Tát vào mặt
Edit: Yunchan
***
Tại sao lại đần như vậy!
Biết rõ con nhóc này miệng mồm dối trá, nói chuyện cũng phóng đại tới nỗi không thể tin, nhưng vẫn bị khích tướng đấu khẩu với cô cả buổi trời, tức đến nỗi suýt nôn ra máu!
Lúc Lâm Trường Sinh nghe thấy ba chữ "Ngũ Hành tông", suy nghĩ này đã lóe lên trong đầu. Hắn hối hận khôn xiết, nhưng lửa giận bốc lên ngùn ngụt nào dễ dằn xuống như vậy, cho dù hắn nắm chắc tâm pháp bản môn, nhiều lần tĩnh khí ngưng thần, vậy mà lúc này vẫn nghẹn tới mức lục phủ ngũ tạng đau âm ỉ, răng cắn chặt tới nỗi muốn bể nát.
Thế mà Hàn Ngâm vẫn còn muốn đổ thêm dầu vào lửa, nghiêm trang chắp tay sau lưng nói: "Truyền vị cho ta là tổ sư sáng lập Ngũ Hành tông Nghiêm Tử Ngọc, nếu nghiêm túc bàn về bối phận, thì các người còn là vãn bối của ta, phải tới gặp ta dập đầu thỉnh an đấy nhé, chẳng qua con người ta không thích so đo mấy thứ lễ nghi rườm rà này, các vị chưởng môn và tông chủ ở đây đều lớn tuổi hơn ta, ta sẽ coi như huề, chúng ta ngang hàng nhau."
Từng gặp nhiều loại không biết xấu hổ, nhưng chưa thấy ai không biết xấu hổ tới nông nỗi này. Mọi người lập tức xôn xao ầm ĩ, mặc dù có nhiều người kiềm chế rất tốt, không muốn mở miệng đả thương người, cũng bị cảm xúc của những người khác lây nhiễm, lắc đầu cảm thán không ngừng.
Kể ra, người giữ im lặng tuyệt đối ở đây có lẽ chỉ có mỗi phái Cửu Huyền. Nhóm La Cẩn hiểu rõ trong lòng, số còn lại như Hiên Viên Dạ, Chu Tình Nhi không biết chuyện, thì có đủ vẻ mặt khác nhau, hoặc lo lắng hoặc nghi ngờ. Ngoài ra, Hiên Viên Huyền cũng trầm mặc, sau khi nghe ba chữ "Ngũ Hành tông" thì lòng khẽ động, trở nên đăm chiêu như đang suy nghĩ điều gì.
Lâm Trường Sinh siết chặt quyên phù trong tay, thà im lặng tức giận còn hơn là tốn nước bọt với Hàn Ngâm nữa.
"Tiểu nha đầu ngươi đừng càn quấy." Tang Dịch lắc đầu nói: "Ngàn năm trước, sau khi Nghiêm Tông chủ phi thăng chẳng bao lâu, Ngũ Hành tông đã xuống dốc, không còn truyền thừa. Hơn nữa người truyền lại tông ấy đều tu ngũ hành linh khí, không có ngoại lệ. Ta thấy ngươi đừng nên ăn nói lung tung nữa, mau lui xuống đi, đừng làm cho La chưởng môn khó xử thêm nữa."
Tới thời điểm này, dù Hàn Ngâm muốn lui thì người khác cũng không cho, bao nhiêu tiếng la ó đòi cô dập đầu nhận lỗi với Lâm Trường Sinh, thậm chí có vài người còn yêu cầu La Cẩn khai trừ cô khỏi Cửu Huyền, bởi vì tiên môn không cần loại đệ tử vô lương vô phẩm vô hạnh này.
Mộ Thập Tam ngồi tại chỗ đưa mắt nhìn, nét mặt lười nhác thích ý.
Hàn Ngâm thì học thói ngạo mạn của Tài Bảo đại gia, hất hàm nhìn mọi người: "Câu lúc nãy của ta chả sai tí nào, xem ra các người thật tình cho rằng chuyện mình không làm được, thì người khác cũng không làm được!"
