Thâm Tình Không Lưu - Thâm Dạ Mộng

Chương 36: Ngắm hoa trong sương (1)




Trên đường trở về,  Văn Thư Mặc ngoan ngoãn tuân thủ luật lệ giao thông, khi thấy đèn đỏ thì dừng lại. Tiểu Vương ở ghế sau đang cố gắng khống chế Tề Diệp đang nhảy múa, Văn Thư Mặc  lái xe không nói lời nào, bầu không khí trong xe có vẻ đặc biệt ngượng ngùng.

“Tề Diệp thế nào?”  Văn Thư Mặc  quay đầu hỏi Tiểu Vương.

Tiểu Vương vẫn chưa kịp nói, Tề Diệp bất ngờ dùng lực, đẩy tay Tiểu Vương đang khống chế anh ấy ra, tay phải vịn lên vai ghế trước, mặt kề sát  Văn Thư Mặc, nghiêng đầu, duỗi ngón trỏ của bàn tay trái chỉ vào anh, nói từng chữ một: “Tôi tên là Tề Đông.”

“Văn tiên sinh, thật là ngại quá.” Tiểu Vương vội vàng kéo Tề Diệp lại, “Tửu lượng của cậu ấy không được tốt.”

Văn Thư Mặc mỉm cười lờ đi, vừa lúc nhảy qua đèn xanh, anh quay đầu lái xe, chỉ là có chút thất thần.

Trong hộp đêm, âm thanh ồn ào, lúc đó anh nghe không rõ, hiện tại thì nghe rõ ràng rồi, nhưng dáng vẻ của Tề Diệp không giống như anh ấy đã khôi phục trí nhớ, Văn Thư Mặc hiện tại chỉ muốn quay về gặp Lâm Thâm, không có tâm trạng để quan tâm những chuyện này. Cứ để chuyện đến đâu thì tính đến đó.

Thấy Tề Diệp ở phía sau không còn khua tay múa chân, Văn Thư Mặc  hỏi Tiểu Vương: “Tại sao Tề Diệp lại tới quán bar?”

“Haz.” Tiểu Vương thở dài: “Chẳng phải là vì chuyện thay đổi vai diễn.”

“Không có gì gọi là thay thế cả.”  Văn Thư Mặc nhìn Tiểu Vương ở ghế sau qua gương, cảm thấy cần phải giải thích với họ: “Trước khi danh sách này được đưa ra, tin tức nào cũng là giả cả”.

“Nhưng tôi nghe nói…”

“Tôi tin Lâm Thâm.”  Văn Thư Mặc ngắt lời Tiểu Vương rồi nhìn về phía trước.

Nhìn thấy anh trực tiếp dọn vào ở với Lâm Thâm, Tiểu Vương cũng không nói thêm lời nào nữa, trong xe nhất thời vô cũng yên tĩnh. Văn Thư Mặc  và Tiểu Vương mỗi người một bên đỡ Tề Diệp giúp anh ấy bước đi, hai thân hình nhỏ bé có thể bị cơ thể rắn chắc của Tề Diệp đè lên.

Mở cửa, Tề Diệp nằm thẳng lên sô pha, Tiểu Vương đi vào bếp rót nước,  Văn Thư Mặc ngơ ngác đứng trước cửa nhà, do dự không biết đêm nay ngủ lại nhà mình hay lấy chìa khóa đi qua cánh cửa đối diện, không biết làm thế nào để dỗ Lâm Thâm vui trở lại.

“Anh định chăm sóc anh ta cả đêm à?”

Đúng lúc này, cánh cửa đối diện mở ra, Lâm Thâm dựa vào cửa liếc mắt nhìn Văn Thư Mặc  vẫn còn đang sững sờ, trên mặt không lộ vẻ vui mừng hay tức giận, nhưng trong giọng nói có chút tức giận.

Khi nghe thấy giọng nói của Lâm Thâm Văn Thư Mặc nhanh chóng xoay người lại, sải bước đi tới, hơi nâng cằm lên, dùng đầu lưỡi liếm yết hầu của Lâm Thâm, “Cảm ơn anh.”

