Buổi trưa, mây dày sương mỏng.
Phó phủ.
Lại bộ Thị lang Triệu Dật được tiểu tư đón vào tiền sảnh.
Hoành treo cao, lão giả nhỏ gầy ngồi ngay ngắn bên dưới, là Phó Tuyết Xuyên nội các đại học sĩ của triều đình hiện nay.
Lại nói Triệu Dật với Phó Tuyết Xuyên này tuy làm quan đồng triều, nhưng cũng là quan hệ lão sư và môn sinh, năm ấy khi Triệu Dật mới vào Quốc Tử Giám, Phó Tuyết Xuyên đang nhậm chức ở đó. Đợi đến khi Triệu Dật đỗ nhị giáp, vào Hàn lâm, sĩ đồ thênh thang, cũng được vị ân sư này chỉ dạy nhiều. Trước mắt Triệu Dật mặc dù là Thị lang, song ở trước mặt Phó Tuyết Xuyên vẫn vô cùng khiêm tốn kính cẩn, nói gì nghe nấy, cho nên Phó Tuyết Xuyên cũng coi hắn là tâm phúc, mọi việc đều tận tâm chiếu cố.
Lần này Triệu Dật đến, chính là vì việc Hà Yến.
Bỗng nhiên biết được Hà Yến chết đi sống lại, nghĩ lúc trước do Phó Tuyết Xuyên có dự kiến trước, cả mình cũng tìm được đường sống trong chỗ chết theo, lần này nếu lại dựa vào Hà Yến, thì thật sự thành loạn thần tặc tử, lòng có rất nhiều lo ngại, liền nhân đêm đến tìm ân sư thương thảo.
Hai người gặp mặt, cũng không cần thăm hỏi gì, ngồi xuống đi thẳng vào vấn đề luôn.
Triệu Dật nhô người ra phía trước, “Tiên sinh có gặp Hà Yến chưa?”
Phó Tuyết Xuyên há không biết tâm tư của hắn, chỉ cười nhẹ nói: “Gặp rồi, tứ chi kiện toàn, sinh long hoạt hổ, xem ra ở trong cung không tệ.”
Triệu Dật giật mình, “Ở trong cung… Học trò không nghe nhầm chứ…”
“Một năm qua, chẳng phải hắn vẫn ở suốt trong cung sao,” Tuy cái lạnh mùa xuân đã tan đi, Phó Tuyết Xuyên vẫn sợ lạnh, lão thong thả vuốt lò sưởi dưới tay, chậm rãi nói, “Thần nhân là gì, sinh thời cuối cùng lão phu đã được gặp một rồi.”
Triệu Dật trợn tròn mắt, “Học trò không hiểu, rõ ràng Hoàng thượng hận hắn thấu xương, ngay cả cửu tộc cũng tru rồi, tại sao còn phải giả vờ ban tử để giữ lại tính mạng hắn, dưỡng hổ vi hoạn…”
Nét cười nơi khóe mắt Phó Tuyết Xuyên sâu hơn, “Hận thấu xương? Chỉ bằng câu này, có thể nói đạo hạnh ngươi còn kém lắm…”
Triệu Dật hơi ngượng ngùng, vẫy tay cho nha đầu vào dâng trà lui đi, “Học trò xin lắng nghe.”
Phó Tuyết Xuyên thong thả nói: “Ngươi có còn nhớ, mùa đông năm ngoái, khi Hoàng thượng nắm lại đại quyền, Hà đảng có những kết cục gì?”
Triệu Dật nghe vậy, sắc mặt đột nhiên ớn lạnh.
Thiết nghĩ thần tử trên triều đình này, dù là ai cũng không quên ngày hôm đó, ngoài Phúc Thọ điện đánh đến thịt bay tung tóe, mùi máu tanh tưởi và mùi nước tiểu khai rình nồng nặc khắp điện, các đại thần lớp nôn lớp ngất, nghe nói còn khiến một thái giám sợ đần ra.
