Không biết có phải Lâm Thâm cảm thấy có lỗi với Văn Thư Mặc hay không, đêm đó anh đã đồng ý việc để Tề Đông chuyển đến nhà của Văn Thư Mặc ở tạm.
“Văn tiên sinh, chúng tôi chiếm dụng chỗ ở của anh, vậy anh ở đâu?”
Tề Diệp và người đại diện kéo vali đứng trước cửa hỏi.
“Tôi sống ở căn hộ đối diện với anh.” Văn Thư Mặc quay đầu lại chỉ tay, “Có thể thỉnh thoảng sẽ về nhà lấy quần áo.”
“Căn hộ kia cũng là nhà của Văn tiên sinh sao?” Tề Diệp khẽ gật đầu nói mình đã biết.
Văn Thư Mặc ngượng ngùng cười, “Một người bạn.”
“Bạn bè?”
Một giọng nam trầm thấp vang lên từ lối vào thang máy, với vẻ không hài lòng.
“Anh đã trở lại.” Văn Thư Mặc cứng đờ.
Lâm Thâm tiến lại gần khẽ ờ một tiếng.
“Lâm tổng.” Trương Phong người đại diện của Tề Diệp cung kính cúi đầu.
Lâm Thâm không một chút để ý, đi thẳng tới cửa, lấy chìa khóa ra mở cửa đi vào.
Cửa giữ lại một khe hở, một lúc sau Lâm Thâm nghiêng nửa người ra, nhíu mày nói: “Thư Mặc, sao anh còn chưa vào.”
“Nếu cần tôi giúp gì, cứ việc gõ cửa.” Văn Thư Mặc lịch sự mỉm cười với Tề Diệp và Trương Phong sau đó quay người bước vào nhà Lâm Thâm.
Ngay khi cánh cửa đóng lại, Lâm Thâm lập tức giam cầm Văn Thư Mặc vào trong vòng tay của mình, cậu cúi đầu trao cho anh một nụ hôn sâu và dài đến nghẹt thở. Thân thể Văn Thư Mặc mềm nhũn ra, hai tay nắm lấy cánh tay Lâm Thâm thở hổn hển.
“Tôi đi nấu cơm.” Lâm Thâm buông anh ra, vào phòng ngủ thay quần áo.
Văn Thư Mặc khẽ gật đầu, chán nản ngồi trên ghế sô pha, mở tủ bàn trà ra, bên trong có các loại tạp chí cơ bản, nhàn rỗi thì chỉ có thể xem nó. Những quyển tạp chí này toàn về tài chính, anh bị choáng váng trước một loạt các thuật ngữ chuyên môn, điều này còn đau đầu hơn là xem chính trị, một lúc sau anh không kìm nén được đã ngủ mất.
“Không phải tôi nói muốn đi ngủ thì vào phòng ngủ sao?” Lâm Thâm động tác có chút thô lỗ đánh thức Văn Thư Mặc, “Dậy ăn cơm đi.”
Anh cảm thấy chóng mặt, “Biết rồi.”
“A hắt xì –” Nhất thời không kìm chế được, hắt hơi.
Lâm Thâm rút một tờ giấy từ hộp giấy ăn trên bàn ném cho Văn Thư Mặc, nhàn nhạt nói: “Không có lần sau.”
Nhìn một bàn đầy sơn hào hải vị, Văn Thư Mặc cảm thấy có chút đói bụng, nhưng khi bắt đầu ăn lại thấy nhạt nhẽo.
“Không ngon?” Lâm Thâm nghe tiếng bỏ đũa xuống, cau mày nhìn anh.
Văn Thư Mặc lắc đầu, “Không muốn ăn.” Giọng nói yếu ớt vang lên.
Lâm Thâm nhìn hai gò má đỏ bừng của anh, vội vàng đứng dậy, hơi cúi người xuống, một bàn tay vươn qua bàn phủ lên trán anh, “Nóng quá.”
“Ừm.” Văn Thư Mặc yếu ớt đáp, “Có lẽ tôi bị cảm rồi.”
“Ai kêu anh ngủ trên sô pha.”
Lâm Thâm bế anh lên, đi về phía phòng ngủ. Văn Thư Mặc rất gầy, cậu bế lên rất nhẹ nhàng, trên cánh tay không cảm giác được chút trọng lượng nào, trong lòng cậu cảm thấy xót xa: “Tôi đi nấu cháo ngay đây, anh muốn uống cháo gì?”
Cảm giác thật tuyệt vời khi được trải mình trên chiếc giường lớn êm ái.
