Thâm Tỉnh Băng

Chương 37: Cưỡng bức




Trong nội điện không một tiếng động.

Hỉ Liên đứng yên ở ngoại điện rất lâu, cuối cùng chân hơi đau nhức.

Nếu là ngày xưa, nên có tiểu thái giám khác đến trực đêm.

Nhưng ở Vị Ương cung, Hỉ Liên ít nhiều vẫn không yên tâm, dù nghe bên trong không có tí tẹo động tĩnh gì, cũng không dám đi, chỉ tìm cái ghế ngồi xuống nghỉ ngơi.

Ánh nến ở ngoại điện càng lúc càng yếu, cơ hồ sắp cháy hết.

Qua rất lâu, cơn buồn ngủ kéo đến, Hỉ Liên mặc dù không thể ngủ, nhắm mắt nghỉ ngơi cũng không sao.

Cái bóng dưới đất đang cực thong thả hướng đến bóng người nghỉ ngơi kia.

Không hề có âm thanh, hệt như quỷ mị vậy.

Hỉ Liên cúi đầu buông tay, thoáng chợp mắt, hoàn toàn không nghĩ tới giây tiếp theo mình sẽ bị người ta bịt miệng đánh mạnh vào đầu.

Người nọ tay chân lanh lẹ, thậm chí chưa phát ra bất cứ tiếng động gì, Hỉ Liên đã tối sầm hai mắt, ngã xuống đất ngất xỉu.

Hà Yến nhấc chân đá đá thái giám nằm xụi lơ, sau đó mới yên tâm đi tới long sàng bên trong.

***

Trong giấc mơ, cảnh xuân êm đềm.

Năm Nguyên Kinh thứ nhất.

Hà Yến đánh giá trang phục của thiên tử đối diện, tươi cười dạt dào, “Ngươi mặc long bào đẹp hơn lão đầu kia rất nhiều.”

Lại nói Giang Hoài Cẩn khi mới đăng cơ đang tuổi nhược quán, đương nhiên tuấn nhã mỹ tú, phong độ phiên phiên.

Hà Yến nhìn mà lòng rung động, không nhịn được tiến lên ôm ghì lấy y.

Dõi chặt đôi hắc đồng trước mắt, Hà Yến lẩm nhẩm: “Hoàng thượng, nếu ngươi luôn nghe lời ta, ta sẽ đối xử tốt với ngươi.”

Giang Hoài Cẩn sắc mặt trắng đến trong suốt, cứng đờ người nhìn Hà Yến, không thể không gật đầu.

Hà Yến nhìn thấy trên khuôn mặt trước mắt rèm mi run khe khẽ, khóe môi mỏng mím chặt, lại quật cường bất ngờ, liền trêu: “Nhìn cái gì, có phải thích ta rồi không?”

Giang Hoài Cẩn lặng im hồi lâu, mà không lên tiếng.

Hà Yến vẫn tươi cười.

Một chút thất vọng đột nhiên lướt qua kia, hầu như không để lại dấu vết.

“Ta sẽ coi là vậy.”

Đôi mắt phượng của Giang Hoài Cẩn như thể đóng băng, “Sẽ không.”

Hà Yến bỗng nhiên buông đôi tay đang ôm cơ thể ấy, giơ lên, vẻ mặt giận dữ.

Giang Hoài Cẩn vội nhắm mắt lại, cắn răng chờ, nhưng bàn tay kia chậm chạp không giáng xuống.

Mở mắt, Giang Hoài Cẩn lại thấy Hà Yến thu tay về, hừ lạnh một tiếng, “Ta cũng không thèm, chẳng qua là một món đồ chơi mà thôi.”

Nói xong phất áo bỏ đi.

Nổi giận đùng đùng, không tập trung.

Mới đi vài bước, liền sơ ý vấp một tảng đá ngã chổng vó.

Cười phì một tiếng, Giang Hoài Cẩn hiếm khi tan băng, nhìn Hà Yến, nét cười rạng rỡ lâu rồi không thấy.

Nhớ lần trước, còn là khi mới gặp.

Hà Yến bò dậy muốn nổi cơn tam bành, song quay đầu lại ngây người ra nhìn.

