Thâm Tỉnh Băng

Chương 6: Thương lượng




Du công công rất lấy làm lạ.

Vốn Hoàng thượng đã tới cổng, kết quả là ngay cả cổng cũng chưa vào đã trực tiếp đi về.

Khó khăn lôi Hoài Hoài trên tường xuống, tên ngốc này cũng không đòi ra ngoài nữa.

Ngơ ngác ở trong phòng một buổi sáng, vẻ mặt si ngốc, ánh mắt lại không một lúc an bình, nhộn nhạo gợn sóng, cực kỳ giống nước xuân tháng Ba.

Du công công khom lưng, đứng trước mặt ngắm nghía Hoài Hoài, thần sắc phức tạp.

Hoài Hoài này tuy là một tên ngốc, nhưng tướng mạo đường đường, mi vũ anh khí.

Hoài Hoài đối mắt với Du công công rồi, bấy giờ mới mở miệng, vẻ mặt si mê, “Tiểu thư nhà ai mà hoa dung nguyệt mạo nhường vậy.”

Du công công nghe thế trong lòng rất sợ, vội gọi tiểu thái giám buổi sáng đưa cơm tới hỏi, “Sáng nay là ngươi sắc thuốc à?”

“Hồi bẩm Du công công, là ta sắc, có chuyện gì à?”

“Không sắc nhầm chứ?”

“Không ạ…”

“Được rồi, ra ngoài làm việc đi.”

Du công công cho tiểu thái giám lui đi, tiếp tục chờ Hoài Hoài, cố nặn ra chút tươi cười, mặt chi chít nếp nhăn, “Tổ tông, bên ngoài thời tiết đẹp, không bằng ta dẫn ngài ra ngoài đi dạo một vòng nhé?”

Hoài Hoài nhìn lão thái giám một cái, không hề muốn để ý tới, nói như độc thoại: “Việc này cần tìm Xuân Bảo thương lượng mới ổn thỏa…”

Du công công nghĩ nghĩ, “Xuân Bảo nào?”

Hoài Hoài lúc này mới hoàn hồn, gật đầu, “À, là một tiểu thái giám.”

Du công công vỗ đùi, “Được, để ta đi tìm, đỡ cho ngài ở đây mong nhớ ngày đêm như mất hồn.”

Hoài Hoài đứng bật dậy khỏi ghế, mắt sáng rực, “Nhanh đi!”

“Ngài hãy ngoan ngoãn chờ trong phòng,” Du công công nói: “Không phải là một tiểu thái giám thôi sao, ta ở trong cung cả đời, muốn tìm một người vẫn dễ dàng.”

Dứt câu, liền không để ý Hoài Hoài vui mừng, ra ngoài hỏi thăm.

Lại nói Xuân Bảo này cũng không phải kẻ không tên tuổi, một năm trước ở Phúc Thọ điện sợ đái ra quần thành một tên ngốc, việc này ở trong cung ai cũng biết, thế cho nên Du công công còn chưa đi hết con đường trước Họa Vũ cung, mới nhắc tới tên Xuân Bảo đã tỏ tường.

Nghe nói Xuân Bảo do không thân thích và tuổi cũng nhỏ nên không tiện cứ thế đuổi ra cung, liền điều từ trực điện giám tới ngự thiện phòng, tuy đầu óc không dùng được nhưng cũng còn có thể làm chút tạp dịch, ra chút sức. Song gã ta xét cho cùng là một tên ngốc, việc làm được còn chưa bằng sai sót, ngự thiện phòng cũng đang sầu vì không chỗ đẩy củ khoai lang phỏng tay này đi, nghe Du công công đến hỏi liền mừng rỡ tặng luôn, còn để người ta nợ mình, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.

Vậy nên Du công công chẳng mất bao nhiêu công sức đã xin được Xuân Bảo khỏi ngự thiện phòng.

