Thâm Tình Không Lưu - Thâm Dạ Mộng

Chương 38: Ngắm hoa trong sương (3)




Từ đêm hôm đó trở đi, thời gian Lâm Thâm về nhà cực kỳ trễ, Văn Thư Mặc thường là ở trong lúc nửa mê nửa tỉnh cảm giác giường lún xuống một chút mới mơ hồ cảm giác được cậu đã trở về. Mà tới sáng hôm sau, trời còn chưa sáng, Lâm Thâm đã ra khỏi nhà, cả ngày hai người không nói được một câu, rõ ràng là cùng sinh hoạt dưới một mái hiên lại giống như người xa lạ.

Đêm hôm đó trôi qua, ngay ngày hôm sau Tề Đông liền chạy đến nơi khác đóng phim, trong lúc nhất thời, anh thật sự không quen được với sự thanh tịnh này.

Văn Thư Mặc duỗi thắt lưng, công việc trong tay cơ bản cũng hoàn thành, chỉ chờ Từ Chính mở hội nghị cuối năm, sau đó lại đặt một, hai tờ tạp chí, là có thể về nhà ăn Tết. Hôm nay rốt cục có thể quay về thành phố Tô, đoàn tụ một nhà cùng ba mẹ, năm nay nhất định là một năm tốt lành. Chỉ vừa nghĩ như vậy xong, tâm trạng của anh liền vô cùng tốt.

Anh bưng ly trà nhẹ nhàng bước dọc theo hành lang từ bên phòng trà trở về, một miệng nước trà thiếu chút nữa phun đầy cả trên giày của mình. Bởi vì phòng làm việc của anh và Từ Chính rất gần, nằm ngay trên cùng một hướng, cách nhau một căn phòng chứa đồ của hai người, hơn nữa bình thường, trong thời gian làm việc, Từ Chính sẽ không đóng cửa, anh ấy đang làm cái gì, Văn Thư Mặc đứng trên hành lang có thể nhìn thấy rõ ràng rành mạch.

Làm sao lại có người trực tiếp ngồi trên đùi Từ Chính a? Hơn nữa trông dáng vẻ còn có chút quen mắt?

Giọng Từ Chính có chút không hài lòng: “ Sao anh lại trực tiếp tìm đến tòa soạn của tôi?”

“ Ai bảo anh vẫn luôn trốn tránh tôi, tôi chỉ có thể làm như vậy.” Người ngồi trên đùi anh ta cực kỳ ấm ức.

“ Được rồi.” Giọng Từ Chính kéo cao thêm vài phần: “ Cậu đừng đứng ngoài cửa chê cười, vào đi.”

“ Khụ khụ.” Bị phát hiện a, Văn Thư Mặc xấu hổ mà khụ vài tiếng, sau đó đi vào.

Từ Chính đẩy người ở trên thân ra, đem anh đuổi xuống dưới.

“ Hi, đã lâu không gặp a.” Trong nháy mắt người kia quay lại, tháo kính râm xuống.

Excuse me? Tiêu Tùng?!

Trong đầu Văn Thư Mặc lúc này đang bị một loạt dấu hỏi chấm và dấu chấm than chiếm giữ, miệng khẽ nhếch, nhất thời mất tiếng.

Từ Chính xem cà vạt của mình, bất đắc dĩ mà nói với Tiêu Tùng: “ Anh nói xem anh tốt xấu gì cũng là một minh tinh nhỏ, có thể có chút hình tượng hay không.”

Tiêu Tùng bĩu môi: “ Có hình tượng còn theo đuổi anh như thế nào a?”

“ Tôi đã nói rồi.” Ánh mắt Từ Chính sắc bén, ngữ khí tăng thêm: “ Bạn của tôi thích đàn ông không có nghĩa là tôi cũng thích.”

Thật sự là nằm cũng trúng đạn, Văn Thư Mặc cầm cái ly xê dịch về phía góc phòng, tuy rằng Từ Chính là một con tiếu diện hổ, nhưng dù sao cũng là hổ, lúc tức giận vẫn là thực khủng bố. Cũng không biết hai người này sao lại có quan hệ với nhau.

Trong nháy mắt, trên mặt Tiêu Tùng hiện lên vẻ cứng ngắc, nhưng nháy mắt đã bị cậu ta thay thế bởi nụ cười tỏa nắng động lòng người, cậu ta cũng không ngại một người sống to đùng như Văn Thư Mặc đang ở đây, trực tiếp đến gần Từ Chính, dùng sức kéo cà vạt Từ Chính một cái, Từ Chính bị bắt cúi đầu, cậu ta liền thuận thế mạnh mẽ hôn lên.

