Thâm Tình Khó Làm

Chương 11




Omega vì chuyện vẽ tranh bận đến mức sứt đầu mẻ trán, cậu cũng không biết nên đối mặt với học sinh trung học như thế nào, vì thế omega trốn tránh học sinh trung học, buổi sáng trời chưa sáng cậu liền cửa, buổi tối cũng vừa vặn tránh được thời gian học sinh trung học trở về.

Đêm qua tự học, học sinh trung học trong lòng phiền muộn, ngồi viết đầy tên Omega nguệch ngoạc trên tờ đề.

Bạn cùng bàn tinh mắt tiến lại gần tò mò hỏi, ai vậy? Nghe có vẻ là một cái tên của omega.

Học sinh trung học đem đề thi nhồi thành một cục, không cho y xem, bạn cùng bàn thấy hắn giấu diếm với vẻ mặt thói như vậy, y khịt mũi.

Không chỉ là bài thi, cuộc sống của học sinh trung học dường như cũng bị xáo trộn.

Đã nhiều ngày, hắn không được nhìn thấy ca ca của mình, khi học sinh trung học về nhà, nghe hàng xóm đứng ở cửa nói gì đó, sau khi nhìn thấy học sinh trung học đến, ánh mắt đều thay đổi.

Học sinh trung học nổi tiếng ở vùng này, tính tình hung dữ, luôn độc lai độc vãng, nếu không có omega xuất hiện, hàng xóm cũng sẽ không thường xuyên ở dưới lầu siêu thị tiện lợi nhìn thấy hắn —— tuy rằng phần lớn thời gian đều là Omega và hắn cùng đi ra ngoài.

Hàng xóm bị ánh mắt này của hắn nhìn qua trong lòng ngẩn người, học sinh trung học nhìn không chớp mắt đi qua cửa Omega, hàng xóm thở phào nhẹ nhõm.

“Ừ, thật đáng thương!”

“Sao chứ, học người ta sao chép, không thoát được đâu!”

“Tạo hóa trêu người nha, tui hồi trước đã thấy cậu ta không phải người an phận. Lần trước tui có ngửi thấy mùi tin tức của cậu ta. Không biết dùng tin tức tố đó dụ dỗ ai!”

Mấy người hàng xóm vốn không có trao đổi gì, omega xảy ra chuyện, bọn họ liền cùng nhau xem truyện cười.

“Sao chép gì?” Giọng học sinh trung học đột nhiên vang lên phía sau khiến hai người đang buôn chuyện giật mình.

Khi học sinh trung học không cười, chiều cao 1,9 mét mang lại cho người ta một cảm giác áp bức rất lớn, hàng xóm nuốt nước bọt: “Là sao chép, nghe nói được mời uống trà...”

Ánh mắt của học sinh trung học rất áp bức, nhìn chằm chằm vào hàng xóm: “Ở đâu?”

Người hàng xóm không thể chịu nổi khi bị nhìn chằm chằm bằng ánh mắt dò xét như vậy, mới hai lần liền đem tiền căn hậu quả nàng hiểu rõ, Omega đi đâu cũng khai luôn.

Khuôn mặt cậu học sinh trung học căng thẳng, nhưng dưới chân từng bước từng bước đi gấp gáp.

Bên ngoài trời có vẻ như sắp đổ mưa, đêm giữa hè không thiếu nhất chính là sấm chớp, mây đen đen bao trùm mà đến, cách đó không xa nương theo từng trận tiếng sấm.

Khi học sinh trung học đến nơi dự thi lần trước, omega câu nệ đứng trong một góc, học sinh trung học ba bước và hai bước đi đến trước mặt cậu: “Ca?”

“Sao em lại ở đây? Đây không phải là chỗ em nên đến...” Omega còn muốn nói gì đó để đánh lạc hướng sự chú ý của học sinh trung học, không để hắn dính vào vũng nước đục này.

“Ca.” Học sinh trung học thấp giọng hét lên.

Omega lúc này bị làm cho hoàn toàn không nói nên lời, nhưng nghĩ đến mình dù sao cũng lớn lên hơn trung học mấy tuổi: “Chuyện này xong rồi sẽ về nhà, đừng nghĩ nhiều như vậy.”

Học sinh trung học thấy cậu vẫn còn né tránh, có hơi tức giận, xoay khuôn mặt của cậu qua, mặt đối mặt: “Không có gì quan trọng, ngoại trừ làm cho anh hạnh phúc.”

Lúc này, alpha vừa mới cùng ban tổ chức giải đấu dặn dò xong một bên đi tới, một bên nghiêng đầu cùng trợ lý dặn dò, làm sao giảm thiểu tác động tiêu cực đối với omega, vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một màn chói mắt —— học sinh trung học ngồi xổm nửa người, ngón tay vẫn còn ở khóe mắt omega.

Trợ lý còn đang nghi hoặc, alpha đang nói một nửa đột nhiên dừng lại, khi y nhìn thấy một màn trước mặt, cũng cảm thấy mình cùng ông chủ Alpha có vẻ dư thừa.

Trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một đôi giày da, omega đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt còn có một tia hoảng loạn.

