Thâm Tình Không Lưu - Thâm Dạ Mộng

Chương 11: Nói chuyện ở Minh Lâu




“Thế thì, nói cho tôi biết anh ta là ai đi Thư Mặc?”

Lâm Thâm bắt lấy cổ tay của Văn Thư Mặc, ánh mắt gắt gao khóa chặt người Văn Thư Mặc, phảng phất như có thể đào một cái lỗ trên người cậu vậy.

“Tôi đã nói là không có liên quan gì đến anh rồi mà.” Văn Thư Mặc cố gắng hết sức để thoát khỏi bàn tay của Lâm Thâm, nhưng anh phát hiện lực tay của Lâm Thâm càng lúc càng lớn, “Đau! Buông tay!”

Lâm Thâm làm như không nghe thấy, cậu cố tình đẩy Văn Thư Mặc ngã xuống ghế sô pha, sau đó cậu dùng cơ thể mình đè lên người anh: “Không liên quan gì với anh hết hả?”

Đầu của Văn Thư Mặc bị lắc lư đến có chút choáng váng, lông mày cau lại, tức giận nói: “Lâm Thâm, anh con mẹ nó ghê tởm tôi hay không ghê tởm tôi đây?! Chẳng lẽ Tiêu Tùng không thể thỏa mãn dục vọng của anh nên anh mới đến chỗ của tôi để tìm kích thích? Đúng không? Ưm…”

Có thể là vì vừa tắm mới xong nên khuôn mặt và đôi môi của Văn Thư Mặc tạo thành hai màu sắc đối lập nhau một cách mãnh liệt. Lâm Thâm thật sự không kìm lòng nỗi khi thấy đôi môi đỏ mọng kia cứ mở ra khép vào, đành dứt khoát hôn xuống.

“Á …”

Bị cắn cho một phát, Lâm Thâm ăn đau, thế nhưng rất nhanh lại không biết sống chết hôn lên môi của con mèo đang giương nanh múa vuốt một lần nữa.

Trên xương quai xanh tinh xảo của Văn Thư Mặc vẫn còn đọng lại vài giọt nước, giọt nước chậm rãi trượt xuống theo từng đợt phập phồng của lồng ngực. Đồng tử của Lâm Thâm trong nháy mắt co rút lại, cậu đưa đầu lưỡi chậm rãi liếm từng giọt nước một.

“Đủ rồi!”

Văn Thư Mặc dồn hết sức lực lên hai tay để đẩy Lâm Thâm ra. Anh thở hổn hển, viền mắt có chút đỏ lên: “Lâm Thâm, thật sự là đủ rồi đấy.”

Là do cậu đã quá nóng vội…

“Tôi và Tiêu Tùng đã không còn liên lạc với nhau mấy năm nay rồi.” Lâm Thâm nhìn Văn Thư Mặc, anh nói với vẻ cực kỳ nghiêm túc, “Tôi cũng không ngờ sẽ gặp lại cậu ấy ở thành phố Đốn.”

Văn Thư Mặc nghiêng đầu, dùng đầu ngón tay sờ soạng môi dưới, không muốn nó lưu lại mùi vị của Lâm Thâm. Anh lại nghe Lâm Thâm nói tiếp:

“Công ty giải trí của tôi đặt trụ sở chính tại Thành phố Sa và sẽ chính thức đi vào hoạt động trong vài ngày tới. Tôi đến nước Y chỉ vì tìm Alex. Alex chính là ngôi sao quốc tế người nước Y đã quay phim và chụp ảnh với Tiêu Tùng hôm ấy. Lúc anh đến quan sát buổi chụp ảnh, thấy Tiêu Tùng là người hợp tác với bên đó tôi đã vô cùng ngạc nhiên. Tiêu Tùng nói Alex có hứng thú với cậu ấy, cho nên cậu ấy có thể giúp tôi giành được Alex về tay. Vì vậy…”

“Vì vậy nên cậu ta có thể kề tai nói nhỏ với anh à?” Văn Thư Mặc lạnh lùng nở nụ cười.

Lâm Thâm thừa nhận ngày hôm ấy cậu cố tình để Tiêu Tùng có hành vi ám muội như vậy, một phần nguyên nhân là vì cậu muốn xem phản ứng của Văn Thư Mặc, nhưng làm sao cậu có thể nói thẳng ra như thế với Văn Thư Mặc được: “Xin lỗi, là do tôi không chú ý…”

Văn Thư Mặc lớn tiếng ngắt lời cậu, “Anh không cần xin lỗi tôi! Tôi và anh vốn dĩ cũng chả có quan hệ gì với nhau!”

