Thâm Tỉnh Băng

Chương 32: Xuân yểu




Hỉ Liên không dám trì hoãn, nhân khi Nguyên Kinh lâm triều, gấp gáp dẫn người đến Họa Vũ cung.

Ánh nắng long lanh, cung khuyết lưu quang.

Lại nói Tú Tú mới vào phòng Hoài Hoài xem thử, thấy Hoài Hoài còn ngủ, cũng không vội vã sai người nấu bữa sáng, chỉ đem cất số hạt mã tiền đêm qua phơi. Hạt mã tiền tuy có tác dụng thông mạch giảm đau, nhưng cũng là cấm dược trong cung, Thái y viện cực ít sử dụng, số này là Tiểu Lý Tử lục tìm hàng tồn ở chỗ nương nương mang đến, hơi ẩm mốc rồi, song không tiện phơi ban ngày, chỉ có thể nhân đêm khuya vắng vẻ mang ra cho gió thổi khô, lại cất đi chuẩn bị sau này sử dụng.

Tú Tú mặt mày âm trầm, cất hai xâu hạt mã tiền, mới đi làm việc khác.

Cho đến khi mặt trời lên cao ba sào, mới có thời gian tới phòng gọi Hoài Hoài.

Mở cửa, cung nhân đã thêm than xong, tuy bên ngoài trời lạnh đất đông, trong phòng lại ấm áp như mùa xuân.

Tú Tú thong thả đi vào, nhìn thấy người ngủ say trong chăn gấm, ho nhẹ một tiếng, “Dậy đi.”

Người trên giường trở mình, vải trắng trên đầu bung ra, cơ hồ che hết mắt.

Tú Tú chậm rãi khom người, hít sâu một hơi, đang tính mở miệng, lại nghe phía sau có tiếng gõ cửa cốc cốc.

“Tú công công, Vương công công chỗ Hỉ công công tới báo là Hỉ công công sắp đến Họa Vũ cung.” Tiểu thái giám ngoài cửa cao giọng nói.

Tú Tú nhíu mày, đứng dậy suy nghĩ một hồi lâu, rồi quay người ra khỏi phòng.

Chờ tới khi đám Hỉ Liên đến cửa Họa Vũ cung, Tú Tú tổng quản thái giám của Họa Vũ cung đã chờ một lúc lâu, từ xa thấy Hỉ Liên tới liền vội vàng cung kính tiến lên.

Trên mặt gượng ra nụ cười, Tú Tú khom lưng cực thấp, “Hỉ công công, Họa Vũ cung hẻo lánh như vậy, có việc gì ngài cứ sai người tới truyền một tiếng là được, còn tự mình cất công đến làm chi.”

Hỉ Liên thu tay vào tay áo, lạnh lùng liếc Tú Tú một cái, “Ta còn món nợ chưa tính xong với ngươi, dĩ nhiên phải đích thân đến.”

Tú Tú theo sau Hỉ Liên, cười tươi hơn, “Vậy cũng nên là tiểu nhân tự mình tới tạ tội, chứ làm phiền Hỉ công công thế này, trong lòng tiểu nhân thật sự áy náy quá.”

Hỉ Liên vẫn lạnh tanh mặt, đi thẳng vào cung, “Ngươi nên dốc sức vào việc đàng hoàng, đừng có cả ngày giở trò ngoài mặt.”

Tú Tú đáy mắt âm trầm, song ngoài mặt vẫn cười, “Hỉ công công nói rất đúng, tiểu nhân sẽ ghi vào lòng.”

Nói xong, liền dẫn lão vào phòng cạnh Họa Vũ chính điện.

Hỉ Liên vào phòng giơ tay xòe ra trước lò đồng, liếc nhìn tiểu thái giám đi theo, tiểu thái giám kia hiểu ý tiến lên vài bước, đứng trước mặt Tú Tú, lớn tiếng quát: “Họa Vũ cung hiện tại là ai phụ trách việc sắc thuốc?”