“Ừm.” Một lúc lâu sau, Văn Thư Mặc mới hé mắt ra, “Tôi không uống cháo có được không?” Anh vẫn không quên bữa ăn tối của Lâm Thâm.
“Tại sao?” Lâm Thâm khó hiểu.
Văn Thư Mặc ấp úng nói: “Quá khó nhìn.”
“Tề Diệp mua cho anh ăn thì ngon hơn có phải không?” Lâm Thâm vẻ mặt tối sầm nhìn anh, giọng điệu tức giận: “Vậy bây giờ anh có thể nhờ anh ta tới chăm sóc anh. Điện thoại đâu rồi? Tôi lấy nó giúp anh.”
“Nó hình như ở trên bàn, mà hình như lại ở trong cặp công văn… Tôi quên mất để nó ở đâu rồi.” Văn Thư Mặc nghĩ ngợi đáp.
Lâm Thâm hít sâu một hơi, kìm nén lửa giận sắp bùng phát, “Vậy bây giờ tôi sẽ đến nhà anh tìm anh ta.”
Ngay khi vừa xoay người rời đi, Lâm Thâm cảm giác được ống tay áo bị một lực yếu ớt kéo lại, ngẩn người ra, nhất thời đám sương mù đen kịt xung quanh tan đi một nửa.
Văn Thư Mặc dùng ngón tay cái và ngón trỏ nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Lâm Thâm: “Tôi không có ý đó.”
Lâm Thâm lại xoay người lại, ngồi xổm xuống bên mép giường, ghé sát mặt đến, nhìn thẳng vào Văn Thư Mặc: “Vậy anh muốn thế nào?”
“Khụ – Khụ -” Văn Thư Mặc ho khan vài tiếng, sau đó quay đầu nhìn Lâm Thâm. Anh dùng ngón tay chọc chọc vào má phải của Lâm Thâm, khẽ nở nụ cười: “Cứ uống cháo đi.”
Nhìn thấy cậu khép hờ đôi mắt, lông mi dài khẽ run run, Văn Thư Mặc không khỏi bổ sung thêm một câu: “Anh nấu đó.”
Cuối cùng trời quang mưa tạnh, Lâm Thâm hí hửng bước nhanh ra khỏi phòng ngủ, kẻ xấu xa trong lòng suýt chút nữa ngâm nga một bản nhạc.
Văn Thư Mặc xin nghỉ vài ngày vì cảm lạnh, không thể không bội phục chị Liêu, thậm chí còn chuyển phát nhanh tài liệu giấy tờ đến nhà anh trong cùng thành phố. Anh lấy chìa khóa ra mở cửa, nhìn lướt qua mấy gói đồ trên tủ giày.
“Văn tiên sinh anh đến rồi.” Giọng của Tề Diệp từ ban công truyền đến.
“Ừm.” Văn Thư Mặc hơi ngạc nhiên khi thấy Tề Diệp ở nhà vào lúc này, “Tôi lấy gói đồ và quần áo rồi rời đi.”
Anh cởi giày bước vào nhà, đi về phía phòng ngủ của mình. Phòng ngủ tràn ngập hương vị ánh mặt trời mà chỉ Tề Đông mới có, Văn Thư Mặc cũng không lấy làm lạ gì, anh không bài xích việc Tề Đông chiếm giường lớn của mình, dù sao họ cũng đã ngủ chung chăn bông rồi.
“Văn tiên sinh.” Tề Diệp nhìn thấy Văn Thư Mặc đi ngang qua phòng khách không thể bỏ qua cơ hội gọi anh lại.
Văn Thư Mặc dừng lại có chút nghi hoặc nhìn Tề Diệp.
“Cái kia.” Tề Diệp hơi ngượng ngùng gãi gãi đầu, do dự nói: “Bức ảnh ở đầu giường kia….”
Khung ảnh trên tủ đầu giường?
Văn Thư Mặc đột nhiên nhớ ra, trên tủ đầu giường có một bức ảnh chụp cậu bị Tề Đông ôm vào lòng để tự sướng, nếu nhớ không nhầm, thì anh đang đối diện máy quay với vẻ mặt ngượng ngùng, còn Tề Đông thì đang hôn lên má anh…
“Tôi sẽ cất nó đi.” Văn Thư Mặc cười cười che giấu.
“Không cần.” Tề Diệp bước tới nắm chặt cổ tay Văn Thư Mặc, “Tôi muốn biết mối quan hệ của chúng ta trước đây là như thế nào?”
Văn Thư Mặc trả lời rất tự nhiên: “Bạn tốt.”
