Hà Yến khựng lại, bỗng nhiên ngộ ra, quay đầu nhìn tướng thủ, “Ngươi là hộ quân kinh thành?”
Người nọ gật đầu, “Đúng thế.”
Lâm Xương ngạc nhiên, “Chẳng trách… Ta còn nghĩ trong thời gian ngắn Hoàng thượng đào đâu nhiều kỵ binh thế.”
Tiếp tục: “Đây lại đều là binh lúc trước ta dẫn đến kinh thành, quả nhiên Đại Bình trừ Bắc Cương ra, cũng chẳng tìm nổi binh nên hồn.”
Hà Yến đáy mắt ưu sầu, hoàn toàn không còn hỉ sắc vừa rồi.
Lâm Xương thấy Hà Yến đen sì mặt, dĩ nhiên biết người này xót Hoàng đế nhà mình, liền bĩu môi, “Không cần lo lắng, trước mắt trừ ngươi ra thì không còn ai dám tạo phản đâu.”
Hà Yến lắc đầu, “Ta không lo lắng tạo phản, ngược lại là Đông Nam ẩn hoạn cực lớn, Ninh Nguyệt Quan ắt không thể lâu dài, nếu lưu tặc đoạt Lâm Thành, dẫn quân lên phương bắc, cũng chẳng qua là lộ trình mấy chục ngày.”
Lâm Xương nói: “Ngươi mới đi qua quỷ môn quan một chuyến, sao lại lo nhớ tới bên kia rồi?”
Hà Yến lạnh nhạt nói: “Lo nhớ? Giang sơn này ta chưa bao giờ thèm để mắt, ta đi chinh chiến còn không phải là để y thoải mái.”
Lâm Xương nghe vậy cười, “Y đối xử với ngươi thế, ngươi còn không hề oán thán bán mạng cho y, tiểu Hoàng đế thủ đoạn ghê gớm thật.”
Hà Yến rối rắm, “Oán, làm sao không oán cho được, ta oán lắm chứ, nhưng ta hiện tại không thường gặp y còn có thể nhịn được, ai biết ngày sau sẽ ra sao.”
Lâm Xương vội lôi hắn đi, “Được rồi được rồi, trận này thắng lợi vốn là việc vui, sao còn phiền muộn như thế, dù gì Hách Liên Xung tạm thời sẽ không đến nữa, đi, đêm nay huynh đệ say cùng ngươi.”
Hà Yến lắc đầu, “Hách Liên Xung không phải kẻ tầm thường, việc khiến hắn hổ thẹn thế này, hắn há chịu bỏ qua, chờ lần sau lại đến, sợ là phải tử chiến một trận.”
Chính như lời Hà Yến nói, một tháng sau, Hách Liên Xung ngóc đầu trở lại.
Trăng tròn chiếu trời cao, hàn đao khắp nơi.
Hà Yến kiểm kê binh mã suốt đêm, tổng cộng năm vạn Bình quân, mà quân địch ngoài thành không chỉ có số này.
Trở về phòng, Lâm Xương đang trải giấy cầm bút, đã viết kín một trang.
Ngẩng lên thấy Hà Yến vào, lại cúi đầu tiếp tục viết.
Hà Yến đi tới, cầm tờ giấy Lâm Xương viết xong xem một lát.
Chữ cực nhỏ chi chít, loằng ngoằng như giun bò, xiêu xiêu vẹo vẹo, nói toàn là mấy việc vụn vặt, hỏi lão phụ an khang, mong thê nhi bình an.
Hà Yến không khỏi cười nói: “Ngươi còn có thể viết nhiều như vậy, ta tưởng ngươi không biết chữ chứ.”
Lâm Xương không ngẩng đầu lên, “Được rồi, ta biết ngươi xuất thân quan lại thế gia, năng văn năng võ, không như tiểu môn tiểu hộ chúng ta, viết lá thư nhà cũng phải vắt hết óc.”
Hà Yến bỏ tờ giấy kia xuống, “Ngươi còn có thư nhà để mà viết.”
Lâm Xương nói: “Ngươi cũng có thể viết tấu chương cho Hoàng đế, đâu khác gì thư nhà.”
Hà Yến hừ lạnh một tiếng, “Ai thèm viết cho y!”