Từ khi gặp lại nhau cho đến tận bây giờ, anh dường như luôn tự nhắc nhở bản thân rằng họ đã không còn quan hệ gì nữa. Lâm Thâm thực sự khó có thể chấp nhận những lời cắt đứt quan hệ từ miệng của Văn Thư Mặc. Cậu còn chưa kịp nói cho Văn Thư Mặc biết cậu đến nước Y là vì Văn Thư Mặc đang ở Thành phố Đốn. Một ngôi sao nhỏ bé thật sự cần cậu tự thân xuất mã sao? Cậu vươn tay, ôn nhu xoa xoa đầu Văn Thư Mặc với mong muốn xoa dịu cảm xúc kích động của anh: “Thư Mặc, nếu tôi nói người tôi yêu từ trước tới nay vẫn luôn là anh, anh có tin tôi không?”

Nghe vậy, Văn Thư Mộ chỉ nở nụ cười lạnh lùng: “Anh cho rằng tôi dễ bị lừa như đứa con nít lên ba à?”

Dù trong lòng đã biết trước anh sẽ có phản ứng như vậy từ sớm, thế nhưng trong lòng cậu vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu. Quả nhiên cậu vẫn quá nóng vội. Lâm Thâm cuối cùng cũng đứng dậy và rời khỏi nhà của Văn Thư Mặc.

Mùi hương đặc biệt vốn thuộc về Lâm Thâm vẫn còn vương lại trong không khí, bây giờ Văn Thư Mặc chỉ cảm thấy lồng ngực có chút ngột ngạt, lời nói của Lâm Thâm như một món đồ có sức nặng ngàn cân đang đè lên người anh.

Nhưng Lâm Thâm à, nếu cậu thật lòng yêu anh thì sao cậu lại ở cùng một chỗ với Tiêu Tùng? Nếu cậu thật sự yêu anh, sao cậu có thể không để ý đến anh tận 7 năm? Nếu cậu thật sự yêu anh, sao cậu có thể sẵn sàng làm xáo trộn cuộc sống của anh một lần nữa?

Cho dù cậu là một người không bao giờ nói dối đi nữa, dù cậu nói rằng người cậu yêu từ trước tới nay vẫn luôn là anh, anh sẽ không bao giờ tin tưởng…

Văn Thư Mặc cảm giác khóe mắt mình có chút ẩm ướt, vì vậy vội vàng xông vào phòng tắm rửa mặt, cố nói với bản thân phải tỉnh táo lại, không thể cứ suy nghĩ về Lâm Thâm mãi được.

Cửa đối diện dường như không có động tĩnh gì suốt mấy hôm nay. Lâm Thâm chắc đã quay trở lại Bắc Kinh rồi. Văn Thư Mặc thở dài một hơi, cuối cùng quyết định hẹn với Từ Chính, anh cần tìm Từ Chính nói chuyện đâu ra đấy một lần.

“Vẫn là Văn Thư Mặc có mắt nhìn, chọn chỗ không tệ.” Từ chính nhấp một ngụm trà Đại Hồng Bào rồi không khỏi cảm thán. Đại Hồng Bào là loại trà đắt nhất thế giới, không ngờ có thể uống được trà Đại Hồng Bào ở trong quán trà này, giá cả chắc chắn xa xỉ. Trên đời này làm gì có chuyện ngồi mát ăn bát vàng, anh ấy cũng chẳng tin Văn Thư Mặc tốt bụng đến như thế, nhất định là anh đang mưu tính chuyện gì đó.

Văn Thư Mặc cũng cầm tách trà lên, thoải mái nhấp một ngụm. Minh Lâu rất nổi tiếng ở Bắc Kinh. Cửa hàng ở Thành phố Sa này chắc mới mở cách đây không lâu. Cảnh quan ở chỗ này rất đẹp, phòng VIP được xây trong một cái sân nhỏ, những người phục vụ ở khu vực phòng VIP đều là người câm điếc, vì thế hoàn toàn không phải lo lắng về việc bí mật bị rò rỉ ra bên ngoài. Rất nhiều quan chức cấp cao và doanh nhân thích tổ chức các buổi tiệc ở đây.

“Anh biết tôi bao lâu rồi?”

Từ Chính sửng sốt trong giây lát, Văn Thư Mặc nói “Anh biết tôi bao lâu rồi” thay vì “Chúng ta biết nhau bao lâu rồi”. Từ Chính vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, mỉm cười trả lời Văn Thư Mặc: “Chúng ta đã quen biết nhau hơn bảy năm rồi đó. Kể từ thời điểm cậu đến Thành phố Sa và bước vào tạp chí của tôi để xin việc.”

“Anh hẳn là biết tôi muốn nói đến việc gì.” Văn Thư Mặc không buồn nâng mí mắt lên, ngón tay nhẹ nhàng chạm xuống mặt bàn, ý bảo cho người phục vụ đến châm trà.

Rốt cuộc giấy cũng không gói được lửa, Từ Chính ngồi thẳng người lên: “Không lâu sau khi anh gặp Lâm Thâm, tôi đã biết đến cậu.”

“Vậy nguyên nhân tôi không có hàng xóm trong suốt bảy năm qua… là vì anh để lại căn phòng đó cho Lâm Thâm?”

Từ Chính xấu hổ ho khan vài tiếng, xem như là ngầm thừa nhận.