Tú Tú chột dạ, nghĩ Hỉ Liên đích thân tới đây, nhất định là Hoàng thượng hỏi đến, không thể qua loa lấy lệ, liền nói dối: “Là Xuân Bảo.”

Tiểu thái giám kia tiếp tục: “Thế phiền Tú công công đem thuốc lên cho ta xem thử.”

Tú Tú nhìn Hỉ Liên hơ tay bên cạnh, đáp khẽ một tiếng, “Hỉ công công chờ một chút.”

Tiếp đó quay người ra khỏi phòng, lấy thuốc, nhanh nhẹn nhặt sạch hạt mã tiền ra mới trở lại, cung kính trình lên cho Hỉ Liên.

Hỉ Liên nhìn tiểu thái giám nhận thảo dược từ tay Tú Tú, khẽ thở dài, “Ngươi tốt xấu gì cũng là tổng quản một cung, sao lại đem việc quan trọng như vậy giao cho một tên đần làm, thật là hồ đồ mà.”

Tú Tú tức mà không dám nói gì, chỉ lúng túng đáp, “Công công giáo huấn phải lắm, về sau việc sắc thuốc này tiểu nhân sẽ tự mình làm.”

“Cần phải nhìn hắn uống mỗi ngày,” Sắc mặt Hỉ Liên không dễ nhìn, “Việc khác thì ta sẽ không nhiều lời, ngươi hãy tự lo liệu đi!”

Tú Tú gật đầu lia lịa, thấy Hỉ Liên sắp đi, trong bụng rất khó hiểu. Hỉ Liên sáng sớm đột nhiên tới hỏi việc này, lại lấy thuốc đi, chắc chắn là có chuyện gì rồi, nhưng cũng không thể hỏi thẳng, liền làm bộ lơ đãng nói, “Sao thế, Hỉ công công, ngài đi luôn à?”

Hỉ Liên giọng cứng nhắc, “Ta không rảnh trị ngươi, Hoàng thượng sắp sửa hạ triều rồi.”

Tú Tú nói: “Sao công công lại đem thuốc đi, đây là liều cuối cùng còn lại của Họa Vũ cung, chủ tử chưa dậy nên chưa sắc, vậy hôm nay có uống nữa không?”

Hỉ Liên kéo lại xiêm y đi ra cửa, “Ngươi bây giờ ngược lại bắt đầu nhọc lòng.”

Nói xong, liền có người mở cửa cho, bước ra ngoài.

Tiểu thái giám theo sau Hỉ Liên quay đầu lại nhìn Tú Tú, nhắc một câu, “Ngươi chờ đi.”

Vân phù nhật quang.

Một cỗ kiệu dừng trước cửa Thái y viện, từ trên bước xuống không phải ai khác, chính là đô tri giám tổng quản thái giám Hỉ Liên.

Lại nói đoàn người Hỉ Liên không hề dừng chân đến thẳng Thái y viện, vội vã vào viện, giao gói thảo dược kia cho Thái y viện để Hứa lão thái y xem.

Hứa thái y vuốt râu một lúc lâu, bới tới bới lui, kéo dài giọng nói, “Chu sa, khiên ngưu tử đều là thứ tổn thần thương não, không bổ béo gì, sao lại lẫn vào thang thuốc bổ này?”

Hỉ Liên nhếch khóe miệng, “Hứa thái y, ta thấy ngài ngày càng đãng trí rồi, mấy vị thuốc này, lúc trước còn không phải đều là ngài tự mình phối…”

Lão Thái y ngẩng đầu nhìn Hỉ Liên, trong mắt như phủ sương mù, đùng đục mờ mờ.

Hỉ Liên đảo mắt, “Ngài quên rồi… một năm trước… khi Hoàng thượng trừ Hà đảng…”

Thái y lúc này mới thở ra thật dài, “Lão phu nhớ ra rồi.”

