Ánh đèn rực rỡ sáng lên, những tòa nhà cao tầng trong thành phố nửa ẩn nửa hiện trong màn đêm.
Khách sạn Carlo là khách sạn năm sao hàng đầu ở thành phố Sa.Thiết kế của khách sạn chủ yếu dựa trên gam màu vàng, với màu cam và màu trắng, phong cách nồng đậm chất Địa Trung Hải được những nhân vật nổi tiếng trong giới thượng lưu vô cùng yêu thích.
Hồ Kiều Kiều đã chọn khách sạn này cho bữa tiệc sinh nhật của mình.
Người tổ chức là Lâm Thâm, trong đại sảnh khách khứa đã ngồi đầy, nó chuyện với nhau thật vui vẻ.
Nhà họ Lâm rất có tiếng ở Bắc Kinh, điều này lại không ai không biết không ai không hiểu. Mà Thái tử nhà họ Lâm là một người lạnh lùng, bộ dạng người sống chớ đến gần, ngày thường muốn gặp mặt một lần cũng khó khăn, khó được có cơ hội này, các tổng giám đốc trên nhiều nhiều lĩnh vực đều muốn mượn bữa tiệc này, kết giao với Lâm Thâm. Nói dễ nghe một chút là kết giao, kỳ thật cũng chỉ là muốn mượn lợi ích từ nhà họ Lâm, phát triển công ty riêng của mình.
Văn Thư Mặc cùng Lâm Thâm vào bữa tiệc, chỉ là mới tiến vào cổng chính, Lâm Thâm đã bị rất nhiều tổng giám đốc quấn lấy, không tài nào thoát ra được.
Vì vậy chỉ có anh đi gặp Hồ Kiều Kiều, tặng quà, sau đó tự mình đi dạo.
Anh tìm một góc yên tĩnh, từ trong đĩa của người phục vụ cầm lấy ly rượu vang đỏ, vừa định uống một ngụm, bỗng nhiên bị một bóng người trên sàn nhảy thu hút.
Là một người đàn ông cao lớn anh tuấn, mặc áo sơ mi màu hồng, bên ngoài khoác tây trang màu đen, trên tay cầm chén rượu, nói chuyện vui vẻ với những người xung quanh.
Tề Đông……
Ở trong lòng Văn Thư Mặc nảy lên hai chữ này, bàn tay cầm ly rượu vang đỏ đang run rẩy.
Tề Đông? Không! Không phải Tề Đông.
Tuy rằng người nọ có ngũ quan hình dáng, dáng người nhìn qua không khác Tề Đông, nhưng Văn Thư Mặc biết rằng đó không phải là Tề Đồng.
Tề Đông tính cách trẻ con, khi cười cười rộ lên sẽ lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp. Nhưng người kia từ đầu tới cuối, trên mặt vẫn luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt, dối trá, anh ta không phải Tề Đông, Tề Đông sẽ không lộ ra nụ cười như vậy.
Nhưng bất chấp điều này, Văn Thư Mặc vẫn là tò mò, nhịn không được đi xem anh ta.
“Thư Mặc, nhảy cùng tôi một điệu.”
Không biết khi nào Lâm Thâm thoát khỏi khách nhân, đi đến trước mặt anh, vươn tay với anh.
Văn Thư Mặc lại liếc nhìn người đàn ông, nhanh chóng thu hồi tầm mắt, từ chối nói: “Thật xin lỗi, hôm nay tâm trạng của tôi không được tốt lắm.”
Lâm Thâm duỗi tay sờ lên trán anh, lo lắng hỏi: “Anh làm sao vậy? Thân thể không thoải mái?”
“Có một chút.” Văn Thư Mặc đè đè huyệt thái dương, nói: “Tôi qua bên kia ngồi một lát chắc sẽ đỡ hơn, không cần lo lắng cho tôi.”
Lâm Thâm ngồi cùng với anh trong chốc lát, sau đó khi Hồ Kiều Kiều lại đây tìm cậu, Lâm Thâm lại đi tiếp khách.
Trong tiếng nhạc lãng mạn, say lòng người, dưới ánh đèn hỗn loạn, Văn Thư Mặc tiếp tục khóa chặt bóng hình đó giữa đám đông hỗn loạn trên sàn nhảy.
Trong tay anh cầm tấm danh thiếp, vừa rồi mới xin được của đồng nghiệp.
Tề Diệp, nghệ sĩ công ty giải trí hoành thần.
Không phải Tề Đông, nhưng trên thế giới vì sao lại có hai người giống nhau như vậy? Anh ta cũng họ Tề, có thể là anh em sinh đôi với Tề Đông hay không? Nhưng mà trước kia Tề Đông cũng không từng nói qua với anh, anh ấy có một người song sinh, càng nghĩ càng tức giận, Văn Thư Mặc đem ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Lúc này bỗng nhiên nhìn thấy Tề Diệp đi ra ngoài bằng cửa sau, Văn Thư Mặc đi theo phía sau.
