Thâm Tình Không Lưu - Thâm Dạ Mộng

Chương 1: Gặp lại những người bạn cũ




Sau khi dạo chơi Thái Lan một vòng với bạn bè xong, Văn Thư Mặc vội vã bay trở về thành phố Sa.

Vừa về đến nhà, anh cởi áo khoác, đổi dép lê, dì giúp việc làm theo giờ đi tới hỏi: “Cậu Văn, tối nay cậu muốn ăn gì?”

“Dì cứ làm mấy món ăn gia đình bình thường là được.”

Sau khi nấu ăn xong thì dì giúp việc nói: “Cậu Văn, hôm nay trong nhà tôi có việc, tôi có thể xin về sớm một chút không?”

Văn Thư Mặc thân thiết trả lời: “Được, dì về chú ý an toàn.”

“Cậu Văn, với tư cách là người lớn tuổi hơn, có câu này, tôi nói ra thì cậu đừng giận nhé, trong nhà cậu thực sự quá quạnh quẽ, nên tìm người yêu đi, cả nhà nói chuyện vui vẻ mới có sức sống.”

Dì ấy đi rồi, trong căn nhà rộng lớn chỉ còn lại một mình anh, thiết kế trang trí thiên về màu lạnh càng khiến căn nhà trống trải, lạnh lẽo hơn.

Anh càng lớn thì càng cô đơn, suốt hai mươi tám năm qua, đến ngày hôm nay anh cũng chỉ sống một thân một mình.

Cậu cũng nên tìm người yêu đi, cả nhà cười nói vui vẻ mới có sức sống?

Anh cũng từng nghĩ về một cuộc sống bình thường, kết hôn rồi sinh con, nhưng anh đâu thể khống chế tình cảm được, bắt đầu từ giây phút yêu người đó, anh đã biết cả cuộc đời này của anh đã định trước là vạn kiếp bất phục rồi.

Nếu như không yêu người đó thì anh cũng sẽ không lỡ mất người mình yêu.

Tề Đông… Anh nói anh nhất định sẽ về mà, tại sao bây giờ anh vẫn chưa quay lại vậy?

Từ nay về sau, có khi anh phải cô đơn sống nốt quãng đời còn lại mất.

Anh đi vào nhà bếp, lấy hai bộ bát đũa đặt lên bàn, rót rượu vang vào hai cái ly, cứ như trong căn nhà này có một người khác nữa. Mấy đĩa thức ăn được xếp thành một vòng tròn, ở giữa để trống, đó là vị trí đặt bánh gato vào mấy năm trước.

“Sinh nhật vui vẻ!” Anh tự nói với chính mình, nở một nụ cười khó coi.

Dáng vẻ lúc này của anh chắc hẳn còn xấu hơn cả khi khóc, anh sờ khuôn mặt cứng ngắc của mình, không nhớ rõ đã bao lâu rồi anh không cong miệng lên thế này.

Chợt nhớ lại, Tề Đông đã từng nói rằng, anh cười lên trông rất đẹp, anh nên cười nhiều hơn, không cần suốt ngày đều như Poker face [1] như thế.

[1] Poker face tức là người có khuôn mặt không biểu hiện, cảm xúc gì. Cụm từ ‘poker face’ được sử dụng nhiều nhất khi nói về trò chơi bài poker. Những người chơi bài poker không muốn đối thủ biết được họ đang nghĩ hay cảm thấy gì, vì vậy họ phải cố gắng giữ một khuôn mặt lạnh, không biểu hiện cảm xúc gì. Hay nói cách khác họ đang giữ một khuôn mặt gọi là poker face.

Mặt lạnh không cảm xúc?

Người có khuôn mặt lạnh không cảm xúc phải là Lâm Thâm mới đúng.

Lâm Thâm.

Đột nhiên Văn Thư Mặc bị hai chữ xuất hiện trong đầu mình chèn ép tới không thở nổi. Anh tới ngăn tủ, lấy một chai rượu ra, rót một ly rồi uống cạn, cảm giác cay xè ở cuống họng giảm bớt sự khó chịu trong lòng anh.

Anh xoa xoa khuôn mặt của mình, không biết từ bao giờ khuôn mặt anh đã biến thành khuôn mặt không cảm xúc giống Lâm Thâm.

Ly rượu cứ đầy mãi, anh uống hết ly này đến ly khác.

Tửu lượng anh không cao, huống chi uống liên tục nhiều như vậy.

Ôm tấm ảnh cũ trong phòng khách, ngắm nhìn Tề Đông trong đó, anh vừa khóc vừa mắng: “Tề Đông, anh quay lại đi! Anh đã nói là năm nào cũng đón sinh nhật cùng tôi cơ mà, anh quay lại đây cho tôi. Đừng đi mà, Tề Đông, anh đừng đi, mau quay lại, anh quay lại đi!”

