Tham Tiền Tiên Khiếu

Chương 190: Mỗi người một tâm cơ




Mỗi người một tâm cơ

Edit: Yunchan

***

Hiên Viên Túc vừa xuất hiện, lão đạo sĩ nhìn thoáng qua nó rồi lập tức thu lại bộ dạng dữ tợn mới đó, chắp tay làm ra vẻ mặt ôn hòa, mỉm cười với nó trông khá là hiền từ.

"Thế nào, vị tiểu ca đây quen biết tiểu đồ của ta ư? Chẳng hay nên xưng hô thế nào."

Tiểu đồ? Cũng không sai.

Cặp mắt lanh lợi của Hiên Viên Túc đảo qua lại giữa tiểu đạo sĩ tên Thời Hoàn và lão đạo sĩ này, sau đó ngước mắt lên không, đáp mà hỏi vặn lại: "Đạo trưởng nhìn rất lạ mặt, không phải người của thành Bình Xương bọn ta, chẳng hay tu tại đạo quan nào, phải xưng hô ra sao?"

Tuổi nó còn nhỏ, khi nói chuyện lại nghiêm trang ra vẻ ông cụ non như thế, trông vào khá là buồn cười. Nhưng lão đạo sĩ lại rùng mình, có cảm giác mãnh liệt nó không phải xuất thân từ tiểu môn tiểu hộ, vì những đứa trẻ đó ở độ tuổi này thường chẳng hiểu gì, chỉ biết ăn uống vui chơi mà thôi, có vài đứa còn ngại người lạ.

Lão đạo sĩ thận trọng, vuốt râu cười nói: "Mắt nhìn của tiểu ca không tầm thường, bần đạo Tê Vân Tử, quả không phải người Bình Xương, mà luôn dẫn theo tiểu đồ vân du bốn phương. Khi đi ngang qua đây thấy Lâm phủ yêu khí ngút trời, nên nhất thời động thiện niệm, muốn tới cửa thông báo đôi câu, nào ngờ Lão gia Lâm phủ lại hết lời khẩn cầu bần đạo trừ y thay họ, bần đạo thấy y thành tâm nên cũng đành đồng ý. Nhưng trên người lại thiếu chu sa, bèn sai tiểu đồ đi mua chút ít, ai dè nó một đi không trở lại, bần đạo sợ làm lỡ việc trừ yêu nên đích thân đi tìm, vừa rồi nhất thời nóng nảy, mắng nó đôi câu, khiến tiểu ca chê cười."

Khi không lại ân cần, không phải đạo tặc cũng phường gian manh.

Hiên Viên Túc tự hiểu mình hiểu người, biết mình còn nhỏ tuổi, người lớn bình thường không kiên nhẫn nói chuyện với nó, ví dụ như Mộ Thập Tam, thường xuyên tùy tiện hô quát nó. Còn lúc ở Toàn Cơ phái, các sư huynh sư tỷ tu vi cao thâm không dám đắc tội với nó, là vì tổ phụ nó làm chưởng môn nên họ có phần kiêng dè. Nhưng Tê Vân lão đạo trước mắt này không biết thân phận của nó mà cũng lễ độ với nó như thế, quả thật rất khả nghi!

Huống chi trước đó nó còn tận mắt trông thấy lão đạo Tê Vân này ra tay đánh người, tới đồ đệ mình còn hung ác như thế, vậy mà đối xử với nó lại ôn hòa nhã nhặn, trong đây bảo đảm có chỗ đáng ngờ.

Hiên Viên Túc thầm suy nghĩ như vậy, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười ngây thơ vô tội, vỗ tay nhảy cẫng lên: "Bắt yêu sao? Hay quá! Ta vẫn chưa thấy người ta bắt yêu bao giờ, hay là theo các người xem thử."

"Chuyện này —-" Tê Vân lão đạo mừng thầm trong lòng, song nét mặt vẫn ra bộ đăm chiêu, dọ lời: "Không hay lắm đâu, khoan hãy nói ta và ngươi không quen biết, không tiện lỗ mãng dẫn ngươi tới Lâm phủ bắt yêu, chỉ nói tới việc tiểu ca đi ra ngoài người nhà có biết chứ? Đừng để lúc đó người nhà tìm không thấy ngươi sẽ sốt ruột."

