Thâm Tình Không Lưu - Thâm Dạ Mộng

Chương 32: Lời nói khi say rượu




Qua mấy ngày cảm lạnh mới khỏi, ngày đó tạp chí có rất nhiều việc, Văn Thư Mặc tan làm, về đến nhà thì trời cũng đã tối, đang định thay quần áo, chuông cửa lại vang lên.

Ngay khi cửa vừa mở, cả người bên trong và bên ngoài đều có chút kinh ngạc. Văn Thư Mặc không nghĩ tới Nguyễn Băng sẽ đến đây, Nguyễn Băng đã lên tiếng trước khi cậu phân vân.

“Hóa ra là Văn chủ biên, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”

Nguyễn Băng đưa tay về phía Văn Thư Mặc, trên gương mặt hào phóng, mang theo nụ cười khiêm tốn.

“Xin chào, thiên vương Nguyễn Băng.”

Văn Thư Mặc cũng mỉm cười, đưa tay ra bắt tay với anh ta.

“Thiên vương thì quá khen rồi. Cậu là bạn của anh Sâm, cứ gọi tôi là Nguyễn Băng đi.”

“Mời vào, Lâm Thâm đang tắm, tôi sẽ đi gọi anh ấy.” Văn Thư Mặc dẫn Nguyễn Băng vào.

“Cậu đến đây làm gì?”

Biểu cảm của Lâm Thâm từ lúc bước ra khỏi phòng tắm không được tốt lắm, cũng phải thôi, khi người yêu chính thức gặp tình nhân bí mật, đổi lại là bất kỳ người đàn ông nào cũng không có sắc mặt tốt.

Áo choàng tắm tùy ý mặc trên người, lộ ra một mảng da thịt lớn, Nguyễn Băng nhìn từ trên xuống dưới, bước tới vỗ vỗ vai Lâm Thâm: “Gần đây thân hình anh có cải thiện nha!” Lâm Thâm liếc mắt nhìn anh ta một cái, anh ta nhanh chóng thay đổi lời nói: “Ồ không không, thân hình của Lâm ca luôn rất tốt.”

Sau đó anh ta đi đến ghế sô pha ngồi xuống tự nhiên như nhà của mình, ăn trái cây.

“Sao cậu không gọi điện thoại trước khi tới?” Lâm Thâm trách móc khi anh ta đi tới ngồi đối diện với Nguyễn Băng.

“Gọi điện thoại trước không vui chút nào”.

“Nói đi, cậu tới gặp tôi là vì chuyện công hay chuyện tư?”

“Đương nhiên là chuyện tư! Ai muốn nói chuyện công việc với anh chứ?”

Nghe hai người trò chuyện, Văn Thư Mặc cảm thấy mình thật sự thừa thải ở đây, đã là chuyện riêng của hai người, Văn Thư Mặc quyết định nhường không gian riêng lại cho bọn họ. Liếc nhìn đồng hồ đeo tay, anh nói: “Hai anh ở lại trò chuyện, bên tạp chí có chút việc, tôi đi trước”.

Không cho ai có cơ hội giữ mình ở lại, Văn Thư Mặc đã đi ra ngoài.

Nguyễn Băng nhìn cánh cửa đóng lại nói với Lâm Thâm: “Giờ trời đã tối rồi, Thư Mặc của anh có vất vả quá không?”

“Cậu ấy chỉ đang tìm cớ thôi”. Lâm Thâm bình tĩnh nói.

“Cậu ấy sẽ không ghen chứ?” Nguyễn Băng nhìn chằm chằm Lâm Thâm một hồi lâu, rồi đưa ra kết luận: “Anh còn chưa nói cho cậu ta biết sao?”

“Không liên quan đến cậu, nói chuyện chính đi”.

……

Đã lâu không tới quán bar, một lần nữa bước vào chỗ xa hoa này, Văn Thư Mặc có chút không thoải mái, nhưng anh cảm thấy tốt hơn sau hai ly rượu. Mục đích của anh tối nay là uống cho say, nên mới không đến GAY, đây chỉ một quán bar bình thường.