Lâm Xương ngữ khí chậm lại, đổi chủ đề: “Nghĩ ta thường niên đi chinh chiến, trong gần ba năm chỉ về mỗi một lần, nhi tử đã có thể chập chững học đi, mà ngay cả cha cũng không nhận ra…”
Hà Yến hơi nghiêng đầu, “Sao?”
Lâm Xương cười chua chát, “Thư nhà đương nhiên phải viết thêm vài tờ…”
Nói đoạn lấy ra mấy tờ giấy trắng, xếp thành một hàng trên bàn, “Đây là cho cha ta, đây là cho Liên Nguyệt, đây là cho con ta… Chờ nó biết chữ lại xem cũng chưa muộn…”
Tâm nến như hạt đậu, chiếu ánh sáng êm dịu lên mặt hắn, giữa những hàng chữ, tuy là bình thường, lại dữ tợn như mộ mới Bắc Cương, máu nhuộm sa trường.
Hà Yến giọng trầm thấp, “Bớt ra vẻ đi chịu chết đi, buồn nôn quá.”
Lâm Xương lườm Hà Yến một cái rồi tiếp tục viết.
Cho đến khi ngọn đèn cháy hết, xấp giấy dày cộp kia vẫn chưa thể viết xong.
Phương đông bàng bạc, trời sương nhạn rơi.
Tù và to rõ, gót sắt nện dồn.
Hà Yến vốn ngủ không say, nghe động tĩnh này lập tức bật dậy.
Lâm Xương ngẩng đầu theo, vành mắt thâm quầng, hiển nhiên suốt đêm không ngủ.
Cửa mở rộng, phó tướng tiến vào sắc mặt xanh mét, “Phỉ đốc sư, Lâm tổng đốc, Hách Liên Xung công thành rồi!”
Hà Yến đi giày, cùng Lâm Xương lao ra ngoài, bắt tay vào chuẩn bị cho chiến tranh.
Trên đầu tường biên thành năm ngàn cung nỗ thủ đồng thời bắn tên, nhất thời tên bay mịt mù như châu chấu.
Hỗn chiến đến trưa, dưới thành xác chết như núi, mỗi người đều bị bắn thành con nhím.
Biên thành đầu tường vỡ tung, tường đổ vách xiêu.
Lỗ hổng lửa cháy, khói báo động bay lên không.
Lâm Xương quay đầu lại hỏi Hà Yến, “Làm thế nào đây? Cứ thế chống cự?”
Hà Yến trầm mặc rất lâu, mở miệng ra cũng không biết nên nói gì.
Đáy lòng Lâm Xương chùng xuống, hắn cũng không hỏi nữa.
Có phó tướng từ sau lưng tiến lên, quỳ một gối xuống, “Tổng đốc, cấp tín từ triều đình tới.”
Lâm Xương nhận lấy, xé ra, lại trố mắt cứng lưỡi.
Hà Yến tiến tới, “Chuyện gì vậy?”
Lâm Xương vô thức giấu thư đi, vẫn bị Hà Yến bắt được cổ tay, không thể động đậy.
“Là Điền Sùng Quang viết…” Lâm Xương thì thào một lúc lâu, giọng run rẩy, “Là…”
Hà Yến thoạt đầu sửng sốt, “Điền Sùng Quang?”
Sau đó giật thư, sắc mặt càng âm trầm hơn.
Lâm Xương cúi đầu, “Thủ quân Lâm Thành tạo phản, kéo quân lên phương bắc.”
Hà Yến vò nát thư, “Lão phế vật Ninh Nguyệt Quan này!”
Lâm Xương tiếp tục nói: “Ninh Nguyệt Quan sợ đã dữ nhiều lành ít.”
Hà Yến quay người muốn đi, “Ta đi cần vương.”
Lâm Xương kéo Hà Yến lại, “Hoàng thượng đâu gọi ngươi đi, Điền Sùng Quang chẳng qua là mật báo, có lẽ Hoàng thượng tự có biện pháp.”
Hà Yến giãy ra, cả giận nói: “Biện pháp? Y phái hết hộ quân kinh thành tới đây, kinh thành không hề phòng bị, y có thể có biện pháp gì?”
Lâm Xương nói: “Ngươi đi cũng vô dụng.”
Hà Yến nói: “Chuyến này đi, không phải vì thủ giang sơn của y, mà là cứu tính mạng y.”
Dừng một chút, lại nói: “Nếu không có y, sợ là hai ta đã sớm xuống suối vàng rồi.”
