Thâm Tình Không Đứng Đắn (Say Mê)

Chương 63: Không đảm bảo sẽ không làm ra chuyện mất trí gì khác




Biên tập: TBB


Phản ứng giây chuyền xảy ra, việc Vu Tri Nhạc bị chê cười cùng chửi rủa kéo dài suốt ba ngày.

Nhưng cũng nhờ sự kiện lần này, sau khi bài hát đơn “Nào Biết” được công bố, chỉ trong 24 giờ đã đạt tới 10 triệu lượng click. Đây là thành tích hiếm thấy trong mấy năm gần đây, với ca sĩ mới ra mắt lại càng ngoài dự đoán.

Vậy mới nói mạng xã hội cũng rất thú vị, muốn đội vương miện tất nhiên phải chịu được sức nặng của nó, đen đỏ cũng là một loại đỏ.

Vu Tri Nhạc không dùng Weibo, cô chưa từng cố ý lên xem và đọc kĩ những lời công kích kia.

Tùy Nhã rất bất ngờ với phản ứng của cô, cô ấy nói: “Vu Tri Nhạc, tôi cảm thấy cô không phải người bình thường, nếu tôi bị mắng chửi như vậy, có lẽ sẽ muốn đi nhảy lầu.”

Vu Tri Nhạc dựa vào ghế chơi game trên điện thoại, không tập trung cười một tiếng, không trả lời lại. Những lời mắng trong quá khứ của bố so với những câu này còn hung bạo hơn nhiều. Cần gì phải để ý tới những người không quan trọng, cả đời chưa chắc đã đụng mặt một lần đó?

Đối với cô mà nói, những thứ này không là gì cả.

Nhưng rất nhanh, qua hai ngày, sự kiện của Vu Tri Nhạc lại được xoay chuyển tình thế khiến người ta kinh hãi.

Thật ra, Lâm Hữu Hành vẫn nắm con bài chủ chốt trong tay. Bà ấy là người từng trải trong lĩnh vực này, những tin tức kia biến đổi nhanh chóng nhưng cũng sẽ lập tức biến mất. Với những lời kinh khủng nhằm vào Vu Tri Nhạc mấy ngày gần đây, bà ấy chọn lấy tĩnh chế động.

Trước buổi tối hôm đó, đầu tiên bà ấy bày đường lui cho công ty, sau khi tuyên bố cũng không đưa ra lời thanh minh hay xin lỗi gì khiến các fan càng phẫn nộ. Cảnh Thắng chủ động tham dự vào, tạo ra đề tài kích động quần chúng càng khiến bà ấy có nhiều thu hoạch bất ngờ.

Lâm Hữu Hành nghĩ tên nhóc có tiền này bị tình yêu làm cho mê muội rồi, cuối cùng vẫn hành động tùy hứng.

Anh hùng bàn phím không não nổi lên càng nhiều, bọn họ mắng chửi tới lợi hại, sau cùng lại hứng chịu một cái bạt tai vang dội.

Không phải không hành động, mà là chưa tới thời điểm.

Thế nên khi “đoạn băng tại phòng nghỉ” dài gần 10 phút mà hai bên sắp xếp như “phương pháp trấn an quần chúng” được đăng tải lên Weibo, gió lớn sóng trào lại lần nữa cuồn cuộn.

Trong đoạn băng là hình ảnh Vu Tri Nhạc và người đại diện Đào Ninh xung đột tại phòng nghỉ trước khi quay chương trình “Trò Chuyện Cùng Ngôi Sao”.

Vì đoạn băng trong phòng nghỉ cũng có tác dụng cho các phần của chương trình, ví dụ như nhất cử nhất động của ngôi sao sẽ bổ sung chi tiết cho các mục khác nên trong phòng chờ cũng được gắn máy thu hình.

Trong khi Vu Tri Nhạc và người đại diện tranh chấp, tất cả những lời đối thoại, hành động, thần thái đều được phản ánh ở đoạn băng này.

Thời gian chính xác, nhân vật biểu hiện chân thực, không thể nghi ngờ là băng giả được.

Đoạn băng này vừa được tung lên, không khí chợt trở nên an tĩnh, chỉ còn lại tiếng đổ vỡ giòn giã. Những người giương cao “ngọn cờ chính nghĩa”, không kiêng kị mở lời dơ bẩn trên mạng kia đều bị chôn vùi hơn nửa.