“Sau này tôi sẽ không tùy hứng như vậy nữa, anh quay lại đi mà, anh quay lại thì tôi sẽ đồng ý ở bên anh, được không, tôi sẽ quên Lâm Thâm, Tề Đông, anh mau quay lại đi…”

Cứ mắng mãi, không biết anh đã bất giác lấy tấm ảnh ở ngăn tủ cuối cùng ra tự bao giờ, anh nhìn khuôn mặt khôi ngô tuấn tú nhưng chẳng có cảm xúc gì của cậu thiếu niên đó, khóc dữ dội hơn: “Lâm Thâm… anh đừng đi cùng cậu ta, tôi không muốn anh đi cùng cậu ta, tôi cầu xin anh đó… Lâm Thâm…”

Sinh nhật hai mươi tám tuổi, anh ngồi khóc như một đứa trẻ con.

Ngày hôm sau, văn Thư Mặc tỉnh dậy trên sàn nhà, phòng khách bừa bộn khắp nơi, tấm kính trên khung ảnh Lâm Thâm đã vỡ nát, Văn Thư Mặc sửng sốt hồi lâu, ngón tay suýt chút nữa bị mảnh thủy tinh cứa rách, hình như anh đã hạ quyết tâm, ném khung ảnh đấy vào thùng rác, tấm ảnh này được đặt ở ngăn tủ cuối cùng đã lâu lắm rồi, lâu đến mức chính anh sắp quên mất sự tồn tại của nó, cũng đến lúc phải vứt đi rồi. Nhìn khắp căn nhà một lượt, nếu như không phải cửa ra vào và cửa sổ vẫn còn nguyên vẹn thì anh còn hoài nghi nhà mình bị trộm đột nhập.

Anh nhớ tối hôm qua hình như anh uống rất nhiều rượu, vẫn luôn gọi tên Tề Đông, sau đó xảy ra chuyện gì thì anh thực sự không nhớ ra nổi.

Đã lâu không uống nhiều như vậy rồi, đau đầu muốn chết đi được. Boss nói, kỳ này phải phỏng vấn một nhân vật lớn, vô cùng quan trọng, nhất định không thể để xảy ra sai sót gì!

Anh đi tắm rồi ăn gì đó cho tỉnh rượu mới ra ngoài đi làm.

Xoa xoa mi tâm, anh ngồi ở vị trí đó đã lâu mà sắp quên hết phải phỏng vấn thế nào rồi. Rốt cuộc vị này là ai mà lại khiến boss coi trọng như vậy?

Mở tập tài liệu ra, ánh mắt anh khóa chặt vào hai chữ “Lâm Thâm” màu đen trên đó, rõ ràng chỉ là cỡ chữ mười hai bình thường mà trong mắt anh cứ như được phóng đại lên cỡ bảy mươi tám vậy.

Anh không kiềm chế được bàn tay đang run rẩy, anh nghĩ mình đã nhìn nhầm. Nhưng mà bên cạnh còn có một tấm ảnh, đã chứng thực anh không nhầm. Anh vươn tay chạm nhẹ vào khuôn mặt quen thuộc đó, sống mũi cậu ấy vốn đã vừa cao vừa thẳng, bức ảnh được chụp ngược sáng, khuôn mặt càng trở nên góc cạnh hơn, rất giống người mẫu lai.

Nhiều năm không gặp, dường như trông cậu còn đẹp trai hơn trước đây nhiều, cũng trưởng thành, chững chạc hơn.

Bộ tây trang đen, giày da phối hợp với khuôn mặt lạnh không cảm xúc y chưa từng thay đổi, chẳng trách mọi người đều nói tuy tuổi cậu còn trẻ nhưng lại niên thiếu lão thành [2], thời gian lâu rồi thì nhất định sẽ trở thành một nhân vật nguy hiểm.

[2] Niên thiếu lão thành: còn trẻ mà từng trải, trưởng thành sớm, giàu kinh nghiệm; còn một nghĩa khác là thiếu sức sống của giới trẻ.

Anh từng phỏng vấn không ít nhân vật lớn, nhưng không ngờ lần này boss lại để anh phỏng vấn Lâm Thâm! Mấy năm qua, anh cố gắng hết sức không tìm hiểu tin tức về Lâm Thâm, nhưng không tránh khỏi một số thông tin liên quan đến cậu, ít nhiều anh vẫn biết về thành tựu mà cậu đạt được. Nhân vật lớn như Lâm Thâm thì không lúc nào là đủ thời gian cả, tuy tạp chí của anh rất nổi tiếng nhưng chủ yếu đưa tin về chính trị, không liên quan lắm tới giới kinh doanh của Lâm Thâm. Anh âm thầm quyết định, gọi một cuộc điện thoại để báo với boss là đối phương từ chối, dù thế nào cũng không chịu nhận phỏng vấn, chính là có chết cũng không phỏng vấn!