Lâm Thâm vẫn vẻ mặt lạnh lùng, nhưng yết hầu của cậu đã lên xuống, ánh mắt lóe lên: “Đã muộn rồi, nghỉ ngơi đi.” Không thể phủ nhận rằng cậu chỉ vì một động tác như vậy mà đã xoa dịu.

Văn Thư Mặc cảm thấy trên người có mùi rượu, rất muốn đi tắm, liền để Lâm Thâm đi ngủ trước, không ngờ vừa tắm được một lúc bỗng truy nghe thấy tiếng gõ cửa, anh vội vàng tắt vòi hoa sen, mặc áo choàng tắm sau đó đi mở cửa.

Chính là Tề Diệp, dường như còn chưa tỉnh táo lại, Văn Thư Mặc có chút không vui, khẽ nhíu mày.

” Văn Thư …” Tề Diệp nhìn bọt nước chảy xuống trên da thịt trắng nõn của Văn Thư Mặc, không khỏi bị mê hoặc mà thất thần, “Không phải đã hứa với tôi, chỉ cần tôi trở về, anh với tôi sẽ ở bên nhau sao?”

Văn Thư Mặc sửng sốt một lúc, có chút không thể tin vào tai mình: “Anh nói cái gì?”

“Anh là một kẻ lừa dối.” Tề Diệp hung hăng trừng mắt nhìn Văn Thư Mặc, sau đó nghiêm túc nhìn anh: “Thư Mặc, tôi không bị mất trí nhớ.”

Anh chớp mắt, hơi sững sờ.

“À.” Tề Diệp chế nhạo, ghé sát vào Văn Thư Mặc, trong miệng vẫn còn hơi rượu: “Anh tin tưởng Lâm Thâm.”

“Nếu tôi nói cho anh biết.” Tề Diệp thấp giọng nói, “Lâm Thâm đã sắp đặt vụ tai nạn xe của tôi, anh có tin hay không?” Đương nhiên, anh sẽ không nói cho Văn Thư Mặc biết, cuộc gặp gỡ và quen biết của bọn họ cũng là do Lâm Thâm lên kế hoạch.

“Hahahaha.” Nhìn vẻ mặt của Văn Thư Mặc từ kinh ngạc đến khó tin, Tề Diệp bật cười, lảo đảo bước về phía sau, anh ấy không muốn nhìn thấy mối quan hệ không gì quá vỡ nổi của Văn Thư Mặc và Lâm Thâm, nếu không thì làm sao có thể trục lợi? Lâm Thâm có điểm yếu chính là Văn Thư Mặc, Tề Đông một chút cũng không sợ mình sẽ không trở thành một đại minh tinh.

Trong phòng rõ ràng đang mở máy sưởi, nhưng Văn Thư Mặc không khỏi đem áo choàng tắm bọc đến chặt hơn. Không biết anh choáng váng bao lâu, tóc cũng đã ráo nước, lúc này mới lấy lại tinh thần hoàn, thay đồ ngủ rồi trở về phòng ngủ.

Đèn ngủ đặt ở đầu giường trong phòng tản ra ánh sáng dịu nhẹ, Lâm Thâm đã ngủ rồi. Văn Thư Mặc không nhịn được vươn ngón tay ra nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Lâm Thâm, cậu đang ngủ say, cơ mặt thả lỏng, môi cũng không còn mím lại, khiến người ta bớt áp lực, nhìn rất đáng yêu, đặc biệt mời gọi.

Lâm Thâm đã sắp xếp để Tề Đông gặp tai nạn xe hơi …

Văn Thư Mặc suy nghĩ, ánh mắt dần trở nên phức tạp, không hiểu vì sao Lâm Thâm lại phải ra tay với một người chưa từng gặp mặt, anh biết nhà họ Lâm chưa bao giờ quan tâm đến sự sống chết của người khác. Anh không muốn tin rằng Lâm Thâm cũng giống như người nhà họ Lâm.

