Lâm triều.
Phúc Thọ điện.
Tròng mắt Hộ bộ Thượng thư muốn rớt ra, “Cái gì? Tổng đốc Bắc Cương lần thứ hai xin trăm vạn lượng bạc!”
Điền Sùng Quang hạ mắt xuống, “Chính là như thế.”
Hộ bộ Thượng thư nghe thế trợn mắt, hoàn toàn bất chấp lễ nghi, “Lão phu không nghe nhầm?”
Điền Sùng Quang lặng thinh không nói gì, giống như sớm đoán được.
Yên lặng giây lát, rồi triều đình lần thứ hai ầm lên.
“Lâm Xương này thật hồ đồ, hôm qua mới áp vận bao nhiêu bạc, tuy trước mắt còn chưa tới, nhưng hắn dám ngửa tay xin lần thứ hai, hắn coi quốc khố là của nhà hắn à?”
“Cậy mình đánh thắng vài trận, liền khinh cuồng như vậy, quốc nạn trước mặt, tài chính căng thẳng, mà người này đòi bạc lại không khách sáo chút nào.”
“Đại nhân nói sai rồi, mấy trận chiến Bắc Cương lúc trước đâu tính là thắng trận, chẳng qua là tận bổn phận bảo vệ thành trì thôi. Mà trong quân báo còn nói là bên ta thương vong nặng nề, so với nhân số Bắc di tử thương chỉ hơn chứ không kém.”
“Thương vong nặng nề nên mới cần phải mộ binh, chưa trực tiếp xin binh đã là rất tốt rồi.”
“Thôi, ta nói thế này đi, Bắc Cương chiến cục giằng co, binh lực tổn hao nghiêm trọng, chắc hẳn Lâm tổng đốc nhiều lần xin bạc cũng là bất đắc dĩ. Mà chiến trường chớp mắt vạn biến, phen này xin bạc mộ binh cũng là phòng ngừa chu đáo, đến lúc đó tộc Hách Liên đột nhiên tăng mạnh thế công, Đại Bình cũng còn người để chống lại phải không?”
“Đạo lý này ai cũng hiểu, nhưng trước mắt quốc gia không phát nổi quân hưởng, nếu bạc mà dư dả thì cũng chẳng tính toán chi li làm gì.”
…
Bên dưới đôi mắt phượng hắc khí dày đặc, Nguyên Kinh phất tay, “Việc này ngày mai bàn tiếp, để trẫm nghĩ lại.”
Mọi người mới còn tranh luận không thôi nghe Nguyên Kinh nói vậy đều im lặng, nhất thời trên triều đình lại yên tĩnh dị thường.
Nội các đại học sĩ thấy thế hơi đứng thẳng lên, “Khải bẩm Hoàng thượng, thần có bản tấu.”
Nguyên Kinh nhíu mày, “Nói.”
Nội các đại học sĩ nói: “Theo thần thấy, nam bắc chiến sự nguy cấp, tập binh tồn lương, dẫn đến tướng lĩnh biên cương nắm giữ trọng binh một phương. Nhưng mà biên tướng không cùng lý niệm với triều đình, đây là ẩn hoạn quốc gia, để bảo đảm triều đình vững chắc, Hoàng thượng nên phái Đốc sư tùy quân thảo tặc, truyền đạt thánh ý.”
Nguyên Kinh nghe vậy chỉ im lặng.
Tuy là nói như vậy, nhưng Đốc sư nắm binh mấy tỉnh, quản Tổng đốc Tuần phủ các nơi, thực quyền rất lớn, quan chức bình thường không thể thấy bóng lưng.
Mà lúc ấy Hà Yến chính là dùng chức này mở rộng vây cánh, sau đó hô phong hoán vũ trên triều đình, nắm giữ triều chính, khống chế thiên tử.
Bởi thế, sau khi diệt trừ Hà Yến, Nguyên Kinh vẫn còn sợ chức vị này, chưa thiết lập lại.