Nói rồi cô kéo chiếc nhẫn Ngũ Hành giấu trong cổ áo ra, dâng lên cho Hiên Viên Huyền bên cạnh bằng hai tay, nói: "Đây là tín vật của Tông chủ Ngũ Hành tông, làm phiền Hiên Viên chưởng môn giám định."
Không ngờ cô có thể đưa ra bằng chứng thật, xung quanh nhất thời lặng ngắt như tờ, ánh mắt mọi người đều tập trung lên Hiên Viên Huyền, muốn nghe xem y nói thế nào.
Hiên Viên Huyền ngẩn ra một lát, rồi nhận nhẫn cúi đầu nhìn, nét mặt dần biến hóa, rối rắm khôn kể.
Y trầm ngâm khá lâu, Hạ Sát cũng chẳng đủ nhẫn nại để chờ, cứ giục y liên thanh: "Rốt cuộc có phải là thật hay không?"
Hiên Viên Huyền nhìn qua Hàn Ngâm với ánh mắt thâm ý, lắc đầu cười khổ: "Quả thật thì ta có nghiên cứu qua môn phái Ngũ Hành tông này, nhưng dù sao nó cũng đã chôn vùi ngàn năm, những ghi chép có liên quan trong sách cũng không nhiều lắm. Chưa kể phần lớn ghi chép đều khá mơ hồ, đôi chỗ còn mâu thuẫn... ta chỉ có thể nói chiếc nhẫn này nhìn khá giống với ghi chép trong sách, và còn là pháp khí thượng phẩm, về phần có thật hay không thì ta chẳng có cách xác minh nào khác nữa."
Câu này khiến cho tiếng nghị luận nổi lên, mặc dù không thể chứng minh chiếc nhẫn này chính là tín vật của Tông chủ Ngũ Hành tông, nhưng một tiểu nha đầu trông có vẻ nhập môn chưa bao lâu lại mang theo pháp khí thượng phẩm trên người, chẳng khác nào tên khất cái đeo trên lưng vạn lượng hoàng kim, thế nên mọi người vẫn rất hoang mang bàng hoàng.
Sắc mặt Lâm Trường Sinh cũng khá xấu, nên nhớ hắn đường đường là chưởng môn một phái, tốt xấu gì cũng đã cao tuổi, vậy mà chẳng moi ra được món pháp khí thượng phẩm nào giống thế, song đó không phải trọng điểm, trọng điểm là trong lòng hắn cũng vọng lên tiếng thì thầm, trên nhẫn cẩn tinh túy của linh thạch ngũ hành, nếu chủ nhân của nó không tu ngũ hành linh khí, thì chẳng lý gì lại lãng phí tinh túy linh thạch như vậy.
Chẳng qua, nghĩ thầm thì nghĩ, hắn vẫn lên tiếng nói một câu chính nghĩa: "Ở đây chưa ai từng thấy tín vật của Tông chủ Ngũ Hành tông, đừng nói ngươi đưa ra pháp khí thượng phẩm, dù là pháp bảo thì cũng vô ích thôi!"
"Lâm chưởng môn nói chí lý!" Hàn Ngâm lại chẳng nóng nảy, nhét nhẫn Ngũ Hành vào, rồi giũ trận đồ thất tình lục dục ra.
Mọi người không biết trận đồ này, nhưng thấy dưới màn sương mù dầy đặc che phủ trong trận đồ, ẩn hiện núi non đồng cỏ và đình đài lầu các, sau đó một tia thần quang lướt qua, một con linh thú một sừng tầm vóc như dê, tướng mạo na ná kỳ lân, khoác lên bộ lông xanh, chợt nhảy ra trước mắt mọi người.
Sự thật chứng minh trong tiên môn vẫn có nhiều người thông thái học rộng hiểu nhiều, vì ngay sau đó đã có người kêu lên ngỡ ngàng —-
"Hải Trãi!"
"Linh thú Hải Trãi!"
Không thể trách họ kinh ngạc như thế, mặc dù Hải Trãi không hiếm và mạnh như thần thú long phượng, nhưng cũng thuộc linh thú cấp hai như Xích Ly, không phải loại mà bình thường có thể thấy được, và dù có gặp thì cũng không phải là loại có thể dễ dàng phục tùng. Mấu chốt nhất là, Hải Trãi trời sinh tính tình chính nghĩa, nó chỉ làm bạn với người lương thiện, thích hơi thở trong sạch đoan chính tỏa ra trên người họ, còn đối với hạng gian ác thì căm thù đến tận xương tủy, vả lại còn phân biệt được thị phi phải trái, vậy thì...