Vậy mà chỉ có trong mơ.

Bật cười, cảnh mơ chợt kết thúc.

Nguyên Kinh mở mắt, giữa hỗn độn tan ra lại là khuôn mặt người nọ.

“Hà Yến?”

Hà Yến lạnh lùng nói: “Mơ thấy cái gì mà có thể cười tỉnh luôn thế?”

Sững sờ chốc lát, Nguyên Kinh mới hoàn hồn, muốn chống tay đứng dậy, lại phát hiện một tay đã bị Hà Yến trói chặt vào đầu giường từ lâu.

Nguyên Kinh tức khắc toát mồ hôi lạnh, trong giọng nói giấu không được nỗi sợ hãi, “Người đâu-“

Hà Yến nói nhàn nhạt: “Vị Ương cung lớn như vậy, ngươi đã đuổi hết mọi người ra ngoài. Thị vệ đều canh ở ngoài cung, trước mắt đúng là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.”

Nguyên Kinh hoảng sợ, “Hỉ Liên-“

Hà Yến không nói gì, hứng thú nhìn Nguyên Kinh.

Thái giám ở ngoại điện co quắp nằm sấp dưới đất, ô sa lăn đi, không hề nhúc nhích, hệt như người giả.

Nguyên Kinh thong thả quay mặt lại nhìn chằm chằm Hà Yến, “Ngươi muốn làm gì…”

Hà Yến nói: “Hoàng thượng, ngài đúng là biết rõ còn hỏi mà.”

Nguyên Kinh đột nhiên giơ bàn tay bị trói chặt túm lấy hắn, “Mau thả trẫm ra, bằng không…”

Tay Hà Yến bị Nguyên Kinh bóp đến tái xanh, vẻ mặt lại điềm tĩnh như cũ, chỉ lẳng lặng nhìn y, tươi cười hờ hững, “Lâu lắm chưa chạm vào ngươi, ta há có thể bỏ qua?”

Vẻ mặt Hà Yến càng bình tĩnh hơn, lời nói ra lại như kim đâm vào ngực Nguyên Kinh, “Ngươi không cần sợ hãi, ta sẽ thương yêu ngươi.”

Nói xong, Hà Yến liền xé mạnh, mở rộng long bào gấm vóc trên người Nguyên Kinh.

Người nọ lộ ngực ra, hai điểm hồng anh run rẩy co rúm lại.

Hà Yến đang muốn cúi người nếm thì lại bị Nguyên Kinh giơ chân chặn.

Đôi môi mềm mại khẽ hạ xuống vải vóc trắng tinh, Hà Yến không hề nổi giận, tách hai chân người nọ ra.

Nhìn dáng vẻ âm hiểm này của Hà Yến, trong đầu Nguyên Kinh như bị cắm một khối băng.

“Hà Yến! Dám bức gian thiên tử, ngươi chán sống rồi sao!”

Hà Yến cười, đáy mắt toàn là phong mang màu lửa.

Song không nói gì, chỉ một tay cởi quần Nguyên Kinh, vội vàng tháo đai lưng của mình, vật căng cứng kia lập tức húc vào mé trong đùi Nguyên Kinh, nóng rực cứng ngắc.

Giọng nói không khống chế được run rẩy, đáy mắt Nguyên Kinh đầy tuyệt vọng, “Hà Yến… ngươi dám…”

Hà Yến nhổ nước bọt vào bàn tay, bôi lên dương v*t to khỏe, “Tại sao không dám? Ta đã bị ngươi hại ra nông nỗi này, còn gì mà không dám?”

Nói xong lại dùng ngón tay chạm vào huyệt khẩu thít chặt kia, lần lượt xoa từng nếp uốn nhỏ như trêu ghẹo.

Nguyên Kinh đỏ mặt, siết chặt tay, nổi điên đánh tới cằm Hà Yến, “Cút!”

Hà Yến một tay đón được, xé một mảnh vải, cột nốt tay còn lại vào đầu giường bên kia.

