Thâm Tình Không Lưu - Thâm Dạ Mộng

Chương 13: Trong những năm ấy (2)




“Văn Thư Mặc! Kỳ thi giữa kỳ lần này sao lại rớt hơn 50 hạng rồi!” Văn Hoa cầm lấy phiếu điểm nhìn đi nhìn lại mấy lần, ông nghi ngờ bản thân có phải đã già rồi nên mắt mờ đi hay không.

Văn Thư Mặc quỳ gối trên sàn của phòng làm việc, cúi đầu, không nói tiếng nào. Nghe thấy tiếng bước chân của Văn Hoa đang đi qua đi lại bên cạnh mình, trong lòng anh không sợ chút nào, anh đã sớm biết tính cách của ba mình từ lâu rồi, chỉ được phép tiến bộ, không được phép thụt lùi.

Sinh ra trong nhà họ Văn, một gia đình thuộc dòng dõi thư hương, tổ tiên của anh đã có mấy người thi đỗ trạng nguyên, mấy trăm năm trước nhà họ Văn ở vùng Giang Nam đã phong quang vô hạn rồi, mà Văn Thư Mặc là con trai cả của thế hệ này, từ khoảnh khắc anh sinh ra đời, anh đã phải thừa nhận vinh quang và đau đớn gấp mấy lần người bình thường.

Văn Hoa xé bảng điểm ra thành từng mảnh, ném về phía Văn Thư Mặc. Ông đi lại bàn làm việc, bỏ tàn thuốc vào gạt tàn rồi dập tắt, sau đó cầm thước lên: “Có cần ba nói cho con về quy củ của nhà này không?”

Văn Thư Mặc cố gắng hết sức duỗi thẳng hai tay ra. Anh biết nếu anh vì sợ đau mà trốn tránh hình phạt thì ba anh sẽ tăng hình phạt lên nặng hơn mà thôi.

Giang Hân đang cắt rau trong phòng bếp ở lầu một cũng có thể nghe thấy tiếng thước từ trên lầu truyền tới, tay bà đang cầm dao làm bếp, đang định giơ dao lên làm tiếp thì đột nhiên bà buông xuống, bà cũng không còn tâm trạng để nấu ăn.

“Bang -”

Một âm thanh nữa lại vang lên, đây đã là tiếng thứ hai mươi rồi phải không? Tính tình nóng nảy của Văn Hoa… đứa nhỏ Thư Mặc có thể chịu nổi không? Cuối cùng, bà để dao làm bếp xuống, rửa tay sạch sẽ rồi đi lên lầu.

“Ai kêu em vào?”

Văn Hoa không nhìn cũng biết người đến là Giang Hân, người phụ nữ này quá nuông chiều đứa nhỏ, đánh cũng không nỡ đánh.

“Lão Văn à, điểm cũng không xê xích gì nhiều mà, con trai nó còn nhỏ…”

“Còn nhỏ à? Hết học kỳ này là đến kỳ thi tuyển sinh vào cấp 3 rồi, tuổi còn nhỏ à?” Văn Hoa giơ cây thước lên mạnh mẽ đánh xuống tiếp.

Bàn tay của Văn Thư Mặc run lên kịch liệt, nhưng vẫn cứ duỗi thẳng tắp như cũ.

“Ôi, xương cốt cứng cáp rồi.” Văn Hoa châm thêm điếu thuốc, ông cảm thấy tay mình ngứa ngáy khó chịu, nếu không đánh thật mạnh thì ông không thể nguôi giận.

Thấy Văn Hoa không có ý định dừng lại, Giang Hân nhanh chóng tiến lên ôm lấy cánh tay ông: “Tối nay Lâm Thâm sẽ đến nhà chúng ta ăn cơm, nếu để người ta thấy được thì không hay lắm, ông bớt giận đi.”

“Có mất mặt thì cũng là mất mặt của nó!” Văn Hoa tức giận hừ một tiếng nhưng đã ngừng đánh Văn Thư Mặc, xoay người đi ra khỏi phòng làm việc.