Trời đông giá rét tuyết bay, vết máu trên mặt đất chùi không sạch, như bám rễ trên đá phiến, mỗi khi vào triều Triệu Dật đều phải đi vòng, bây giờ nhớ tới lòng hãy còn sợ hãi.
Giữa sự yên tĩnh, tiếng Phó Tuyết Xuyên đặc biệt rõ, “Người còn sống toàn bộ lăng trì, tịch biên, tru tam tộc, chết rồi, thì đào ra, trạc thi…”
Thấy đáy mắt Triệu Dật ánh lên vẻ kinh sợ, giọng càng ôn hòa, “Tay sai còn không muốn lưu toàn thây, người chết cũng không chịu buông tha, nhưng tại sao đầu sỏ lại chỉ ban rượu độc?”
Triệu Dật hồi lâu mới nói: “Học trò hiểu rồi.”
Phó Tuyết Xuyên nói: “Triều dã đánh cờ, đến thời khắc sinh tử, Hoàng thượng lại vẫn không đành lòng, thật không phải phách của kẻ thành đại sự. Dù trước mắt Hà Yến hơi có thế suy tàn, nhưng hắn lại là người chiến thắng định trước, đợi một thời gian nhất định có thể Đông Sơn tái khởi, ngươi ta chẳng qua là thuận nước đẩy thuyền, lại để người ta nợ mình, tội gì mà không làm?”
Triệu Dật khom lưng vái, “Tiên sinh nhìn xa trông rộng, học trò tự thẹn thua kém.”
Vẻ mặt Phó Tuyết Xuyên như cười như không, “Làm thần tử, là giỏi phỏng đoán lòng người nhất, tại sao Hà Yến trước mắt còn có thể nhất hô bá ứng, thiết nghĩ mọi người đều thấu tỏ đạo lý này.”
Dừng một chút, lại tiếp tục: “Qua chuyện này, ngược lại cho người ta thấy rõ, chỗ dựa vững chắc nhất của người này không phải trăm vạn thiết kỵ Bắc Cương và các mối quan hệ ngày xưa, mà là người không thể chọc nhất thiên hạ này. Đắc thế như vậy, ngươi hãy nói xem, còn ai có thể coi khinh hắn?”
Đáy mắt Triệu Dật hơi có vẻ lo ngại, “Tuy rằng Hoàng thượng ngày trước bị Hà Yến khống chế, nhưng hiện tại dẫu gì đã một mình cai quản triều đình, hoàng vị cũng vững như Thái Sơn; vả lại, lúc hắn thế lớn Hoàng thượng còn có thể cầm tù, thì há lại cho hắn vồ ngược?”
Phó Tuyết Xuyên mỉm cười, đầu ngón tay chấm trà nguội trên mép bàn, viết hai chữ.
Triệu Dật thò đầu nhìn.
Vệt nước hơi đậm trên mặt bàn xám đen kia, chẳng qua là “căn cơ” mà thôi.
“Hà gia ba đời quan cao, đến Hà Yến, quan hệ trên triều đình từ lâu đã là đánh gãy xương còn dính gân. Hoàng thượng trước khi đăng cơ không hỏi việc đời, sau khi đăng cơ lại có năm năm bị Hà Yến khống chế, chỉ còn một năm này, thì có thể có bao nhiêu thân tín?”
Sấm mùa xuân đì đùng, giống như mưa gió sắp đến rồi.
Người đứng trong đình viện, yên sam huyền bào, lưng thẳng, hiên ngang tịch liêu như một cành trúc cô độc.
Tay phải giấu trong ống tay áo, tay trái lại vê một vật, đôi mắt đen sẫm lạnh lẽo.
Thuận Thuận đứng đằng sau chợt mở miệng, “Chủ tử, hình như sắp mưa rồi.”
Hà Yến giống như không nghe thấy, chỉ cúi nhìn vật trên tay mình.
Thuận Thuận nhìn yêu bài kia, trong lòng đoán được bảy tám phần, “Chủ tử từ khi xuất cung đến bây giờ chưa về cung thăm lần nào, nô tài cả gan, làm vậy sợ là không ổn.”
