Thâm Tỉnh Băng

Chương 36: Mưu kế




Nằm đến canh ba, Nguyên Kinh mới hơi buồn ngủ.

Bị Hoài Hoài ôm, mặc dù rất khó chịu, song cũng không vướng víu lắm.

Tận đến canh năm hửng sáng, Hỉ Liên đứng bên ngoài gọi lâm triều, Nguyên Kinh mới tỉnh giấc.

Người phía sau sốt cao cả đêm, mồ hôi dính đầy người Nguyên Kinh, chạm đâu cũng ẩm.

Nguyên Kinh đen sì mặt đứng dậy, vừa giãy khỏi đôi tay quanh hông, Hoài Hoài liền nhổm dậy.

Chăm chú nhìn Nguyên Kinh, “Đừng đi.”

Nguyên Kinh bị dọa không nhẹ, quay đầu lại, chỉ nói hai chữ, “… Tảo triều.”

Hoài Hoài à một tiếng, nhìn người bên cạnh chỉnh lại áo mũ, đứng dậy, vén rèm ra ngoài.

Trong không khí thoang thoảng mùi đàn hương, là mùi thơm trên người y.

Hoài Hoài cười ngốc nghếch, hoàn hồn lại, mới biết đêm qua mình được ân sủng cỡ nào.

Hoài Hoài đi chân trần xuống đất, xiêm y cũng không buồn mặc, như trúng cổ mà ra ngoài, đứng ở cửa đại điện, nhìn người nọ được một đội người bảo vệ xuất điện.

Trời còn chưa sáng hẳn, những ngọn đèn treo như ánh sao, chập chờn trong gió lạnh, tựa đôi mắt rưng rưng.

Nguyên Kinh ngoái lại, vừa vặn gặp ánh mắt Hoài Hoài dõi nhìn mình, như bị kim đâm, vội vàng quay đầu đi, rảo bước xuất cung.

Chờ tiễn Hoàng thượng đi rồi, cung nhân Vị Ương cung đang quỳ vội vàng đứng dậy, lấy một tấm áo choàng lông hồ khoác cho Hoài Hoài, “Ngài coi chừng cảm lạnh.”

Hoài Hoài như bị câu hồn, mặc đôi tay cung nữ kia sờ trán mình, “Cũng ổn, hạ sốt rồi.”

Hoài Hoài vô thức hỏi lại, “Ta khỏi rồi, vậy Hoàng thượng còn đến nữa không?”

Cung nữ kia thoạt tiên sửng sốt, nhớ tới những lời chiều nay cung nhân mới được phân đến tụ lại bàn tán, bèn không nói gì.

Chẳng qua là một tên ngốc, nói cũng chỉ mất công.

Rồi lại thấy tên ngốc kia đột nhiên như đổi người khác, âm trầm, “Ngươi cho rằng ta không ra, là bị ngươi thuyết phục rồi à?”

Lại tiếp: “Y thiếu cảnh giác với ngươi, trái lại cũng không phải là chuyện xấu.”

***

Họa Vũ cung.

Xuân Bảo sáng sớm tỉnh dậy không thấy Hoài Hoài, liền đi khắp nơi tìm.

Hỏi qua nhiều cung nhân, đều nói hôm qua Hoài Hoài đã dọn đến Vị Ương cung, Họa Vũ cung này không còn chủ tử, chúng cung nhân ở lại chỉ có thể chờ phân tới cung khác.

Xuân Bảo rất nóng lòng, muốn kiếm Tú Tú, để hắn dẫn mình đi tìm Hoài Hoài, nếu chậm, bị phân đến cung khác sẽ kém hơn theo Hoài Hoài rất nhiều.

Mở cửa vào phòng, Xuân Bảo nhìn thấy Tú Tú còn nằm ngửa trên giường, mặt mày xanh xám, tròng mắt lồi ra, rất là đáng sợ.

Xuân Bảo hít hít mũi, đi tới vuốt mắt cho Tú Tú, “Công công, sao ngủ không nhắm mắt, mệt lắm đấy.”

Tiếp đó lại kề tới ngắm nghía, “Ngươi xem này, vành mắt thâm đen, đều do ngủ không ngon.”