Vả lại, trên triều đình cũng không có sự lựa chọn thích hợp để làm Đốc sư.
Điền Sùng Quang nhậm chức Binh bộ Thượng thư, vốn nên là lựa chọn tốt nhất, song hắn bình thường hành xử quá cẩn thận chu đáo, thiếu sát phạt quyết đoán, không thể thượng nhiệm.
Đang suy tư thì Điền Sùng Quang cất bước tiến lên, khom lưng cúi đầu, “Thần cho rằng Đốc sư là việc trọng đại, nên bàn bạc kỹ hơn.”
Nguyên Kinh giọng lạnh nhạt, “Khanh thấy sao?”
Điền Sùng Quang nói: “Thần cho rằng, người nhậm chức Đốc sư này, xét hết bá quan triều đình cũng không ai đảm đương được.”
Câu này vừa vặn hợp ý Nguyên Kinh, song y cũng không tiện trực tiếp đồng ý, chỉ nói nhàn nhạt: “Trẫm thấy ngươi kính chung thận thủy, xử sự khéo léo, có thể gánh vác.”
Điền Sùng Quang lập tức quỳ một gối xuống, hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt trung thành, “Không phải thần tự coi nhẹ mình, mà là thần tự biết mình quá cẩn thận, mọi việc đều nghĩ tới nghĩ lui mãi mới làm, không phải là người có tài quyết đoán trên chiến trường, nếu thực mang danh Đốc sư ra trận, sợ sẽ ảnh hưởng quân đội.”
Tuy nói như thế, trong lòng Điền Sùng Quang tính toán lại là một việc khác.
Nếu mình cứ thế tùy quân xuất chinh, việc trù tính đã lâu chỉ có thể gác lại. Vả lại mình quả thật không có tài làm Đốc sư, thay vì ra ngoài thân bại danh liệt, chẳng bằng ở lại bày mưu nghĩ kế.
Tiếc thay Binh bộ Thị lang không thể hiểu ý hắn, ngược lại tiến lên nói, “Thần thấy Điền đại nhân là rường cột nước nhà, thật sự là lựa chọn duy nhất cho chức Đốc sư.”
Điền Sùng Quang khóe mắt giật nhẹ, đang định phản bác, lại nghe lục khanh đột nhiên tranh luận.
“Điền đại nhân chớ chối từ, tuyệt đối đừng lãng phí ý tốt của Hoàng thượng.”
“Ta lại cảm thấy chức Đốc sư này tạm thời để trống vẫn tốt hơn, người hữu mưu vô dũng đích xác hỏng việc.”
“Ý ngài là đang ngầm trào phúng Binh bộ ta không có người, Điền đại nhân là hạng nhát gan sợ phiền phức?”
“Đại nhân nghĩ nhiều rồi, ty chức chẳng qua luận sự công bằng, không hề có ý ám chỉ.”
…
Trên mặt Nguyên Kinh hơi xuất hiện vẻ tức giận, “Đủ rồi!”
Chờ quần thần im lặng, y lại nói: “Điền ái khanh đã từ chối khéo bằng mọi cách, thế thì trẫm cũng không cưỡng cầu.”
Điền Sùng Quang vội nói: “Thần cô phụ Hoàng thượng ưu ái, mong Hoàng thượng tha tội.”
Nguyên Kinh tiếp tục: “Công việc thuộc phần của Đốc sư, tạm do kinh quan xuống thay thế đốc quản, cũng chính là đốc quân tùy binh, việc này do Lại bộ và Binh bộ bàn bạc xử lý, hạn ngày kia trình danh sách lên, trẫm lại định đoạt sau.”
Điền Sùng Quang thầm thở phào, nghĩ Nguyên Kinh vừa rồi cũng đã suy tính kỹ càng, làm thế vừa giám quản quân quyền địa phương vừa tránh cá nhân thế lớn, nhất cử lưỡng tiện.
Nguyên Kinh nhìn Điền Sùng Quang một cái, “Đứng dậy đi.”