Cùng lắm thì bị trừ nửa tháng lương, cũng chẳng phải chuyện gì to tát.

Xem ra anh vẫn rất sợ khi gặp Lâm Thâm.

Nhưng không thể ngờ rằng vừa giới thiệu tên mình ra thì thư ký của vị thái tử gia Lâm Thâm này cảm thấy vô cùng vinh hạnh.

Đột nhiên Văn Thư Mặc cảm thấy hoảng hốt không rõ nguyên nhân, anh tự nhủ phải bình tĩnh. Sau đó, anh giả bộ mình không được khỏe để trợ lý của anh đi phỏng vấn thay. Nhưng cô bé trợ lý trăm cay nghìn đắng chạy tới Bắc Kinh thì bị người ta đóng cửa không tiếp, sau đó cô oan ức chạy về nói đối phương điểm mặt chỉ tên chủ biên Văn Thư Mặc.

Quả nhiên trốn không thoát, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, vì vậy anh không thèm giả bệnh nữa, đặt vé máy bay đến Bắc Kinh.

Lúc đến Bắc Kinh thì trời đã tối rồi, quả nhiên thành phố Sa không thể sánh nổi với sự phồn hoa, sầm uất của Bắc Kinh, đèn đuốc sáng chưng, là một thành phố không bao giờ ngủ.

Một đêm không ngủ, anh lại bị mất ngủ rồi.

Trước khi Văn Thư Mặc ra ngoài thì dùng gọng kính màu vàng, che đi khuôn mặt mệt mỏi xanh xao của anh, che giấu cả tâm trạng ưu tư của anh nữa.

Đến địa điểm đã hẹn, cô thư ký lễ phép dẫn anh đến phòng tiếp khách quý, mang một tách trà lên rồi nói: “Khoảng mười phút nữa tổng giám đốc Lâm của chúng tôi mới kết thúc cuộc họp, xin anh đợi một chút.”

“Cảm ơn cô.”

Phòng tiếp khách được trang trí rất hợp mắt, anh biết Lâm Thâm chẳng có nổi nửa tế bào nghệ thuật, vì vậy, có lẽ những thiết kế này là làm theo ý Tiêu Tùng. Trong không khí phảng phất hương hoa dễ chịu, nhìn kỹ thì thấy trên bàn có một chậu hoa dành dành. Anh nhớ Tiêu Tùng rất thích loại hoa này, bình thường vào lễ tình nhân, mọi người đều tặng hoa hồng, chỉ có Lâm Thâm không biết lấy đâu ra chậu hoa dành dành tặng cho Tiêu Tùng.

Khi đó, anh mới biết, hóa ra Lâm Thâm cũng biết làm mấy chuyện nhàm chán để dỗ người yêu vui vẻ.

Văn Thư Mặc không làm nũng, anh cảm thấy như vậy quá ẻo lả, còn Tiêu Tùng thì giỏi làm nũng, tỏ dễ thương tới trình độ điêu luyện, vô cùng hợp gu Lâm Thâm.

Còn anh sẽ không thể hiện mình nghĩ gì, ví dụ như khi Lâm Thâm hỏi anh rằng cảnh tuyết rơi trong nhà đẹp không, rõ ràng trong lòng anh cảm thấy rất đẹp nhưng ngoài miệng lại nói cũng tạm. Nếu như đổi lại là Tiêu Tùng thì nhất định sẽ reo hò chụp hết chỗ này đến chỗ kia…

Tính cách của anh và Tiêu Tùng chính là hai thái cực hoàn toàn trái ngược, nhưng sở thích lại khá giống nhau.

Ví dụ như thích hoa sơn chi.

Ví dụ như thích Lâm Thâm.

Nhưng mà hương hoa sơn chi có thể nâng cao tinh thần, bây giờ anh đã không còn thích hoa sơn chi nữa.

Bỗng nhiên chóp mũi có chút cay cay, đúng lúc đó, cửa phòng được mở ra, Văn Thư Mặc vội vã rời ánh mắt khỏi chậu hoa, cúi đầu xuống uống một ngụm trà để che giấu.

Cả người trở nên cứng ngắc, vẫn giữ nguyên động tác cầm tách trà, không nhúc nhích rất lâu.

Đây không phải nước trà thông thường hay dùng để tiếp khách! Là đồ uống.

Là loại đồ uống mà anh thích nhất.

“Trà chanh bạc hà, tôi không nhớ nhầm chứ.”

Giọng nói quen thuộc mà xa lạ vang lên sau lưng anh, vẫn thu hút như vậy.

Anh không dám quay đầu lại.