Lắc lư cơ thể dưới ánh đèn mờ ảo, mùi rượu, những muộn phiền dường như đã tan biến theo tiếng nhạc chói tay, nhưng lại có vẻ càng tệ hơn.

Vừa uống thêm ngụm rượu lớn, bắt đầu có chút choáng váng, chỉ thấy một cô gái mặc váy ngắn hở hang tới gần và hỏi: “Tôi có thể ngồi ở đây được không?”

Văn Thư Mặc gật đầu, cô gái không ngồi đối diện Văn Thư Mặc, mà tiến đến ngồi bên cạnh anh. Một tay xoa nhẹ vai Thư Mặc, tay còn lại nhẹ lướt lên đùi, giọng nói quyến rũ động lòng người: “Anh đẹp trai ngồi ở đây một mình à?”

“Ừ.”

Tay của cô gái chậm rãi hướng lên trên, sắp đụng tới chỗ hiểm thì bị Văn Thư Mặc giữ lại: “Thật ngại quá, tôi chỉ có hứng thú với đàn ông.”

Cô gái giận dữ đứng lên, quát: “Chết tiệt! Sao không nói sớm, lãng phí thời gian của tôi!” Nói xong cô gái phủi mông bỏ đi.

Ngay sau đó, một bàn tay khác đặt lên vai anh, Văn Thư Mặc quay đầu lại, nhìn theo bàn tay đó.

Đó là bàn tay của một người đàn ông xa lạ, nhìn rất đẹp trai. Người đàn ông đưa một ly rượu cho Văn Thư Mặc, cười nói: “Ở quán bar của chúng tôi bình thường mọi người đều đến bắt chuyện với cô ấy trước, đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy bắt chuyện với người khác, mà lại bị từ chối”. Chỉ có điều…” Người đàn ông bỗng dừng lại, ngồi đối diện với Văn Thư Mặc, có ý vị nói: “Anh đẹp trai nghĩ tôi thế nào? Cả trên và dưới đều được.”

“Xin lỗi, hôm nay tôi không có hứng thú với chuyện này.”

“Tâm trạng không tốt? Hay là cậu đang thất tình?”

“Đều không phải.”

Người đàn ông mỉm cười, không hỏi thêm điều gì, nâng ly rượu trong tay: “Làm quen một chút, tôi uống với cậu một ly.” Vừa nói xong hắn một hơi uống cạn ly rượu, người đàn ông nâng ly rượu lên, Văn Thư Mặc cũng không thể thất lễ, đành phải nâng ly.

Vốn đã có chút choáng váng, nhưng sau ly này đầu càng choáng váng hơn. Người đàn ông nhân cơ hội rót thêm vài ly, đến cuối cùng Văn Thư Mặc cũng không biết mình có say hay không, thần trí cũng không còn rõ ràng nữa.

Anh không nhớ mình rời khỏi quán bar như thế nào, chắc là người đàn ông kia đã giúp anh, hình như là đi đến một khách sạn, anh đã nôn tất cả vào trong thùng rác ở quầy lễ tân, sau đó hình như Lâm Thâm xuất hiện, Lâm Thâm và người đàn kia đã đánh nhau, cuối cùng người đàn ông kia mặt đầy máu nằm trên mặt đất, cậu bị Lâm Thâm ném vào trong xe một cách thô bạo.

Khi ngồi vào trong xe tinh thần Văn Thư Mặc từ từ tỉnh táo lại, người ngồi trên ghế lái vẻ mặt u ám, như điềm báo sắp có bão.

“Sao anh lại ở đây?” Văn Thư Mặc hỏi Lâm Thâm.

“Tại sao tôi không thể ở đây? Tôi đã làm phiền Lâm Thâmvà người đàn ông đó sao?”