Trong lúc Tề Diệp đang gọi điện thoại, Văn Thư Mặc sợ bị phát hiện, không dám đứng quá gần, cho nên không nghe được anh ta nói gì. Ở ven đường, chỉ thấy thấy một chiếc xe hơi mở cửa ra, Tề Diệp lên xe.
Văn Thư Mặc ở bên ngoài bồn hoa ngồi một lúc, cũng chuẩn bị về nhà.
Bên trong khách sạn, Lâm Thâm đang nói chuyện.
“Hôm nay, thừa dịp tổ chức sinh nhật cho Kiều Kiều, tôi còn có một chuyện muốn thông báo.”
Nháy mắt trong đại sảnh yên tĩnh trở lại, những người đang khiêu vũ cùng dừng động tác, ánh sáng tập trung chiếu xuống nơi Lâm Thâm đang đứng, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Lâm Thâm.
“Chuyện này, chính là……”
Lâm Thâm nhìn về phía dưới đài, nơi mà Văn Thư Mặc vừa mới ngồi đã trống không, anh đã đi đâu?
Cậu giấu diếm Thư Mặc nhiều năm như vậy, chắc hẳn Thư Mặc nhất thời phản ứng không kịp, cậu có thể chấp nhận, có thể chờ đợi, có thể theo đuổi. Cậu đã kế hoạch một thời gian, cậu tưởng thừa dịp buổi tối hôm nay tổ chức sinh nhật cho Kiều Kiều sẽ nói cho mọi người, Lâm Thâm yêu Văn Thư Mặc, đời này chỉ hi vọng cùng Văn Thư Mặc ở bên nhau.
Bọn họ đã trì hoãn nhiều năm như vậy, cậu không muốn lại trì hoãn nữa.
Nhưng quét một vòng ở dưới đài, không có thân ảnh Văn Thư Mặc.
Người ở dưới đài bắt đầu sôi nổi nghị luận.
“Chuyện gì? Chẳng lẽ muốn công khai vị hôn thê.”
Biểu tình Lâm Thâm dần dần trở nên cô đơn, những lời ngọt ngào ban đầu máy móc thay thế bằng chuyện công việc: “Chúc mừng hợp đồng với Hoa Thanh được ký kết thuận lợi!”
Dưới đài vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt.
11 giờ tối, yến hội kết thúc, Lâm Thâm đến căn hộ Văn Thư Mặc, gõ cửa một hồi lâu vẫn không có người ra mở, đèn bên trong cũng tắt, chẳng lẽ là chưa trở về.
Đang lúc cậu xoay người đi trở về căn hộ của mình, cửa thang máy máy bỗng nhiên mở ra, Văn Thư Mặc đứng ở bên trong, vẻ mặt mệt mỏi.
“Lâm Thâm? Yến hội kết thúc rồi sao?”
Văn Thư Mặc thấy Lâm Thâm, có chút kinh ngạc, sau anh đó đi ra, nở một một nụ cười hỏi.
“Anh đi đâu?”
Lâm Thâm tiến lên bắt lấy tay anh, giọng điệu lo lắng.
“Tôi…” Ánh mắt Văn Thư Mặc né tránh: “Thân thể tôi không thoải mái, nên về nhà trước.” ANh cúi đầu, tránh tầm mắt của Lâm Thâm, nhưng dù vậy, anh vẫn có thể cảm nhận được đỉnh mình, có một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn chằm chằm.
“Thư Mặc……”
Trong khi Văn Thư Mặc đang thất thần, Lâm Thâm đã ôm anh vào trong lòng ngực, Lâm Thâm thở ra một hơi ở bên tai anh, sau đó cắn một ngụm ở dái tai. Văn Thư Mặc bỗng nhiên dùng sức đẩy anh ra.
Lâm Thâm nhìn chằm chằm anh: “Thư Mặc, anh rốt cuộc đã đi đâu?”
“Giống như tôi đã nói, thân thể tôi không thoải mái nên về nhà trước.”
“Anh trở về bằng cách nào? Đi xa hay là đi bộ?”
Ngữ khí ép hỏi làm Văn Thư Mặc có chút khó chịu, tâm tình hiện tại của anh không tốt, giọng nói cũng không có kiên nhẫn, ngay cả giả bộ cũng lười làm, trực tiếp hét lên: “Ta đi đâu là là chuyện của tôi, Lâm Thâm, anh nghĩ anh có thể quản được sao?”