Hà Yến lạnh nhạt nói, “Không phải cáo ốm rồi à?”
Thuận Thuận cung kính nói: “Nhưng cứ ‘bệnh’ mãi, cũng không phải là cách.”
Hà Yến nắm yêu bài kia, “Chẳng lẽ Hoàng thượng đã sinh lòng nghi ngờ?”
Thuận Thuận lắc đầu, “Hỉ công công từng hỏi thăm nô tài vài lần, Hoàng thượng tuy có nghi ngờ, nhưng còn phải mệt mỏi ứng đối quốc vụ bận rộn, chỉ có điều ngài ‘bệnh’ lâu như vậy, thật sự không dễ báo cáo lên Hoàng thượng…”
Hà Yến không lên tiếng.
Mấy hôm nay mình cũng bận thông đường, không có thời gian rỗi rãi, nhưng mỗi khi đêm khuya mộng về, nghĩ đến người trong thâm cung kia thì tim lại lạnh lẽo.
Có điều, nếu vì lấy đại cục làm trọng, mình thật sự không nên tùy tiện như thế nữa, nếu thật sự đả thảo kinh xà, thì mất nhiều hơn được.
Nghĩ đến đây Hà Yến ngước mắt lên, giọng trầm thấp, “Chuẩn bị xe ngựa, vào cung.”
Thuận Thuận vâng một tiếng, quay đi chuẩn bị.
Ngự thư phòng.
Trời ngày càng âm u, còn chưa vào đêm mà nội điện đã thắp đèn.
Trong quầng sáng màu vàng nhạt xuất hiện hai khuôn mặt, một lưu luyến nhìn quanh, một lạnh như băng sương.
Nguyên Kinh đặt bút xuống, mi mắt khẽ nâng lên.
Người trước mặt quỳ một gối xuống, chắp tay không dậy, “Hoàng thượng, thứ cho thần nói thẳng, kinh sư là nền tảng giữ vững triều đình, trước mắt lại xảy ra việc lạ như thế, binh không biết tướng, thật sự khiến người ta đảm hàn tâm kinh.”
Nguyên Kinh nhìn Triệu Lập, “Trừ Điền Sùng Quang ra, còn ai khác điều động không?”
Triệu Lập suy nghĩ chốc lát, “Bẩm Hoàng thượng, những ngày gần đây điều dụng kinh quân vận chuyển lương hưởng nam bắc, số lần có thể bằng dĩ vãng cộng lại.”
Hắc mâu của Nguyên Kinh hơi trầm xuống, “Lui xuống đi.”
Triệu Lập ngẩn ra, lòng như lửa đốt còn muốn nói thêm vài câu, nhưng thấy mặt Nguyên Kinh như sương hàn, bèn ngậm miệng, khấu bái lui xuống.
Chân trời ẩn ẩn sấm rền, mây đen gió cuốn.
Trên long án ánh nến lóa mắt.
Nguyên Kinh nhìn con quay khảm ngọc kia, bỗng nhiên ngực khó chịu, chỉ cảm thấy giống như thở cũng không nổi.
Nghĩ tới nghĩ lui, cứ cảm thấy tên ngốc kia hẳn không có bất cứ liên quan gì với việc này.
Có lẽ chỉ là Điền Sùng Quang có rắp tâm khác, hoặc đám thần tử bè lũ xu nịnh gây ra thôi, có điều, bất luận thế nào đều phải tra rõ việc này.
“Người đâu-“
Tiểu thái giám cúi đầu đứng hầu vội vàng khom lưng tiến lên, “Có nô tài.”
“Truyền Đại lý tự khanh.”
Tiểu thái giám càng cẩn thận hơn, “Nô tài tuân lệnh.”
Sau đó chầm chậm lui hai bước, rồi mới quay người đi.
Vừa mở cửa, lại lao thẳng vào lòng Hỉ Liên đang đi vào.