Lâm Xương nói: “Ngươi không có dụ lệnh đã trực tiếp vào kinh, sợ là không ổn.”
Hà Yến cả giận: “Đã tạo phản một lần rồi, còn thiếu lần này chắc?”
Lâm Xương khựng lại, “Vậy ngươi muốn dẫn đi bao nhiêu người?”
Hà Yến nhìn Lâm Xương, “Năm ngàn.”
Lâm Xương cười nói: “Cho ngươi một vạn.”
Hà Yến nói: “Ngươi hung hiểm hơn ta.”
Lâm Xương lắc đầu, “Ngươi chờ ta.” Sau đó quay về phòng, gấp ngay ngắn số thư nhà viết đêm qua, dùng tinh kỳ gói lại, giao vào tay Hà Yến, “Giúp ta đem cái này về, như thế ta cũng đỡ phải phái khoái kỵ truyền tin.”
Hà Yến cúi đầu nhìn tinh kỳ sứt mẻ kia, chữ “Lâm” đã không còn trọn vẹn, “Nếu thật sự không cầm cự được thì cứ chạy đi, tính mạng quan trọng hơn.”
Lâm Xương nói: “Đương nhiên rồi.”
Ngày đó, Hà Yến dẫn năm ngàn tinh binh, đi từ cửa sau biên thành.
Vào đêm, Bắc Cương đổ trận tuyết đầu mùa, sau lưng ánh lửa không tắt, hò hét rung trời.
Hà Yến lao đi suốt đêm, hoàn toàn không dám ngoảnh đầu lại một lần.
***
Hoàng thành chiều tà, tiêu điều yên tĩnh.
Sao rơi đầu cành, hồng mai ngạo tuyết, thật là phong hoa vô thượng.
Nhưng người trong ngự thư phòng lại không lòng dạ nào ngắm cảnh đẹp khó tìm này.
Đông Nam thất thủ, Lâm Thành phản loạn, ngay sau đó Bắc Cương phá thành, tin dữ liên tục.
“Hỉ Liên-“
Lão thái giám đang thêm than vào lò đồng vội vàng quay người lại, khom khưng tiến lên, “Hoàng thượng, có nô tài.”
Nguyên Kinh gác bút, đôi mắt mệt mỏi, “Đến Thái y viện lấy đồ, hôm qua trẫm đã nói với Hứa thái y rồi.”
Thái giám run tay, hòn than đang cháy rực rơi khỏi cặp gắp than, lăn mấy vòng dưới đất, tóe đốm lửa.
Hỉ Liên há miệng, lời nói chưa ra khỏi môi, lại nức nở một tiếng.
Cung nhân bên cạnh không thấy rõ, trong lòng Hỉ Liên lại rất rõ.
Nguyên Kinh vành mắt thâm quầng, thấy Hỉ Liên như thế cũng không trách tội, chỉ nhàn nhạt nói một câu, “Đi đi.”
Hỉ Liên quỳ dưới đất, dập đầu thật vang, “Nô tài tuân chỉ.”
***
Chờ khi Hà Yến đến kinh thành, đêm đã tối om như mực.
Để năm ngàn người kia ở lại ngoại thành ngự tặc, Hà Yến chưa cởi binh nhung đã trực tiếp vào cung.
Trăng rọi bầu không, thỉnh thoảng có cung nhân cầm đèn đi ngang qua, đều là khuôn mặt trắng bệch, âm u như du hồn.
Bốn bề tối đen như mực.
Bên ngoài ngự thư phòng lác đác vài thị vệ, chờ thấy Hà Yến, thoạt đầu sửng sốt, đang tính rảo bước tới, lại nghe có người mở miệng trước.
Giọng người nọ chậm chạp, như bị than củi hun họng.
“… Phỉ… đại nhân?”
Hà Yến quay đầu lại, thấy Hỉ Liên đứng đằng sau, khuôn mặt xanh mét, đôi mắt hồ ly sưng húp khó giấu.
Hỉ Liên cảm xúc khác lạ, “Đúng thật là ngài.”
Hà Yến nhìn lọ sứ trên tay lão, thuận miệng hỏi: “Cái gì thế?”
Hỉ Liên cứng đờ khuôn mặt, không lên tiếng.
Lão như thế, Hà Yến ngược lại cảnh giác, giơ tay muốn lấy cái lọ, lại thấy Hỉ Liên sợ hãi đến tay chân run rẩy, lui về sau hai bước, suýt ngã xuống tuyết.