Hiên Viên Túc giữ vững ý định, chắp tay sau mông ra vẻ sõi đời: "Ta quen đệ tử của đạo trưởng thì đâu thể nói là không quen biết đạo trưởng được chứ? Hơn nữa chỉ đi xem một chút, nán lại chẳng mất bao lâu, nếu đạo trưởng có tài thông thiên bắt yêu, ta sẽ về nói với cha ta một tiếng, biết đâu còn có chuyện cần phải nhờ vả đạo trưởng ấy chứ."

Tê Vân lão đạo nghe kiểu đối đáp trôi chảy của nó, trong lòng càng buồn bực hơn. Thật ra lão là một tay bịp bợm phiêu bạt giang hồn, thi thoảng còn tiện thể làm ít chuyện như lừa bán trẻ con, thấy ngoại hình của Hiên Viên Túc xuất sắc, ở đây lại hết sức vắng vẻ, cho nên muốn bắt cóc nó. Nhưng trước khi lừa gạt, lão cũng cần dò hỏi trước, sợ bất cẩn trêu phải nhân vật đáng gờm nào đó, ăn trộm gà không thành lại mất luôn nắm gạo, cho nên mới mất thời gian hỏi quanh co.

Ai dè Hiên Viên Túc quá tinh ranh, nói chuyện với lão cả buổi trời mà nó chẳng để lộ một chút đầu mối nào để lão mò ra lai lịch, còn ỡm ờ cho thấy thân phận của mình rất bất phàm, khiến lão đau đầu, lần lữa không biết có nên xuống tay lừa người hay không.

Chẳng qua bắt cóc trẻ con rất mạo hiểm, dầu sao cũng chỉ là nghề tay trái của Tê Vân lão đạo, còn nghề chính của lão là lừa tiền. Bởi vậy sau một hồi trầm ngâm, lão bèn hạ quyết tâm, trước hết cứ giở ra chút mánh lới để lừa tiểu tử này đã, biết đâu tiểu tử này về nhà kể lại, sau đó sẽ có người đến mời lão bắt yêu thật thì sao, lúc đó lão gây dựng được chút tiếng tăm ở thành Bình Xương rồi, như vậy cũng chẳng cần phải mạo hiểm gì nữa, chỉ cần ngồi yên đã có người tự đưa tiền tới cửa, nhất cử lưỡng tiện.

"Được! Được rồi!" Tê Vân lão đạo cười phá lên: "Nếu tiểu ca hiếu kì muốn đi mở rộng tầm mắt, thì bần đạo cũng không thể tuyệt tình, dẫn ngươi đi xem thử cũng chẳng hề gì. Có điều bắt yêu là chuyện nguy hiểm, khi tới Lâm phủ, tiểu ca nên nghe lời bần đạo hướng dẫn, không được nói năng và làm việc tự tiện."

Hiên Viên Túc đảo mắt, cười hì hì nói: "Tất nhiên rồi."

Nó mới vào hồng trần, tuổi cũng đương độ nhiệt huyết bốc đồng, đã nhìn ra Tê Vân lão đạo này có lai lịch khả nghi, còn đối xử với đồ đệ tàn tệ, thì làm sao cầm lòng được. Nó muốn thăm dò xem rốt cuộc đối phương có phải người tốt hay không, nếu không thì phải giúp tiểu đạo sĩ Thời Hoàn một tay, thoát khỏi bể khổ. Song, đây thật ra cũng chẳng phải nguyên nhân thiết yếu, mà nguyên nhân chính ở đây là nó thích gây rối, gặp phải chuyện thú vị cỡ này, đâu dễ gì buông tha cho được?

Về phần nguy hiểm, nó cơ bản không để trong lòng, bởi vì một lát nữa Hàn Ngâm và Mộ Thập Tam không thấy nó quay lại, tự nhiên sẽ đi tìm nó. Huống hồ dù hiện tại trên người nó không có linh khí, nhưng vẫn có năng lực tự vệ. Khoan kể tới đống pháp khí hộ thân chẳng cần linh khí cũng dùng được mà tổ phụ cho nó, chỉ tính riêng xấp phù quỷ và tờ binh phù hộ thân mà nó ăn vạ Hàn Ngâm mới có, bấy nhiêu đã đủ để nó ứng phó với nguy hiểm rồi.