Ngồi hồi lâu, thấy Tú Tú vẫn chưa có động tĩnh, Xuân Bảo bĩu môi nói: “Thế công công cứ ngủ đi, chờ ngươi ngủ dậy ta lại đến.”

Xuân Bảo vừa mới đi, Liên Châu liền bưng chậu vào muốn rửa mặt cho Tú Tú.

Thấy người trên giường đắp chăn bông nhắm mắt ngủ say, bèn đặt chậu đồng trên bàn gỗ, vừa giặt khăn vừa gọi Tú Tú dậy.

Nhưng mới gọi hai câu đã cảm thấy không thích hợp.

Tú Tú hôm qua bị đánh, mông mất mấy miếng thịt, toàn phải nằm sấp, mà hôm nay lại nằm ngửa một cách khác thường.

Nghĩ đến đây Liên Châu dừng tay, cúi xuống nhìn.

Nhìn thấy da mặt Tú Tú xám ngoét, trong lòng đột nhiên căng thẳng.

Run rẩy giơ tay chạm thử, lúc này mới phát hiện hắn đã tắt thở từ lâu.

Chậu đồng bị cung nữ kinh hãi va rơi xuống đất, coong một tiếng lanh lảnh.

Cung nhân Họa Vũ cung dừng công việc trong tay, lũ lượt tìm đến chỗ tiếng thét thê lương ấy.

***

Ngự thư phòng.

Hỉ Liên bỏ chén trà xuống, theo quy củ đứng ở một bên, giọng cung kính, “Khải bẩm Hoàng thượng, đã tìm được kẻ hạ độc Hà Yến.”

Thấy Nguyên Kinh không nói gì, lại tiếp tục: “Kẻ này là Tú Tú tổng quản thái giám Họa Vũ cung, hôm nay đã uống thuốc độc chết rồi. Sau khi bị phát hiện, người ta lại tìm thấy một chậu than cháy hết dưới gầm giường, bên trong có vài hạt mã tiền chưa đốt sạch, chắc là Tú Tú này có tật giật mình, mới tự sát nhận tội.”

Nguyên Kinh không ngẩng đầu lên, “Hoang đường.”

Hỉ Liên khom lưng thấp hơn, “Nô tài ngu dốt, mong Hoàng thượng chỉ dạy.”

Nguyên Kinh lạnh lùng nhìn người trước mắt, “Hắn là một nô tài, vì sao phải hại chủ tử mình, nhất định là có kẻ sau màn sai sử, sợ sự tình bại lộ, giết người diệt khẩu thôi.”

Hỉ Liên nói: “Hoàng thượng thánh minh, nô tài sẽ đi tra ngay.”

Đang muốn quay người ra ngoài, chợt thấy tổng quản nội giám bưng khay tới.

Tổng quản nội giám quỳ xuống đất cúi đầu, giơ cái khay bày đầy thẻ bài lên qua đầu, “Khải bẩm Hoàng thượng, đến lúc chọn nương nương thị tẩm rồi.”

Nguyên Kinh đỡ bạch ngọc quan trên đầu, đột nhiên nói: “Hỉ Liên-“

Hỉ Liên theo lời tiến lên, “Hoàng thượng, có nô tài.”

“Tháo ra, nặng quá.”

Hỉ Liên cẩn thận bước tới, thuần thục tháo ngọc quan giúp Nguyên Kinh, lại nghe Nguyên Kinh hờ hững nói.

“Đêm nay không cần thị tẩm.”

Hỉ Liên vâng một tiếng, lại nói: “Nếu Hoàng thượng định nghỉ ngơi ở ngự thư phòng, nô tài sẽ đi chuẩn bị ngay.”

Nguyên Kinh im lặng, mắt phượng dửng dưng.

Hỉ Liên phỏng đoán, đột nhiên hiểu được chút ít, nhưng cũng không tiện nói thẳng ra, liền vòng vo thăm dò: “Hay là đến Linh Vũ điện phía sau?”

Thấy Nguyên Kinh vẫn không định ra tiếng, lúc này Hỉ Liên mới yên tâm mở miệng, “Như thế, Vị Ương cung cũng gần.”

Nguyên Kinh mặt không biểu cảm, “Theo ý ngươi đi.”

Tay Hỉ Liên lặng lẽ run nhẹ, “Hoàng thượng làm tổn thọ nô tài rồi.”