Trong lúc này Nguyên Kinh liều mạng giãy giụa, Hà Yến rất thiếu kiên nhẫn, chẳng dễ gì xong xuôi, cưỡi lên cho y mấy bạt tai, “Bớt làm bộ làm tịch đi, dù ngươi là Hoàng đế, ngươi cũng là Hoàng đế ta đưa lên thượng vị, dù ngươi giỏi giang cỡ mấy, ngươi cũng là cái miệng của ta!”

Nguyên Kinh bị Hà Yến cột chặt vào đầu giường, chính diện nhìn người bên trên, hai má sưng đỏ, “Trẫm nhất định sẽ giết ngươi.”

Hà Yến uể oải cười, “Giết ta? Không phải ngươi đã giết một lần rồi sao?”

Nguyên Kinh sững sờ, chợt quay đầu đi không nói nữa.

Hà Yến kéo hai chân y ra, giọng lạnh đến độ khiến người ta phát rét, “Chén rượu ngươi cho ta, uống vào, đau lắm…”

Nói xong, liền nhắm phân thân ngay huyệt khẩu mà thúc vào, nhưng do bên trong quá chặt, chỉ vào được phần đầu, khó tiến thêm nữa.

Hà Yến dĩ nhiên sẽ không đau lòng, dùng sức mạnh thúc hết vật cứng ngắc bên dưới vào.

Không hề được bôi trơn, huyệt khẩu lập tức bị rách, máu từ chỗ giao hợp chảy tràn ra.

Nguyên Kinh đau đến mất ba phần hồn, lại ngậm chặt môi không hề rên tiếng nào.

Hà Yến nhìn y một hồi, “Thế nào? Còn thoải mái không?”

Nguyên Kinh chảy ròng ròng mồ hôi lạnh, trên rèm mi đen dày bám đầy mồ hôi li ti.

Hà Yến thở ra một hơi thật mạnh, cúi người đè xuống, sống mũi cao thẳng muốn dán vào mặt Nguyên Kinh, nhìn y chăm chăm như muốn ăn thịt, đồng thời hông thong thả đong đưa ra vào.

Nguyên Kinh khóe mắt ửng đỏ, nhíu mày cắn môi, miễn cưỡng chịu đựng.

Hà Yến thở hổn hển, hơi thở nóng rực phả lên khuôn mặt xinh đẹp kia, “Ta biết… ngươi trời sinh hạ tiện, ngươi chỉ thích ta cưỡng bức ngươi thế này, không phải sao?”

Nguyên Kinh lạnh lùng nhìn hắn, “Hà Yến, tốt nhất là ngươi hãy giết chết ta đi, nếu như không thể, chờ rời khỏi đây ta nhất định sẽ giảo sống ngươi.”

Hà Yến nhướng mày, “Sao không tự xưng trẫm nữa, Hoàng thượng? Chẳng lẽ bị thần làm cho ý loạn tình mê rồi?”

Nguyên Kinh mắt phượng oán độc, hung tợn trừng Hà Yến, đột nhiên nhổm dậy cắn môi hắn.

Môi lưỡi quấn vào nhau, bay ra mùi tanh ngọt.

Hà Yến bị đau gầm nhẹ một tiếng, vội giật tóc Nguyên Kinh kéo xuống, đè chặt y trên giường.

Da đầu đau nhức, hạ thân như nứt ra, Nguyên Kinh không khỏi bật ra một tiếng rên.

Hà Yến rất hưởng thụ âm thanh này, tim thắt lại, hạ thân ra vào thật lực, liên tiếp thúc mấy phát, đều dốc hết sức, điên cuồng đâm cả trăm lần liền.

Nguyên Kinh mới đầu còn chống cự, xấu hổ khi bị tách chân ra, kẹp Hà Yến rất chặt. Nhưng lúc này bị làm nhũn cả chân, dục vọng bên dưới cũng khó nén, lắc lư theo động tác bên trên, cảm giác sung sướng ngày càng mãnh liệt.

Hà Yến thẳng lưng lên, lồng ngực để trần, cường tráng mạnh mẽ.

Nắm thắt lưng Giang Hoài Cẩn, nhìn dương v*t mình thúc vào huyệt khẩu, mật huyệt kia đã không còn chặt được như lúc mới vào, sau khi rút ra đã hơi không thể hợp lại.