Những người từng không dám lên tiếng, lo sợ nếu nói giúp Vu Tri Nhạc một câu sẽ bị fan hâm mộ của “ballad thúc thúc” trả lại trăm ngàn lời chửi bới cuối cùng cũng dám đứng ra, xây dựng đề tài mang tên #Xin_Vu_Tri_Nhạc_thứ_lỗi.

Mấy người cầm đầu nhanh chóng xóa bỏ những lời nhục mạ từ hai ngày trước, sau đó mau mau dấn thân vào nhân vật đòi công lý mới, hơn nữa cũng hướng tới một đối tượng…

Điều làm người ta không tưởng tượng được là trưởng fanclub của Nghiêm An cũng đứng ra xin lỗi. Người đứng đầu đã nhận sai, rất nhiều fan cũng không giả chết được nữa, họ đều ào ào vào đề tài đó biểu đạt áy náy.

Trong này, phần lớn có lẽ không phải thành ý thật, nhưng nếu hiểu thấu nguyên tắc của fan hâm mộ đối với thần tượng thì mấu chốt là phải kịp thời thu hồi độ yêu thích của họ đối với “tiểu thúc thúc”.

Công ty âm nhạc Cảnh Nguyên dùng những từ ngữ tương đối xảo quyệt để đăng Weibo: “Nghệ sĩ Vu Tri Nhạc và công ty chúng tôi đã ký hợp đồng toàn quyền quản lý, nhưng xét tới việc quan tâm không chu toàn tới đời sống cá nhân và cảm nhận của cô ấy, chúng tôi lấy làm xin lỗi với việc Vu Tri Nhạc bị lừa.” Họ không lưu tình mà nhắc nhở cư dân mạng hãy chỉ trích chính mình, việc tới nước này chúng tôi cũng đã xin lỗi, mấy người không tin, chúng tôi cũng không còn cách nào.

Tuy không tránh được việc bị công kích, danh dự và hình tượng công ty cũng chịu không ít tổn thất, nhưng nhờ vậy cũng ghìm chuyện này xuống trước thời hạn. Vì vậy những bão táp mưa sa cũng ít và nhẹ hơn so với tưởng tượng.

Đào Ninh từng hỏi Lâm Hữu Hành: Vu Tri Nhạc có nên mượn thế này lập Weibo, sau đó thể hiện tha thứ và thấu hiểu cho công ty không?

Lâm Hữu Hành lập tức khoát tay bác bỏ: Không, cứ như vậy, để cô ấy mang cảm giác thần bí. Những cư dân mạng sẽ càng thích hình tượng không màng thế tục, không tranh giành của cô ấy.

Cảnh Thắng không trích dẫn đoạn băng mà chia sẻ bài “Nào Biết” về, không nói những lời châm chọc, chỉ kèm theo năm chữ: “Nghe nhiều suy ngẫm nhiều.”

Càng có nhiều người tin tưởng đó là bài hát Vu Tri Nhạc ngẫu nhiên sáng tác, vì vậy họ cũng bắt đầu chú ý tới âm nhạc và tài hoa của cô. Trước khi cô lên sân khấu, không có kịch bản gì ngoài lời và nhạc, trong lòng vẽ ra biển mênh mông, trời xanh thẳm.

Về sau, chuyện càng trở nên lờ mờ khó phân biệt. Không biết ai tìm vài con rối vào Weibo của Nghiêm An rồi liên tục để lại những bình luận kì quái.

“Bạch Liên Hoa tiểu thúc thúc *, mấy năm trước bỏ rơi “học sinh yêu quý”, sao không thấy anh có áng văn thâm tình, chân thành như thế?”

*Bạch Liên Hoa: Hoa sen trắng, nghĩa bóng dùng để chỉ những người luôn tỏ ra trong sáng, ngây thơ, vô tội.

“Nói là vì theo đuổi ước mơ nên mỗi người một ngả, nhịn đau bỏ thứ yêu thích, hay quá nhỉ? Không phải sợ bạn gái nhỏ ghìm chân anh à?”





Cả một ngày những bình luận vẫn ùn ùn kéo đến.

Nếu xóa bình luận, kéo tài khoản của họ vào danh sách đen thì một đoàn lâu la khác lại nhảy vào. Họ còn không ngừng bình luận để được lên top. Những người ăn theo cũng thích thú vào hóng hớt, thậm chí còn chủ động dò hỏi ngọn nguồn, cầu chi tiết.