Sau lưng Hà Yến là ánh trăng bạc, đôi mắt hắn lạnh lẽo.
“Có chuyện gì?”
Hỉ Liên thấy giấu không được, lại lập tức quỳ xuống.
Cành bạc lay trước gió, tuyết bay trắng xóa trời.
Hà Yến nghe Hỉ Liên nói, sắc mặt càng ưu sầu, đến cuối cùng lại giận tím mặt.
Giật lấy lọ sứ trong tay Hỉ Liên, ném mạnh xuống đất.
Sứ Thanh Hoa vỡ nát, cả lọ thuốc uốn lượn chảy ra, màu đen quánh, vấy bẩn sắc trắng tinh.
Hỉ Liên hai mắt đỏ hoe, cả người lại như bị liệt, xụi lơ ngồi dưới đất.
Hà Yến xông thẳng vào ngự thư phòng.
Những người thường niên canh ngự thư phòng đều biết thân phận hắn, không dám dùng sức mạnh ngăn cản.
Đi hết một vòng nội ngoại điện cũng không thấy bóng Nguyên Kinh đâu, Hà Yến rất tức giận, túm một cung nhân lại hỏi.
Cung nhân kia thấy khuôn mặt Hà Yến đáng sợ, bị dọa suýt tè ra quần, chỉ nói Hoàng thượng đến Mai viên thưởng tuyết, đã đi nhiều canh giờ rồi.
Hà Yến thả cung nhân kia ra, gấp gáp ra khỏi điện, trước khi đi cũng không quên lôi Hỉ Liên dưới đất dậy, “Dẫn ta đi Mai viên.”
Hỉ Liên không có sức chống lại, phủi tuyết trên người, hai tay thu vào tay áo, dẫn đường cho Hà Yến.
Không ngờ mới đi một chén trà lại đụng phải ngay bên ngoài Vị Ương cung.
Hà Yến đứng đó, nhìn bóng dáng dần đến gần, con ngươi đột nhiên sáng đến hãi người.
Nguyên Kinh được mấy cung nhân đưa về điện, mặc áo lông hồ ly màu bạc, rèm mi buông xuống, dung sắc như ngọc.
Ngẩng đầu nhìn thấy Hà Yến, mắt phượng hơi sợ hãi, “Ngươi đã trở về?”
Hà Yến một lúc lâu không nói gì.
Chỉ đi tới, giơ tay gỡ cánh hoa mai bám trên tóc Nguyên Kinh, giọng khàn khàn, “Ngươi đã đến Mai viên?”
Nguyên Kinh phủi tuyết bám trên vai, ngữ khí lạnh nhạt, “Thuận tiện đi dạo một chút.”
Hà Yến nói: “Ngươi đi theo ta, không làm Hoàng đế nữa.”
Nguyên Kinh dĩ nhiên hiểu rõ ý Hà Yến, không lên tiếng.
Hà Yến tiếp tục: “Ta từ Bắc Cương về đây, chính là để đón ngươi đi, Đại Bình vận số đã hết, không bằng sớm tính đường lui cho mình.”
Nguyên Kinh nghe vậy nói: “Đường lui? Thiên hạ rộng lớn này, ở đâu có chỗ dung thân cho vua mất nước?”
Hà Yến chăm chú nhìn Nguyên Kinh rất lâu, nhìn y hờ hững nghiêng người đi qua, than khẽ một tiếng, “Thật tình hết thuốc chữa rồi.”
Dứt lời, thình lình ra tay, một tay bóp cổ Nguyên Kinh, hai mắt đỏ ngầu kéo mạnh, “Đi!”
Cung nhân xung quanh sắc mặt như người chết, quỳ xuống một loạt. Có thái giám to gan thấy thế xông lên, bị Hà Yến đạp một phát ngã lăn quay ra đất, ôm bụng co tròn lại, không sao bò dậy nổi, những người còn lại sắc mặt như xuống mồ, thấy Hoàng thượng không có mảy may phản ứng, cũng đều không xông lên.
Tuyết trên lông mi và trên tóc Nguyên Kinh tan ra, làm trơn đôi mắt đen sẫm kia, như muốn hút người ta vào, “Bây giờ ngươi bảo ta không làm Hoàng đế nữa? Nhưng trước kia khi ta van xin ngươi, không phải ngươi khăng khăng như thế sao?”