Hỉ Liên cho đám người phía sau lui đi hết, giọng thấp dần, “Nhưng sao người này càng uống càng tỉnh táo…”

“Vốn không nên thế…” Lão Thái y để gói thuốc kia vào cái khay bên cạnh, xung quanh toàn là chai lọ xanh xanh đỏ đỏ, “Cứ để ở đây trước, chờ lão phu phối xong, sẽ đem đến cho công công.”

Hỉ Liên nói: “Vẫn là câu kia, người này phải giữ lại… không thể mất mạng.”

Lão Thái y cúi đầu nhìn chằm chằm số dược liệu đó, nếp nhăn ở khóe mắt sâu hơn, giống như chưa nghe thấy lời Hỉ Liên nói, lấy đầu ngón tay khều bới một lúc lâu.

Hỉ Liên nhìn một vị thuốc Hứa thái y lựa ra, rất cảnh giác, “Đây là cái gì?”

Lão Thái y nhón mẩu nhỏ kia lên, trong lòng nắm được, “Đây hẳn không phải là lão phu bỏ vào.”

***

Hoài Hoài thức dậy thì đã là buổi trưa rồi.

Mảnh vải trắng trên đầu bung ra rơi xuống cổ, trên trán lộ ra vảy đen, dữ tợn xấu xí.

Hoài Hoài dậy mặc quần áo, lôi mảnh vải trắng ra, đang định lay Hà Yến, phát hiện người này lại không thấy bóng dáng đâu.

Tính ra ngoài tìm, nhưng mở cửa ra chỉ nghe một tiếng ai ôi thảm thiết, đưa mắt nhìn lên, lại là Xuân Bảo ngã chổng vó, mặt mày méo xệch, giống như vô cùng đau đớn.

Hoài Hoài kéo Xuân Bảo dậy, “Ngã thôi mà, đâu có đau đến mức ấy.”

Xuân Bảo mặt mày xanh lè, toàn thân run rẩy, “Hoài Hoài, mấy hôm nay cơ thể ta không ổn lắm.”

Hoài Hoài đánh giá Xuân Bảo một hồi lâu, “Hình như linh hoạt hơn ngày trước.”

Xuân Bảo lắc đầu, đi theo Hoài Hoài vào nhà, “Nhưng cũng khó chịu hơn rất nhiều.”

Hoài Hoài hỏi: “Cơ thể ngươi không khỏe chỗ nào?”

Xuân Bảo trầy trật thở một hơi, “Ăn không ngon, ngủ không yên, cả ngày hụt hơi ngột ngạt, giống như bị bệnh nặng.”

Hoài Hoài nói: “Không sao, để ta kêu Tú công công mời Thái y tới cho ngươi là xong.”

Xuân Bảo lắc đầu, “Chẳng lẽ do ta bình nhật ham ăn biếng làm, khiến xương yếu đi?”

Hoài Hoài nói: “Gần đây ta chỉ bận chạy qua chạy lại tiền hậu cung, quả thật không quan tâm đến ngươi, không biết ngươi cả ngày làm những gì.”

Xuân Bảo nói: “Không bằng bây giờ ngươi đi với ta một lúc, có lẽ hoạt động một chút giãn gân giãn cốt sẽ ổn thôi.”

Hoài Hoài gật đầu, “Có thể làm những gì?”

Xuân Bảo nói: “Hay mình chọi gà đi?”

Hoài Hoài đứng lên, “Được, ta đi kêu Tú công công chuẩn bị hai con.”

Nói xong, liền đứng dậy lấy hơi, “Tú công công!”

Cung nhân ở cửa nghe vậy đi truyền lời, chỉ sau một ngụm trà, Tú Tú đã đứng trong phòng Hoài Hoài.

“Có chuyện gì?”

“Ngươi kiếm cho ta hai con gà sống đi.”

Sắc mặt Tú Tú nhất thời rất khó coi, “Ngươi bảo ta đi đâu tìm gà sống cho ngươi?”