Xuân Bảo hít nước mũi chảy ra, cuộn chút hạt dưa cuối cùng trong chăn, vác chăn nệm theo Du công công trở về Họa Vũ cung.

Dọc đường, hạt dưa cuộn bên trong rơi gần hết.

Hoài Hoài chờ trong phòng, nghe bên ngoài có động tĩnh liền lập tức chạy ra cửa.

Hai thái giám đứng bên ngoài tuyết địa, một lớn một nhỏ.

Xuân Bảo lạnh đến đỏ bừng khuôn mặt, quẹt mũi, “Ngươi là ai vậy?”

Hoài Hoài toét miệng, “Đồ không não, hôm qua ngươi còn tới gặp ta mà.”

Xuân Bảo “À” một tiếng, vác chăn nệm muốn vào nhà.

Du công công bên kia túm cổ áo sau gáy Xuân Bảo, “Làm sao ngươi có thể ở tại chính ốc, đó là chỗ chủ tử ở.”

Đoạn, Du công công thuận tay chỉ thiên điện, “Trong đó ngươi tùy tiện chọn một tấm ván giường, trải chăn nệm lên là được.”

Xuân Bảo gãi đầu, hít mạnh nước mũi, “Người này hoạn xong không phải cũng là thái giám à? Còn mặc quần áo thái giám, sao đã thành chủ tử rồi…”

Du công công nện đế giày vào đầu Xuân Bảo, “Đồ con lừa, lắm lời như vậy…”

Hoài Hoài sốt ruột kêu Xuân Bảo, “Ngươi đưa chăn cho Du công công là được rồi, vào trong nói chuyện đi.”

Xuân Bảo gật đầu, nhét chăn cho Du công công rồi theo Hoài Hoài vào phòng.

Du công công thấy đống chăn nệm vừa cứng vừa hôi thì tức lắm, đứng bên ngoài nhỏ giọng chửi rủa Xuân Bảo một lúc lâu, mới hậm hực ôm đi.

Hai người ở trong phòng bận bịu hồi lâu, cẩn thận kiểm tra cửa sổ, thấy không ai nghe trộm, lúc này mới yên tâm tụ lại nói chuyện.

Hoài Hoài thì thào: “Xuân Bảo… Ta có chuyện này phải thương lượng với ngươi.”

Xuân Bảo nghiêng đầu, dùng ngón út ngoáy tai, “To lên xem nào.”

Hoài Hoài nhíu mày, “Coi chừng tai vách mạch rừng.”

Xuân Bảo biểu cảm ngây ngô, “Ừ, ngươi nói đúng.”

Dứt câu, liền sấn lại, dán tai ngay miệng Hoài Hoài, “Nói đi.”

Hoài Hoài nói: “Ta thích một vị tiểu thư rồi.”

“Trong cung nào có tiểu thư, là cung nữ hả?”

“Đã như vậy… thế chính là cung nữ rồi.” Hoài Hoài híp mắt lại như đang mơ mộng, “Thật đúng là thiên tiên mà.”

Xuân Bảo không tin nổi, “Người đẹp như vậy để cho ngươi đụng trúng?”

Hoài Hoài nghe thế hơi ảo não, “Ta gặp lúc trèo tường, mọi người bên dưới đều chê cười ta, chỉ mình cung nữ tỷ tỷ này vẻ mặt tức giận, như là bất bình thay ta vậy.”

Xuân Bảo cả kinh nói: “Thật là một tỷ tỷ tốt.”

Hoài Hoài gật đầu: “Đúng vậy, cho nên khi nãy ta đang nghĩ làm cách nào mới có thể hỉ kết liên lí với vị mỹ nhân này, muốn ngươi bày cho một biện pháp.”

Xuân Bảo sửng sốt, chợt chống cằm vắt óc suy nghĩ.

Hoài Hoài đợi một lúc lâu mà không thấy Xuân Bảo nói một câu, hơi mất kiên nhẫn, “Sao ngươi nghĩ lâu vậy?”

