Thức ăn từ nóng biến thành nguội lạnh, Văn Thư Mặc đều không đụng qua một đũa, cuối cùng và vài miếng cơm trong chén, lại cũng ăn không vô. Dọn dẹp chén đũa, ngồi lên sô pha xem tivi, cái gì cũng xem không vào được.
Toàn bộ đầu óc đều là Lâm Thâm, hôm nay lúc nào thì Lâm Thâm họp xong trở về? Hay lại là lúc nửa đêm nữa? Anh muốn gọi một cú điện thoại cho Lâm Thâm, lại không có cái dũng khí kia, anh không biết mình và Lâm Thâm phải duy trì loại tình huống này tới khi nào.
Kỳ thật chiến tranh lạnh so với cãi nhau còn làm cho người ta khó chịu hơn.
Càng nghĩ đến trong lòng càng áp lực, dứt khoát liền không nghĩ đến Lâm Thâm, đem suy nghĩ chuyển đến trên người Tiêu Tùng. Anh chưa từng nghĩ đến có một ngày còn có thể bình tĩnh, hòa nhã mà nói chuyện với Tiêu Tùng như vậy, Từ Chính quả thật rất tốt, chỉ là anh vẫn còn ôm chút hoài nghi, Tiêu Tùng thực sự buông tay Lâm Thâm sao? Dù sao cũng đã từng có tình cảm sâu đậm như vậy, thật sự nói buông liền buông sao?
Câu hỏi này đến ngày hôm sau liền có được đáp án.
Trời còn chưa sáng, Văn Thư Mặc liền nhận được điện thoại của Từ Chính.
“ Thư Mặc, mấy phần tài liệu của ngày hôm qua, cậu giúp tôi xử lý một chút, giữa trưa giúp tôi tiếp đãi một khách hàng, còn có buổi chiều giúp tôi gửi một cái bưu kiện, hôm nay tôi à…” Anh dừng một chút: “ Có chút việc, không tới công ty được.”
Từ Chính không nói là chuyện gì, nhưng tóm lại là ông chủ, Văn Thư Mặc hỏi tới cho rõ nguyên nhân cũng không tốt lắm. Anh đồng ý xong, điện thoại còn chưa cúp, chợt nghe bên kia truyền đến giọng của đàn ông.
“ Không phải cồn! Lấy thuốc mỡ a, ở ngăn kéo thứ hai, đúng đúng! Nhẹ chút, đau đau đau, cầm thú a…” Một âm thanh dồn dập, điện thoại cúp.
Giọng nói kia, không phải của Tiêu Tùng thì là của ai? Lại nghe xem nội dung kia một chút, Văn Thư Mặc đều cảm thấy mặt của mình đều đỏ.
Thoạt nhìn, Tiêu Tùng đã thực sự bước ra khỏi đoạn quá khứ kia.
Thức dậy, rửa mặt, chuẩn bị đi công ty, lúc này điện thoại vang, là của Tề Đông gọi tới.
“ Thư Mặc, tôi đang ở nhà anh, anh có thể đến đây một chút không?”
Văn Thư Mặc có chút do dự, chuyện đi cứu Tề Đông lần trước, Lâm Thâm giận dỗi một thời gian dài như vậy, ngày hôm qua Lâm Thâm lại đến nửa đêm mới trở về, trời còn chưa sáng đã ra khỏi nhà, cũng không thèm nói với anh một câu. Lâm Thâm vẫn đang còn giận, anh quyết định vẫn là ít cùng Tề Đông gặp mặt cho thoả đáng, nói: “ Có chuyện gì không?”
“ Tiểu Vương đâu? Cậu ấy không ở đó sao?”
“ Có việc công chuyện, cậu ấy đi xử lý, Thư Mặc, tôi thật sự rất khó chịu, anh cứ tới đây một chút, được không?” Giọng điệu của Tề Đông gần như là cầu xin, nghe giọng nói cũng thật yếu ớt, Văn Thư Mặc sợ Tề Đông xảy ra chuyện ngoài ý muốn, suy nghĩ trong chốc lát, vẫn là đến đó.