Vừa dứt lời, người anh đã bị Lâm Thâm bổ đè lên trên tường, sau đó môi đã bị Lâm Thâm gặm cắn, đôi tay cũng bị Lâm Thâm nắm lấy ấn ở trước ngực. Văn Thư Mặc dùng hết toàn lực tránh thoát, Lâm Thâm lại càng ép chặt hơn, Văn Thư Mặc liều chết phản kháng, trong khi hai người đang dây dưa, danh thiếp trong túi Văn Thư Mặc bỗng nhiên rơi ra.
Lâm Thâm ngừng động tác lại, quần áo bọn họ đều đã nhăn nhúm, nhìn qua rất chật vật. Lâm Thâm nhìn chằm chằm danh thiếp trên mặt đất hồi lâu, sau đó ngồi xổm xuống, nhặt danh thiếp lên, lại tiếp tục nhìn một lúc lâu
“Đây là lý do anh vẫn luôn không chấp nhận ở bên cạnh tôi?” Im lặng một lúc, Lâm Thâm nhàn nhạt mà mở miệng.
“Lâm Thâm, tôi đã nợ một mạng người.” Văn Thư Mặc đoạt lấy tấm danh thiếp kia, thất thần mà nói: “Tề Diệp thật sự rất giống anh ấy, anh ấy đã chết…… Tề Đông, anh ấy bởi vì tôi đã chết, anh ấy đã chết……” Hai tay anh đang run rẩy.
Lâm Triệt muốn ôm anh để tiếp thêm sức mạnh, nhưng lại bị anh đẩy ra, Văn Thư Mặc tự mình lẩm bẩm: “Đều do tôi, đều là bởi vì tôi, anh ấy mới phải chết, đều do tôi……”
“Chỉ là do điều này? Chỉ vì anh cảm thấy hổ thẹn với một người khác nên mới từ chối tình cảm của tôi?” Đôi mắt Lâm Thâm đỏ lên, cảm xúc gần như mất khống chế: “Văn Thư Mặc, tôi vẫn cảm thấy anh rất thông minh, làm sao lại trở nên như vậy? Người chết không thể sống lại, Tề Đông đã chết, hay là anh muốn đi cùng anh ta?”
“Tôi…… Thật xin lỗi.”
“Đừng nói xin lỗi với tôi, Thư Mặc, tôi hỏi anh, anh yêu tôi không?”
Văn Thư Mặc không trả lời, nhưng là từ trong mắt anh Lâm Thâm đã biết được đáp án.
“Ta hỏi lại anh, anh yêu Tề Đông phải không?”
Văn Thư Mặc không có phản ứng, biểu tình trong mắt rõ rãnh hoàn toàn khác với vừa rồi, Lâm Thâm chỉ vào anh trái tim nói: “Anh không yêu Tề Đông, anh chỉ là cảm thấy áy náy, cảm thấy đồng tình, anh cảm thấy Tề Đông sẽ cần thứ này sao? Hay nói cách khác, nếu tôi là Tề Đông, tôi cũng sẽ không hy vọng một người không yêu mình mà lại dùng mình làm cái cớ, để cả đời cũng không chấp nhận người khác.”
“Tôi không thể vượt qua rào cản này, thật xin lỗi.” Giọng nói Văn Thư Mặc nhỏ dần, Anh không muốn tổn thương Lâm Thâm, nhưng mà dù anh có cẩn thận đến đâu vẫn vô ý là cậu đau lòng.
“Nếu không vượt qua được rào cản này, anh sẽ không ở bên tôi cả đời hay? Anh vì cái chết của Tề Đông mà từ chối tôi, anh không cảm thấy làm vậy là không công bằng với tôi hả?”
Văn Thư Mặc không nói chuyện, hốc mắt đã bắt đầu đỏ lên.
“Thật xin lỗi……” Giọng nói Văn Thư Mặc đang run rẩy.
“A, nhất thời tôi khó có thể chấp nhận được cái lý do này của anh.” Lâm Thâm cười lạnh.
“Văn Thư Mặc.” Lâm Thâm nhìn chằm chằm Văn Thư Mặc, gằn từng chữ một mà nói: “Tôi cảm thấy thất vọng về anh.” Nói xong những lời lạnh lùng này, Lâm Thâm lập tức xoay người đi vào, cửa bị một lực mạnh đóng lại, âm thanh vang vọng bên tai anh.
Văn Thư Mặc rũ đầu đứng ở tại chỗ, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, cả người lạnh như băng.
Anh đến, anh làm sao không biết Lâm Thâm đau đớn, cậu thống khổ, cậu cô đơn nhiều năm như vậy, cậu vì anh mà phải trả giá thật nhiều, anh làm sao lại không biết?
Nhưng vào lúc này, ngoài việc xin lỗi, anh thực sự không biết nói gì khác.
Lâm Thâm, thật xin lỗi.