“Tiểu Văn, cậu nhanh chóng trở về.”
Sáng sớm, Văn Thư Mặc bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức, mày nhíu chặt, chị Liêu sẽ không gọi đến điện thoại cá nhân cho anh nếu không có chuyện quan trọng, nhất định là tòa soạn đã xảy ra chuyện. Anh vội vàng mua vé máy bay có thời gian gần nhất, cũng không kịp nói lời chào từ biệt với ba mẹ vì họ đã ra ngoài từ sáng sớm để đi tập thể dục.
Từ Chính bị tai nạn xe hơi …
Đẩy cửa tòa tạp chí ra, mấy chị ở quầy lễ tân đi đến vây quanh, huyên náo ồn ào không ngừng.
Văn Thư Mặc dùng ngón tay ấn giữa lông mày, đầu có chút ẩn ẩn phát đau, nghiêm nghị nói: “Tất cả đều yên lặng.”
Ngoại trừ Từ chính, thì ở tòa tạp chí này không ai có tiếng nói hơn anh, mọi người đều bình tĩnh trở lại, trong lúc nhất thời cả không gian đều yên tĩnh.
“Thật sự xin lỗi, vì một số chuyện riêng tư nên bây giờ tôi mới đến được.” Văn Thư Mặc bình tĩnh nói: “Ông chủ có hay không có ở đây đều phải làm như vậy, chủ đề tuần này có phần hỗn loạn, liên hệ với các phóng viên dân quân, nhận thông tin trực tiếp, chị Liêu, chị có thể vui lòng phân loại các phản hồi của độc giả từ tuần trước rồi đặt nó trên bàn làm việc của em. Hôm nay em sẽ không tăng ca. ”
Văn Thư Mặc sắp xếp công việc đâu vào đấy, sau đó hỏi Từ Thanh địa chỉ của bệnh viện rồi nhanh chóng chạy đến bệnh viện.
Toàn thân Từ Chính cắm đầy ống, cả người nằm ở giường bệnh thoạt nhìn không hề có sinh khí.
“Đừng lo lắng, tính mạng của cậu ta đã qua khỏi nguy hiểm.” Từ Thanh ngồi trên ghế nói.
Văn Thư Mặc gật đầu, “Chuyện xảy ra khi nào?”
“Đi ra ngoài rồi nói.”
Từ Thanh đi đến cuối hành lang châm một điếu thuốc, “Tiểu Văn, cậu cảm thấy Từ Chính với Lâm Thâm có quan hệ như thế nào?”
Không rõ vì sao anh ấy lại đột nhiên hỏi câu này, nhưng Văn Thư Mặc vẫn suy nghĩ vài giây rồi mới trả lời, “Có thể xem như là một trong số ít người bạn của Lâm Thâm.”
“Phải không?” Từ Thanh nhả ra một làn hơi khói thuốc, vẻ mặt phức tạp nhìn về phía Văn Thư Mặc: “Đây không phải là một vụ tai nạn ngoài ý muốn, biển số xe L8888 này ở Hoa Quốc chỉ có nhà họ Lâm mới có.”
“Không có kbar năng, nhất định không phải do Lâm Thâm làm ra.” Văn Thư Mặc nhanh chóng phản bác, “Hơn nữa, mấy ngày nay anh ta đều ở Tô Châu.”
“Biển số xe chỉ xuất hiện ở Bắc Kinh, thế nhưng lại xuất hiện ở thành phố Sa, tình cờ đụng phải Từ Chính, làm sao có nhiều sự trùng hợp như vậy? Rõ ràng nhà họ Lâm này nói rõ là làm cho chúng ta xem.” Từ Thanh hung hăng dẫm lên tàn thuốc, như thể trút giận.
Văn Thư Mặc không nói nên lời, nhà họ Từ chưa chắc đã làm ra sáng tỏ được, làm sao anh ấy biết được.
Khi anh bước ra khỏi cổng bệnh viện, mặt trời đã lặn, Văn Thư Mặc cúi đầu đi đường, do dự về nhà hay là vẫn đến tòa soạn thì anh đụng phải một người qua đường đang đi tới.
” Văn Thư Mặc, cậu đi đường không mang theo mắt sao?”
Hóa ra là Tiêu Tùng đeo kính râm.
Lời xin lỗi vừa định nói ra lại nghẹn trở về, Văn Thư Mặc đẩy mắt kính, nhếch lên khóe môi: “Là do cậu quá béo đi.”
Tiêu Tùng tháo kính râm xuống, trên khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện một vết nứt, “Cậu thật là nhanh mồm dẻo miệng.”
“Quá khen.”
Văn Thư Mặc cười nhẹ, nghiêng người qua rồi bước đi.
“Từ Chính bị tai nạn xe hơi phải không?”
Phía sau truyện đến thanh âm không cho là đúng của Tiêu Tùng, Văn Thư Mặc đột nhiên dừng bước chân lại, xoay người hỏi: “Làm sao cậu biết?”
Tiêu Tùng nhướng mày, hất cằm lên, vẻ mặt đắc ý như trước, hỏi anh: “Sao tôi lại không biết được chứ?”
Văn Thư Mặc đột nhiên bóp chặt cổ của Tiêu Tùng, trừng mắt nhìn cậu ta: “Nói.”
“A.” Tiêu Tùng hừ nhẹ một tiếng, không có lên tiếng.
“Cậu…buông tôi ra…”
Lực đạo trên tay Văn Thư Mặc càng ngày càng lớn, tay của Nhậm Tiêu Tùng vỗ vào tay anh, anh vẫn không buông tay.