“Chuyện gì chứ…” Chưa dứt lời, Văn Thư Mặc đột nhiên hiểu ra, anh không giải thích, bởi vì có giải thích Lâm Thâm chưa chắc đã tin, anh nói: “Anh có thể tìm Nguyễn Băng, chẳng lẽ tôi không được tìm người khác sao? Dù sao đi nữa chúng ta cũng chỉ là tình nhân mà thôi.”

“Tôi nhớ là tôi đã nói, anh nên nghe lời tôi, nếu không tôi sợ rằng tôi không thể đảm bảo con đường làm minh tinh của Tề Đông sẽ diễn ra suôn sẻ.”

Những lời này khiến Văn Thư Mặc không còn lời nào phản bác lại, cho dù chức vụ trong tạp chí anh có cao đến đâu, trước mặt Lâm Thâm, cũng chỉ yếu đuối như một con kiến.

Cuối cùng cũng đến nơi, tắt máy, nhưng Lâm Thâm vẫn chưa xuống xe, hỏi: “Câu hỏi đầu tiên, người đàn ông kia là ai?”

Biết rõ địa vị của mình, Văn Thư Mặc ngoan ngoãn trả lời: “Lần đầu tiên gặp mặt, tôi cũng không biết tên của anh ta”.

“Câu hỏi thứ hai, tại sao lại vào khách sạn với anh ta?”

“Tôi uống say rồi bất tỉnh.”

“Được rồi, câu hỏi cuối cùng, tại sao lại đến quán bar uống rượu một mình?”

“Bởi vì…” Văn Thư Mặc ngập ngừng: “Bởi vì tôi đột nhiên muốn uống rượu.”

“Nói dối!” Lâm Thâm một châm thấy máu [1]: “ Tôi muốn nghe lời nói thật”.

[1] Một châm thấy máu: ý chỉ lời nói thẳng thắn, nói đúng trọng điểm.

“Đó là sự thật.”

Lâm Thâm tháo dây an toàn, tiến sát lại gần, một tay đặt bên người Văn Thư Mặc, tay còn lại véo cằm anh, nhìn thẳng anh, lạnh lùng nói: “Tại sao lại đến đó mua say? Lại còn dám nói dối với tôi!”

Lực tay ở trên cằm tăng lên từng chút một, hai mắt Lâm Thâm đầy lửa giận nhìn cậu chằm chằm. Không chịu nổi sự dày vò, hơn nữa trong mình đang có chút hơi men, cuối cùng Văn Thư Mặc cũng phun trào.

“Bởi vì tôi không muốn nhìn thấy anh và Nguyễn Băng thân mật, điều đó làm tôi rất khó chịu. Mấy ngày nay tôi cái gì cũng không nói, cái gì cũng giấu ở trong lòng, nhưng tim tôi đau lắm, anh có biết không! Tôi không thích việc anh và người đàn ông khác ở cùng nhau, bất kể là Nguyễn Băng hay ai khác, điều đó không quan trọng, mà chính là tôi không thích. Từ trước kia đến bây giờ vẫn luôn như vậy, là tôi hèn mọn, Văn Thư Mặc hèn mọn! Anh hài lòng chưa!”

“Thư Mặc…”

Quá kích động, Văn Thư Mặc run rẩy tự mắng mình, ngay khi giọng nói cất lên cậu đã ngã ngay vào vòng tay ấm áp của cậu.

“Thư Mặc… Thư Mặc…”

Lâm Thâm thì thào vào tai của anh, cứ dịu dàng như vậy, giống như đang nằm mơ.

Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Văn Thư Mặc như vậy, nếu anh không uống say, e là cả đời cũng không nghe được lời từ tận đáy lòng của Thư Mặc. Trái tim phút chốc cảm động, vừa ngọt ngào vừa chua xót, Lâm Thâm ôm chặt người mình yêu đến tận xương tủy, như hòa vào máu thịt, mãi mãi thuộc về nhau. Nhưng mà, dù Thư Mặc quan tâm cậu như thế nào, cuối cùng người anh quan tâm vẫn còn có một Tề Đông.