Cũng không chờ Nguyên Kinh mở miệng, chỉ liên tiếp cầu xin tha thứ, lời nói đứt quãng.
Nhưng không giống nói lung tung, ngược lại có trật tự.
“Ta làm như vậy đều là bất đắc dĩ… Không thể ở trong cung cả đời được… Mà nói ra sợ ngươi lại cho uống thuốc nữa…”
“Ta rốt cuộc đã làm gì có lỗi với ngươi, mà ngươi phải nhẫn tâm như thế…”
“Dù cho ban đầu ta đối xử với ngươi hơi tệ, nhưng ngươi cũng không đến mức hại ta như vậy…”
“Ta đời này chung tình với ngươi, Hà gia về sau sợ rằng không còn hậu, ngươi bắt ta đoạn tử tuyệt tôn cũng không sao, nhưng không để lại một chút hương khói cho nhà ta…”
“Sớm biết như thế, ta không nên cho ngươi làm Hoàng đế gì.”
Lâm Xương thật sự nhìn không nổi, đen sì mặt quay người lui ra.
Ánh lửa ổn định hắt bóng xuống, nhìn tuy là đôi bóng thành đôi, song người nọ lại âm thầm cô lẻ.
Nguyên Kinh hơi nghiêng mặt đi, dưới rèm mi dày và dài hắt bóng như mực, Hà Yến nằm bò lên đùi y, mơ hồ rên một tiếng, “… Giang Hoài Cẩn… nói một câu đi…”
Nguyên Kinh nói: “Về sau đừng tới đây nữa.”
Hỉ Liên chững lại, hơi nghiêng đầu nhìn người quỳ dưới đất kia.
Hà Yến ôm chặt Nguyên Kinh, im lặng bám vào chân y, nhắm mắt, vành mắt hơi xanh.
Không lên tiếng, hình như đã ngủ rồi.
Nguyên Kinh thần sắc bình tĩnh, nhìn Hà Yến một cái thật sâu.
“Ngươi say rồi, ngươi không tha cho ta.”
“Huống hồ, ta cũng không muốn tha cho ngươi.”
***
Mở mắt, đầu Hà Yến đau như búa bổ.
Thuận Thuận thấy hắn tỉnh dậy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, “Chủ tử, ngài tỉnh rồi.”
Hà Yến ngồi dậy trên giường, nhớ đêm qua hình như mình vào hoàng cung một chuyến, nhưng xem bài trí xung quanh thì hẳn là đã về phủ rồi.
Ngồi suy nghĩ một lúc lâu, mà vô luận thế nào cũng chẳng nhớ nổi mình trở về bằng cách nào.
Nghĩ đến đây Hà Yến nghiêng đầu hỏi Thuận Thuận, “Đêm qua ta tự mình trở về à?”
Thuận Thuận đang sai hạ nhân đi lấy nước nóng, nghe Hà Yến hỏi liền quay người cung kính đáp: “Đại nhân, ngài là bị Lâm đại nhân khiêng về, ban đêm còn nôn hai lần, chăn nệm cũng thay hai lần rồi.”
Đáy mắt Hà Yến giăng một tầng tia máu, “Lâm Xương đâu?”
Thuận Thuận nói: “Lâm đại nhân sáng sớm hôm nay đã tới một chuyến, thấy ngài chưa dậy liền một mình đi tảo triều rồi.”
Hà Yến không nói gì nữa, để hạ nhân hầu hạ rửa mặt thay quần áo, đang định ra ngoài, lại liếc thấy Lâm Xương vận triều phục đỏ thẫm bước vào cửa.
Vừa đối mặt với Hà Yến, Lâm Xương lại bật cười, “Dậy rồi?”
Hà Yến không nhìn hắn, “Đêm qua đã làm phiền.”
Lâm Xương tiến lên vài bước, tìm một chỗ vén quan phục ngồi xuống, “Ngươi còn nhớ là ta đưa ngươi về cơ à, ta tưởng ngươi sớm bất tỉnh nhân sự rồi chứ…”
Hà Yến nhàn nhạt đáp: “Thuận Thuận nói.”
Lâm Xương hơi liếc mắt, “Không nhớ cũng tốt, vừa nghĩ đến ngươi đêm qua thì ta cũng phải xấu hổ thay ngươi.”
Hà Yến im lặng một lúc lâu, trông như muốn nói lại thôi, “Đêm qua ta thế nào?”
Lâm Xương vỗ chân làm bộ, “Ngươi t*ng trùng lên não, cưỡng tiểu Hoàng thượng kia.”
Hà Yến hừ lạnh một tiếng, “Ta còn tưởng chuyện gì to tát lắm…”
Lâm Xương bĩu môi, “Ngươi nghĩ gì thế, ta còn chưa nói xong, là cưỡng ép quỳ xuống.”
