Thâm Tình Không Lưu - Thâm Dạ Mộng

Chương 12: Trong những năm ấy (1) (CHUYỆN XƯA)




Sân thể dục bị ánh nắng mặt trời chiếu xuống trực diện, nóng đến nỗi gần như thấy được hơi nước bốc lên bằng mắt thường, trên bầu trời xanh xanh chỉ có vài đám mây trắng lững lờ trôi, gió hiu hiu thổi qua.

“Reng Reng Reng!” Tiếng chuông vang lên một hồi lâu, rồi dừng lại. Những học sinh đang chơi đùa giữa các lớp đã chạy về lớp cả rồi, sân thể dục im ắng hẳn, không còn âm thanh nào nữa, chỉ có tiếng đọc sách ồn ào trong khu nhà dạy học.

Lâm Thâm vẫn còn đứng bất động ở đây, môi mím lại thành một đường thẳng như thể ai đó nợ cậu ấy mấy trăm vạn vậy. Văn Thư Mặc nhịn không được đành lên tiếng: “Đã đến giờ vào lớp rồi á. Lâm Thâm này, sao cậu còn chưa quay về lớp học đi?”

Đôi mắt đen như mực của Lâm Thâm không ngừng nhìn chằm chằm Văn Thư Mặc, đột nhiên cậu ấy chậm rãi đi đến gần Văn Thư Mặc, nhàn nhạt thốt ra vài chữ: “Tôi trốn tiết.”

Bị Lâm Thâm nhìn chằm chằm đến nỗi mất tự nhiên, Văn Thư Mặc bước lùi về phía sau hai bước, nói: “Đã nói là không sao rồi mà. Tôi có thể đi đến phòng y tế một mình. Cậu mau chạy nhanh về lớp đi.”

Vốn là anh đang chạy bộ thì bị vấp té, mắt cá chân bị trẹo một tí, có phải chuyện lớn lao gì lắm đâu? Thế mà Lâm Thâm nhất quyết muốn cõng anh trên lưng. Anh có phải con gái đâu, làm gì yếu ớt đến mức đó, chuyện lông gà vỏ tỏi bệnh vặt như này anh tự đi một mình đến phòng y tế được mà.

Anh đẩy Lâm Thâm ra, tự mình nhảy cà tưng cà tưng đến phòng y tế, quay đầu lại nói với Lâm Thâm, “Nhìn nè, tôi đã nói là tôi tự đi được mà…. á!”

Sau khi anh chụp một con ếch to tổ bố, Lâm Thâm không cho anh có cơ hội mở miệng từ chối nữa, sải bước tới và bế bổng anh lên như bế công chúa, dọa Văn Thư Mặc một phen khiếp vía.

“Cậu làm gì thế? Thả mình xuống mau lên!”

Ban đầu, Lúc Văn Thư Mặc và Lâm Thâm học tiểu học, chiều cao của cả hai xấp xỉ nhau, không có khác biệt nhiều lắm, thậm chí Văn Thư Mặc còn có thể khoác cánh tay của mình lên vai Lâm Thâm. Nhưng khi lên đến trung học cơ sở, vóc dáng của Lâm Thâm đột nhiên tăng vọt như ngựa phi, thành thử bây giờ Lâm Thâm đã cao hơn Văn Thư Mặc tận nửa cái đầu luôn rồi. Hơn nữa, vóc dáng của Văn Thư Mặc vừa gầy lại vừa thấp hơn Lâm Thâm, cho nên Lâm Thâm chẳng cần sử dụng nhiều sức lực đã có thể nhẹ nhàng bế Văn Thư Mặc trên tay.

Văn Thư Mặc nằm trong lòng Lâm Thâm cố gắng giãy giụa. Lâm Thâm lại sợ anh cứ như vậy sẽ làm cho chấn thương ở mắt cá chân trở nên nặng hơn, nghiêm giọng nói: “Nằm im xem nào!”

“Cậu thả tôi xuống đi chứ. Tôi không phải nữ sinh, cậu muốn ôm thì về ôm bạn gái của cậu ấy!” Văn Thư Mặc bất mãn đấm bình bịch vào ngực của Lâm Thâm.

Lâm Thâm dừng bước chân lại: “Ai nói với cậu là tôi có bạn gái rồi?”

Giây phút này, ngoài mím môi thành một đường thẳng ra, Lâm Thâm còn nhíu chân mày lại thành một hàng, sắc mặt cũng u ám đến lạ.

