuất phát.
Văn Thư Mặc cúi người xuống nhặt giày của mình lên, chuẩn bị nói lời tạm biệt với Lâm Thâm, không ngờ khi đứng dậy lại nhìn thấy ở cách đó không xa, Lâm Thâm bị Tiêu Tùng không biết xuất hiện từ lúc nào kéo tay.
Tiêu Tùng thấp hơn Lâm Thâm hai cái đầu, ôm lấy cánh tay cậu, Lâm Thâm còn hơi nghiêng người xuống lắng nghe Tiêu Tùng nói gì đó, nhưng cậu vẫn nhìn thẳng về phía Văn Thư Mặc.
“Tôi đi trước.” Văn Thư Mặc kìm nén cảm xúc đang gợn sóng của mình, cố gắng để giọng mình bình tĩnh, tự nhiên nhất có thể.
Tiêu Tùng nghe thấy Văn Thư Mặc nói, quay đầu lại nhìn về phía anh, giọng điệu trào phúng: “Sao thời gian đã trôi qua lâu vậy rồi mà cậu vẫn nhạt nhẽo thế hả? Không thấy tôi đang nói chuyện với Lâm Thâm sao?”
Lâm Thâm thấy Văn Thư Mặc nhìn mình chằm chằm, ánh sáng phản xạ qua mắt kính, anh không thấy rõ Văn Thư Mặc đang có cảm xúc gì, anh chỉ biết ánh mắt đó đâm thẳng vào trái tim mình rất đau.
“Không dám quấy rầy nữa.”
Văn Thư Mặc không ở lại nữa, rời khỏi đó luôn. Anh cười tự giễu, chạy biến đi y như khi chạy trốn lúc trước, có thể lạnh nhạt rời đi thế này cũng coi như là một loại tiến bộ nhỉ?
Tiêu Tùng phải dùng rất nhiều sức lực mới có thể kéo Lâm Thâm muốn đuổi theo lại: “Alex động lòng rồi, đang ở nhà hàng chờ chúng ta.”
Cơ thể Lâm Thâm cứng đờ lại mấy giây, anh hít sâu một hơi, kìm nén cảm xúc lại: “Đi thôi.”
Lý trí cho anh biết dù bây giờ anh đuổi theo kịp thì cũng không phải thời cơ thích hợp để giải thích.
Văn Thư Mặc lấy thuốc ngủ trong vali của mình ra, nhất định tối nay phải uống thuốc, nếu không thì không ngủ được.
“Sau này, có tôi rồi thì anh không cần phải uống thuốc nữa.”
Nhìn lọ thuốc ngủ đến xuất thần, trong đầu anh bỗng nhiên hiện lên nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời đã lâu không thấy.
“Trước khi ngủ thì uống hết ly sữa này đi.”
Cầm lấy ly thủy tinh, Văn Thư Mặc hơi run tay, nắm chặt tay cầm mấy viên thuốc ngủ lại, anh không còn sức lực, dựa vào tường thở dốc, đàn ông không thể rơi nước mắt, anh không muốn khóc nhưng lại nghẹn ngào khó chịu.
Trong phòng khách rộng rãi, trang trí hoa lệ, trong mắt anh chỉ còn vẻ lạnh lẽo vắng lặng, chôn mặt thật sâu vào trong gối, tự mình ôm chặt lấy mình, nhưng càng ngày càng thấy lạnh.
“Tề Đông… Tề Đông…”
Cổ họng Văn Thư Mặc khô khốc, mặc cho anh gọi liên tục trong màn đêm đen kịt, chẳng có tiếng đáp lại nào.
“A… anh theo đuổi tôi lâu vậy rồi, cam tâm từ bỏ tôi thế này sao?”