Gõ cửa hai tiếng không có ai trả lời, Văn Thư Mặc lấy chìa khoá ra mở cửa đi vào, trong phòng khách là một đống hỗn loạn, tất cả cả đều là vỏ chai bia đã uống cạn, quần áo vứt lung tung, Tề Đông dựa vào sô pha, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Văn Thư Mặc bước đến sờ trán anh xem xét thử, bị độ nóng dọa đến: “Anh phát sốt, tôi đưa anh tới bệnh viện.”“ Tôi không đi!” Tề Đông gạt tay Văn Thư Mặc ra, lại dựa vào sô pha trở lại, lẩm bẩm lầu bầu: “ Vì cái gì, Thư Mặc, vì cái gì? Lâm Thâm lừa anh nhiều năm như vậy, lừa anh nhiều năm đến như vậy, vì cái gì anh vẫn điên dại vì anh ta? Tình cảm của tôi đối với anh, anh liền nhìn không thấy sao?”
Sự áy náy và thương tiếc ở trong lòng như là dao cùn nhỏ, từng chút từng chút cứa vào tim.
Văn Thư Mặc, không cho anh sống vui vẻ, cũng không làm cho anh chết tử tế. Anh cố gắng che giấu cảm xúc của mình, nói sang chuyện khác.
“ Anh sốt rất cao, thật sự phải đến bệnh viện.”
Tề Đông giống như không cảm nhận được chính thân thể mình đang suy yếu, mở to miệng tiếp tục nói cho xong: “ Anh có biết hơn một năm này của tôi trôi qua như thế nào không? Lâm Thâm không cho tôi gặp anh, cũng không cho tôi về nước. Khi đó tôi vốn đã giao ước sắp ký hợp đồng với một công ty giải trí, chỉ là về nước một lần vì có việc, bị anh ta biết, không biết đã dùng thủ đoạn gì trực tiếp phong sát tôi.”
Văn Thư Mặc biết thủ đoạn kinh doanh của Lâm Thâm, chỉ là không biết Lâm Thâm còn ngoan độc hơn thế, môi anh run rẩy: “ Lâm Thâm, anh ấy…thật sự từng phong sát anh?”
“ Đương nhiên là thật sự! Lâm Thâm còn ngầm truyền ra ngoài, bởi vậy không có công ty giải trí nào dám ký hợp đồng với tôi. Lúc thảm hại nhất, tiền ở trên người dùng để trả tiền thuê nhà, còn dư lại không bao nhiêu, mỗi ngày chỉ ăn một chút mì gói, ở tại tầng hầm ngầm thấm nước suốt ba tháng, mãi cho đến lúc gặp Tiểu Vương. Đôi khi, Lâm Thâm thật sự là một chút tình cảm cũng không giữ lại.”
Tề Đông thấy ánh mắt Văn Thư Mặc mơ hồ bất định, tiếp tục nói: “ Lúc trước tôi hiểu lầm anh, kỳ thật anh vẫn luôn một mực giúp tôi, vai diễn lần trước là anh giúp tôi giành được, chỉ là sau đó bị Lâm Thâm dùng thủ đoạn lấy đi. Thư Mặc, lúc trước là tôi không biết tốt xấu, bây giờ tôi đã biết, thực xin lỗi.”
Tề Đông bị bệnh, sắc mặt không tốt, hơn nữa giọng cũng khàn khàn, cả người giống như là lá khô yếu ớt bay trong gió, Văn Thư Mặc nhìn không nổi, nói: “ Không, đều là do tôi không có năng lực giúp anh.”
“ Ngày hôm qua Tiểu Vương nói với tôi trong khoảng thời gian này công ty có một mặt hàng liên doanh với nước ngoài cần người đại điện, không phải là loại đại ngôn thông thường có thể so sánh được, có thể quen biết được rất nhiều thương hiệu nước ngoài. Đương nhiên, tôi biết là Lâm Thâm sẽ không đưa cho tôi.” Ánh mắt Tề Đông tối sầm, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn Văn Thư Mặc, ánh mắt cực kỳ dịu dàng, nghiêm túc nói: “ Thư Mặc, cảm ơn anh nguyện ý ở bên cạnh tôi, ở lúc mà tôi hai bàn tay trắng.”
Nghe giọng điệu Tề Đông như vậy, sinh bệnh còn cười với anh, chỗ mềm yếu trong lòng Văn Thư Mặc như bị cắm một đao.
“ Anh đừng nói như vậy, Tề Đông, anh không phải là hai bàn tay trắng, cái đại ngôn kia tôi nhất định sẽ giúp anh giành lấy.”
