Thâm Tình Không Lưu - Thâm Dạ Mộng

Chương 2: Người yêu mơ hồ




Văn Thư Mặc hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh, anh đặt tách trà trên tay xuống rồi đứng dậy, quay người về phía Lâm Thâm, nở một nụ cười công thức hóa: “Tổng giám đốc Lâm, rất vui được gặp anh.”

Thứ anh nhìn vào đầu tiên là đôi môi của Lâm Thâm, căng mọng xinh đẹp, màu môi nhàn nhạt mà đặc biệt, làm nổi bật vẻ lạnh lùng của cậu. Lâm Thâm vươn bàn tay thon dài về phía anh: “Thư Mặc, đã lâu không gặp.”

“Là đã rất lâu rồi.” Văn Thư Mặc muốn rút tay lại nhưng anh phát hiện sức Lâm Thâm lớn đến kỳ lạ, anh hoàn toàn không rút ra được. Cậu muốn làm gì?

Anh nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn gương mặt mà anh đã khắc sâu từ lâu, bỗng nhiên tức giận vô cớ: “Buông ra.”

Hình như Lâm Thâm nhận ra anh không vui nên hơi thả lỏng tay ra một chút xíu: “Đi theo tôi.”

Văn Thư Mặc đi theo sau Lâm Thâm, rõ ràng cách cuối lối đi trong phòng làm việc của cậu không xa nhưng dường như họ đi rất lâu, rất lâu. Cậu thiếu niên năm xưa đã trưởng thành, cơ thể phát triển hơn nhiều rồi. Bóng lưng cậu cao lớn như vậy, dường như có thể chặn tất cả gió mưa.

Mãi đến khi Lâm Thâm ám muội dùng ngón tay cái của cậu vuốt vào kẽ tay ngón trỏ và ngón giữa của Văn Thư Mặc thì anh mới hoàn hồn.

“Tổng giám đốc Lâm, xin hãy tôn trọng tôi một chút.”

Văn Thư Mặc trừng Lâm Thâm một cái, cách thức gặp lại nhau của đã lâu không gặp chính là như thế này hả?

Lâm Thâm cứ như không nghe thấy anh nói gì cả, cậu dùng một tay nâng hai tay Văn Thư Mặc nhấn lên cửa, tay còn lại ôm eo Văn Thư Mặc, cậu cúi đầu xuống, đôi mắt càng sâu hơn.

Chỉ còn hai centimet nữa là có thể hôn Văn Thư Mặc thì cậu dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Văn Thư Mặc: “Muốn phỏng vấn gì, tôi đều sẽ nói hết với anh.”

Văn Thư Mặc muốn thoát khỏi ràng buộc của cậu nhưng lại nghe thấy Lâm Thâm nói: “Nếu như anh muốn giãy giụa thì tôi không ngại động tay vào tạp chí của các anh đâu.”

Ha, bảy năm không gặp, có bản lĩnh rồi.

“Trong một thế kỷ qua, những bước tiến từ khi sáng lập tập đoàn Lâm Thị khiến người ta ngưỡng mộ không thôi, bây giờ còn phát triển hơn cả khi bố anh điều hành, rất nhiều nhà kinh tế học đều cho rằng Lâm Thị đã tiến vào một thời đại đỉnh cao, nhưng bọn họ nghĩ anh không thể đảm nhiệm được vị trí gia chủ đời kế tiếp, xin hỏi, anh cảm thấy chuyện này thế nào? Anh có cảm thấy áp lực rất lớn không?”

Chiếc mũi cao thẳng của Lâm Thâm sượt qua gáy Văn Thư Mặc, mùi gỗ đàn hương thoang thoảng vẫn luôn khiến cậu an tâm như trước, hơi thở ấm nóng phả vào cổ Văn Thư Mặc: “Anh cảm thấy thế nào?”