Điền Sùng Quang chắp tay, “Tạ Hoàng thượng.”
Đứng thẳng dậy rồi, Điền Sùng Quang lại chưa buông tay ra, “Thần còn một việc khải tấu.”
Nguyên Kinh: “Nói.”
Điền Sùng Quang dừng một chút, giống như không mấy để ý mà nói một câu, “Hàn Lâm viện Phỉ Thanh, tài kiêm văn võ, đầu óc khôn khéo, thần muốn đưa vào Binh bộ, hiệu trung cho quốc gia.”
Nguyên Kinh không nghĩ nhiều, chỉ nói nhàn nhạt: “Chuẩn.”
Điền Sùng Quang cung kính vâng một tiếng, đáy mắt loáng thoáng vui mừng.
Nguyên Kinh thấy mọi người đều cúi đầu im lặng, mà cũng gần đến giờ rồi, liền nói: “Có việc khải tấu, không việc bãi triều.”
Văn võ nhất tề quỳ lạy, “Cung tiễn Hoàng thượng.”
Nhưng đợi một lúc lâu mà không nghe bên trên có tí tẹo động tĩnh gì, có vài người gan lớn ngẩng đầu nhìn trộm, chỉ thấy Nguyên Kinh mặt mày xanh tái, chầm chậm đứng dậy, mới đi một bước đã nhũn chân ngã xuống.
Chúng thần tử thót tim sụt sùi.
“Hoàng thượng…” May là Hỉ Liên phản ứng cực nhanh, vội vàng tiến lên đỡ y, “Cẩn thận…”
Bá quan ngập tràn kính ý, muôn miệng cùng khen.
Nói Hoàng thượng cần cù chính sự, ngay cả thân thể cũng mệt quá rồi.
Nguyên Kinh lại bỗng nhiên đỏ bừng mặt, đẩy Hỉ Liên ra, tập tễnh bước đi.
Gió qua hoa đào, cánh hoa chờn vờn.
Rơi lên bả vai vững chãi của người nọ, bị tay phủi lại rơi xuống đất, mặc người ta giẫm đạp.
Tay áo Hà Yến đột nhiên bị kéo.
Quay đầu, tiểu thái giám bên cạnh bộ dạng ngu si, “Hoài Hoài, cùng ngắm hoa xuân được không?”
Xuân Bảo hít nước mũi, trên đầu từ lâu đã không còn ô sa, lộ ra búi tóc dơ dáy bù xù, rơi xuống mấy cánh hoa, “Hoài Hoài, ta tìm được ở chỗ Tiểu Lục Tử một món ngon lắm, giữ lại chờ ngươi ăn cùng đây.”
Hà Yến thần sắc hờ hững, rút mạnh tay ra, “Không đi.”
Xuân Bảo bám theo sau không bỏ cuộc, “Hoài Hoài, rất nhiều ngày rồi ngươi không kể ta nghe chuyện của ngươi với Hoàng thượng, hôm qua ta đã nghĩ ra một biện pháp tốt, chiêu này nhất định làm Hoàng thượng thích…”
Hà Yến hơi trầm ngâm, “Về sau đều không cần nữa.”
Xuân Bảo vui vẻ nói: “Chẳng lẽ ngươi với Hoàng thượng đã… hỉ kết liên lý…”
Lại thở dài: “Ôi… Nhớ lúc trước, ngươi đuổi theo sau Hoàng thượng như chó, có thể có ngày hôm nay, chung quy là ông trời đền bù người cần cù…”
Hà Yến siết chặt tay, vẻ mặt lạnh lẽo, “Ta thấy ngươi chán sống rồi đấy?”
Xuân Bảo vội lui xa ba bước, sau đó thong thả đi, “Chỉ mong người có tình sẽ thành quyến thuộc… Đừng cô phụ tấm chân tình của hai ta lúc trước…”
Hà Yến nhìn bộ dạng giả thánh hiền ngứa đòn của tên đần kia, thật sự không chịu nổi, đang định xông lên kéo tiểu thái giám nọ về, lại thấy Thuận Thuận đi tới.
