Thâm Tình Không Lưu - Thâm Dạ Mộng

Chương 27: Nốt ruồi trên lòng bàn tay




Liên tiếp hơn mười ngày, Văn Thư Mặc đều không thấy Lâm Thâm.

Cậu biết Lâm Thâm vẫn là ở thành phố Sa, còn ở phía đối diện anh. chỉ là Lâm Thâm đã bỏ lỡ thời điểm có thể cùng anh chạm mặt.

Nhìn cái gạt tàn đầy tàn thuốc, Văn Thư Mặc vò đầu bứt tóc, trong lòng rất khó chịu, nhìn thời gian, chú Trần chắc cũng đã đến rồi.

“Khụ – khụ–” Trần Huy Quang bước vào phòng, gần như ngạt thở vì làn khói dày đặc, “Chú đã nói là cháu không được hút thuốc.”

“Chú Trần, cháu xin lỗi.” Anh vừa rồi quên mở cửa sổ, Văn Thư Mặc bước tới mở cửa sổ cho thông gió.

Trần Huy Quang đánh giá cả người Thư Mặc, tóc tai bù xù, sắc mặt tái nhợt, mắt có quầng đen, môi có chút nứt nẻ, trên chân cũng không đi giày, không khỏi trách móc anh: “Chú đã nói rồi mấy ngày liền không ngủ được thì hãy sử dụng thuốc ngủ. Không uống thuốc đã đành đến nước cháu cũng không uống.”

“Dù không có bệnh nhưng sớm muộn gì thì cũng sẽ khiến bản thân mang bệnh.” Trần Huy Quang ngồi xuống sô pha, “ Nếu cháu ngoan ngoãn ở bên cạnh Lâm Thâm thì mọi chuyện đã kết thúc, lấy đâu ra nhiều chuyện như vậy hành hạ chính mình.”.

Văn Thư Mặc xấu hổ cười: “Chuyện gì cũng không thể giấu được chú.”

Trần Huy Quang thở dài một hơi, “Cháu đến cùng chính là bị tâm bệnh, nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

“Cháu …” Văn Thư Mặc do dự, “Cháu hình như nhìn thấy Tề Đông.”

“Làm sao người chết có thể sống lại?”

Văn Thư Mặc lặp lại một lần nữa, lời nói mang theo ý khẳng định: “Cháu đã nhìn thấy Tề Đông trong bữa tiệc sinh nhật của em gái Lâm Thâm.”

Trần Huy Quang thấy anh hai mắt vô thần, giống như si ngốc, không khỏi vỗ vỗ vào vai anh: ” Văn Thư Mặc, đừng tự mình dối lòng.”

“Nhưng tên của anh ấy bây giờ là Tề Diệp.” Văn Thư Mặc định thần lại: “Thật sự quá giống nhau. Trên thế giới này làm sao có thể có hai người giống hệt nhau như vậy.”

“Cháu vẫn đang canh cánh trong lòng về cái chết của Tề Đông. Không ai trong chúng ta có thể giúp cháu ngoại trừ bản thân cháu tự mình nghĩ thông suốt.” Trần Huy Quang thở dài.

“Chú Trần.” Đôi mắt đen nhánh của Văn Thư Mặc nhìn thẳng vào Trần Huy Quang, trong lòng đau xót vô hạn: “Chú có biết cảm giác nợ ai đó một mạng không?”

Trần Huy Quang bị chặn một lúc nhất thời không nói nên lời, Văn Thư Mặc nhìn giống như là người vô tình nhưng anh luôn nghĩ đến những người xung quanh, chỉ cần có người một lòng với anh thì anh sẽ luôn đối xử tốt với người đó.

Văn Thư Mặc vùi mặt thật sâu vào giữa hai lòng bàn tay, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Cháu còn nợ Lâm Thâm quá nhiều.”

“Đừng quá bị động.” Trần Huy Quang nói, “Cháu luôn luôn thiếu chủ động. Nếu cháu khẳng định Tề Diệp chính là Tề Đông, tại sao không tự mình đi xem xem.”

“Sớm xử lý chuyện của Tề Đông, sẽ tốt cho cháu và Lâm Thâm.”

Đây là câu nói cuối cùng của Trần Huy Quang trước khi rời đi.

Văn Thư Mặc châm lửa hút từng điếu một, nhìn chằm chằm danh thiếp của Tề Diệp cả tiếng đồng hồ.

Cuối cùng anh quyết định bấm số liên lạc trên danh thiếp.



“Xin chào, tôi là Tề Diệp.”