Lúc này hai con hồ ly một già một trẻ đều có toan tính trong lòng, nhìn đối phương mỉm cười đầy ngụ ý. Nào ngờ đúng lúc này tiểu đạo sĩ Thời Hoàn không do dự nữa, chẳng biết xuất phát từ nguyên nhân gì lại lớn tiếng nói chen vào: "Sư phụ, người đừng nghe nó nói bậy, con hoàn toàn không biết nó, nếu không có nó cản đường thì con đã mua được chu sa từ lâu rồi!"

Hiên Viên Túc buồn bực, thẳng tay vạch trần người ta thế này, tiểu đạo sĩ đúng là không biết phân biệt phải trái.

Tê Vân lão đạo nghe thấy câu này thì trong lòng càng ngờ vực hơn, vì lúc lão sai Thời Hoàn đi mua chu sa hoàn toàn không đưa tiền, bảo là mua, thật ra chính là bắt nó đi trộm. Nếu việc này bị Hiên Viên Túc nhìn thấy, thì chẳng phải nó đã biết lão không phải người tốt sao? Trong tình huống này còn muốn đi theo lão là vì cớ gì?

Cũng may câu sau đó của Hiên Viên Túc đã bác bỏ nghi ngờ của lão.

Hiên Viên Túc phản bác: "Ta cản ngươi đi mua chu sa hồi nào, rõ ràng là ta thấy ngươi ở trước sạp đồ chơi bằng đường, ngươi đừng nói với ta chỗ đó có bán chu sa!"

Tê Vân lão đạo lập tức vỡ lẽ. Thì ra đồ đệ mình đang ngầm chọc gậy bánh xe, muốn mượn cớ đuổi Hiên Viên Túc đi, để nó không gặp phải rủi ro đây mà! Thế là, nụ cười hòa ái hiền từ của lão trở nên lạnh lẽo, hơi chếch người đi, hung hăng liếc Thời Hoàn còn muốn mở miệng nói tiếp.

Sắc mặt Thời Hoàn thoắt cái trắng bệch, cúi đầu mím môi không nói nữa, lòng thầm nổi cáu với Hiên Viên Túc, cảm giác mình quả nhiên không nhìn lầm, trẻ con nhà ai lại ngu đần như thế, chẳng có chút ý thức nguy hiểm nào. Rành rành lão lỗ mũi trâu này không phải người tốt, còn cố sống cố chết bám lấy, sau này có bị lừa bán đi cũng đáng đời!

Hai đứa trẻ, một đứa nghĩ đối phương chẳng biết suy nghĩ tới hết thuốc chữa, một đứa nghĩ đối phương là đồ ngu đần từ đầu tới đuôi. Chẳng có đứa nào vừa mắt đứa nào, vì vậy đều hất mặt đi sinh buồn bực. Trong khi Tê Vân lão đạo thì rất phấn khởi, chẳng qua có Hiên Viên Túc bên cạnh, lão không tiện bảo đồ đệ đi chôm chỉa, thế nên chu sa lão vẫn phải bỏ tiền mua, làm lão đau lòng rất lâu.

Hiện tại họ đang đứng ở ngõ sau của Lâm phủ, vòng ra ngoài chính là đường lớn, mua đồ cũng tiện lợi, không mất nhiều thời gian. Tê Vân lão đạo mua xong chu sa làm đạo cụ lừa đảo, chế thêm vài lá bùa kệch cỡm cẩu thả, sau đó dắt hai bé trai về Lâm phủ.

Xuất hiện thêm một đứa trẻ lạ mặt, tên sai vặt trông cửa Lâm phủ dĩ nhiên phải hỏi dăm câu. Tê Vân lão đạo bèn nói dối rằng Hiên Viên Túc là một đồ đệ khác của lão, nhưng đồ đệ này không mặc đạo bào, trông cũng không giống tiểu đạo sĩ. Tên sai vặt cũng hơi ngờ vực, nói phải vào thông báo một tiếng trước.