Fan của Nghiêm An kêu gào đòi bằng chứng, nếu không đừng ăn nói lung tung.

Một lượng nhỏ những người còn lại sẽ tự diễn kịch của mình, trả lời bọn họ: “Đáng sợ! Ballad thúc thúc thâm tình thì ra là tra nam ích kỷ!

Ngày nào Nghiêm An cũng bị quấy rầy như vậy, một số ít fan cũng dần có khuynh hướng ghét bỏ, muốn Nghiêm An giải thích.

Anh ấy không nhịn được nữa, tự mình đến tìm Vu Tri Nhạc.

“Việc này có liên quan đến em?”

Buổi trưa, hai người ngồi đối diện nhau trong quán cà phê ở công ty. Nghiêm An đưa thẳng điện thoại di động cho cô.

Vu Tri Nhạc quét mắt, cau mày, sau đó đáp: “Không.”

Nghiêm An tra hỏi cô một chặp, sau đó mới nói: “Anh cũng đoán không phải em, nhưng vì sao lại biết rõ chuyện của chúng ta như vậy?”

Anh ấy đưa ra một suy đoán khác: “Là Cảnh Thắng?”

Dù sao tên nhóc này cũng công khai mắng chửi Nghiêm An trên Weibo của mình.

“Anh nghĩ mình quan trọng quá rồi đấy, Nghiêm An.” Vu Tri Nhạc khoanh tay, dựa vào lưng ghế: “Em không nhắc về anh với anh ấy, anh ấy lại càng không nhắc tới. Anh ấy căn bản không biết chúng ta từng có quan hệ tới đâu, nguyên nhân chia tay là gì. Mà thực chất, Cảnh Thắng cũng không có hứng thú muốn biết.”

Cô vẫn thong dong, dáng vẻ không màng mọi chuyện khiến lòng Nghiêm An không vui: “Chuyện lúc trước… Xin lỗi, là công ty sắp xếp, cả hai chúng ta đều là người bị hại.”

Vu Tri Nhạc trừng mắt nhìn: “Không sao.”

Nghiêm An nghi ngờ.

Vu Tri Nhạc đưa một tay cầm ly cà phê lên trước mặt: “Không có anh và công ty hợp lại thúc giục, em còn không biết mình có thể sáng tác trong điều kiện như vậy.”

“Vì vậy em được công ty cho phép rồi, sau này có thể hát bài hát hoàn toàn thuộc về mình.” Cô thuận tay làm tư thế ‘cheers’, giương mắt đầy tự tin: “Cảm ơn anh.”

Lời này khiến cả người Nghiêm An nổi da gà, anh ấy kinh ngạc không thôi nhìn Vu Tri Nhạc chằm chằm, như thể đang nhìn một người hoàn toàn xa lạ, mà khuôn mặt của cô lại quen thuộc đến thế.

Khí chất của cô đã khác biệt hoàn toàn với lần anh gặp cô cùng Trương Tư Điềm. Cô lại lần nữa phá kén thành bướm, tắm lửa hồi sinh, không màng tới những đấu đá kịch liệt hay tin tức phui bày trần trụi. Cô lại càng không màng hơn thua, trong giới chìm nổi này vẫn tạo nên một phương thức thích hợp cho chính mình, mà đó cũng là khoảng trời yên ổn của cô.

Rõ ràng Nghiêm An biết mình đang sợ điều gì, hiện giờ khi Vu Tri Nhạc nhìn về phía anh, đáy mắt hồn nhiên lúc xưa đã trở thành nhìn từ trên cao xuống. Bọn họ không còn là thầy trò, thậm chí khi cô nhìn lại, anh cũng không còn xứng là đối thủ của cô nữa.

Thật nực cười, ở bên ngoài lang bạt nổi trôi, tự thấy mình am hiểu sâu sắc đạo lý ở đời, lại cả ngày sứt đầu mẻ trán vì danh xưng. Chuyện xảy ra vào một đêm kia, anh múa bút thành văn, lặp đi lặp lại khuyến cáo của mình chỉ vì muốn gỡ tội cho cô gái nhỏ anh yêu quý. Anh hy vọng cô có thể đạt được thành tựu.