Hỉ Liên nét mặt tươi cười, cũng không chấp lắm hành vi lỗ mãng của tiểu thái giám này, chẳng nhiều lời một câu, đẩy tiểu thái giám trước mặt ra, vội vàng đi vào nội điện.
“Hoàng thượng, đến rồi…” Nói xong, Hỉ Liên mới nhớ hành lễ, lại khom người cúi đầu, “Nô tài hấp tấp, xin Hoàng thượng tha tội.”
Song Nguyên Kinh giống như căn bản không hề thấy có người vào, chỉ lo suy nghĩ việc trong lòng.
Mấy ý nghĩ này một khi sinh ra, thì nhìn kiểu nào đều cảm thấy rất nhiều điểm đáng ngờ.
Hỉ Liên đứng im rất lâu, sự vui mừng đã bay mất bảy tám phần.
Cho đến khi thái giám ngoài cửa vào thông báo, mới lại hoàn hồn, khẽ nhắc nhở, “Hoàng thượng?”
Nguyên Kinh choàng tỉnh lại, đưa mắt nhìn Hỉ Liên.
“Hoàng thượng, Hoài Hoài đến rồi, đang chờ ngay cửa.”
Nguyên Kinh sửng sốt một lúc lâu.
Nụ cười bất tự giác rạng ngời trên môi, “Ừm.”
Hỉ Liên cười nói: “Vậy nô tài đi đón hắn vào…”
Vừa dứt lời, lại thấy người trước mặt đột nhiên thay đổi vẻ mặt, “Không gặp.”
Hà Yến và Thuận Thuận đứng ở bên ngoài, hít sâu một hơi, trong lòng lo lắng.
Thuận Thuận thấy hắn đen sì mặt, không nhịn được nhỏ giọng nhắc nhở, “Nếu chủ tử đi gặp Hoàng thượng bằng dáng vẻ này… sợ là không được…”
Đang nói thì thấy Hỉ Liên mặt không cảm xúc từ sau cửa đi ra, thở dài nói, “Hoàng thượng đang bận, không bằng hôm khác lại đến đi.”
Thuận Thuận chột dạ, sống lưng ớn lạnh.
Trong lòng cầu nguyện các lộ thần tiên, tuyệt đối đừng là Hoàng thượng phát hiện khác thường mới không gặp.
Đang lo lắng, vô tình liếc thấy Hà Yến, lại bị dọa lui một bước.
Hà Yến hoàn toàn không còn sự trầm tĩnh ổn định ngày xưa, vẻ mặt rõ ràng nổi trận lôi đình.
Vốn không thèm đến, đến rồi lại bị chặn ngoài cửa.
Hà Yến cả giận nói: “Không gặp? Ta cứ nhất định phải gặp!”
Nhưng cũng không tiện xông thẳng vào, chỉ đành dằn lửa giận chờ ở bên ngoài.
Hỉ Liên chỉ cho là tên ngốc này lại lỗ mãng, cũng không thèm chấp nhặt, thấp giọng dỗ dành: “Ngươi nói ngươi xem, nhiều ngày không đến, chẳng lẽ còn bảo Hoàng thượng đi mời ngươi?”
Hà Yến nhíu mày, “Cứ vào truyền lời là được, bớt đứng đây dông dài đi.”
Hỉ Liên sửng sốt, lườm hắn một cái, “… Còn giỏi lên mặt đấy…”
Nói xong, liền đi vào truyền lời.
Lần này đi vào không quay ra nữa.
Nhưng trời bên ngoài không đợi người, hai người mới đứng nửa nén nhang đã đổ mưa.
Thuận Thuận lấy ô ra che cho Hà Yến.
“May mà lúc đi nhớ mang theo, bằng không, sợ là chủ tử sẽ bị bệnh…”
Trong nội điện, Hỉ Liên nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài một hơi, “Mưa to thật…”
Nguyên Kinh cầm tấu chương xem, đôi mắt như nước tuyết.
Im lặng một lát, Hỉ Liên lại đánh bạo nói, “Hoàng thượng, hắn còn đứng bên ngoài, nô tài vừa ra ngoài xem, hình như không mang ô.”