Văn Thư Mặc bĩu môi, trực tiếp hỏi vấn đề khác: “Bên ngoài có lời đồn Lâm Thị muốn gia nhập vào giới giải trí, là thật sao?”

Chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ được mọi người biết tới, chi bằng đưa tin cho tạp chí của Văn Thư Mặc: “Người đời trước cho rằng con hát là thân phận đê tiện, hèn mọn, cổ hủ chậm chạm không chịu bước chân vào ngành công nghiệp giải trí, nhưng tôi thì khác, tôi là thương nhân, tôi chỉ coi trọng lợi ích.”



Văn Thư Mặc hỏi mấy câu liền, không biết Lâm Thâm vô tình hay cố ý mà chỉ chọn một vài đề tài có thể viết lên báo mà trả lời anh.

“Cảm ơn tổng giám đốc Lâm đã dành thời gian ít ỏi của mình tiếp nhận phỏng vấn của chúng tôi.”

Vì phản quang của mắt kính, Lâm Thâm không thấy rõ ánh mắt của Văn Thư Mặc, chỉ cảm thấy giọng anh vừa xa cách vừa lạnh lùng, cậu bất giác siết chặt eo Văn Thư Mặc, môi kề sát bên tai anh: “Chẳng lẽ anh không muốn hỏi tôi có độc thân hay không sao?”

Tai Văn Thư Mặc thực sự vô cùng nhạy cảm! Tê tê dại dại, suýt chút nữa cả người muốn mềm nhũn ra rồi.

Rõ ràng Lâm Thâm biết chính cậu không muốn gặp anh mà còn chỉ mặt điểm tên anh đến phỏng vấn, còn làm ra mấy hành vi thân mật như đối với người yêu thế này, rốt cuộc cậu muốn làm gì? Chẳng lẽ cậu cảm thấy Tiêu Tùng không tốt với cậu? Cậu muốn tìm lại người đã từng rất mực yêu thương cậu sao?

Đừng đùa. Anh vẫn không quên bảy năm trước, khi anh rời khỏi Bắc Kinh, Lâm Thâm còn đang ngắm biển với Tiêu Tùng ở thành phố Nam, anh đã nói với Lâm Thâm rằng có thể anh sẽ không quay lại Bắc Kinh nữa, hi vọng cậu sẽ đến tiễn anh.

Nhưng một giây cuối cùng trước khi anh vào check-in cũng không thấy bóng dáng quen thuộc của người nào đó. Quả nhiên, cậu vẫn lựa chọn đi du lịch với Tiêu Tùng. Anh nên hiểu rõ mới phải, anh làm ra những chuyện gây tổn thương cho Tiêu Tùng như thế, Lâm Thâm và anh đã không còn là bạn bè từ lâu rồi.

Cho dù thời gian làm phai nhòa ký ức đến mức nào thì e rằng cả đời này của anh cũng không thể quên được ánh mắt lạnh lùng, sắc bén như dao của Lâm Thâm, và cả chữ “cút” khi đó nữa.

Mấy năm sau này, Văn Thư Mặc vẫn luôn ngẫm nghĩ, nếu như anh rộng lòng hơn một chút, chúc phúc cho bọn họ, thì có thể sẽ không đến nỗi như người dưng nước lã không?

Nhưng dù Văn Thư Mặc nghĩ thế nào thì đáp án cuối cùng vẫn thế.

Anh yêu Lâm Thâm hơn mười năm, bảo anh chắp tay dâng cho người khác, anh không làm được.

Cho dù quay ngược lại quá khứ thì anh cũng sẽ không thèm đếm xỉa gì hết, dùng mọi thủ đoạn để có được Lâm Thâm.

Đột nhiên anh cảm thấy môi đau nhói, Văn Thư Mặc lùi lại phía sau theo bản năng, nhíu mày: “Cắn tôi làm gì hả?”

Lâm Thâm không vui nói: “Anh dám thất thần, không phải trước đây anh luôn muốn động tay động chân với tôi sao hả?”