Thấy Văn Hoa đi rồi, Giang Hân mới khéo léo lấy hộp thuốc từ ngăn tủ lớn dưới đáy tủ sách ra, bắt đầu khử trùng và băng bó vết thương cho Văn Thư Mặc: “Mấy ngày trước, ba con về nhà chính ăn cơm, chú hai của con nói rằng em họ của con đã đạt giải nhất trong kỳ thi Olympic Toán học cấp quốc gia, ông nội rất vui và hỏi thăm tình hình học tập của từng người một. Có phải lần trước con đã không làm tốt bài kiểm tra đúng không? Ba của con đã rất xấu hổ nên không nói gì cả, bây giờ kết quả thi giữa kỳ của con lại rớt nhiều hạng như vậy, ông ấy tức giận cũng là chuyện bình thường… “

“Ây da…” Thư Mặc không khỏi hít vào một hơi.

“Đau hả? Con cũng biết đau à?” Giang Hân lại lấy tăm bông chọc vào lòng bàn tay sưng đỏ của Văn Thư Mặc, thấy hai mắt anh đỏ hoe, bà không nhịn được mà khóc: “Ba con cũng rất mềm lòng, con giả bộ nghe lời ông ấy là được rồi. Tại sao con lại bướng bỉnh như vậy? Bây giờ mới biết đau à.”

Cái miệng đang ngậm chặt vì đau của Văn Thư Mặc cuối cùng cũng buông lỏng: “Mẹ à, mẹ đừng khóc, từ nhỏ đến lớn đều như vậy, con đã quen rồi.” Anh muốn an ủi mẹ.

“Mẹ có thể không khóc sao?” Giang Hân hít hít mũi “Con là mẹ mang thai tháng mười vất vả để sinh ra, lòng bàn tay và mu bàn tay của con đều là thịt của mẹ, ba của con đánh con đến như vậy mẹ làm sao có thể không đau lòng cho được? Con không thể cẩn thận một chút sao, ít chọc ba con tức giận lại.”

“Con biết rồi ạ.” Văn Thư Mặc ngoan ngoãn gật gật đầu.

“Bữa tối mẹ sẽ lên kêu con, con quay về phòng đọc sách một chút đi.” Giang Hân cất tủ thuốc đi, đưa Văn Thư Mặc về phòng của mình rồi rời đi.

Văn Thư Mặc nằm trên bàn học, một chữ cũng không thể đọc vào. Gần đây, đầu óc của anh đều tràn ngập hình ảnh của Lâm Thâm, đâu còn tâm trí học tập. Anh nghe được từ ba mình, ông ấy và ba của Lâm Thâm, Lâm Huy là bạn học thời đại học. Nhà họ Lâm ở Bắc Kinh rất khó lường, mà mẹ Lâm Thâm sức khỏe không tốt và không thể chịu được khí hậu của Bắc Kinh. Lâm Huy kết hôn không được bao lâu đã đem nhà dọn đến vùng Giang Nam này, ở kế bên nhà họ Văn, vì vậy anh và Lâm Thâm đã quen biết nhau từ khi họ còn nhỏ.

Anh còn nhớ khi Lâm Thâm còn nhỏ, vì Lâm Thâm nói tiếng phổ thông chuẩn và lưu loát nên cậu ấy được thầy giáo Ngữ Văn cực kỳ yêu thương. Mỗi khi thi ngâm thơ, diễn thuyết, cậu ấy đều được mời tham dự và luôn giành được giải. Khi cậu ấy lên bậc trung học cơ sở, đích thân tổ trưởng bộ phận phát thanh viên của trường đã đến mời và sống chết kéo cậu ấy vào bộ phận này, không chút sợ hãi trước gương mặt tê liệt của Lâm Thâm. Thời gian làm nhiệm vụ của Lâm Thâm là thứ tư hàng tuần, hai giờ trước khi giờ tự học buổi tối bắt đầu. Mặc dù chỉ có hai giờ ngắn ngủi một ngày mỗi tuần nhưng nó cũng đủ để tổ trưởng khoe khoang trước các bộ phận khác. Từ tháng 1 đến hiện tại đã là tháng 3, mỗi tối thứ tư trước khi tự học, rất nhiều nữ sinh tập trung ở hành lang để nghe giọng nói giàu cảm xúc và dịu dàng của Lâm Thâm, nghe cậu ấy kể về những câu chuyện đã được soạn trong bản thảo. Có một số nữ sinh đang đọc sách trong lớp cũng vì đôi tai đỏ lên mà bại lộ ra sự không tập trung đọc sách của mình.