Nhưng sau khi kết thúc, anh ấy lần nữa đọc lại đoạn văn kia thì càng kinh ngạc khi nhận ra một bụng hẹp hòi và khủng hoảng giữa những con chữ kia. Giống như khi anh sáng tác bài “Nào Biết”, trong lúc lưu luyến vẫn muốn lừa mình dối người, cho rằng cô vẫn còn ỷ lại anh như trước đây.

Bất tri bất giác, học trò của anh đã như chú chim đủ lông đủ cánh, có thể vững vàng đỗ trên cây ngô đồng mà anh không tài nào với tới được.

Dù là tài hoa hay phong thái, anh vẫn giậm chân tại chỗ, không còn theo kịp cô nữa.

Nghiêm An đột nhiên không còn chút sức lực nào, anh biết anh thua rồi, anh hoàn toàn bại trận.

____

Nửa tháng sau, chuyện lùm xùm của Vu Tri Nhạc lắng xuống.

Cảnh Thắng để chú Hai làm cầu nối, lén mời Lâm Hữu Hành một bữa cơm.

Vào trong nhà hàng Nhật Bản cao cấp, vừa ngồi xuống, Lâm Hữu Hành đã cười nói: “Đúng là hiếm có được.”

Chú Hai trêu chọc: “Bây giờ em là cấp trên tốt của người trong lòng nó, thể nào thằng nhóc chẳng tới lấy lòng em.”

Lâm Hữu Hành nhẹ khoát tay: “Em đâu có lợi hại như vậy, anh mới là sếp to nhất mà.”

Cảnh Thắng đỡ má, một tay nâng ly, nhấp một ngụm rượu rồi nói: “Bây giờ mọi người đều biết Vu Tri Nhạc là người trong lòng cháu là được.”

“Còn ai không biết đâu?” Chú Hai và Lâm Hữu Hành trăm miệng như một, người làm loạn đến xôn xao dư luận còn không phải ngài đây?

Cảnh Thắng cong môi: “Được, được, biết là tốt.”

Có thế, không ai trên thế giới này dám động vào Cá Khô Nhỏ của anh.

Anh lười biếng quét mắt tới chỗ chú Hai: “Hai vị Cảnh Viêm Hoa và Cảnh Trí Xa có biết không?”

“Biết chứ, ông cụ còn gọi điện cho chú để hỏi đó.” Chú Hai dùng đũa khêu thịt cá thu nướng trên bàn.

Cảnh Thắng ngồi thẳng dậy: “Sao ông không hỏi cháu?”

“Nhìn một cái đã biết cháu đang bực bội, ai dám chọc vào? Thiên vương hay thổ địa cũng phải nhường cháu ba phần.” Chú Hai cười khẽ.

Lâm Hữu Hành hứng thú hỏi: “Địa vị ở nhà của giám đốc Cảnh rất cao sao?”

Chú Hai thở dài sâu kín: “Trời cao cưng chiều, địa vị có thể không cao sao? Trong nhà chỉ có một đứa nhóc độc tôn là nó, sau sẽ thừa kế ngôi vị hoàng đế. Mọi người không quản, có coi trời bằng vung đi nữa cũng chỉ có thể nhìn nó hoành hành.”

Lâm Hữu Hành lần nữa quan sát chàng trai trẻ tuổi trước mắt, anh đang gắp miếng cá hồi vào đĩa nhỏ trước mặt, xoay xoay hai vòng sau đó mới chấm nước sốt: “Vậy Vu Tri Nhạc của chúng tôi vận khí không tệ nhỉ?”

Chú Hai: “Đâu chỉ không tệ, anh còn nghĩ thằng nhóc này mất trí rồi, có lẽ bị cô gái kia hạ cổ độc. Trước kia cũng có phụ nữ nhưng chưa thấy nó thế này bao giờ.”

“Chậc, cháu cải tà quy chính cũng không được?” Cảnh Thắng cũng tò mò: “Chú Hai chú Hai, chú nói thế nào với ông nội?”

“Chú nói không ít lời khen giúp cháu.”

“Thế nào?”

“Chú nói lần này sợ là A Thắng nghiêm túc thật, không thu hồi được, cũng không định chơi bời lêu lổng nữa.” Chú Hai cố nói lời thấm thía, nhưng miệng vẫn nhai thịt cá: “Ông cụ có thể trông ngóng ôm chắt trai được rồi, chỉ mong cháu sớm kết hôn.”

Cảnh Thắng truy hỏi: “Không nói gì khác?”