Một cái hôn nồng nhiệt đúng tiêu chuẩn.

Thật không biết Từ Chính gọi anh vào để làm cái gì! Cả người Văn Thư Mặc đều đang viết hoa chữ xấu hổ, anh đành phải cúi đầu uống trà để che giấu, nhưng còn chưa có xoá đi được, vì cái gì anh lại cảm thấy được biểu cảm của Từ Chính, có chút…hưởng thụ?!

“ Tôi không tin anh không cắn câu.” Tiêu Tùng liếm liếm môi, hai mắt híp lại, một bộ tràn ngập tự tin.

Từ Chính lộ vẻ tươi cười, môi mỏng gằn ra từng tiếng: “ Anh có thể lăn.”

Thật ra Tiêu Tùng cũng không có dây dưa thêm nhiều, xoay thân chạy lấy người, chẳng qua lúc cậu ta đi tiện thể kéo theo Văn Thư Mặc ra ngoài.

Thẳng đến lúc ngồi ở quán cà phê bên đường, Văn Thư Mặc còn chưa kịp tỉnh táo lại.

Tiêu Tùng quơ quơ tay trước mặt Văn Thư Mặc: “ Hoàn hồn.”

Văn Thư Mặc ngượng ngùng cười cười, đẩy mắt kính: “ Cậu kéo tôi ra đây có việc gì không?”

“ Nói cho tôi biết làm thế nào để theo đuổi Từ Chính.” Tiêu Tùng trực tiếp nói ra mục đích.

………..

Khối đường Văn Thư Mặc đang cầm trên tay toàn bộ đều rơi vào ly.

Anh giương mắt nhìn Tiêu Tùng, mắt cũng không nháy: “ Ngực lớn.”

“ Việc này có chút khó khăn, còn có gì nữa?” Tiêu Tùng sờ sờ ngực, thực phẳng, không có một chút đường cong.

Anh còn không có nháy mắt: “ Chân dài.”

Tiêu Tùng duỗi chân ra bên ngoài: “ Còn nữa đi.”

Văn Thư Mặc rốt cục nháy mắt: “ Anh ấy thích phụ nữ.”

Tiêu Tùng cúi đầu nhìn hai chân của mình, im lặng mà nghi ngờ một lúc sau, cả người uể oải vạn phần.

Một tay cậu ta chống má nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: “ Lúc tôi gặp lại Lâm Thâm, nói thật vẫn là thực sự thích anh ấy.”

Văn Thư Mặc cúi đầu không có lên tiếng, chờ cậu ta tiếp tục nói.

“ Đặc biệt là lúc biết Lâm Thâm vì cậu ở lại thành phố Sa.” Tiêu Tùng hít sâu một hơi: “ Cho nên lúc nhà họ Lâm tìm tôi đặt bẫy Từ Chính, tôi đã đồng ý.”

“ Ha ha, tôi thừa nhận.” Tiêu Tùng tự giễu mà cười cười: “ Lúc ở bệnh viện nói với cậu mấy câu kia mặc dù có chút bóp méo sự thật nhưng nhìn đến dáng vẻ cậu hận không thể để cho tôi chết đi, thật sự vui vẻ.”

“ Chỉ là khi tôi nhìn thấy Từ Chính không hề tức giận mà nằm trên giường bệnh, tôi làm thế nào cũng không thể cười nổi.” Ngón cái của hai bàn tay Tiêu Tùng không ngừng cọ xát ly cà phê: “ Tôi hối hận.”

Văn Thư Mặc khó hiểu: “ Vì sao nhà họ Lâm lại tìm cậu?”

“ Anh có biết Từ Chính chỉ cùng người quen đi ra ngoài.” Tiêu Tùng nhìn thoáng qua Văn Thư Mặc: “ Tôi và anh ấy trước kia bởi vì Lâm Thâm nên từng có quen biết, nhà họ Lâm ngoại trừ Lâm Thâm, không ai có giao thiệp với anh ấy, cho nên nhà họ Lâm mới tìm tôi.”

Văn Thư Mặc có chút đăm chiêu mà gật đầu, trách không được Từ Chính vô duyên vô cớ chạy đến ngoại thành.

“ Cậu xem trước kia cậu tìm người thương tổn tôi, hiện tại tôi cũng thương tổn cậu, chúng ta coi như xoá bỏ.” Tiêu Tùng là sợ Văn Thư Mặc không đồng ý, nhanh chóng bồi thêm một câu: “ Công bằng đi.”