Hà Yến cứng đờ mặt, “Y lại quỳ xuống trước ta?”
Lâm Xương lắc đầu, “Không, là ngươi quỳ xuống trước y.”
Hà Yến gượng cười một tiếng, “Quỳ xuống trước y? Ngươi cho là ta sẽ tin chắc?”
Lâm Xương nói: “Nếu không tin ngươi cứ đi hỏi Hỉ Liên đi, lão là một nô tài chung quy không đến mức lừa ngươi.”
Lại tiếp: “Ta quen biết ngươi bao nhiêu năm, đúng thật là lần đầu thấy ngươi như vậy. Mấy câu đầu ngươi cầu y ta đã nghe không lọt, bèn trốn ra ngoài, không bao lâu lại bị Hỉ Liên kêu vào, mới đầu ta còn tưởng ngươi có thể làm ra chuyện gì lớn, kết quả là ngươi nhanh chóng ngủ ngay cạnh chân Hoàng thượng.”
Hà Yến làm như không nghe thấy, sắc mặt không có một chút giận dữ, nhưng cũng khiến người ta run sợ.
Lâm Xương thôi cười, liếc trộm thần sắc Hà Yến, “Theo lời ngươi nói, những chuyện trước kia, cứ thế quên đi?”
Hà Yến đứng yên hồi lâu.
Mở miệng, hờ hững hỏi, “Hôm nay tảo triều Hoàng thượng có đến không?”
Lâm Xương thấy hắn không muốn nói nữa, cũng không cưỡng cầu, “Không có, nhưng hạ một thánh chỉ, kêu ngươi đi Đông Nam đốc quân.”
Hà Yến nói: “Được.”
Lâm Xương nhìn hắn một cái, “Ngươi không sợ trong này có trá?”
“Có thể có trá gì? Bên ngoài kinh thành mấy vạn tinh binh, cấm vệ quân bên trong cũng đã bị ta nắm, thêm Binh bộ Lại bộ lẫn nội các trên triều đình đều là người mình, thực lực y dành dụm một năm qua rất bạc nhược, dù đuổi ta đi cũng khó vùng dậy nữa.”
Lâm Xương nói: “Ý ta là sợ ngươi rời kinh về phương nam, trên đường xảy ra bất trắc.”
Hà Yến lắc đầu: “Không đâu, ngươi hãy nghĩ xem, y biết rõ ngươi dẫn binh đến đây, còn phái hai vạn người ở Lâm Thành đi viện quân, thà bỏ đế vị không bỏ Đông Nam. Cho nên, không ai muốn giải quyết khấu hoạn hơn y, trong triều không tướng, trước mắt cũng chỉ còn ta dùng được, như thế trên việc này y nhất định sẽ bảo vệ ta vạn toàn.”
Lâm Xương đắn đo một lúc lâu, “Nhưng hôm nay ta nghe Phó Tuyết Xuyên nói, Hoàng thượng hạ mật lệnh ngày ta đến kinh thành, tức là Hoàng thượng biết chuyện khi đã muộn, nếu Hoàng thượng được tin sớm, ngươi ta hiện giờ ở đây chuyện trò vui vẻ hay ở trên ngọ môn còn chưa biết đâu.”
Hà Yến nói: “Ninh Nguyệt Quan trấn thủ cứ điểm Đông Nam, nếu phen này thất thủ, lưu tặc nhất định thành tên rời cung, đến lúc đó nửa giang sơn Đại Bình sợ sẽ rơi vào tay giặc, trước mắt không còn thời gian để do dự nghi ngờ nữa.”
Lâm Xương nói: “Nguy cục của Bắc Cương cũng cấp bách vô cùng, ta không thể ở kinh thành lâu, đến lúc đó hai ta đều liều mạng trên sa trường, kinh thành bỏ trống…”
Hà Yến khoát tay, không muốn nghe hắn nói nữa, “Dù Hoàng đế không hạ chỉ, ta cũng tự xin đi Đông Nam. Về phần kinh thành, không phải còn có Phó Tuyết Xuyên cẩn thận hành sự ứng đối vạn biến à?”
Dừng một chút, lại tiếp: “Trong tay ngươi tổng cộng có bao nhiêu binh?”
Lâm Xương hơi ngớ ra, “… Mười vạn.”
Hà Yến: “Nói thật đi.”
Lâm Xương cúi đầu, “Bắc Cương tám thành, lính đánh thuê ba mươi vạn, hai ngày trước mới cấp quân hưởng mộ binh, có thể số lượng sẽ còn nhiều hơn.”
Hà Yến nói: “Cho ta mười vạn.”
Lâm Xương đang ngồi trên ghế lập tức bật dậy, “Dựa vào cái gì! Không có đâu!”