Văn Thư Mặc muốn gọi Lâm Thâm dậy để hỏi cho ra lẽ, nhưng anh không muốn quấy rầy giấc ngủ của Lâm Thâm, anh không còn cách nào khác đành phải mang một bụng tâm sự nhắm mắt lại.

Văn Thư Mặc vừa ngủ, Lâm Thâm bỗng nghiêng người làm anh tỉnh dậy.

“Anh tỉnh rồi?” Lâm Thâm nghiêng đầu nhìn Văn Thư Mặc.

Văn Thư Mặc mở mắt ra, có chút mơ mơ màng màng liếc nhìn cái tấm rèm giường, trời vẫn còn chưa sáng. Miệng anh hơi mím lại, giống như có chút bất mãn cho rằng Lâm Thâm dậy sớm.

Lâm Thâm nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của anh, không nhịn được hôn lên.

“Ưm … hừm …”  Văn Thư Mặc không có bất kỳ đề phòng nào, Lâm Thâm dễ như trở bàn tay cạy hàm răng của anh ra, đem nụ hôn này kéo dài thật lâu.

Nụ hôn kết thúc, Văn Thư Mặc hơi tỉnh táo trở lại, bàn tay không còn sức lực đặt trước ngực Lâm Thâm, hơi thở hổn hển.

Lâm Thâm đưa tay vào trong bộ đồ ngủ của  Văn Thư Mặc, không ngừng sờ loạn. Cũng không biết cậu chạm đến nơi nào trước ngực Văn Thư Mặc, khiến anh bật lên tiếng rên rỉ.

“Chúng ta tiếp tục chuyện đã bị gián đoạn đêm qua.” Lâm Thâm cười xấu xa, giọng mũi có từ tính rất mê người: “Hả?”

Vào buổi sáng, đàn ông sẽ có một số phản ứng sinh lý tự nhiên, hơn nữa Lâm Thâm còn làm động tác khiêu khích, cậu nhỏ của Thư Mặc đã ngẩng cao đầu.

Hai má anh phiếm hồng, lý trí còn sót lại khiến anh cầm lấy bàn tay đang làm loạn của Lâm Thâm ra, thở hổn hển: “Trước nói cho tôi biết, có phải anh sắp xếp vụ tai nạn của Tề Đông không?”

Lâm Thâm sững người, hiển nhiên là không ngờ Văn Thư Mặc lại biết chuyện, Tề Đông hẳn là đem mọi chuyện nói cho  Văn Thư Mặc, là khi nào, rõ ràng tối hôm qua lúc Văn Thư Mặc về nhà là vẫn bình thường  ……

Nhìn ánh mắt tối lại của Lâm Thâm, Văn Thư Mặc  đã biết đáp án.

Lâm Thâm, hóa ra cậu cũng là một người máu lạnh vô tình như vậy hả?

Văn Thư Mặc cảm thấy thất vọng, cười khổ: “Vì sao lại làm như vậy?”

Một lúc sau, Lâm Thâm chậm rãi nói: “Bởi vì anh đồng ý cùng anh ta ở bên cạnh nhau.”

Nhìn thấy anh cúi đầu không nói lời nào, Lâm Thâm không nhìn thấy được vẻ mặt của anh, trong lòng sinh ra cảm giác hoảng loạn, cậu nâng cằm Văn Thư Mặc lên, bắt anh cùng mình đối diện với nhau: “Sao vậy, anh thất vọng về tôi?”

Văn Thư Mặc  gật đầu, không một chút do dự

Lâm Thâm cười khẽ, nhưng lại không có nghe ra một chút cảm xúc: “Đừng quên, thân phận hiện tại của anh.”

“Muốn làm thì nhanh lên, tôi muốn ngủ.”  Văn Thư Mặc  nhắm mắt lại, nhàn nhạt nói.

Hiện tại anh chỉ là tình nhân của Lâm Thâm, là do bản thân mình trong thời gian này đã quá tự mãn.