Nhìn thấy vết máu đỏ trong mắt Văn Thư Mặc, đây là dấu hiệu rõ ràng cho thấy anh đang rất tức giận, Tiêu Tùng nóng nảy, “Nói … Tôi nói…”
“Khụ … khụ …”
Tiêu Tùng thở hổn hển, “Cậu đúng là đồ mất trí.”
“Tôi đã sớm bị cậu và Lâm Thâm làm cho phát điên từ lâu rồi.” Văn Thư Mặc nắm chặt tay, gân xanh nổi lên.
Trong lòng Tiêu Tùng sợ hãi, lùi lại vài bước rồi mới mở miệng nói: “Là nhà họ Lâm.”
“Tôi không tin.” Văn Thư Mặc khó khăn thốt ra những lời này.
Thật ra, từ những gì Từ Thanh nói, anh cũng đã bắt đầu nghi ngờ, thêm chi tiết Tiêu Tùng nói sau khi xuất hiện chọc giận anh, mọi chuyện không phải ngẫu nhiên, nhưng mà anh vẫn không muốn tin.
“Lâm Thâm không đại diện cho toàn bộ nhà họ Lâm.” Tiêu Tùng do dự một lúc mới giải thích, câu ta không muốn Lâm Thân gánh tất cả. Nhìn Văn Thư Mặc nhíu mày, đôi tay run lên, cậu ta không khỏi có một tia thỏa mãn khi trả thù, lập tức tiếp tục trào phúng: “Những người ở gần cậu đều gặp xui xẻo, trách không được khi đó Lâm Thâm lại chọn tôi.”
“Cậu nói… Cái gì?”
“Hahaha.” Tiêu Tùng cười tự phụ, “Mọi người trên thế giới đều có thể ở bên Lâm Thâm, nhưng duy nhất cậu không thể, Văn Thư Mặc.”
Văn Thư Mặc muốn hỏi cậu ta tại sao, nhưng sau khi lấy lại tinh thần, Tiêu Tùng đã không còn thấy nữa.
Từ sau khi gặp Lâm Thâm, cuộc sống yên bình của cậu rối tung lên, người xung quanh một số chuyện, anh nghe không hiểu huống chi chuyện gì cũng nói cho anh biết. Lâm Thâm yêu bản thân mình nhất, chuyện xảy ra năm đó có vẻ không đơn giản như vậy, nhưng đã bảy năm, chuyện này còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
Anh ngâm mình trong bồn tắm, nhắm mắt lại, hôm nay chạy lung tung cũng mệt nên không còn sức lực để dùng não suy nghĩ.
Lau tóc sạch sẽ, nhìn điện thoại di động trên bàn hồi lâu, Văn Thư Mặc rốt cục cầm lên, bấm số của Lâm Thâm. Đây là lần đầu tiên anh chủ động gọi điện cho Lâm Thâm sau cuộc lần đầu gặp mặt, đầu dây bên kia trả lời thật nhanh.
“Thư Mặc, có chuyện gì vậy?” Giọng nói trầm ấm, dễ chịu của Lâm Thâm lộ ra vẻ quan tâm.
“Anh đã biết về vụ tai nạn xe hơi của Từ Chính, đúng không.” Văn Mặc Lôi nói thẳng, “Không, nên nói là anh đã biết chuyện từ ngày hôm qua.”
Lâm Thâm im lặng một lúc, cuối cùng thừa nhận: “Chuyện này tôi sẽ giải quyết.”
Giọng nói của Văn Thư Mặc đột nhiên lạnh đi: “Lý do.”
“…” Lâm Thâm không nói gì.
“Vậy tôi sẽ đổi câu hỏi.” Văn Thư Mặc chế nhạo, “Sở dĩ anh không cùng tôi ở bên nhau nguyên nhân chính là vì cái vị trí Thái Tử gia của Lâm thị?”
Lâm Thâm không hổ là Lâm Thâm,”Có phải Tiêu Tùng nói cho anh cái gì không?”
“Cậu ta có thể nói gì với tôi?” Giọng nói của Văn Thư Mặc mang theo một tia run rẩy mà chính mình không ý thức được, “Trả lời tôi, có phải hay không.”
“Đúng vậy” Lần này Lâm Thâm trả lời thật dứt khoát.
” Lâm Thâm, hóa ra anh cũng là kiểu người như thế.”
Văn Thư Mặc cảm thấy khi bản thân nói ra những lời này, toàn thân anh đều cảm thấy bị tê liệt.
Để điện thoại sang một bên, Văn Thư Mặc ôm gối ngơ ngác nhìn phía trước, đèn ở nhà không được bật lên, tất cả được bao phủ bởi một màu đen, giống như muốn đem cả người dung nhập vào đêm tối.
Ngày đó Từ Chính ở quán trà nói với anh những lời đó, anh không phải không nghĩ đến, nhưng anh nhiều lần tưởng tượng cũng không nghĩ ra là nguyên nhân này.
Có lẽ anh đã sai, Lâm Thâm dù sao cũng là một người bình thường, ai lại nguyện ý muốn từ bỏ một nơi có thể ăn sung mặc sướng chứ?
Màn hình điện thoại di động vẫn sáng, chiếu vào Văn Thư Mặc làm mắt anh đau, hóa ra Lâm Thâm vẫn chưa cúp điện thoại.
Anh cầm điện thoại lên đặt cạnh tai, tiếng thở hòa lẫn của cả hai đều nghe rõ.
Sự im lặng trải dài vô tận trong đêm.
Dường như đã một thế kỷ trôi qua, Văn Thư Mặc hít một hơi thật sâu, ngữ khí quyết tuyệt: “Lâm Thâm, chúng ta sau nay hay là đừng liên lạc với nhau nữa.”
Nguyên nhân là do anh khiêu khích, anh phải gánh chịu hậu quả.