Thâm Tình Không Lưu - Thâm Dạ Mộng

Chương 30: Nỗi đau trong tâm hồn




Văn Thư Mặc ngẩng đầu lên, lộ ra cái cổ tuyết trắng bị Lâm Thâm từng tấc hôn qua, khi nhẹ khi mạnh. Chiếc quần đã được cởi ra, nơi yếu ớt nhất bị người nắm trong tay.

Kỹ thuật của Lâm Thâm rất tốt, mặc dù bị khiêu khích rất nhiều nhưng Văn Thư Mặc cũng cắn chặt môi để ngăn mình phát ra âm thanh.

Anh không phải là Tiêu Tùng cũng không phải là Nguyễn Băng, lại không muốn so sánh với bất kỳ ai.

Khi đã đến cực hạn anh muốn bắn ra, nhưng cuối cùng đỉnh quy đầu bị che kín. Đồng thời hai chân bị kéo ra và nâng lên.

“Chịu đựng, chờ chút nữa chúng ta cùng nhau.”

Dịch bôi trơn lạnh chảy đến giữa đùi, ngón tay mân mê ở bên trong phát ra âm thanh khiến người ta đỏ mặt, trái tim đập loạn nhịp.

Sau khi khuếch trương xong, Lâm Thâm đem hai chân anh kéo càng rộng, đem thân mình đè ép lên. Không hề báo trước, cậu lập tức tiến vào chỗ sâu nhất, Văn Thư Mặc phát ra một tiếng kêu.

Lâm Thâm bắt đầu tùy ý di chuyển, nhưng ánh mắt lại không hề rời khỏi khuôn mặt Văn Thư Mặc. Anh nhắm chặt mắt, lông mày nhíu lại, hàm răng gắt gao cắn chặt môi. Dù động tác có dùng thêm lực đến đâu, anh cũng không phát ra bất cứ âm thanh nào.

“Kêu lên đi.”

Lâm Thâm thấp giọng ra lệnh, đồng thời hung hăng đĩnh vào sâu bên trong Văn Thư Mặc.

“A…”

Kích thích thật lớn khiến cho Văn Thư Mặc vượt qua lí trí mà phát ra một tiếng thở dốc.

“Lớn tiếng lên.”

Mỗi một lần đều lặp lại đâm vào điểm đó, Văn Thư Mặc mở to mắt, trong con ngươi vừa thẹn vừa tức giận nhìn thẳng Lâm Thâm.

Lâm Thâm nhận thấy môi dưới của  Văn Thư Mặc bị cắn đến nát, chảy ra chất lỏng màu đỏ.

côn th*t tùy ý luân động trong cơ thể bỗng dừng lại, Lâm Thâm cúi xuống đối mặt với  Văn Thư Mặc, sắc mặt không tốt lắm, ngữ khí lạnh lùng đến không có độ ấm. “Buông ra!”

Văn Thư Mặc cũng đã nếm được vị máu, nhưng trên môi đau đớn khó chịu cũng không bằng với là bị xâm nhập thân thể, bị người yêu dùng để so sánh với người khác  khiến anh cảm thấy khó chịu. Giống như muốn đối nghịch với Lâm Thâm đến cùng,  Văn Thư Mặc kiên quyết cắn chặt miệng.

“Không nghe lời? Vậy tôi sẽ gọi cho thư ký ngay để hủy buổi thử giọng của Tề Đông.” Lâm Thâm rời khỏi người anh, làm bộ đi tới bàn trà lấy điện thoại di động.

“Đừng mà!”

Văn Thư Mặc đột nhiên ngồi dậy ngăn cản, Lâm Thâm nhìn vết thương trên môi anh mà lòng đau xót, nhưng nghĩ đến phía dưới của anh vì Tề Đông mà hy sinh lớn như vậy, còn đem cả phòng của mình đưa cho Tề Đông ở, đau lòng nháy mắt biến thành tức giận.

“Anh cho rằng đem làm chính mình bị thương, thì tôi sẽ buông tha cho anh sao?”