Đúng lúc này bên ngoài Lâm phủ có hai người đi tới, một người ăn mặc như quý công tử, vừa đi vừa quở mắng tên sai vặt mặt mũi sưng bầm. Hai người lê bước tới trước cửa phủ, tên sai vặt trông cửa vội vã bỏ lại Tê Vân lão đạo, cung kính khom lưng nghênh đón: "Công tử đã về, lão gia truyền ngài tới gặp lão gia ngay lập tức."

"Biết rồi." Lâm công tử bực bội lên tiếng, đảo mắt nhìn thấy Hiên Viên Túc thì chợt hớn hở ra mặt, kéo lấy nó hỏi dồn: "Sao đệ lại ở đây!"

Đây không phải là công tử phú gia mới cho nó một xâu tiền để hỏi thăm thân phận của Hàn Ngâm à? Sao cứ phải đụng trúng ở chỗ này chứ! Hiên Viên Túc thầm hậm hực trong lòng, nhưng trên mặt vẫn tươi cười, làm bộ ngây thơ nói: "Lâm công tử, thật tình cờ!"

Lâm Tử Khanh không đếm xỉa tới thứ khác, chỉ vui mừng hỏi nó: "Vừa rồi đệ..."

Mới nói được nửa chừng hắn đã bị Hiên Viên Túc kéo qua bên, hai người rù rì nói với nhau gì đó, Tê Vân lão đạo không nghe được, nhưng nhìn vẻ mặt hưng phấn của công tử Lâm gia thì lão lại thầm lấy làm may mắn, may mà lúc nãy không hạ thủ với đứa trẻ này. Vì Lâm gia chính là phú hộ đứng hàng nhất nhì trong thành Bình Xương, qua lại với toàn quan lại hiển đạt, đứa trẻ này quen biết công tử Lâm gia, ngẫm lại xuất thân chắc hẳn cũng thuộc hàng phú quý. Nếu lão ra tay bắt cóc thật, nói không chừng còn chưa ra khỏi thành đã bị gô cổ.

Thời Hoàn cũng thầm lẩm bẩm trong lòng, nó luôn coi thường những kẻ có tiền, đã có định kiến sẵn song trong lòng, bây giờ ngó Hiên Viên Túc càng thấy ngứa mắt thêm.

Nhưng bất kể họ nghĩ thế nào, nếu Hiên Viên Túc quen biết Lâm Tử Khanh, vả lại tuổi còn nhỏ khiến người ta không sinh ra tâm cảnh giác, như vậy nó muốn vào Lâm phủ rất đơn giản. Đã thế Hiên Viên Túc còn nói dối thân phận của Hàn Ngâm, úp mở thừa nhận Hàn Ngâm là tỷ tỷ của nó, thành ra Lâm Tử Khanh càng nhiệt tình với nó hơn, thậm chí còn đích thân mang nó vào phủ, đi một đoạn đường, mãi tới khi nghe nói nó tới bắt yêu với Tê Vân lão đạo thì mới sửng sốt.

"Trong phủ chúng ta có yêu sao?" Lâm Tử Khanh vô cùng kinh ngạc, nhìn sang Hiên Viên Túc, dáng vẻ hết sức hồ nghi: "Đệ là đồ đệ của lão lỗ mũi trâu này à?"

"Khụ khụ!" Rốt cuộc Tê Vân lão đạo cũng đợi được cơ hội chen lời, dù trong lòng cáu giận Lâm Tử Khanh gọi mình là lão lỗ mũi trâu, nhưng ngoài mặt vẫn cười như gió xuân ấm áp: "Nó là đồ đệ bần đạo mới thu, còn chuyện quý phủ có yêu quái hay không, Lâm công tử nên đi tìm Lâm lão gia hỏi một tiếng thì hơn."

"Vậy các người chờ ở phòng chính một lát, để ta đi hỏi xem sao."

Lâm Tử Khanh nửa tin nửa ngờ, bỏ lại một câu xong thì chạy đi gặp lão gia Lâm phủ.

Hiên Viên Túc thoát khỏi cảnh thăm hỏi ân cần của Lâm Tử Khanh, cuối cùng cũng thầm thở phào một hơi, len lén liếc qua Thời Hoàn, dịch hai bước sang bên cạnh nó, định tìm cơ hội lén hỏi nó dăm câu.

~ Hết chương 190 ~