Văn Thư Mặc cười cười gật đầu, từ lúc hiểu lầm được giải quyết, cậu cũng không canh cánh trong lòng đối với Tiêu Tùng. Tiêu Tùng có thể bình tĩnh như vậy mà nói chuyện với anh về Lâm Thâm, chắc là đã bình thường trở lại với Lâm Thâm.

“ Sau lại, tôi tìm Từ Chính nhận lỗi, tôi tưởng là rất khó.” Tiêu Tùng nuốt nuốt nước miếng, còn có chút kinh ngạc: “ Kết quả, anh ấy thế nhưng lại không hề trách tôi, còn nói cái gì mà có thể thông cảm cho tôi làm như vậy chỉ là vì sự ghen tị chi phối…”

“ Anh ấy còn nói anh ấy vẫn luôn biết tôi thích Lâm Thâm, bảo tôi không cần lại cố chấp với Lâm Thâm, cũng không cần giúp nhà họ Lâm làm khó dễ các người.” Tiêu Tùng đỏ hốc mắt: “ Tôi thật ghen tị với anh, anh làm thế nào lại có bạn tốt như vậy…”

Tiêu Tùng lục tục nói một đống lớn lời trong lòng với Văn Thư Mặc, tổng kết một chút lại chính là cậu ta bị con người Từ Chính ngoài chân thành, thấu hiểu người khác, cẩn thận săn sóc, n cái ưu điểm hấp dẫn, sau đó quyết định không theo đuổi được, cậu ta sẽ độc thân cả đời.

“ Đúng rồi, cậu và Lâm Thâm hiện tại thế nào rồi?” Tiêu Tùng vừa chuyển qua chuyện khác, nổi lên tò mò.

Anh và Lâm Thâm hiện tại thế nào? Tay Văn Thư Mặc cầm muỗng bạc khuấy cà phê khẽ ngừng một chút, trong đầu hiện ra dáng vẻ dịu dàng của Lâm Thâm, trong chốc lát lại hiện lên vẻ mặt tức giận bất bình của Tề Đông.

Nhớ tới liền đau đầu, Văn Thư Mặc thản nhiên trả lời: “ Cũng chỉ như vậy đi.”

“ Lâm Thâm người này, không đạt được mục đích quyết không bỏ qua.” Tiêu Tùng dừng một chút: “ Hơn nữa không từ thủ đoạn.”

Không từ thủ đoạn.

Trong lòng Văn Thư Mặc nhấn mạnh cụm từ này một lần, hình dùng thật là chuẩn xác.

“ Nhưng là được một người như vậy yêu là một việc hạnh phúc.” Tiêu Tùng nhún nhún vai, ngữ khí nghe không ra gợn sóng: “ Đáng tiếc tôi không có cái phúc này.”

“ Phải không.”

Văn Thư Mặc hỏi lại, nhưng giọng rất nhỏ, rất nhỏ, Tiêu Tùng cũng không nghe thấy.

“ Làm sao đến bây giờ một ngụm cà phê cũng không uống.” Tiêu Tùng nhìn di động: “ Cậu từ từ uống, tôi còn có việc, đi trước.”

……

Anh có thể nói cho nhiều đường như vậy quá ngọt được không.

“ Tạm biệt.” Văn Thư Mặc lễ phép vẫy tay.

Hôm nay thế nhưng Lâm Thâm lại về rất sớm, lúc Văn Thư Mặc tan làm trở về, Lâm Thâm đã sớm ở nhà.

Văn Thư Mặc nhìn thấy người ở trong phòng có chút ngoài ý muốn.

Lâm Thâm dường như cảm giác được, nhìn về phía anh, mặt không chút thay đổi, hỏi: “ Làm sao vậy?”

Văn Thư Mặc há mồm, do dự một chút rồi sau đó mím môi: “ Không có gì.”

“ Đồ ăn đặt ở trên bàn, tự mình ăn đi.” Lâm Thâm cầm lấy chìa khoá trên bàn trà: “ Tôi còn có việc.”

Sau đó Lâm Thâm lại ra ngoài, không một chút do dự đóng cửa, cậu không nhìn thấy cánh tay Văn Thư Mặc vươn ra giữa không trung muốn kéo cậu.

Văn Thư Mặc một mình ngồi bên bàn cơm, nhìn thấy đầy bàn đều là món mà anh thích, bản thân anh lại không có dục vọng cầm lấy đôi đũa.

Kỳ thật vừa nãy anh muốn nói Lâm Thâm mặc thêm một cái áo lông rồi hãy ra ngoài, bên ngoài thật sự lạnh.