Hà Yến siết các ngón tay lại, nghiến răng nói: “Ngươi không đi, bỏ được?”
Nguyên Kinh phá lên cười, “Ta không bỏ được cái gì?”
Hà Yến cười ha ha, “Đúng, ngươi nhất định bỏ được! Ngươi xưa nay vẫn bỏ được mà! Vậy thì, ta cũng không có gì mà không bỏ được!”
Nói xong liền lôi y vào Vị Ương cung.
Hỉ Liên sợ tái mặt, “Hoàng thượng…”
Hà Yến giận dữ rút bội đao, “Cút.”
Hỉ Liên mềm nhũn chân, quỳ thụp xuống, trán rạp xuống đất, quỳ mãi không dậy.
Lưỡi đao hàn quang sáng rực, rơi một ít tuyết mỏng.
Vị Ương cung yên tĩnh không người, như thể hầm băng, không có tí lửa nào.
Nguyên Kinh bị Hà Yến đè dưới đất, lúc này mới hoàn hồn, vung tay tát hắn, “Cút.”
Hà Yến lập tức lửa giận bốc lên, đấm mạnh một quyền, Nguyên Kinh che miệng theo phản xạ, khóe môi trầy da rướm máu.
Đáy mắt run lên, Hà Yến vội vàng thu tay, song vẫn tức giận không thôi, “Ngươi độc điên ta, tru cửu tộc ta, ta còn giúp ngươi chinh chiến lâu như vậy, chung quy không thể làm không công được.”
Dứt lời, liền bắt đầu tháo đai lưng.
Nguyên Kinh sợ hãi vô cùng, vội bò ra, nhưng lại bị hắn túm về, xé nát xiêm y, lấy mảnh vải rách cột hai tay y vào chân giường.
Đá xanh lạnh buốt thấu xương, người nằm bên trên toàn thân trần truồng run bần bật.
Bị bắt tách đùi ra, đè ổn rồi, lối vào u mật kia nhận một ngụm nước bọt, kế đó liền có một thứ to và cứng đâm vào.
Nguyên Kinh giọng nói run rẩy, “Hà Yến, cầu ngươi…”
Nhưng tên đã lên dây, lý nào lại không bắn?
Không có bôi trơn, mới đầu không thể vào, Hà Yến lại tàn nhẫn đẩy mạnh toàn bộ vào.
Thúc không ngừng, sắc đỏ tươi tí tách rơi lên gạch đá, nở ra từng đóa hoa máu.
Có người khuôn mặt như sắp chết, nụ cười thê lương.
Nguyên Kinh thả lỏng, giống như bạo ngược phía sau hoàn toàn không tồn tại.
Trước mắt một màu đen như mực, thất thần lại quay về tuổi trẻ u mê bên sông Hoài.
Trong hồi lang phong linh đu đưa, cũng là tiếng rên rỉ liên tục.
Cũng cả ngày bị hắn đè bên dưới mà hành hung, cưỡng bức như vậy.
Từ bấy đến giờ chẳng thay đổi, trước kia là thế, bây giờ vẫn thế.
Cho nên lúc trước mới bày mưu tính kế, chỉ muốn một ngày kia có thể báo thù rửa hận.
Nhưng mà thật sự đến ngày đó rồi, hết thảy lại đều khác hẳn.
Hưng suy mấy độ, mệt mỏi quốc sầu.
Từng bước một nhường, từng chút một quên.
Vứt bỏ dự tính ban đầu, tác thành một cuộc hoang đường.
Hắn nói không sai chút nào, mình quả thật trời sinh hèn hạ.
Chỗ giao hợp đầm đìa máu tươi mấp máy hút vào, thít chặt vật kia, ra vào không nghỉ.
Hai mắt Hà Yến ánh sáng kỳ lạ, vào sâu rút ít, mà chi chít trong ngực lại không có tí tẹo cảm giác gì là vui vẻ.
Ngược lại Nguyên Kinh dần dần sung sướng, người đỏ bừng, hơi thở càng lúc càng dồn dập.
Hà Yến rút ra, lật người trên mặt đất lại.
Vải trên cổ tay cơ hồ thít vào da thịt, hai má Nguyên Kinh mất hết huyết sắc, khóe mắt thì ửng đỏ, đầy diễm tình.
Hà Yến nguôi đi cơn giận, vẻ mặt hối hận, “Có đau không?”