“ Nhưng mà.” Tề Đông do dự một chút: “ Như vậy có phải thật làm phiền anh hay không? Dù sao anh đã giúp tôi rất nhiều, tôi sẽ rất áy náy.”
“ Sẽ không phiền toái, có thể giúp được anh, tôi thật sự vui vẻ.”
Nhìn rõ mày của Tề Đông giãn ra, sự áy náy trong lòng Văn Thư Mặc cũng vơi đi một ít.
“ Anh còn chưa ăn cơm đi? Tôi đi nấu bát cháo cho anh?”
Văn Thư Mặc chưa từng nấu cháo, nấu bằng cảm giác, không bị khét, nhìn cũng không tính quá khó coi.”
“ Có thể ăn được hay không, nếu anh không muốn ăn tôi sẽ gọi đồ ăn bên ngoài.”
Tề Đông nói: “ Không cần, ăn rất ngon.”
Cháo ăn được một nửa, Tề Đông bỗng nhiên buông bát, nghiêm túc nói: “Thư Mặc, cùng tôi ở bên nhau đi.”
Văn Thư Mặc dùng sức ngẩng đầu.
“ Người giống như Lâm Thâm, dục vọng chiếm hữu, dục vọng khống chế đều quá mạnh, anh cùng anh ta ở bên nhau chỉ có lưỡng bại câu thương. Thư Mặc, chúng ta ở bên nhau đi.”
“ Tề Đông.” Văn Thư Mặc nhẹ nhàng kêu một tiếng tên của anh, giọng điệu thực nhẹ nhưng cũng không chừa đường thương lượng: “ Chúng ta không thích hợp.”
“ Vì sao lại không thích hợp? Chúng ta trước kia không phải thật vui vẻ sao? Chúng ta giống như trước kia không phải thật sự rất tốt sao? Lâm Thâm lừa gạt anh nhiều năm như vậy, anh không có chút tức giận nào hay sao? Còn có, mấy ngày nay có phải anh rất ít nhìn thấy anh ta hay không, nếu anh ta quan tâm anh sao anh ta lại lạnh nhạt với anh, mặc kệ anh?”
“ Tề Đông!” Văn Thư Mặc tăng thêm ngữ khí, anh không muốn nghe những lời này.
Tề Đông phảng phất như không nghe thấy, cố mà nói xong.
“ Lúc đó ở trong quán bar, cảm giác lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh là làm sao lại có người đến quán bar uống rượu mà không tìm việc vui đâu? Thật sự là một người kỳ lạ, lúc đó tôi chỉ là nhất thời tò mò mà tiếp cận anh, chính là sau đó lại bị ánh mắt của anh hấp dẫn. Tôi không hiểu, vì sao trong ánh mắt của anh lại luôn chứa đựng sự bi thương, cho dù là lúc đang cười, trong ánh mắt cũng là mây mù đầy trời. Khi đó tôi đã âm thầm hạ quyết tâm, một ngày nào đó, tôi muốn cho anh anh một lần nữa phát ra nụ cười từ trong nội tâm.”
Nhớ rõ lúc trước Tề Đông thường nói với anh, dáng vẻ lúc anh cười thật là đẹp, anh hẳn là nên cười nhiều hơn, không cần vẫn luôn bày một bộ mặt thẻ bài tú lơ khơ.
Trong lòng khó chịu đến mức có chút thở không nổi, không thể lại tiếp tục ngồi ở nơi này. Văn Thư Mặc tránh đi ánh mắt của Tề Đông, đứng dậy đi về phía cửa, nói: “ Cũng không còn sớm nữa, tôi sắp phải đi làm, về trước.”
“ Được, tôi tiễn anh.”
Trên hành lang trước cửa nhà, Văn Thư Mặc lấy chìa khoá ra, mở cửa nhà Lâm Thâm, Tề Đông bỗng nhiên kêu anh.
“ Thư Mặc.”
Anh tưởng còn có việc, mới vừa quay đầu lại, áo của mình đã bị Tề Đông kéo lấy, anh còn không có kịp phản ứng lại, môi đã bị phủ lên.
Đúng lúc này ở phía sau, Văn Thư Mặc nhìn thấy được Lâm Thâm đang ở trong thang máy.
Sắc mặt Lâm Thâm âm trầm đến đáng sợ, rất có vẻ giống như là phong ba bão tố trước khi cơn bão tới.