Lâm Thâm xuất sắc như vậy, là bạn của cậu ấy, Văn Thư Mặc cũng có lo lắng của riêng mình. Mọi cô gái đến tìm anh, thân thiết với anh, căn bản đều hướng về Lâm Thâm mà tới. Lúc đầu anh rất vui khi giúp đỡ những cô gái này, nhưng về sau anh lại nghĩ Lâm Thâm tốt như vậy, tại sao mình phải đẩy cậu ấy cho người khác? Loại suy nghĩ này luôn chiếm ngự trong não anh. Anh đã bí mật vứt đi rất nhiều bức thư tình mà nữ sinh viết cho Lâm Thâm, cũng không nói lời nào cho Lâm Thâm biết, làm Lâm Thâm rơi vào hình tượng cực kỳ lạnh lùng.

“Thư Mặc, xuống nhà ăn cơm.”

Anh vẫn chưa tỉnh táo trở lại cho đến khi Giang Hân lên lâu gọi anh một lần nữa. Trên bàn, cuốn sách “Chốn Đào Nguyên Ký” vẫn dừng ở trang đầu tiên, anh không khỏi cười khổ, nghĩ đến Lâm Thâm là lại thất thần.

Giang Hân nhiệt tình gắp đồ ăn cho Lâm Thâm, Văn Hoa cũng hiếm khi không nghiêm mặt, làm Văn Thư Mặc không thể không tự hỏi liệu anh có phải là con ruột của họ hay không, hay Lâm Thâm mới phải.

“Tiểu Thâm, con cảm thấy đồ ăn hôm nay thế nào?” Văn Hoa múc một chén cho Lâm Thâm và hỏi.

Lâm Thâm mặc dù cười trả lời nhưng trong ánh mắt của cậu ấy không có một tia ấm áp nào khi nhìn Văn Hoa: “Tay nghề của dì ngày càng tốt hơn đó ạ, chú và Thư Mặc thực sự có lộc ăn nha.”

Sau bữa ăn, Lâm Thâm mang theo Thư Mặc ra khỏi nhà với lý do cần phải đi bộ để tiêu cơm, dựa vào thân phận là người nhà họ Lâm, Văn Hoa không dám làm gì cậu ấy nên cậu ấy mới không biết sợ như vậy.

Văn Thư Mặc khó hiểu hỏi: “Đã bảy giờ rưỡi rồi á, đi ra ngoài làm gì?”

Lâm Thâm vỗ vỗ đầu Thư Mặc, tức giận nói: “Cậu tưởng tôi mù hả? Cậu cầm đũa còn không chắc thì có thể ăn được bao nhiêu chứ?”

Nhìn từng lớp băng gạc trên tay Văn Thư Mặc, Lâm Thâm cau mày. Cậu không dám chạm vào lòng bàn tay của anh vì sợ làm anh đau nên đành phải nắm lấy cổ tay của anh, chậm rãi đi về phía đường phố.

“Bánh mousse ở đây rất ngon.”

Lâm Thâm dẫn anh đi vào một cửa hàng bánh ngọt.

Văn Thư Mặc nhìn những chiếc bánh thơm ngon tinh xảo được trưng bày trong tủ kính mà nuốt nước bọt.