Khi nói chuyện giọng điệu của Lâm Thâm vô cùng nhẹ nhàng, dường như còn mang theo ý cười, nhưng lời nói phát ra lại tàn nhẫn vô tình.

“Đừng quên, hiện tại anh đã là tình nhân của tôi, tôi muốn thao anh lúc nào mà chẳng được.”

Nói xong những lời này, Lâm Thâm kéo Văn Thư Mặc lại, làm anh ghé vào trên ghế sô pha.

Lấy tư thế vũ nhục người như vậy, cậu lại một lần nữa tiến vào.

“A!”

Lâm Thâm cấm anh cắn môi, với chiều sâu xưa nay chưa từng có làm Văn Thư Mặc sợ hãi kêu lên.

“Tiếp tục.”

Hết lần này đến lần khác, không có một chút d*m thủy nào chảy ra, Văn Thư Mặc  không thể chịu đựng được phát ra âm thanh rên rỉ.

Việc tra tấn như vậy làm đôi mắt của  Văn Thư Mặc dần dần ươn ướt, không phải vì đau đớn mà vì khó chịu. Việc chăn gối nếu là đôi bên tình nguyện hẳn hai người sẽ cùng, nhưng Lâm Thâm lại dùng tư thế động vật giao hợp này làm tình khiến cho người ta không khỏi xấu hổ, khó chịu.

Văn Thư Mặc phải dùng hai tay giữ chặt tay vịn ghế sô pha để không bị ngã vì thế không thể rảnh tay lau những giọt nước mắt sắp chảy ra, chỉ có thể để nó nhỏ xuống má rồi biến mất trên ghế sô pha. Người phía sau sẽ không biết được cảm giác đó, cũng sẽ không đau lòng.

Tình nhân? Haha, đáy lòng Văn Thư Mặc tự diễu, nói rằng bản thân yêu anh, hóa ra cũng chỉ lợi dụng anh làm công cụ tình dục, đây là hình phạt cho việc từ chối lời cầu hôn của cậu sao?

Lâm Thâm đem người anh lật lại, những việc cậu làm chẳng qua không muốn nhìn thấy đôi môi đang chảy máu, hay ánh mắt kiên định mà thống khổ của anh, cậu sợ bản thân mình sẽ mềm lòng.

Nhưng khi nhìn thấy thân thể người bên dưới run rẩy, khớp xương bàn tay vịn lấy tay ghế sô pha trắng bệch, cơ hồ đem cả móng tay bong ra, trong lòng cậu đau nhói, đem người Văn Thư Mặc lật lại, lọt vào tầm mắt chính là con người ướt át cùng với khuôn mặt chưa khô nước mắt của Mặt Văn Thư đẫm.

Động tác Lâm Thâm chậm lại, nhẹ giọng hỏi: “Đau không?”

Văn Thư Mặc một mực không nói, Lâm Thâm không chịu khống chế mà muốn đi lau khô nước mắt trên mặt Văn Thư Mặc, nhưng lại bị Văn Thư Mặc gạt tay, khóe môi anh trào phúng: “Không cần tỏ ra vẻ giả mù sa mưa này, anh làm nhanh lên, đừng làm ảnh hưởng giấc ngủ của tôi.”

Động tác dưới thân Lâm Thâm dừng lại rồi tiếp tục, động tác trở nên dịu dàng hơn rất nhiều. Văn Thư Mặc nhìn không hiểu được biểu hiện trên khuôn mặt cậu, cũng không biết cậu có tức giận hay không.

Đột nhiên, bộ phận yếu ớt dưới thân bị Lâm Thâm nắm lấy, phía sau động tác của cậu thong thả, mỗi một lần đâm vào đều đâm đến tận cùng, ở phía trước động tác khiêu khích trên tay Lâm Thâm thập phần có kỹ xảo.

Không chịu nổi trước sau kích thích như vậy, Văn Thư Mặc đã sớm muốn bắn ra, nhưng đỉnh quy đầu cuối cũng vẫn lại bị chặn lại.