Lại nói tiếp: “Nô tài sẽ đi chuẩn bị ngay.”

Nguyên Kinh đứng dậy, “Không cần, trẫm chẳng qua muốn đi xem một chút.”

Hỉ Liên vâng một tiếng, trong bụng lại chỉ nghĩ, dù sao Hà Yến cũng không phải là nữ nhi, không cần phải chuẩn bị.

Hầu hạ Hoàng thượng ra khỏi ngự thư phòng, một đội người liền hướng đến Vị Ương cung.

***

Vị Ương cung, điêu lan ngọc thế.

Hoài Hoài đang trải giấy cầm bút, muốn viết thư cho Xuân Bảo.

Vừa đặt bút viết chữ Trương, mới nhớ Trương Xuân Bảo không phải là tên của Xuân Bảo, chỉ đành vo giấy lại, trải tờ giấy Tuyên Thành khác.

Hà Yến ngồi dựa lên chiếc ghế bên cạnh, mày đen như mực, “Viết thư làm gì, nhờ người chuyển lời không được à?”

Hoài Hoài lắc đầu, tập trung cầm bút, “Không được, ta sợ người khác nói không rõ, dùng thư sẽ rõ hơn.”

Hà Yến ngắm nghía Vị Ương cung, “Có gì để nói, mà còn có thể nói không rõ?”

Hoài Hoài: “Ta phải cho gã biết ta ở Vị Ương cung này, cửa lớn hơn xa Họa Vũ cung, phòng trống cũng rất nhiều, gã mau mau đến ở, tránh để ta một mình ở đây chán lắm.”

Hà Yến nhíu mày, “Sao ngươi nhiều lời quá, cứ trực tiếp gọi gã đến là được.”

Hoài Hoài lắc đầu, “Lời tuy dài, nhưng ta sẽ không viết nhiều như vậy, chỉ hai chữ ‘đến gấp’ là được.”

Hà Yến nhếch khóe môi, “Vòng vèo mất công lại chỉ vì hai chữ như thế.”

Hoài Hoài không ngó tới Hà Yến nữa, cầm bút lại hơi do dự, “Chữ ‘gấp’ này viết thế nào nhỉ…”

Lại quay đầu nhìn Hà Yến, “Ngươi biết viết không?”

Hà Yến hơi hạ mi mắt, đang muốn từ chối, lại nghe ngoài điện âm điệu ngân nga.

“Hoàng thượng giá đáo-“

Ngòi bút dừng trên giấy run lên, lập tức loang một vết mực lớn, Hoài Hoài chằm chằm nhìn Hà Yến, rùng mình một cái, hoàn toàn không vui mừng khi nghe Hoàng đế tới.

Hà Yến chậm rãi ngồi ngay ngắn lại, dáng người cao lớn, như một thanh lợi kiếm xuyên tràng.

Không khí trong nội điện lập tức vạn phần kỳ dị.

Chờ định thần lại, Hoài Hoài ném bút đi, “Hà huynh đệ, ta thấy sắc trời không còn sớm, ngươi nên quay về Họa Vũ cung đi.”

Hà Yến nhìn cửa lớn sơn son mạ vàng, khẽ nhếch khóe môi, hơi ma mị.

Lại bất ngờ theo mong muốn của Hoài Hoài, “Được, có điều, ngươi phải giữ y lại.”

Hoài Hoài vội vã đẩy hắn ra, thuận miệng nhận lời, “Được được được, ngươi đi mau đi.”

Nói xong, Hà Yến liền không còn bóng dáng.

Chỉ một lúc đầu Hoài Hoài đã mướt mồ hôi lạnh, hắn giơ tay lau đi, như sực nhớ ra mà ngoảnh lại nhìn hướng cửa.

Giữa chúng cung nhân quỳ ở cửa, hai người từ xa đến, người đi trước sắc mặt nhợt nhạt, vành mắt ẩn ẩn hắc khí.

Mặc dù thần sắc ôn hòa song người theo sau đều căng thẳng ra mặt, chẳng dám thở mạnh.

Nguyên Kinh nhìn cung nhân quỳ dưới đất, phất tay nói: “Lui hết đi.”

Một đám người dập đầu tạ ơn, sau đó lui ra hết, chỉ còn Hỉ Liên đứng đằng sau Nguyên Kinh, cúi đầu hạ mắt, như một người gỗ.