Ngay cả giọng nói cũng giống hệt nhau, hỏi anh có lý do gì để phản bác rằng đây không phải là Tề Đông, Văn Thư Mặc nhẹ nhàng nhắm mắt lại:”Xin chào, anh Tề, tôi là Văn Thư Mặc của tạp chí Chính Diễn.”

“… Xin chào, Văn tiên sinh.”

Thanh âm bên kia có vẻ hơi ngạc nhiên, Văn Thư Mặc mỉm cười: “Chúng tôi muốn viết một chuyên mục về anh. Không biết anh có đồng ý phỏng vấn hay không?”

“Thật vinh dự cho tôi khi được công ty của cậu phỏng vấn.” Tề Diệp lập tức đồng ý: “Mấy ngày nay tôi rảnh. Thời gian gặp mặt chỉ cần gửi nhắn cho tôi là được.”

Thời gian gặp mặt được ấn định vào buổi chiều ngày kia, Văn Thư Mặc nằm trên giường bấm vào trang web tìm kiếm tên Tề Diệp.

Tề Diệp, tốt nghiệp một trường đại học điện ảnh nổi tiếng, thành lập công ty giải trí Tây Thị Hoành Thần vào năm ngoái. Anh ấy đã tham gia một số bộ phim truyền hình dài tập, trước mắt vẫn chưa có tác phẩm nào nổi bật, fans không quá một vạn, đây quả thật cũng chỉ là một minh tinh tuyến 18 không hơn không kém.

Lúc đó, anh không dám đích thân đi xác nhận thi thể, chỉ có tin tức về cái chết mà anh nhận được từ người thân của Tề Đông. Tề Diệp và Tề Đông bằng tuổi nhau, thời điểm anh ấy ra mắt chỉ vài tháng sau vụ tai nạn của Tề Đông, trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.

Vừa rồi toàn nói những lời nói dối mà không cần soạn bản thảo, chuyện này khiến Văn Thư Mặc đau đầu, dù sao tạp chí này cũng nằm trong giới chính trị, đây chỉ là phỏng vấn một tiểu minh tinh vô danh, cũng không biết Từ Chính có giết anh không.

Hai người đồng ý gặp nhau tại một nhà hàng, Văn Thư Mặc đã đợi từ sớm.

“Anh Tề.” Văn Thư Mặc đứng dậy, trước tiên đưa danh thiếp cho Tề Diệp, sau đó đưa tay ra.

Tề Diệp bắt tay với anh, chỉ là tay lại không lập tức buông ra: ” Văn tiên sinh, hình như chúng ta đã gặp qua ở đâu.”

Văn Thư Mặc sững sờ, ngây người nói: “Thật sao.”

“Tôi thực sự rất vinh dự được Văn tiên sinh phỏng vấn.” Tạp chí Chính Viễn nổi tiếng khắp châu Á. Mặc dù anh ấy không biết tại sao một tòa soạn tạp chí về chính trị lại phỏng vấn mình, một con tôm nhỏ vừa mới tham gia làng giải trí, nhưng nếu như có thể nổi danh, anh ấy không quan tâm đến điều đó nhiều.

“Thứ cho tôi mạo muội.” Văn Thư Mặc ánh mắt thành khẩn: “Anh có thể cho tôi xem lòng bàn tay trái không? ”

Tề Diệp trước yêu cầu bất thình lình của Văn Thư Mặc, trong lòng cảm thấy nghi hoặc, anh ấy do dự duỗi tay trái ra, mở năm ngón tay ra trước mặt Văn Thư Mặc.

Văn Thư Mặc một tay nắm lấy lòng bàn tay của Tề Diệp, một tay còn lại viết lên tay của Tề Diệp.

Một, hai, ba.

Quả nhiên, ở chỗ phía dưới ngón tay út bàn tay trái của Tề Diệp ước chừng khoảng ba móng tay cái, có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ, nếu không nhìn kĩ chắc chắn sẽ không thấy.

Tề Diệp… thực sự là Tề Đông.

Văn Thư Mặc đột nhiên buông tay Tề Diệp ra, ngồi phịch xuống ghế, tầm mắt nhìn chằm chằm trần nhà, không biết đang nhìn cái gì. Rõ ràng là bản thân đã biết câu trả lời rồi, nhưng khi anh thực sự xác nhận, anh lại không muốn chấp nhận sự thật này.

Một lúc sau, Văn Thư Mặc mới xốc lại tinh thần, hít sâu một hơi, nhìn Tề Diệp: “Năm trước anh bị tai nạn xe phải không.”