Hà Yến thấy thế đầu nóng lên, người run lên, thúc mạnh hai phát, bắn sóng nhiệt trắng đục kia vào sâu bên trong.

Chờ rút ra, lại cúi nhìn tiểu huyệt sưng đỏ, thấy nó chảy ra dịch đục rất đáng thương.

Hà Yến vỗ cặp mông trắng như ngọc, “Thứ này thật là tuyệt vời…”

Nguyên Kinh đã không nói nên lời, đôi tai đỏ ửng, vẻ mặt mơ màng.

Hà Yến thỏa mãn nhìn nam nhân bên dưới, lại lần nữa thúc vào thật sâu, bắt đầu ra vào.

Có chất dịch trắng làm trơn, cũng dễ dàng hơn trước.

Mồ hôi dọc theo thái dương ướt đẫm của Hà Yến chảy xuống từng giọt, nhỏ lên làn da dẻo dai bên dưới, thâm nhập vân da, hoan tình khắc cốt.

Nhưng trong lòng Hà Yến lại không thoải mái được như thân thể.

Trước kia người này độc ác thế nào, lừa gạt mình thế nào, khiến mình không hoài nghi y, thừa cơ phân tách thế lực của mình, dùng một bầu rượu cưu tiễn mình lên đường, tru cửu tộc, tịch biên…

Vừa nghĩ đến đây Hà Yến liền phát điên, cơn giận trút hết lên nhục thể này.

Cũng không biết Nguyên Kinh hôn mê hay đã chết lặng, dạng chân nằm trên giường mặc người ta làm gì thì làm như bị thôi miên.

Hà Yến vuốt ve thân thể trắng như ngọc của y, động tác dịu dàng, trên môi lại là nụ cười ác độc, “Hoàng thượng… đừng sợ… ta còn chưa dùng hết sức đâu…”

Nở một nụ cười, đột nhiên lại nói: “… Ta đâu nhẫn tâm được bằng ngươi…”

Nguyên Kinh nâng mi lên, đôi mắt hờ hững, cuối cùng chẳng nói gì.

Hà Yến nhìn dáng vẻ ấy, khá hưng phấn, động tác bên dưới mạnh hơn, “Nhưng ta không chết, ta biết không phải là số ta chưa hết,”

Nguyên Kinh không có phản ứng gì, vẫn như khúc gỗ mặc Hà Yến giày vò.

Hà Yến cười càng quái dị hơn, “Mà là ngươi thủ hạ lưu tình.”

Đôi mắt thất thần kia dần dần tỉnh lại, như thanh đao chằm chằm nhìn Hà Yến, sắc bén muốn đâm xuyên người.

Hà Yến cười to thành tiếng, “Ta biết ngươi cố ý.”

“…”

“Giang Hoài Cẩn, dù ngươi không thừa nhận ta cũng biết, ngươi thích ta.”

Nguyên Kinh vẻ mặt kinh hoảng, chợt thét to một tiếng, giãy giụa như phát điên.

Tấm màn rung lắc dữ dội như chực rơi.

Hà Yến rút ra, đè chặt hai chân y, cố hết sức ổn định thân thể y.

Sợi dây trên cổ tay thít vào da thịt, cơ hồ nhỏ máu, Nguyên Kinh không thèm để ý, giống như đó không phải tay y, y cũng chẳng buồn quan tâm, chỉ một mực muốn rút tay ra, chạy khỏi nơi này.

Hà Yến có phần lực bất tòng tâm, “Ngươi điên rồi, còn giật nữa là gãy tay đấy!”

Lời còn chưa dứt, liền có tiếng vải rách, Nguyên Kinh giãy thoát ra, máu tươi xuôi cánh tay uốn lượn xuống, nhỏ lên chăn nệm trắng tinh, nhìn mà ghê người.

Trên đôi môi bợt bạt là nụ cười thê thảm, Nguyên Kinh nói: “Ngươi đối xử với ta như vậy… ta còn có thể thích ngươi… thế không phải thật sự thành thứ hạ tiện như súc sinh mà ngươi nói…”

“Vậy nên tuyệt đối không thể… cũng không cho phép…”