Hoài Hoài vội nói: “Chắc chắn sẽ có biện pháp, là gà sống thôi mà, nếu tìm không được, thế Xuân Bảo…”

Xuân Bảo bên cạnh chợt xen vào, “Tiểu Lục Tử của ngự thiện phòng với ta giao tình cũng khá, chi bằng ta viết cho hắn một phong thư, phiền Tú công công đi một chuyến?”

Tú Tú hung tợn lườm Xuân Bảo một cái, quay lưng bỏ đi.

Hoài Hoài thở dài, an ủi Xuân Bảo: “Không sao, lát nữa ta sai một cung nữ đi là được.”

Tiếp đó lại leo lên giường lò, tìm giấy bút, trải trên bàn ăn, “Lại đây viết đi.”

Mặt Xuân Bảo y như giấy nhám, “Ta không biết chữ.”

Hoài Hoài khựng lại, “Vậy thì khó rồi.”

Xuân Bảo nói: “Không bằng ta đọc ngươi viết?”

Hoài Hoài nói: “Cũng được.”

Tiếp đó cầm bút chấm mực, “Ngươi đọc đi.”

Xuân Bảo suy nghĩ rất lâu, cân nhắc từng câu từng chữ, sau đó rì rì ngâm một câu: “Cho ta hai con gà, Trương.”

Hoài Hoài viết mấy chữ, sau đó vẻ mặt dần nghiêm túc, không nhịn được hỏi: “Gà viết thế nào?”

Xuân Bảo nói: “Gà. Gà trong chim ấy.”

Hà Yến bên kia uể oải nói, “Đúng thế đấy.”

Hoài Hoài ngó Hà Yến, “Sao gần đây ngươi ngày càng xuất quỷ nhập thần vậy?”

Hà Yến nằm nghiêng trên cái gối ngọc của giường lò, vạt viền vàng lỏng lẻo, đầy anh khí, “Nhưng ta vẫn đều ở đây mà.”

Hoài Hoài đưa bút cho hắn, “Ngươi viết đi.”

Hà Yến cũng không cự tuyệt, im lặng nhận bút, chấm ít mực, từng nét một mà viết các chữ to trên giấy, mỗi nét đều mạnh mẽ.

Hoài Hoài dòm lom lom chữ hắn viết, “Sao chữ ngươi với ta viết giống nhau thế?”

Xuân Bảo nhìn Hoài Hoài hồi lâu, “Hoài Hoài, viết nhanh lên, hình như đầu óc ta cũng không dùng được nữa rồi, sao ta chỉ thấy ngươi lẩm bẩm một mình thôi?”

Hoài Hoài không ngó tới Xuân Bảo, thấy Hà Yến viết xong liền vội vàng cầm ra, kêu đại một cung nữ mang đến ngự thiện phòng.

Cung nữ kia làm việc cũng nhanh nhẹn, chỉ nửa nén nhang đã xách về hai con gà mái già, chỉ nói là Tiểu Lục Tử sắp hầm canh gà, lát còn phải đem trả.

Hoài Hoài rất vui mừng, “Xuân Bảo, chọi gà đi.”

Xuân Bảo càng uể oải hơn, cố xốc tinh thần đứng dậy, cùng Hoài Hoài đi ra ngoài.

Tú Tú đang đen sì mặt dọn đình viện, thấy Xuân Bảo ném gà xuống cạnh tường cung, sau đó gã với Hoài Hoài mỗi kẻ co một chân lên, nổi điên mà húc nhau.

Chỉ tiếc còn chưa đá được hai hiệp, Xuân Bảo bỗng nhiên toàn thân co giật, ngã thẳng xuống tuyết, đập vào con gà mái kia, lông gà bay tung lên.

Hoài Hoài thoạt đầu sửng sốt, sau đó gào khóc muốn đứt ruột đứt gan, “Xuân Bảo! Ngươi đè chân ta rồi!”