Xuân Bảo nói: “Nghĩ ra rồi.”

Hoài Hoài vui vẻ nói: “Nói nghe xem.”

“Nếu muốn lấy lòng mỹ nhân tỷ tỷ này, ca ca nhất định phải để lại ấn tượng tốt cho mỹ nhân tỷ tỷ.”

Hoài Hoài gật đầu, “Không bằng ta bảo Du công công cắt ít vải mới, may vài bộ đồ mới cho ta.”

Xuân Bảo gật đầu, “Cũng được, ta biết Tiểu Quế Tử khéo tay chuyên chải đầu cho nương nương, để ta kêu hắn búi cho ngươi kiểu tóc đẹp nhất.”

Hoài Hoài nói: “Được, ta đi tắm đây.”

Xuân Bảo kéo Hoài Hoài lại, “Đừng đi, ta còn chưa nói xong.”

Thấy Hoài Hoài một lần nữa ngồi xuống, Xuân Bảo lại chùi mũi, “Ta nghe đám lão thái giám kia nói, nữ nhân trong cung đều thích nam nhân như Hoàng thượng, chắc mỹ nhân tỷ tỷ cũng không ngoại lệ.”

Hoài Hoài nói: “Ta chưa gặp Hoàng đế, không biết y ra làm sao, phải làm thế nào đây?”

Xuân Bảo khá đắc ý, “Ta gặp rồi.”

Hoài Hoài rất hâm mộ, “Ngươi giỏi thật.”

Xuân Bảo nhướng hàng mày thưa thớt, “Năm ngoái ta đến Phúc Thọ điện lau nền gặp được, Hoàng thượng cũng thật lợi hại, muốn đánh ai là đánh, các đại thần bên dưới sợ đái ra quần, oai lắm luôn.”

Hoài Hoài hơi khó xử, “Ý ngươi là bảo ta đi đánh người khác? Nhưng ở đây có ai cho ta đánh đâu.”

“Ta đây!” Xuân Bảo vỗ ngực, “Chờ hai ta vừa gặp mỹ nhân tỷ tỷ, ngươi hãy động thủ đánh ta, hòng thể hiện ngươi lợi hại.”

Hoài Hoài rất đỗi cảm động, vỗ vai Xuân Bảo, “Thật là huynh đệ tốt.”

Xuân Bảo nói: “Không cần khách khí, có điều đến lúc đó ngươi đánh nhẹ thôi, ta sợ đau.”

Hoài Hoài nói: “Tất nhiên rồi.”

Xuân Bảo đứng dậy, chùi bùn khô trên áo bông, “Hai ta phải nghĩ vài lời kịch, làm vậy có thể thêm rất nhiều khí thế.”

Hoài Hoài nảy ra một kế, “Đến lúc đó, vừa thấy mỹ nhân tỷ tỷ, ngươi liền hô lớn ‘Đại hiệp tha mạng, tiểu nhân không dám nữa’, thấy sao?”

Xuân Bảo nói: “Ta lại cảm thấy ‘Ngu xuẩn! Dâm tặc này, dám chòng ghẹo người đàng hoàng!’ nghe hay hơn, dù sao cũng là để thể hiện khí khái anh hùng trước mặt mỹ nhân tỷ tỷ, nói như vậy sẽ càng uy phong.”

Hoài Hoài gật đầu, “Nói xong câu này, ta liền đánh ngươi?”

Xuân Bảo nói: “Đương nhiên, để mỹ nhân tỷ tỷ rất biết quan tâm người khác nhìn thấy, chắc chắn sẽ mềm lòng tới khuyên can.”

Hoài Hoài nói: “Thế phải làm sao mới tốt, nàng muốn tới khuyên can, ta tất nhiên không thể tiếp tục đánh ngươi, còn thể hiện khí khái anh hùng thế nào được?”