Văn Thư Mặc nói: “Hoa khối lớp bên cạnh đó. Mọi người đều nói hai người thành một cặp rồi.” Cô ấy đẹp thật sự, mặc đồng phục học sinh mà cũng đẹp hơn người khác, mỗi lần cô bạn đó đi ngang qua lớp của họ đều kéo theo một đám con trai chết mê chết mệt.

Lâm Thâm càng cau mày chặt hơn.

Văn Thư Mặc không mặn không nhạt nói xong, biểu tình trên mặt cũng thản nhiên lắm, nhưng trong lòng không biết vì sao lại có chút khó chịu. Anh cũng chẳng rõ mình khó chịu vì điều gì nữa? Nhưng mà khi anh nhìn thấy cảnh Lâm Thâm và cô bạn hoa khôi lớp bên cạnh cười đùa với nhau, cảm thấy chói mắt vô cùng. Sự tình phát triển đến độ mỗi khi nhìn thấy mấy cô gái ở cùng một chỗ với Lâm Thâm thì anh sẽ cảm thấy trong lòng khó chịu, cho nên mỗi lần nhìn thấy Lâm Thâm đi cùng các cô gái, anh đều đi đường vòng.

“Đây là lý do mà mỗi ngày cậu đều dậy sớm hơn 30 phút để bắt xe buýt đến trường phải không? Đây cũng là nguyên nhân cậu không muốn ngồi cùng chuyến xe buýt với tôi phải không?”

Văn Thư Mặc mở to hai mắt, làm sao cậu ấy biết được vậy?

“Đó chỉ là tin đồn mà thôi.” Lâm Thâm nói.

Văn Thư Mặc liếc Lâm Thâm một cái, cặp mắt đầy vẻ không tin: “Cậu giải thích với tôi làm gì? Thích thì nói thích đi. Con gái nhà người ta còn dám thừa nhận, cậu thế mà không dám thừa nhận à.”

“Tôi nói tôi thích cô ấy khi nào?”

“Không phải cô ấy, vậy chẳng lẽ là hoa khôi của trường hả? Đúng rồi, hoa khôi của trường đẹp hơn cô bạn kia nhiều á. ”

“…” Lâm Thâm hoàn toàn không nói nên lời. Chẳng lẽ trong mắt Văn Thư Mặc, cậu là một kẻ nông cạn đến vậy à?

Thấy Lâm Thâm không trả lời mình, Văn Thư Mặc cũng không hỏi tiếp nữa.

Ánh mặt trời chói chang chiếu xuyên qua ngọn cây, bóng dáng cao lớn của Lâm Thâm chặn ánh sáng mặt trời chiếu lên người anh, anh lặng lẽ dựa vào trong ngực Lâm Thâm, chóp mũi ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt, nghe tiếng tim đập trong lồng ngực Lâm Thâm, trên mặt của Văn Thư Mặc có chút đỏ ửng không tự nhiên.

Tự dưng… anh không muốn Lâm Thâm ở bên người khác, thật lòng anh không muốn nghĩ đến cảnh những cô nữ sinh khác tựa vào trong lồng ngực của cậu ấy, sẽ thật tuyệt nếu Lâm Thâm mãi mãi chỉ thuộc về một mình anh mà thôi.

Ý nghĩ này khiến chính Văn Thư Mặc bị sốc nặng.

Tại sao anh lại có suy nghĩ như vậy? Tại sao anh lại có thứ gọi là ham muốn độc chiếm vốn chỉ tồn tại giữa những cặp tình nhân trong phim truyền hình? Anh và Lâm Thâm đều là con trai hết đó!

Sau đó, sau khi được tiếp xúc với Internet, Văn Thư Mặc mới biết đây được gọi là đồng tính luyến ái.

Hóa ra anh là người đồng tính, mà người đồng tính ở trong mắt nhiều người… là không được bình thường. Anh lo sợ người khác nhìn ra tâm tư của mình, thế là bắt đầu xa lánh Lâm Thâm. Nhưng càng không nhìn thấy Lâm Thâm thì cậu lại càng nghĩ tới cậu ấy nhiều hơn.

Anh bí mật đi theo sau lưng cậu ấy sau giờ học, muốn nhìn cậu ấy nhiều hơn một chút.

Sau khi đi theo qua hai con đường, anh phát hiện ra rằng mình đã bị mất dấu Lâm Thâm rồi. Lâm Thâm đi đâu rồi ta?