Sau đó hơi sợ hãi đánh giá Hà Yến, “Ba mươi vạn này là quân bảo vệ Bắc Cương Đại Bình ta, chia đều đến mỗi một thành trì còn không đủ dùng, ngươi đòi mười vạn, đó chính là ba tòa thành trì vô binh khả dụng, đừng có đùa!”
Hà Yến đứng thẳng đó, nhìn Lâm Xương bực tức một lúc lâu.
Lâm Xương hùng hổ nói, “Lần này ta dẫn ba vạn người về đã là cực kỳ mạo hiểm, đây còn là nhờ hai ta mạng lớn, man di và quân Đại Bình tạm thời yên ổn. Đã thế còn nhập vào kinh sư cho ngươi, ba vạn người có đi không về, ta đang lo làm cách nào bù vào chỗ trống lớn như vậy, mà ngươi lại còn đòi người của ta, ta nói cho mà biết, đòi người chỉ có mình ta! Thêm nữa không có đâu!”
Hà Yến nhìn Lâm Xương, “Nói xong rồi?”
Lâm Xương nghiêng đầu, “Còn rất nhiều, đến khi ngươi đi rồi cũng chưa nói xong.”
Hà Yến hơi nhíu mày, “Ngươi có thể thủ được, Đông Nam không binh không được.”
Lâm Xương bỏ ngoài tai, “Thứ nan tòng mệnh.”
Hà Yến nói: “Ta là quan Đốc sư, ngươi chẳng qua là một Tổng đốc.”
Lâm Xương quay đầu lại, “Ngươi…”
Hà Yến nói: “Cho ta mượn nửa tháng, ta nhất định kính trả đủ số.”
Lâm Xương suy nghĩ giây lát, “Nửa tháng hơi dài quá, bảy ngày thì sao?”
Hà Yến nói: “Nửa tháng, mười vạn người, cứ quyết định như thế, ngươi chuẩn bị điều binh đi.”
Lâm Xương nghẹn trong cổ họng một búng máu, “Ngươi xưa giờ chỉ biết khiến ta khó chịu…”
Hà Yến nói: “Ta biết ngươi làm được.”
Lâm Xương giận dữ: “Đó là ngươi không biết thủ thành khó cỡ nào! Ép ta diễn không thành kế mấy chục lần rồi, lần này sợ là không thể hiệu quả nữa!”
Hà Yến ngoài cười trong không cười, “Ngươi đã diễn chục lần rồi, thêm lần này cũng không nhiều.”
Lâm Xương khóe mắt giật giật, phất tay, “Thôi thôi, ta cho vậy, bớt lấy ta ra làm trò cười đi.”
Tự vuốt ngực một lúc lâu, tiếp tục nói: “Ngươi thật sự chỉ mượn bảy ngày?”
Hà Yến nói: “Là nửa tháng.”
Lâm Xương hỏi: “Nửa tháng có thể kết thúc chiến sự Đông Nam?”
Hà Yến nói: “Tôn Tẫn tái thế cũng không thể.”
Lâm Xương nghi ngờ: “Vậy ngươi đây là…”
Hà Yến giọng lạnh lẽo, “Mười vạn người này là dùng để đuổi giặc lui trăm dặm, chờ ổn định thế cục, ta sẽ nghĩ cách mộ binh từ địa phương.”
Lâm Xương rất tò mò, “Thế cũng hơi nhanh quá.”
Đáy mắt Hà Yến hơi giảo hoạt, “Không cần lo lắng, ta tự có biện pháp.”
***
Nguyên Kinh mấy ngày liên tục không lâm triều.
Thành thử, chính vụ quốc gia đều hóa thành tấu chương, ùn ùn đưa vào cung.
Hà Yến lâu ngày không vào cung, chỉ ở bên ngoài chuẩn bị thỏa đáng hết thảy.
Nguyên Kinh cũng đã chuẩn tấu điều binh, mười vạn người kia sắp sửa đến kinh thành, ngày xuất chinh sắp tới, Hà Yến không thể không vào cung một chuyến.
Lại nói ngày này Hà Yến cầm tấu chương xin quân hưởng vào cung đi đến ngự thư phòng.
Đợi đến ngự thư phòng, Hà Yến giơ tay định đẩy cửa đi vào, đúng lúc bên trong có người đi ra.
Hỉ Liên nhìn Hà Yến một cái, khom lưng cúi đầu, không hề nghĩ ngợi nói ngay:
“Đại nhân, Hoàng thượng đã ngủ rồi, có việc gì hôm khác bàn sau.”
Hà Yến bỏ tay xuống, khuôn mặt không biểu cảm, “Sớm như vậy, ngủ ở nơi này?”