Xuân Bảo nói: “Không sao, nếu thấy mỹ nhân tỷ tỷ cầu tình, ngươi nhất định phải nói, ‘Tỷ tỷ thiện tâm, tại hạ sẽ theo ý tỷ tỷ, tha cho hắn một lần vậy’, như thế cho thấy ngươi có tình có nghĩa.”

“Xuân đệ thật có học thức, tại hạ bội phục.” Hoài Hoài chắp tay khom lưng, Xuân Bảo cười ngại ngùng: “Ta nào có học thức gì, chẳng qua là vì nương nương trong cung thích xem kịch, ta liền theo sau xem một vở, những lời mới nói đều là trong kịch thôi.”

“Kịch gì mà hay như vậy?”

“Nghe công công nói, tên là ‘Oan Đậu Nga’ gì đó.”

Hoài Hoài thu hai tay vào trong tay áo, vẻ mặt mù mờ, “Ừm, như thế…”

Xuân Bảo nói: “Ừ.”

“Được, cứ quyết định thế đi,” Hoài Hoài như hoàn hồn lại, “Chúng ta đi đâu tìm mỹ nhân tỷ tỷ kia?”

Xuân Bảo cũng hăng hái theo, “Dễ thôi, hoán y cục trên cơ bản là nơi mỗi một cung nữ đều đến, chúng ta tới đó canh mỗi ngày, không tin không gặp mỹ nhân tỷ tỷ kia.”

Hoài Hoài cong khóe miệng, vẻ mặt tươi rói, “Được!”

Liên tiếp hai hôm, hai người đều mang cơm theo, cả ngày ngồi chồm hổm ở cửa hoán y cục, chờ vị mỹ nhân kia.

Hoán y cục này không hề xa Họa Vũ cung, Du công công đi theo vài lần, thấy hai người không gây chuyện, liền yên tâm mặc kệ.

Hoài Hoài mặc quần áo thái giám mới tinh, tóc chải ngay ngắn, đứng ở cửa hoán y cục, ánh mắt ủ rũ.

Xuân Bảo bên cạnh trái lại rất hăng hái, bàn tay đỏ bừng nắm chặt một khúc chân giò lạnh ngắt, đang trợn tròn mắt ra sức gặm.

Đằng xa đi tới mấy cung nữ, tóc đen quần áo trắng, mặt cũng trắng, chẳng có mảy may biểu cảm.

Xuân Bảo ngừng gặm, bàn tay dính đầy mỡ nắm áo Hoài Hoài, “Người cao to bên phải có phải người ngươi thích không?”

Hoài Hoài nghe vậy, vội vuốt tóc, nghển cổ nhìn, đáy mắt lập tức tối đi, “Ngươi bị mù à? Không nhìn thấy nàng ta trời sinh mặt ngựa, nào có dáng vẻ mỹ nhân.”

Xuân Bảo lại nhai vài cái, “Rất đẹp mà, xem đôi mắt to kia.”

Hoài Hoài bĩu môi, “Càng giống ngựa hơn.”

Dứt câu, ngồi chồm hổm dưới chân tường cung như nản lòng, vẻ mặt chán chường, “Xuân Bảo, hôm nay là ngày thứ mấy rồi?”

Xuân Bảo đứng bên cạnh Hoài Hoài, cất món chân giò thủy tinh trong tay vào thực hạp, cẩn thận bỏ xuống đất, đếm ngón tay, “Khoảng ba ngày.”

Hoài Hoài đứng lên, phủi bay tuyết đọng trên đầu, “Ba ngày cũng phải khoảng, ta thấy ngươi chờ hoài hồ đồ hơn rồi.”

Xuân Bảo vội xách thực hạp theo sau Hoài Hoài, “Ngươi không đợi nữa à?”

Hoài Hoài nói: “Ngồi không ở đây mấy ngày liền thật sự chán ngắt, ta đi dạo một chút.”