Văn Thư Mặc cẩn thận nhìn đường, đúng rồi mà, nhà của Lâm Thâm phải đi qua con đường này. Chẳng lẽ cậu ấy đi được nửa đường rồi bị lạc? Không đâu, Lâm Thâm đâu phải người bị bệnh mù đường. Chẳng lẽ… cậu ấy bị người ta bắt cóc rồi?

Trong lòng đang nghĩ như vậy, phía sau lưng anh đột nhiên vang lên một giọng nói.

“Cậu đi theo sau lưng tôi làm gì?”

Lưng của Văn Thư Mặc cứng đờ, chậm rãi xoay người lại: “Ai đi theo cậu? Tôi đi về nhà mà.”

“Gia đình cậu chuyển đến Khu C khi nào?”

Văn Thư Mặc hỏi vặn lại: “Ai nói đi đường này thì không thể đến được khu A?”

Lâm Thâm khoanh hai tay trước ngực, nhìn anh chằm chằm, không nói lời nào.

Câu vừa rồi nghe qua thì có vẻ rất hợp lý, nhưng trên thực tế giữa khu A và khu C có một bức tường rất cao, đi đường vòng phải hơn hai km.

Văn Thư Mặc lại nói thêm: “Đi bộ rất tốt cho sức khỏe thể chất và sức khỏe tinh thần. Tôi đây là đang tập thể dục.”

“Thư Mặc, trong đầu cậu có phải ngoại trừ chữ Thư ra cũng chỉ chứa thêm được chữ Mặc không? Không chứa thêm được gì khác nữa phải không? Ai nói với cậu đi bộ nhiều thì tốt cho sức khỏe?”

Văn Thư Mặc nói: “Ờ thì, tôi thừa nhận rằng tôi cố tình theo dõi cậu. Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

“Muốn nói gì với tôi?” Vẻ mặt Lâm Thâm trở nên nghiêm túc hơn.

Rốt cuộc nên nói ra hay không đây? Môi của Văn Thư Mặc hết đóng lại mở, đóng mở một hồi, cuối cùng ỉu xìu như một quả bóng cao su bị xì hơi.

“Quên đi, không có gì.”

“Rốt cuộc thì cậu muốn nói gì với tôi?” Lâm Thâm bước tới từng bước, đẩy Văn Thư Mặc vào thế đứng ở giữa cột điện và chính mình, nhìn chằm chằm vào mắt của anh.

Văn Thư Mặc tránh đi ánh mắt của Lâm Thâm: “Không có chuyện gì cả.”

“Thư Mặc, cậu biết rõ tôi ghét người khác kích động sự hiếu kỳ của tôi rồi bỏ xó mà.”

“Thật ra cũng chẳng có chuyện gì, chỉ là muốn hỏi cậu bài tập toán hôm nay là bài nào?”

Anh không thể hỏi được. Chuyện đồng tính luyến ái… anh không biết ở độ tuổi của bọn họ có tiếp thu được hay không, anh không biết Lâm Thâm biết rồi sẽ phản ứng như thế nào. Có phải cậu ấy cũng sẽ cảm thấy anh thật ghê tởm? Cảm thấy anh biến thái? Lỡ anh nói xong Lâm Thâm sẽ không thèm để ý tới anh nữa thì cậu phải làm sao bây giờ?

Anh không dám nói ra.

Lâm Thâm nói: “Hôm nay không có tiết toán.”

Một tay đột nhiên bóp cằm Văn Thư Mặc, nâng mặt anh lên, Lâm Thâm hỏi: “Cậu đang giấu tôi chuyện gì đó đúng không?”

“Không có mà!” Văn Thư Mặc nhanh chóng cúi đầu, tránh đối đầu trực diện với ánh mắt của Lâm Thâm. Từ khi còn bé đến khi trưởng thành, Lâm Thâm dường như luôn có thể nhìn thấu những gì anh đang nghĩ trong lòng, bất kể điều gì. Cũng bởi vì vậy nên anh mới lo sợ. Anh không sợ bị người khác cười nhạo hay xúc phạm, anh chỉ sợ bị Lâm Thâm chán ghét, anh sợ rằng sau này Lâm Thâm sẽ không để ý tới anh nữa.

Thứ tình cảm này…. bắt đầu nảy mầm từ khi nào?

Bản thân Văn Thư Mặc cũng không biết nữa, nhưng chờ đến khi anh biết đến nó thì thứ tình cảm này đã sớm nảy mầm rồi bén rễ ở sâu trong tim anh.