Nguyên Kinh tươi cười quái dị, hai chân kẹp chặt thắt lưng hắn.
Hà Yến sửng sốt, lại cúi đầu nhìn vật cứng đẩy bụng mình, bấy giờ mới hiểu.
Điều người này thích nhất, suýt nữa cả mình cũng quên.
Hắc đồng của Hà Yến co lại, hắn không hề lằng nhằng nhấc hai chân Nguyên Kinh lên, đè trên mặt đất, nhắm ngay huyệt khẩu mà đâm thẳng vào.
Thịt bên trong như giật mình mấp máy co lại, mút vào không ngừng, hoạt sắc sinh hương, khiến người ta khó lòng kiềm chế.
Huyệt khẩu hồng nhuận đã nứt, từng tia từng tia, bị vật to dài thúc vào, thật là đáng thương, nhìn mà ghê người.
Hai tay bị thít phát xanh, máu không thông, mà Nguyên Kinh lại sung sướng vô cùng, bị Hà Yến đâm chảy tinh thủy ra, bôi khắp bụng.
Hà Yến thật sự không chịu nổi, ngừng động tác, cúi người ôm y vào lòng.
“Đừng tiếp tục như vậy nữa được không?”
Khoái ý tiêu tan, cảm giác đau đớn như đao nhọn cơ hồ xé nát người ra.
Nguyên Kinh lặng thinh hồi lâu, đôi mắt trống rỗng, “Ngươi quên được?”
Hà Yến khựng lại, thành thật nói: “… Không thể quên được.”
Nguyên Kinh nhắm mắt, trên mặt đọng lại vệt nước, “Chính thế.”
Đừng nói luyến lưu, vì đâu lệ đổ.
Biết quân không thể, biết ta không thể.
Đêm ấy, phản quân tới kinh thành, ngoại thành khói lửa nổi lên.
Sát phạt không ngừng, rung trời động đất.
Hà Yến một mình trở về ngự thư phòng, tóm lấy Hỉ Liên, giục ngựa xuất cung đi tìm Hứa thái y ngay trong đêm.
Hoàng thành ầm ĩ suốt đêm, cung nhân đều đào vong hết, đã cùng đường rồi.
Chờ Hà Yến xử lý xong việc trong tay thì đã trời tảng sáng.
Hai lọ sứ nút xanh mỗi người cầm một, chia tay từ đây.
Sáng sớm thành phá, phản quân lao thẳng vào hoàng cung.
Hà Yến dùng năm ngàn tinh binh và thị vệ trong cung bảo vệ cửa cung.
Tiếc rằng bên ngoài phản quân nhân số đông đảo, giết người như cỏ rác, không thể cầm cự lâu.
Canh năm, gà gáy sương mờ.
Ngoài Phúc Thọ điện, chuông triều như xưa.
Trên ghế cửu long sơn vàng trống không, trong đại điện bình nhật chật kín người, trước mắt lác đác vài bóng, đứng vài lão thái giám, không còn một thần tử nào.
Hỉ Liên đỡ Nguyên Kinh, thong thả vào điện.
Không có long liễn, Nguyên Kinh từ Vị Ương cung đi bộ đến đây hết một canh giờ.
Mặt giày bị tuyết ngấm ướt nước, khá là chật vật.
Thấy Nguyên Kinh đến, mấy lão cung nhân quỳ xuống, khom lưng hô to vạn tuế.
Kim long quan, minh hoàng bào, Nguyên Kinh ngồi ngay ngắn trên ghế cửu long, khuôn mặt trắng đến trong suốt.
Đợi cả buổi vẫn không có đại thần đến, Nguyên Kinh lúc này mới phất tay, “Đi hết đi.”
Lão thái giám quỳ dưới đất khóc sướt mướt, “Hoàng thượng, nô tài ở trong cung cả đời, còn có thể đi đâu được nữa?”
Nguyên Kinh khẽ thở dài, “Trẫm là một Hoàng đế vô năng.”
Hỉ Liên gào khóc thất thanh, “Hoàng thượng! Nô tài biết Hoàng thượng là minh quân! Người cầm quyền sáu năm, cẩn trọng tận tụy, chỉ là vận số Đại Bình đã hết! Không oán được Hoàng thượng!”