Sau khi Lâm Thâm thanh toán tiền xong, cậu bước lại bàn và nhìn thấy dáng vẻ bối rối của Văn Thư Mặc, không khỏi buồn cười. Nhưng khi cậu nhìn đến bàn tay bị thương của Văn Thư Mặc, cậu cười không nổi nữa. Anh không ngồi đối diện Văn Thư Mặc, mà để Văn Thư Mặc xích vào bên trong rồi cậu ngồi xuống bên cạnh anh.

“Mở miệng ra.”

Văn Thư Mặc bắn cho Lâm Thâm một ánh mắt xem thường, thầm nghĩ giọng điệu của người này không thể dịu dàng hơn sao, EQ của cậu ấy thực sự quá thấp rồi.

Vừa xem tivi trong cửa hàng vừa được đút bánh đến tận miệng, cảnh tượng này thật sự quá đẹp đẽ.

“A—”

Lần này anh mở miệng nhưng không phải mùi vị quen thuộc của cái bánh, mà anh cảm thấy một ngón tay có chút mát lạnh nhẹ nhàng lau khóe miệng mình.

Văn Thư Mặc cứng đờ người trong giây lát, quay đầu lại một cách máy móc: “Cậu, cậu đang làm gì vậy?”

“Kem dính kìa.” Lâm Thâm trả lời vô cùng tự nhiên, tay vẫn như trước múc miếng bánh kem đưa lên miệng anh “Mở miệng ra.”

Văn Thư Mặc đang nhai bánh ngọt nhưng cũng không còn tâm trí xem TV nữa, làm như không có gì mà tránh sang một bên cạnh một chút, anh sợ Lâm Thâm nghe thấy tiếng tim đang đập mạnh như sấm của mình.

Nếu lúc này Lâm Thâm ngẩng đầu, cậu nhất định sẽ cảm thấy khuôn mặt của Văn Thư Mặc giống như một con tôm đã được nấu chín.

“Tại sao thành tích của cậu lại giảm xuống nhiều như vậy?” Trên đường trở về, Lâm Thâm đột nhiên hỏi.

“Có thể là gần đây áp lực quá lớn.” Đương nhiên anh không thể nói là bởi vì có người mình thích rồi được, Văn Thư Mặc chột dạ nhìn sang chỗ khác.

Lâm Thâm dừng lại và suy nghĩ vài giây xem lời nói Thư Mặc là nói thật hay giả, đôi mắt đen của cậu dưới ánh trăng trông đặc biệt tỏa sáng: “Thư Mặc, tôi không cần biết lý do của cậu là gì, cậu phải vào được lớp thực nghiệm ở Đức Trung.”

Lâm Thâm đã được tiến cử đi học ở đó… Nếu anh không thể vượt qua kỳ thi, điều đó có nghĩa là họ sẽ có ít cơ hội gặp nhau hơn.

“Tôi hứa với cậu.” Văn Thư Mặc nói với giọng thật kiên định.

“Cậu không cần lo lắng.” Lâm Thâm cuối cùng cũng nở nụ cười: “Nửa học kỳ tới tôi sẽ giúp cậu.”

Văn Thư Mặc nằm ở trên giường, lăn qua lăn lại, nụ cười của Lâm Thâm cứ hiện lên trong đầu anh mãi.

Làm sao có người cười lên trông đẹp đến như vậy? Dường như còn hiện lên lúm đồng tiền mờ nhạt? Cũng may cậu ấy là người mặt liệt, nếu không sẽ làm cho biết bao nữ sinh mê mẩn. Bọn họ ở bên nhau khi còn bé xíu, cả hai đã quá hiểu nhau. Huống hồ Lâm Thâm còn rất ích kỷ, cậu ấy chỉ quan tâm đến người cậu ấy cho là người nhà của mình, thực sự rất khó đi vào trái tim cậu ấy.

Lâm Thâm quan tâm đến anh nhiều như vậy, muốn bẻ cong cậu ấy chắc cũng không khó lắm ha?

Nghĩ đến đây, Văn Thư Mặc đã ngủ thiếp đi, nhưng khóe miệng vẫn còn vương một nụ cười.