Nguyên Kinh chẳng mảy may phản ứng, ngược lại tiểu thái giám bên cạnh nghiêng đầu nhìn Hỉ Liên, ánh mắt nghi hoặc.
Hỉ Liên nói thẳng luôn, “Hoàng thượng… Sét đánh rồi.”
Nguyên Kinh lạnh lùng nhìn lão, “Còn nói nhảm, cẩn thận trẫm cắt lưỡi ngươi.”
Bên ngoài bỗng nhiên liệt khuyết phi quang, hàn mang tứ xạ, ngay sau đó tiếng sấm dồn dập, có thế đồi núi sụp đổ.
Thuận Thuận che ô giật mình, tay run lên, yêu bài liền rơi xuống đất.
Hà Yến đứng một lúc cũng hết cả giận, thở dài một hơi, “Đi thôi.”
Đang định quay người đi, lại thấy cửa lớn điêu hoa sơn son kia “Két” một tiếng mở vào trong, người mở cửa vậy mà là Nguyên Kinh.
Hà Yến đứng thẳng ở dưới ô, đôi mắt sáng rực như sao.
Lại nhìn Nguyên Kinh, cằm gầy nhọn, mặt không chút máu, đôi mắt phượng lạnh lùng tức giận nhìn Hỉ Liên.
Hỉ Liên ngứa ran da đầu, quỳ cả hai gối xuống đất, “Nô… nô tài đáng chết… không nhìn thấy hắn mang ô…”
Nguyên Kinh lui lại, “Đóng cửa!”
Song Hà Yến tiến lên một bước, một chân bước qua bậc cửa, “Đợi đã.”
Hai tiểu thái giám đóng cửa hai bên nhìn nhau, thật sự không biết có nên chèn gãy cái chân Hà Yến đưa vào hay không.
Chỉ thoáng thất thần thì người nọ đã lách vào cửa trước đôi mắt ba phần tức giận bảy phần sợ hãi của Hoàng thượng.
Thuận Thuận đứng bên ngoài, thấy cửa đóng kín vào, không ai đi ra nữa.
Mưa xuân rả rích mãi không tạnh.
Không bao lâu, cánh cửa đẩy nhẹ, Hỉ Liên mặt mày xám xịt từ bên trong đi ra.
Thuận Thuận vội vàng che ô đi tới, “Hỉ công công, sao không ở bên trong trú mưa mà ra đây làm gì?”
Hỉ Liên khẽ thở dài, “Thật sự là rất nhiều năm rồi ta không bị phạt.”
Tiếp đó lại nhìn thấy yêu bài dưới đất, khom lưng nhặt lên, “Sao lại để rơi yêu bài này?”
Thuận Thuận cất cẩn thận, “Nô tài biết lỗi.”
Hỉ Liên nói: “Để ta nói một câu với Hoàng thượng, cho ngươi thêm vài tấm, để tránh không cẩn thận đánh rơi lại không vào cung được.”
Thuận Thuận nói: “Đa tạ Hỉ công công, nô tài sẽ bảo quản cẩn thận.”
Hỉ Liên nói: “Thế làm sao được, chúng ta là nô tài, nên có tâm tư này, thứ quan trọng, nhất định phải chuẩn bị thêm một ít mới được…”
Thuận Thuận nói: “Hỉ công công giáo huấn phải, nhưng yêu bài này cũng chẳng qua là yêu bài tầm thường…”
Hỉ Liên nói: “Lắm miệng, kêu chuẩn bị thì cứ chuẩn bị đi, đừng nhiều lời…”
Trong lúc nói chuyện ngẩng đầu trông thấy một người đứng bên ngoài, bị mưa dầm ướt như chuột lột.
Đại lý tự khanh chùi nước mưa trên mặt, “Đại lý tự khanh Dương Liên phụng chỉ đến, nhờ công công thông báo.”
Thuận Thuận và Hỉ Liên liếc nhìn nhau, lại đồng thanh nói, “Về trước đi, hôm khác lại đến.”