Thần sắc Nguyên Kinh bình tĩnh hãi người, y giật ngọc bội trên hông giao cho Hỉ Liên, “Chắc hẳn châu báu nữ trang trong cung đã bị người ta lấy gần hết rồi, vật này giá trị không rẻ, ngươi cầm lấy, bế tiểu hoàng tử xuất cung, tìm nhà người tốt mà cho, cũng không uổng chúng ta làm chủ tớ nhiều năm.”
Hỉ Liên khóc đến thở không ra hơi, “Hoàng thượng…”
Nguyên Kinh phất tay, “Đi đi.”
Lầu son gác tía, phủ một tầng tuyết trắng, không che được bại huyết dơ bẩn của người chết bên dưới.
Nguyên Kinh lấy một lọ sứ trong tay áo, nhổ nút ra.
Còn nhớ năm ấy tân đế đăng cơ, văn võ bá quan hô thiên thu vạn đại, địa cửu thiên trường.
Hoàng đế trẻ tuổi lần đầu ngồi lên ghế cửu long, sợ hãi nhìn người đứng trên cùng quần thần một cái, sau khi được cho phép, đi lên long vị, ôm mộng trung hưng, một lòng vì nước.
Ai ngờ lại thành vua mất nước.
Phụ chí lăng vân, hoài bão chưa kịp làm gì.
Bất giác lệ đã đẫm má, mông mông lung lung, lại trông thấy người nọ đứng ở cửa đại điện Phúc Thọ điện, mũi đao nhỏ máu, vẻ mặt phong trần.
Đại thế đã mất, năm ngàn nhân mã chỉ còn lại vài trăm.
Hà Yến phóng ngựa đến, chỉ vì hậu sự.
Nguyên Kinh nhìn thẳng Hà Yến, “Đây là ta nợ ngươi, hôm nay trả lại, chúng ta hết nợ.”
Nói xong ngửa đầu uống cạn chất lỏng trong bình, rượu độc xuyên tràng, máu tươi chảy ra.
Hà Yến cơ hồ bóp nát các ngón tay, không hề nhúc nhích, nhìn đôi mắt phượng của người nôn ra máu kia thất thần rồi từ từ nhắm lại.
Thiên tử từ trên bảo tọa cửu long ngã xuống đất.
Đầu năm Nguyên Kinh thứ bảy, Bình vong.
Nguyên Kinh đế lấy thân tuẫn quốc, quân vương chết vì xã tắc, thật là đáng tiếc đáng thương.
***
Nửa tháng sau.
Bắc di và lưu tặc chạm trán ở kinh thành, ngược lại là phản quân bại trận, Hách Liên Xung đích thân chém chết tướng thủ phản quân, lột da thị chúng trên cổng thành.
Treo lên cùng còn có Nguyên Kinh đế quốc quân tiền triều.
Nhưng không ai biết, đó chẳng qua là một thế thân mà thôi.
Trời đông rét mướt, gió tuyết phất phơ.
Tuyết địa vùng ngoại thành trắng tinh, quyền dục với tính kế gì đó, tất cả đều cách xa.
Bên trong xe đốt lò sưởi ấm áp, trải thảm lông dê, đầy đủ mọi thứ.
Nam nhân mặt mày anh tuấn cúi đầu xem lá thư Lâm Xương gửi mình, lại hoàn toàn không phát giác người bên cạnh đã tỉnh dậy.
Đầu ngón tay trắng như ngọc khẽ chạm vết máu đọng lại trên trán, tươi cười nhìn chăm chú nam nhân trước mắt một lúc lâu, đôi mắt phượng trong trẻo như sao, hoàn toàn không có mảy may hắc khí, “Ngươi…”
Hà Yến nghe tiếng run lên, chầm chậm nghiêng đầu.
Nguyên Kinh không buộc tóc, trước khi xuất cung được Hỉ Liên thay y phục nhung bạch, khuôn mặt tuấn tú điềm tĩnh như mưa phùn đầu xuân.
Hà Yến nhàn nhạt nói: “… Ta là tướng công của ngươi.”
Nguyên Kinh cười rạng rỡ, hào hứng gọi: “Tướng công.”
Bánh xe lộc cộc, tuyết phủ trắng xóa.
Nắng rọi vào màn cửa, chiếu sắc mặt người nọ nhợt nhạt, khóe môi mỉm cười, ẩn tình.
Hà Yến chăm chú nhìn Nguyên Kinh hồi lâu, lại bất thình lình rơi xuống một giọt nước mắt, “Ừ.”