“Từ Chính, tôi thật sự quá thất vọng về anh.” Bàn tay cầm tách trà của Văn Thư Mặc khẽ run lên. Cho dù anh ấy và Lâm Thâm có là bạn tốt đi chăng nữa, nhưng suốt 7 năm nay anh cũng đã tận sức tận lực cho tạp chí của Từ Chính. Anh ấy biết rõ Lâm Thâm làm anh tổn thương sâu sắc đến nhường nào, thế mà anh ấy có thể giúp đỡ Lâm Thâm giày vò anh.

“Không phải thế, cậu sai rồi Văn Thư Mặc à.” Từ Chính vội vàng lắc đầu, nghe giọng điệu lạnh như băng của Văn Thư Mặc, trong lòng anh ấy cảm thấy khó chịu không chịu nổi, chậm rãi nói: “Thật ra tạp chí này được thành lập vì cậu.”

Văn Thư Mặc có chút không đoán được hàm ý: “Ý của anh là gì?”

“Cậu cũng biết rằng tôi là đàn anh của Lâm Thâm, tôi cũng theo học ngành tài chính. Rõ ràng là tôi có rất nhiều công ty ở thành phố Sa để thừa kế. Tại sao tôi lại cố tình thành lập tạp chí sau khi tốt nghiệp? Cậu thật sự cho rằng tôi muốn tự gây dựng sự nghiệp riêng của bản thân khi còn trẻ sao?” Từ Chính thở dài nhẹ nhõm khi nói ra được những lời này, “Năm tôi học năm hai đại học, cậu ấy đã đến cầu xin tôi sau khi tốt nghiệp hãy đến Thành phố Sa mở tạp chí. Cậu ấy đưa cho tôi và gia đình của tôi rất nhiều lợi ích.

Dù cho anh không đáp ứng thì ba mẹ tôi cũng sẽ ép buộc tôi làm điều đó. Lúc đó, tôi không hề biết vì sao cậu ấy lại làm như vậy.”

“Cho đến bảy năm trước, đến khi tôi nhận được hồ sơ xin việc của cậu, tôi ngay lập tức hiểu ra tất cả. Tất cả những điều này là do cậu ấy tính toán hết thảy.”

“Ngày đầu tiên cậu đi làm, cậu ấy đã gọi điện cho tôi và ủy thác tôi mua hai căn nhà trên cùng một tầng, sau đó cho cậu thuê một căn. Không biết cậu có phát hiện ra rằng giá thuê nhà của mình ở Thành phố Sa thấp đến lạ lùng hay không.”

Nghe đến đây, trong đôi mắt của Văn Thư Mặc nồng đậm sự khó tin.

Từ Chính dừng lại vài giây rồi lại tiếp tục nói: “Tôi đã từng hỏi Lâm Thâm, nếu cậu không đến Thành phố Sa và không chọn làm biên tập viên thì mọi sắp xếp của cậu ấy chẳng phải vô ích rồi sao? Cậu ấy không trả lời câu hỏi của tôi, mà dùng giọng điệu cực kỳ chắc chắn nói với tôi rằng tình huống như vậy không thể xảy ra. Tôi không thể không thừa nhận tôi phục Lâm Thâm ở điểm này, không ai có thể hiểu rõ cậu hơn cậu ấy cả.”

“Cậu ấy đến với Tiêu Tùng là vì lý do bất đắc dĩ thôi. Nguyên nhân cụ thể thì tôi không nắm rõ lắm. Tôi nghĩ cậu ấy chỉ muốn đợi một khoảng thời gian thích hợp để ở bên cậu. Văn Thư Mặc này, cậu thử nói xem, tôi có lý do gì để không giúp cậu ấy không?”

Văn Thư Mặc mở miệng một lúc lâu mới lấy lại được giọng nói của chính mình, có chút nghẹn ngào: “Anh Từ, tôi thương cậu ấy, thương đến nỗi trắng cả hai tay, bị chúng bạn xa lánh, cho đến bây giờ tôi cũng không dám trở về nhà họ Văn. Đã nhiều năm tôi không gặp mặt ba mẹ mình… Cậu ấy ở cùng với Tiêu Tùng, tôi thấy tận mắt, một người tôi yêu lâu đến như vậy, cậu ấy có yêu Tiêu Tùng hay không, tôi không nhìn ra được hay sao?”

Một lúc lâu sau, Từ Chính mới mở miệng nói: “Nhưng Văn Thư Mặc à, đôi mắt của cậu đôi khi cũng sẽ lừa gạt cậu đấy.” Dù sao anh ấy cũng là người đứng ngoài cuộc, không nên can thiệp quá nhiều vào chuyện của hai người họ.



Từ Chính đã đi rồi, Văn Thư Mặc vẫn còn ngồi trong phòng VIP, anh sững sờ nhìn hình ảnh phản chiếu của bản thân trong tách trà đến ngẩn ngơ.

Đôi mắt của tôi cũng sẽ đánh lừa tôi sao?