“Tôi đã nói, chúng ta cùng nhau ra, chịu đựng một chút.”

Lâm Thâm nở một nụ cười giống như là thiên sư, động tác của anh lại đột nhiên trở nên tàn nhẫn như ma quỷ.

Sau một lúc, Lâm Thâm rốt cục phóng thích toàn bộ trong cơ thể anh, tay cậu cũng buông ra khiến anh có thể phóng thích.

Kết thúc làm tình, sắc mặt  Văn Thư Mặc ửng đỏ, miệng mở lớn thở phì phò, cả người không còn một chút sức lực nào.

Kỹ thuật của Lâm Thâm tốt anh biết, thể lực của cậu có thể kéo dài anh cũng biết, nhưng đây là lần đầu tiên anh bị làm đến mềm nhũn, không có sức lực như vậy. Sau đó Lâm Thâm đưa anh vào phòng tắm để tắm.

Nằm ở trong bồn tắm, Lâm Thâm muốn giúp anh rửa sạch tinh dịch trong cơ thể, Văn Thư Mặc cầm tay Lâm Thâm: “Tôi tự mình làm, không làm phiền anh.”

Lâm Thâm mỉm cười: “Không có gì, đây là một việc mà với tư cách là người yêu nên làm.”

Động tác rửa sạch thành thạo, nhẹ nhàng, không làm anh đau. Trong suốt 7 năm xa cách, Văn Thư Mặc  không biết Lâm Thâm đã giúp bao nhiêu người tình rửa sạch thế này, trái tim anh bỗng như bị thứ gì đó chặn lại, khó chịu không thở ra được, anh nắm tay Lâm Thâm..

“Tôi không có thói quen như thế này.”

“Còn chưa đủ sao? Còn muốn làm tiếp vài lần?” Văn Thư Mặc sắc mặt xanh mét, không dám từ chối, Lâm Thâm giúp anh tắm rửa nói, “Tương lai cảnh tượng này mỗi ngày đều sẽ xảy ra, Thư Mặc, anh phải học cách làm quen với nó. ”

“Mỗi ngày?”  Văn Thư Mặc dựa vào thành bồn tắm, lộ ra ánh mắt giễu cợt: “Nếu ngày nào cũng ở đây, chẳng phải anh sẽ vắng vẻ Nguyễn Băng sao? Anh không phải rất thích nghe tiếng rên rỉ của cậu ta hả? Sao lại nhẫn tâm không đi an ủi cậu ta? ”

Lâm Thâm không tức giận, hung hăng ấn ngón tay vào nơi đó, cả người Văn Thư Mặc cứng đờ, Lâm Thâm nhìn vẻ mặt của anh cười hài lòng: “Đúng vậy, A Băng ngoan ngoãn như vậy, làm sao có thể bỏ mặc cậu ấy? Chỉ là cậu ấy sức khỏe không tốt lắm, không thể mỗi ngày đều vui vẻ, nếu không cậu ấy sẽ sinh bệnh.”

Nước nóng từ vòi không ngừng chảy vào bồn tắm, nước nóng ngày càng đầy, nhưng  Văn Thư Mặc cảm thấy cả người lạnh đến phát run.

Anh vì Lâm Thâm mà bị bệnh trầm cảm, vì Lâm Thâm đã tự tử nhiều lần, nhưng Lâm Thâm từ trước đến nay đều không biết, cũng chưa từng hỏi anh. Đối với một người ngoài cuộc, nhưng lại rất quan tâm.

Không, không phải người ngoài. Nguyễn Băng là người cậu yêu, bảo bối của cậu. Cũng đúng, thái tử nhà họ Lâm một tay che trời nắm hết quyền lực, lại mặc kệ tai tiếng về chuyện tình cảm của mình với Nguyễn Băng, chứng tỏ cậu cố ý để giới truyền thông làm chuyện này. Về phần nguyên nhân, đương nhiên là bởi vì Nguyễn Băng là bảo bối của cậu.

Mà anh Văn Thư Mặc, cũng chỉ là công cụ tiết dục.