Tề Diệp cau mày, “Làm sao Văn tiên sinh có thể biết được?” Chuyện này ngoại trừ bản thân và người đại diện của mình ra thì không ai biết.

Người con trai đã từng lớn tiếng nói sẽ khiến Lâm Thâm rời khỏi trái tim anh giờ đang nhìn anh với ánh mắt xa lạ. Tề Đông … không còn nhớ đến chính mình.

Văn Thư Mặc rũ mi mắt xuống: “Tề Đông, là tôi đã hại anh.”

“Tề Đông?” Tề Diệp tỏ vẻ khó hiểu.

“Anh là Tề Đông.” Văn Thư Mặc trực tiếp nhìn Tề Diệp, trong mắt hiện lên sự kiên định.

Nụ cười trên mặt Tề Diệp có chút không giữ được: “Văn tiên sinh, cậu có phải đã nhận nhầm người hay không?”

“Không.” Văn Thư Mặc nhanh chóng lắc đầu, có chút thống khổ: “Tôi sẽ không nhận sai.”

Tề Diệp nhìn chằm chằm Văn Thư Mặc, muốn tư sắc mặt anh để phân biệt thật giả, “Năm ngoái tôi gặp tai nạn xe hơi ở chợ phía tây, người đại diện hiện tại đã cứu tôi.”

Văn Thư Mặc cẩn thận hỏi: “Những việc trước kia anh còn rõ không?”

“Tôi không nhớ.” Tề Diệp chậm rãi lắc đầu.

“Anh không muốn biết những chuyện quá khứ?”

“Tôi không muốn.” Tề Diệp trả lời đơn giản: “Ký ức mơ hồ cho tôi biết quá khứ rất đau khổ, cuộc sống hiện tại của tôi cũng ổn, nên tôi không phải lo lắng nhiều nghĩ nhiều như vậy. Nhưng nếu Văn tiên sinh biết điều gì đó, cũng có thể nói với tôi. ”

Người luôn luôn nhìn về phía trước, nhưng bản thân anh thì lại tự vẽ ra cho mình một phạm vi giới hạn. Tuy nhiên để thoát ra khỏi kén là một chuyện vô cùng khó khăn.

“Nói ra có thể anh không tin.” Văn Thư Mặc mỉm cười, sau đó dừng lại, “Chúng ta từng là bạn tốt của nhau.”

Nghe vậy, Tề Diệp sửng sốt, toàn bộ đồ ăn gắp đều rơi xuống bàn.

“Đồng thời nguyên nhân xảy ra vụ tai nạn của anh tôi cũng có liên quan.” Văn Thư Mặc đẩy gọng kính, khi nói chuyện có chút gian nan: “Tôi nghe nói rằng anh đã chết, đã một năm rồi mà tôi vẫn không dám tự minh đi xác nhận.”

“Thật sự là bạn bè sao?” Tề Diệp khẽ hừ nhẹ, làm sao có người bạn nào sẽ như thế này.

Văn Thư Mặc tưởng rằng không còn cách nào để có thể gặp anh ấy xin lỗi, nhưng không ngờ ông trời lại cho anh cơ hội này. Tề Đông không nhớ rõ chính mình lại là chuyện tốt, nhưng nếu không làm gì đó cho Tề Đông, tội lỗi trong lòng anh cũng không thể nguôi ngoai.

“Tôi nhờ anh mang một thứ đến chợ phía tây.” Văn Thư Mặc nói với vẻ khó khăn, “Đây là nguyên nhân dẫn đến tai nạn xe hơi của anh”.

Thấy Tề Diệp hồi lâu không có trả lời, Văn Thư Mặc ngẩng đầu lên hỏi anh ấy: “Tôi  hiện tại có thể làm gì cho anh không?”

“Bồi thường cho tôi sao? Cách Văn tiên sinh kết bạn thật sự rất đặc biệt.” Tề Diệp cảm thấy buồn cho bản thân trước đây, kết bạn mà không có chọn lọc

Văn Thư Mặc nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy ánh mắt trào phúng của Tề Diệp.

“Tôi muốn nổi tiếng.” Tề Diệp quay lại, “Dù sao tôi cũng không nhớ rõ chuyện trước kia.”

Tôi muốn được nổi tiếng. Khi Tề Diệp nói những lời này, trong mắt phảng phất như có một ngọn lửa hừng hừng thiêu đốt, ham muốn mạnh mẽ bùng phát.

Móng tay của Văn Thư Mặc đã cắm sâu vào da thịt, anh hít sâu một hơi, hạ quyết tâm nói: “Được.”