Nguyên Kinh nhìn Hoài Hoài ngây ngốc một cái, “Ngươi đang viết chữ à?”

Hoài Hoài hết sức vui sướng, gật đầu, “Ta viết thư cho Xuân Bảo, gọi gã tới đây.”

“Xuân Bảo?”

“Chính là tiểu thái giám của Họa Vũ cung.”

“Sai người kêu đến không được à?”

Hoài Hoài khựng lại, “Ngươi nghĩ ngược lại giống hắn.”

Nguyên Kinh giọng hờ hững, “Ai?”

Hoài Hoài dừng một chút, nghĩ không thể khiến Hoàng thượng nhớ tới Hà Yến, đến lúc đó lại giận mình, mất nhiều hơn được, “… Xuân Bảo.”

Nói xong, lại quay người đổi giấy, dùng đuôi bút chống cằm mà vắt óc suy nghĩ, nhưng vô luận thế nào cũng chẳng nghĩ ra chữ “gấp” này viết làm sao.

Qua nửa chén trà, Nguyên Kinh nhẫn nại hỏi, “Ngươi viết đi chứ…”

Hoài Hoài xấu hổ nhìn Nguyên Kinh, “Ta không biết viết…”

Nguyên Kinh cười khẽ một tiếng, “Đưa bút cho trẫm.”

Hoài Hoài một tay dâng lên, Nguyên Kinh nhận cây bút lông cán ngọc, một thủ diệu thư bừng bừng trên giấy.

Hoài Hoài ngắm nét chữ kia một lúc lâu, “Chữ đẹp thật.”

Nguyên Kinh thu lại nụ cười trên mặt, “Há so được với ngươi.”

Hoài Hoài không nghĩ nhiều về ý của câu này, chỉ viết tiếp sau chữ của Nguyên Kinh, lại hoàn toàn không có bút phong hùng hậu xưa kia, loằng ngoằng khắp giấy như rắn bò vậy.

Nguyên Kinh thật sự nhìn không nổi, lạnh giọng mắng: “Ngốc chết được.”

Hoài Hoài sợ đầu sợ đuôi, “Hoàng thượng mắng phải lắm.”

Ngay lập tức lại ngưng thần nín thở, rất cẩn thận viết từng nét.

Nguyên Kinh nhìn hắn, tâm tư mơ màng.

Chỉ nghĩ người này ngốc vẫn tốt hơn. Thương thay chúng sinh, đều bị ngũ dục giày vò, há yên bình không màng danh lợi được như hắn trước mắt.

Lúc hắn khỏe mạnh, chuyện kiểu này lại chẳng dám nghĩ.

Ngoài cung tuyết rơi, không một tiếng động.

Ngắn ngủi một năm, kẻ lành sẹo quên đau lại sán tới, mặc dù ngoài mặt ẩn nhẫn nhưng cũng xum xoe nịnh bợ.

Nghĩ đến đây Nguyên Kinh lạnh giọng nói một câu “Bãi giá”, rồi quay người muốn đi.

Hoài Hoài nắm tay Nguyên Kinh, ngăn cản động tác kế tiếp, “Khoan đã.”

Tay Hoàng đế thuôn dài lạnh ngắt, trên cổ tay áo vàng nhạt văn lộ triền miên, giống như niệm tưởng cả ngày của Hoài Hoài.

Mở miệng, giọng Hoài Hoài nghe không hề tự tin, “Cung này lớn quá, ta ở một mình, thật sự quạnh quẽ…”

Nguyên Kinh hơi cụp mi mắt, không có vẻ giận dữ, cũng không nói gì.

Hỉ Liên bên cạnh nhìn hiểu, khom người lui vài bước, quay ra ngoài.

Trống canh một chậm chạp, quên lãng tiền trần.

Trống canh hai lạnh lẽo, bán thưởng tham hoan.

Người nằm trên long sàng vẫn mặc nguyên quần áo.

Nguyên Kinh lần này rất yên ổn, không bao lâu đã ngủ say.

Trong Vị Ương cung ánh trăng tùy ý, nến đỏ bập bùng.

Kẻ nằm bên trong đột nhiên mở mắt, hắc đồng lạnh lẽo, đầy vẻ đói khát.