Bỗng dưng cậu buông anh ra rồi đi về bàn làm việc của mình, hơi rũ mắt xuống tìm món đồ gì đó.

Văn Thư Mặc thở phào một hơi, không còn sức ép từ Lâm Thâm, không khí cũng thoải mái trong lành hơn mấy phần, anh nhìn Lâm Thâm, hình như cậu hơi tức giận thì phải? Ai biết cái tên mặt liệt này muốn làm gì! Chuyện gì cũng chẳng bày tỏ ra ngoài, chẳng ai có thể hiểu rõ cậu.

Trong phòng làm việc vẫn còn lưu lại ít mùi vị ám muội, Văn Thư Mặc không muốn ở lại thêm nữa, nghĩ ngợi tìm lý do để rời khỏi đây.

“Trong này có đáp án mà tạp chí các anh muốn.” Lâm Thâm đưa một tập tài liệu cho Văn Thư Mặc, nhân lúc Văn Thư mặc vươn tay ra nhận thì dùng sức kéo rồi ôm anh vào lòng, một tay giữ lấy tay anh, tay còn lại nâng cằm anh lên: “Thư Mặc…”

“Sếp, cô Hồ nhất quyết đòi gặp anh, chúng tôi đã bảo cô ấy ở…” Thư ký đẩy cửa vào, bỗng chốc như bị người ta bóp chặt cổ, không nói nên lời, cái này, cái này, cái này boss đang làm gì đây! Có phải cô đến không đúng lúc rồi không! Thôi xong rồi.

Lâm Thâm cau mày lại, không hài lòng: “Không phải tôi đã nói rằng muốn vào phải xin phép sao hả!”

“Sếp, xin lỗi anh, lần sau nhất định tôi sẽ gõ cửa. À, cô Hồ đợi anh ở phòng khách dưới tầng một!” Nhanh chóng xin lỗi sếp thì sẽ không phải chịu khổ, chạy nhanh mới là đạo lý.

Lâm Thâm cũng không để ý thư ký đang ở đây, cậu cúi đầu ở giữa mày của Văn Thư Mặc hôn một cái, sau đó dán vào lỗ tai anh nhẹ nhàng nói:”…”

Văn Thư Mặc hung hăng đẩy cậu ra, chẳng quan tâm kiềm chế, gia giáo, lễ độ mà mắng: “Lâm Thâm, anh thả con mẹ nó rắm chó.”

Lớn tiếng hô to gọi nhỏ với Thái tử gia Lâm Thâm thế này mà còn có thể an toàn ra khỏi tòa lầu này, Văn Thư Mặc là người đầu tiên thư ký Hứa thấy.

Chạng vạng, Văn Thư Mặc đi tới sông hào thời xưa của Bắc Kinh, mặc cho gió lạnh thổi vù vù, anh cần để đầu óc mình tỉnh táo lại, suy nghĩ vài vấn đề.

Bày năm, anh đã từng nghĩ về tình huống sẽ gặp lại cậu vô số lần, nhưng không ngờ lại như ngày hôm nay.

Trước đây quả thực anh không biết xấu hổ mà làm ra mấy hành vi chỉ có hai người yêu nhau mới có thể làm, nhưng mấy chuyện đó chẳng qua chỉ là khinh rẻ chính mình. Anh đã sớm nhận ra không yêu chính là không yêu, anh và Lâm Thâm chỉ đơn thuần là phát tiết dục vọng mà thôi.

Đi công tác ba ngày hai đêm, mà đêm nào cũng mất ngủ, không biết quay về có được xin nghỉ ngủ bù không nữa?

Văn Thư Mặc tắt điếu thuốc, thở dài một hơi, anh nhắm mắt lại, trong đầu toàn là câu nói cuối cùng của Lâm Thâm, câu nói này khiến anh buồn ngủ kiểu gì được.



Thư Mặc, yêu tôi một lần nữa đi.