Alpha trầm giọng nói: “Tiểu Thư, lại đây.”

*

Chuyện này bởi vì alpha can thiệp, chuyện omega sao chép được làm sáng tỏ trước mặt công chúng, người tình nhỏ của phú nhị đại kia ở trong giới hội họa không còn cơ hội xoay mình tẩy trắng.

Alpha làm việc cực kỳ nhanh chóng, đem Omega từ trong sóng gió "sao chép" này thoát ra sạch sẽ, đồng thời làm tốt công tác quan hệ công chúng, mượn chuyện này lấy được độ hảo cảm của quốc gia, danh tiếng omega cũng một đường tăng lên, một bức tranh bán đấu giá đến sáu con số.

Người tình nhỏ kia không may mắn như vậy, nghe nói phú nhị đại cũng sợ gây chuyện, bỏ lại người tình nhỏ, người tình nhỏ không còn chỗ dựa vững chắc, người đòi nợ lại đuổi theo đến cửa nhà, mấy lần nháo tự sát để phú nhị đại đến gặp hắn ta.

Phú nhị đại sợ chọc giận alpha, sợ liên lụy đến sản nghiệp nhà mình, sớm chạy ra nước ngoài tránh đầu sóng ngọn gió.

Tất cả mọi người đều cho rằng chuyện này sẽ kết thúc như vậy, ai cũng không nghĩ tới, người tình nhỏ bị ép đến tuyệt đường không biết lấy đâu ra một chiếc xe tải, thừa dịp Omega đi làm thủ tục chứng minh lần cuối cùng, ánh mắt người tình nhỏ điên cuồng, một đường đạp chân ga hết cỡ.

Đèn xe chói mắt, tiếng lốp xe ma sát mặt đất, tiếng kêu sợ hãi của người qua đường, và những bước đi không vội vã của Omega.

Cậu và học sinh trung học đứng cách đó không xa chờ đợi omega ký tên và đóng dấu, chờ đợi tài liệu cuối cùng được nộp, không ai ngờ chuyện này lại đột ngột xảy ra.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, học sinh trung học mạnh mẽ kéo Omega sang một bên, người tình nhỏ bị bức đến tuyệt cảnh, cả người đều điên rồi, hai mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm hai người trước mặt, quay vô lăng mấy lần, cuối cùng đụng phải một bức tường, ầm ầm sụp đổ, ngay cả người và xe cùng chôn vào.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, “Bang!” Một tiếng động lớn vang lên, đến lúc Alpha kịp phản ứng, học sinh trung học đã bảo vệ Omega trong vòng tay.

*

Trong tòa nhà cao tầng, Alpha mệt mỏi nhéo nhéo mi tâm, mấy ngày nay, Omega khách khí lại xa lạ nói "Cảm ơn" cho gã, ngoài ra, còn nhận được một câu, "Tôi tha thứ cho anh."

Thỏ con nói, cậu lúc trước là do chính mình nghĩ luẩn quẩn muốn tự sát, để alpha buông tha cho cậu, hai người hảo tụ hảo tán.

Không chỉ một lần nửa đêm, alpha mơ thấy con thỏ nhỏ mang theo tiếng khóc nắm lấy ống quần của gã, cầu xin gã đừng đi, nói rằng sau này mình sẽ ngoan ngoãn, nhưng sau khi tỉnh lại từ cơn ác mộng, trong căn phòng to như vậy ngoại trừ gã, bên cạnh không còn tin tức mùi cỏ xanh quen thuộc nữa.

Gã là một người kinh doanh, là người luôn đặt lợi ích của mình lên hàng đầu, gã cũng từng nghĩ tới, nếu lúc đó mình vội vàng chạy tới để mang con thỏ nhỏ về thì có lẽ con thỏ nhỏ vẫn thuộc về gã.

Nhưng gã đã quen tính toán, quen cân nhắc lợi hại, không thể coi thường mạng sống của mình, gã càng không thể giống như một cậu học sinh cấp ba tuyệt vọng vì Thẩm Thư.

(*tên của Omega)

Vào thời điểm xảy ra tai nạn, hai mắt gã đỏ ngầu và nổi gân xanh trên trán, giọng nói gần như xé rách cổ họng, gã hoảng sợ hét lên: “Thẩm Thư!!!”

Nhưng bàn chân giống như mọc rễ, cắm vào đất.

*

May mắn thay, sự cố này là một cú suýt trượt, học sinh trung học cũng thoát khỏi nguy hiểm tới tính mạng, ngoại trừ một bộ phận xương gãy ra thì không có gì đáng ngại.

Omega cố chấp muốn ở trong phòng bệnh, một mình làm tất cả mọi việc, học sinh trung học nhìn cậu bận rộn bên ngoài, thừa dịp Omega đi ngang qua bên giường, nắm lấy tay cậu.

“Ca, anh đừng vội nữa.”

Omega vừa sợ vừa giận nhìn xem coi máu có bị chảy ngược vào ống tiêm hay không: “Tại sao em lại ——”

“Ca.”

“Hả?”

“Em yêu anh.”