“Không.”

“Không đánh giá Vu Tri Nhạc? Chưa khen cô ấy đẹp? Không khen hát hay? Không nói nếu so với bà nội sẽ không phân cao thấp, khó trách khiến Cảnh Thắng mê đến thất điên bát đảo?” Anh vừa nói hai mắt còn lấp lánh, vô cùng tự hào.

“Không.” Chú Hai lắc đầu, giả giọng ông nội nói: “Chỉ nói cháu —— ăn thịt cá nhiều rồi, bây giờ thích cháo trắng.”

Cảnh Thắng liếc mắt: “Vô vị.”

Nghe được lời này, Lâm Hữu Hành cũng cười ra tiếng.

Từ bỏ việc tìm hiểu cái nhìn của các trưởng bối về Vu Tri Nhạc, Cảnh Thắng chuyển mục tiêu sang nhân vật mấu chốt của ngày hôm nay là Lâm Hữu Hành.

Cảnh Thắng cụp mi, vớt trứng gà sống vào bát cơm, đầu chưa nâng lên: “Bà Lâm, mấy ngày nay tôi vẫn suy nghĩ một chuyện.”

“Sao?” Lâm Hữu Hành nhìn về phía anh.

Cảnh Thắng lại rót thêm nước tương: “Tôi muốn chuộc thân cho Vu Tri Nhạc, tiền hủy hợp đồng tôi chịu.”

Chú Hai cũng giật thót: “Làm gì? Vu Tri Nhạc bây giờ không phải đang rất tốt sao?”

Cảnh Thắng khấy trứng trong bát cơm, ánh mắt trắng đen rõ ràng: “Mọi người nâng đỡ, lăng xê cô ấy, nhưng khi những người khác nhắc tới tác phẩm của cô ấy cũng thuận tiện bát quái về đời tư, như vậy có ổn không?”

“Nghệ sĩ không phải đều như vậy sao?” Chú Hai nhận lấy trà người phục vụ tiếp thêm: “Không có chút lịch sử đen mới ngại không dám nhận mình là người nổi tiếng đấy.”

Bát cơm đã trộn đều, Cảnh Thắng đặt đũa trở về, phân tích: “Vu Tri Nhạc, cô ấy xứng đáng được phát triển ở một nơi tốt hơn nữa.”

Trên gương mặt người đàn ông trẻ tuổi dần hiện lên trách nhiệm và chút áp bức: “Là người đàn ông của cô ấy, nếu có điều kiện và thực lực, vì sao không đưa cô ấy tới nơi nhìn nhận được tài năng của cô ấy, dù là công ty đối thủ? Mở một công ty riêng cho cô ấy cũng không thành vấn đề.”

Lâm Hữu Hành ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, xuống nước cho cả hai bên: “Giám đốc Cảnh, cậu đùa sao?”

“Không.” Cảnh Thắng nhún vai, động tác tuy nhỏ nhưng trên mặt không mang tia hiền lành: “Dã tâm của bà quá lớn. Bà Lâm, chuyện lần này đã được giải quyết, nhưng bà có thể đảm bảo sẽ không có lần sau không?”

Lâm Hữu Hành không lên tiếng, trước đó bà luôn nhận định Cảnh Thắng chỉ là một tên ma vương xa hoa dâm dật, chỉ biết chơi bời lêu lổng.

Cảnh Thắng chống mặt, hai má ụ lên khiến anh giống một cậu sinh viên trắng nõn, vô hại: “Bà có thể tiếp tục nâng đỡ cô ấy. Cô ấy nổi tiếng và nhận được sự công nhận, cô ấy vui, tôi càng thêm kiêu ngạo. Nhưng bà phải đổi cách khác.”

“Nếu không tôi…” Anh ngoài cười mà trong không cười, giọng uy hiếp: “Không đảm bảo sẽ không làm ra chuyện mất trí gì khác.”

Cảnh Thắng giơ ly rượu lên trước mắt, nhướn mày: “Được không?”

Hai chữ, một ly rượu, là thông điệp cuối cùng, cũng là lễ nghĩa của anh.

Lâm Hữu Hành nghĩ ngợi trong chốc lát, sau đó tự cười giễu.

Trong lòng than nhẹ, người phụ nữ cụng ly với anh. Tiếng thủy tinh thanh thúy vang lên như lời đáp ứng.

Hết chương 63.