Bồn tắm rất lớn, chứa đầy nước có thể chứa hai người trưởng thành mà không gây cảm giác chật chội.

Lâm Thâm đi đến phòng khách nghe điện thoại, Văn Thư Mặc nhìn trần nhà màu trắng rồi từ từ thả mình xuống nước cho đến khi hòa vào nước.

Với sự giúp đỡ của Trần Huy Quang, căn bệnh trầm cảm của anh đã đỡ hơn, sau khi gặp lại Lâm Thâm, Lâm Thâm nói rằng cậu yêu anh, khi họ ở bên nhau lần nữa, anh cảm thấy rằng căn bệnh trầm cảm của mình sẽ được chữa khỏi.

Tuy nhiên, suy cho cùng thì người tính không bằng trời tính.

Vào lúc này, trong mắt  Văn Thư Mặc chỉ có thể nhìn thấy mấy tia sáng đang đong đưa, không khí trong khoang ngực càng ngày càng ít, cảm giác hít thở không thông càng ngày càng mạnh, nhưng không cảm thấy khó chịu, ngược lại cảm thấy mình được giải thoát.

Trong lúc anh sắp ngất đi, thân thể bỗng nhiên bị một cánh tay nâng lên, trên mặt bị một cái tát thật mạnh dáng xuống, trong miệng nhanh chóng cảm nhận được vị máu tươi, bên tai là giọng nói tức giận như muốn giết người của Lâm Thâm.

“Anh đừng tưởng rằng chết rồi thì có thể giải thoát! Văn Thư Mặc! Nếu hôm nay anh chết, ngày mai tôi sẽ phong sát [1] Tề Đông!”

[1] Phong sát là việc một cơ quan tổ chức hay một cá nhân nào đó dùng quyền lực của mình để phong bế nghệ sĩ, không cho nghệ sĩ xuất hiện trước công chúng, ngăn chặn tài nguyên đến với nghệ sĩ.

Do bản năng sinh tồn của con người, Văn Thư Mặc mở miệng thật lớn mà hít thở không khí trong lành. Trong lòng anh thở dài, vẫn không chết được. Ngay sau đó, vẻ mặt tự giễu biến mất và thay vào đó là vẻ mặt nghi ngờ cùng khó hiểu, như thể thật sự bị một cái tát kia đánh cho ngốc.

“Tự sát? Anh đang nói cái gì vậy? Vừa rồi tôi chỉ là ngủ thiếp đi, có lẽ do quá mệt mỏi, không cẩn thận trượt chân vào bồn tắm. Công việc ở tạp chí tốt như thế, hiện giờ lại sống cùng một người là thái tử bên gia, tương lai của tôi rất sáng lạn, tôi việc gì mà lại phải tự sát? ”

Vẻ mặt Lâm Thâm cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, trong mắt hiện lên vẻ áy náy: “Thật xin lỗi.” Cậu bước tới đỡ Văn Thư Mặc đứng dậy, dùng áo choàng tắm đem người anh bọc lại,chặn ngang bế anh đi đến phòng ngủ.

Văn Thư Mặc không từ chối hay phản kháng, mệt mỏi nhắm mắt lại, ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực cậu. Lâm Thâm đem anh đặt ở trên giường rồi mặc áo khoác cho mình đi ra ngoài, Văn Thư Mặc không hỏi, Lâm Thâm cũng không nói.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Văn Thư Mặc mới mở mắt ra, đáy mắt mắt là một mảnh lạnh băng cùng tĩnh mịch.

Bây giờ anh cảm thấy rằng Lâm Thâm sẽ đi đâu đó, có thể đi tìm Nguyễn Băng hay không không còn quan trọng nữa, bất kể điều gì cũng không quan trọng nữa.

Vừa rồi ở trong bồn tắm, anh thật sự muốn chết, nhưng anh sẽ không nói cho Lâm Thâm.

Căn bệnh trầm cảm của anh, anh sẽ không cho Lâm Thâm biết, vĩnh viễn cũng không.