“Chủ tử, có tin tức rồi.”
Hà Yến buông lỏng tay, lòng vui mừng, “Vào nhà nói.”
Dứt lời liền cùng Thuận Thuận vào điện, Thuận Thuận lấy túi thơm gấm Thục trong tay áo, tìm kéo cắt ra, trong hương liệu lại bọc một viên thuốc nhỏ.
Hà Yến bóp nát viên thuốc lôi ra một tờ giấy mỏng, trên đó nói là Phỉ Thanh đã được điều vào Binh bộ.
Hà Yến cười khẽ, “Như vậy, sau này hẳn ta sẽ phải đổi thành họ Phỉ rồi.”
Thái giám bên cạnh cúi đầu cầm lọ thuốc ra, “Chủ tử, đến giờ dùng thuốc rồi.”
Hà Yến rút nút lọ, song không uống, mắt nhìn nơi khác, tựa hồ có tâm sự, “Phải nghĩ cách sớm ngày xuất cung.”
Thuận Thuận nhìn xung quanh, hạ thấp giọng, “Muốn Hoàng thượng đồng ý việc này, quả hơi khó.”
Suy nghĩ hồi lâu, lại tiếp: “Nhớ dưới thời tiên đế từng có lệ cung nhân chịu tội xuất cung tu hành, nhưng Hoàng thượng của chúng ta tính tình âm lệ, nếu thực sự phạm lỗi, hầu hết đưa đến bạo thất, hoặc tàn hoặc chết, chủ tử vạn không thể mạo muội.”
Hà Yến ngắm nghía lọ sứ trong tay, lạnh giọng nói một câu, “Muốn đi thì thoải mái đi, chứ để người ta áp giải ra, thì chẳng thà ở lại đây luôn cho rồi.”
Ngẩng đầu uống thuốc, sau đó tiện tay ném lọ sứ vào thực hạp, “Chờ ta nghĩ lại đã.”
Thuận Thuận vâng một tiếng, dọn dẹp thực hạp, khom người lui ra.
Hà Yến chắp tay đứng phía sau bình phong bàn long hội phong, liếc nhìn kẻ nấp sau màn, “Sao ngươi còn ở đây?”
Hoài Hoài lúng túng nói: “Hà huynh đệ, ngươi không cần ta nữa à?”
Hà Yến nhìn hắn một cái, “Ngươi không phải là ta sao?”
Hoài Hoài cúi đầu, mếu máo, “Cũng phải.”
Hà Yến nói: “Suy nghĩ rõ rồi?”
Hoài Hoài lắc đầu, “Nghĩ chưa rõ.”
Sắc mặt Hà Yến hơi sầm xuống, “Không sao, dù gì ta cũng nghĩ rõ rồi.”
Hoài Hoài như không nghe thấy, đôi mắt trong veo, “Ta nghĩ không rõ, ngươi muốn xuất cung, nhưng ta muốn ở lại đây, ngươi ghét Hoàng thượng như vậy, mà ta lại rất thích y.”
Hà Yến nhìn đi chỗ khác, “Đó là do tâm tính ngươi đơn giản, chuyện giữa ta và y há là dăm ba câu có thể nói hết.”
Hoài Hoài nói: “Phức tạp quá.”
Sau lại sực nhớ ra, trách móc: “Sao ngươi luôn giả làm ta trước mặt Hoàng thượng vậy? Thật là bỉ ổi!”
Hà Yến nhướng mày, “Ngươi nghĩ ta muốn à, có giỏi thì ngươi ra đi, ta khỏi phải mất công đóng kịch.”
Hoài Hoài ỉu xìu, “Chỉ trách lúc trước ta không nên học hát hí khúc với Xuân Bảo, kết quả là lại giúp cho ngươi, đúng là trò giỏi hơn thầy.”