Vẻ mặt Hỉ Liên cực mất tự nhiên, “Đại nhân có gì phân phó, nô tài nhất định tận tâm chuyển cáo.”
Hà Yến nói: “Ta muốn gặp y.”
Hỉ Liên quỳ thụp xuống, “… Mong đại nhân thông cảm.”
Nắng chiều tháng Tư, chiếu vào con ngươi nhỏ dài, lại tạo ra ôn tình lạnh lẽo.
Ánh mắt Hà Yến lướt qua Hỉ Liên, nhìn cánh cửa mở rộng kia.
Trong điện tối om om, vẫn chưa đốt đèn.
Ai biết được người bên trong có phải khuôn mặt lại trắng đến bất thường hay không.
Hà Yến khẽ thở dài, đáy lòng ẩn ẩn nỗi xót xa.
“Thôi, đem cái này giao cho Hoàng thượng.”
Hỉ Liên nghe vậy ngẩng đầu lên, đã căng thẳng đến đỏ hoe hốc mắt, “Đa tạ đại nhân thông cảm.”
Hà Yến đưa tấu chương xin quân hưởng cho Hỉ Liên, “Lần này đi bình khấu, cũng cần ít hưởng ngân, Hoàng thượng không cần quá khó xử, có thể có thì tốt, nếu không đủ thì ta sẽ tự nghĩ cách khác.”
Hỉ Liên nhận tấu chương, “Nô tài nhất định chuyển cáo không sót một chữ.”
Thấy Hà Yến chậm chạp không đi, liền đánh bạo nói: “Đại nhân hãy về đi.”
Hà Yến thấy Hỉ Liên như thế, trong lòng chợt lạnh lẽo.
Cúi đầu, rút đi sự hung hãn bá đạo, lại đầy suy sụp.
“Hoàng thượng mấy ngày nay có ăn gì không?”
Hỉ Liên đứng dậy định đi, nghe câu này của Hà Yến lại quay người đáp, “Hồi bẩm đại nhân, Hoàng thượng mấy hôm nay khá hơn nhiều rồi.”
Hà Yến hỏi: “Thân thể có khỏe không?”
Hỉ Liên nói: “Hồi bẩm đại nhân, long thể của Hoàng thượng cũng khỏe mạnh.”
Hà Yến hít sâu, “Đã như vậy, ngày xuất chinh, mong Hoàng thượng có thể đi tiễn.”
Hỉ Liên thấp giọng đáp, “Nô tài biết rồi.”
***
Mùa hạ năm Nguyên Kinh thứ sáu, đương triều nhất phẩm đốc sư Phỉ Thanh về nam bình khấu.
Nguyên Kinh đích thân tiễn Phỉ Thanh ra ngoài thành.
Bên ngoài kinh thành quân lính chỉnh tề, kim qua thiết mã, khí thế hùng dũng.
Triều đình văn võ áo mũ chỉnh tề, cúi đầu đứng ở mé tây cổng thành, chắp tay nói trân trọng.
Hà Yến hắc giáp lạnh lẽo, dẫn mười vạn tinh kỵ, ngồi ngay ngắn trên một thớt ngựa cao to.
Đường đá cát reo, mơ hồ tiếng sấm rền.
Phương xa long liễn thong thả đến muộn, nhưng chung quy vẫn đến.
Hà Yến đưa lưng về nắng sớm, ngũ quan khuất trong bóng tối, lại không giấu được ngạo khí hiển hiện.
Chờ long liễn dừng lại, thái giám hoa phục khom lưng tiến lên. Hỉ Liên khẽ vén màn, thiên tử từ bên trong nhô người ra, giáng sa ngọc diện, quả thật phong hoa vô song.
Bá quan khấu bái, nhưng trong tai Hà Yến vẫn không một tiếng động.
Nhìn Nguyên Kinh đối diện mỗi lúc một gần hơn, đôi hắc đồng tựa hàn đăng, chứa đầy lệ khí.
Đáy mắt Hà Yến gần như lãnh khốc, lại ẩn chứa sự nóng rực, thấy Nguyên Kinh đến gần, hắn nhanh nhẹn xuống ngựa, quỳ một gối xuống.
Nguyên Kinh đứng thẳng, nhìn xuống người quỳ cạnh chân mình.
Gió lạnh nổi lên, thổi rối vài sợi tóc trên trán, cùng gấm bàn long đằng vân kia, chực bay lên không; trước mắt là mũi đao lóe hàn quang vô tận, tiếng vù vù kéo dài không ngừng.
Một bên là quần áo nhẹ nhàng, một bên là tua đỏ phần phật.
Nguyên Kinh lạnh giọng nói: “Mong ngươi khải hoàn trở về.”
Hà Yến hờ hững đáp: “Thần, tuân chỉ.”