Tề Diệp không tin, cầm tay Văn Thư Mặc không chịu buông ra.
“Trước đây anh chụp bức ảnh đó chỉ với ý tứ đùa giỡn.” Văn Thư Mặc nói dối không chớp mắt: “Đó là bức ảnh duy nhất chúng ta chụp cùng nhau, tôi đặt nó trên tủ đầu giường để nhớ đến anh.”
“Thật sự chỉ là bạn tốt thôi sao?” Tề Diệp nhìn chằm chằm vào mặt Văn Thư Mặc, hỏi lại.
Văn Thư Mặc giả vờ thư thái, nhún vai: “Tại sao tôi phải nói dối anh.”
Rõ ràng câu trả lời đúng như trong dự đoán, nhưng tại sao khi điều đó được nói ra từ miệng của Văn Thư Mặc, trái tim anh ấy lại như vực sâu không đáy, trống rỗng. Sau khi buông Văn Thư Mặc ra, Tề Diệp ngẩn người đi về phía ban công, môi khẽ mấp máy, không biết đang nói gì với chính mình.
Văn Thư Mặc siết chặt gói đồ và quần áo, chỉ biết cắn răng nghiến lợi bước ra khỏi nhà.
Có một vài thứ tình cảm, một khi đã tan vỡ thì chính là tan vỡ, dây dưa quyến luyến. Sẽ chỉ làm tổn thương sâu hơn. Cậu đã rất hổ thẹn với Tề Đông, không thể khiến cậu ta bị tổn thương lần thứ hai.
“Sao không nằm trên giường, chạy lung tung làm gì?”
Nhìn thấy Văn Thư Mặc đi từ bên ngoài vào, Lâm Thâm vừa về đến nhà liền không khỏi trách móc.
“Ngủ nhiều quá nên đầu hơi choáng váng.” Văn Thư Mặc ném gói đồ và quần áo xuống ghế sô pha, “Về nhà lấy chuyển phát nhanh và quần áo.”
“Chuyển phát nhanh?” Anh không nhớ Văn Thư Mặc đã mua gì trên mạng, tám mươi phần trăm gói hàng này là Tề Đông mua tặng cho anh. Lâm Thâm lạnh lùng nói: “Tôi nghĩ là anh đi tìm Tề Đông.”
“Tôi vẫn còn ốm.” Văn Thư Mặc thở dài nói, “Tôi không muốn cãi nhau với anh.”
Lâm Thâm mím môi, không nói thêm lời nào nữa, vẻ mặt bình tĩnh lại, sờ lên cái trán vẫn còn hơi nóng của Văn Thư Mặc, sau đó bước đến ghế sô pha cầm gói đồ lên rồi tháo ra.
Sau khi nhìn thấy đống tài liệu, sắc mặt cậu đen lại, lấy điện thoại di động ra, tìm tên Từ Chính trong danh bạ.
Có thêm số này vào danh sách đen hay không.
Có, bấm OK.
Toàn bộ quá trình như nước chảy mây trôi, không một chút trì hoãn, vô cùng hoàn hảo.
Sắc mặt Lâm Thâm lúc này mới hòa hoãn hơn một chút: “Ít gặp Tề Đông đi.”
Văn Thư Mặc gật gật đầu, bây giờ anh thật sự không còn sức lực để nói này nói nọ với Lâm Thâm, sự vâng lời sẽ đỡ được rất nhiều phiền phức. Lâm Thâm đến thư phòng tiếp tục công việc, Văn Thư Mặc cũng được yên tĩnh.
Anh nghỉ ngơi một lát, lúc chuẩn bị đi tắm, lấy quần áo từ trên ghế sô pha lên. Khi lấy nó lên, sao lại có cảm giác hơi nặng nhỉ?
Nhìn thoáng qua, hóa ra là anh nắm lấy một góc của tấm chăn lông cừu san hô trải trên lưng ghế sô pha.
Luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, khi bước vào phòng tắm anh mới kịp phản ứng.
Trên ghế sô pha có thêm một cái chăn từ lúc nào vậy.
Nhất định là Lâm Thâm sợ mình sẽ ngủ trên ghế sô pha một lần nữa.
Văn Thư Mặc khe khẽ cười, nhưng không thể nghe ra trong đó có thêm bao nhiêu vui mừng.
Sự dịu dàng của Lâm Thâm đôi khi trong tầm tay đôi khi lại ngoài tầm với.
Còn Từ Chánh, vẫn luôn chìm đắm, ngọt ngào như kẹo mạch nha.