Mọi người im lặng tập thể, nhìn Hải Trãi, rồi nhìn qua Hàn Ngâm, cứ như nhìn kiểu nào cũng thấy cô không thể lương thiện hơn được nữa.
"Xem ra mọi người đều biết Hải Trãi." Hàn Ngâm nhìn mọi người với ánh mắt sắc bén, cười tủm tỉm nói: "Như vậy cũng biết nó trời sinh không nói dối rồi."
Không sai!
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng đây là sự thật, mọi người không thể phản bác.
Hàn Ngâm bèn lắc lắc nhẫn Ngũ Hành trước mặt Hải Trải: "Làm phiền ngươi nói cho họ biết, đây là cái gì."
Hải Trãi cất giọng miễn cưỡng: "Tín vật của Tông chủ Ngũ Hành tông."
Mọi người:...
Hàn Ngâm hỏi tiếp: "Hiện tại Tông chủ của Ngũ Hành tông là ai nào?"
Hải Trãi khinh bỉ: "Không phải ngươi sao!"
Mọi người:...
Hàn Ngâm cười nói: "Vị trí Tông chủ của ta là do Nghiêm Tử Ngọc truyền cho hả?"
Hải Trãi suy nghĩ một chút rồi nói: "Nói thế cũng không sai."
Mọi người:...
Bốn phía lại im phăng phắc, hầu như tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng.
Hàn Ngâm nghiêng đầu ngó sang Tang Dịch, cười mỉm chi: "Vị chưởng môn này mới nói Ngũ Hành tông chỉ nhận người tu Ngũ hành linh khí đúng không?"
Cô vừa nói vừa nâng lòng bàn tay lên, hóa ra lưỡi băng và hỏa liên, các loại pháp thuật ngũ hành.
Tang Dịch gật đầu chậm chạp: "Ngươi tu ngũ hành linh khí."
Hàn Ngâm chuyển sang Lâm Trường Sinh: "Bây giờ Lâm chưởng môn còn nghi ngờ gì về thân phận Tông chủ Ngũ Hành tông của ta không?"
Sắc mặt Lâm Trường Sinh tái mét, hừ giọng nói: "Ngươi rõ ràng là đệ tử Cửu Huyền, có thể nào lập sơn môn khác!"
"Mọi người ở đây đều làm chứng rồi nhé." Hàn Ngâm xòe tay ra trước mặt hắn không chút khách sáo, nói: "Chỉ cần ta có thể đưa ra được bằng chứng chứng minh thân phận tông chủ của mình, thì ngươi sẽ đưa phù binh hộ thân cho ta, những chuyện khác không liên quan tới ngươi, ngươi cũng chẳng có quyền hỏi tới."
Năm đạo binh phù hộ thân tế luyện ba mươi năm, mỗi đạo phù binh xuất ra, đều tương đương với thực lực tu vi Ngưng Luyện...
Lâm Trường Sinh tức tối tới cùng cực, không nỡ giao binh phù hộ thân ra, nhưng hắn nhìn bốn phía, thấy ánh mắt mọi người đều đang đổ dồn lên mình, nếu không giao ra, thì hôm nay uy tín của hắn phải đi quét rác, thanh danh cũng bị sói gặm sạch sẽ. Hắn đành phải bấm bụng ném binh phù hộ thân vào tay Hàn Ngâm, nói cho cô cách sử dụng và tế luyện.
Hàn Ngâm hớn hở nhét năm đạo binh phù hộ thân vào, nhưng vẫn chưa có ý định bỏ qua cho những người khác, cười tủm tỉm lia mắt qua từng người một, bắt đầu lên giọng: "Các vị, chửi ta thích lắm đúng không?"
Mọi người xấu hổ ra mặt, hết lời chống đỡ.
"Sao không ai nói câu nào thế?" Hàn Ngâm thưởng thức nét mặt của họ: "Chẳng phải mới đó ai nấy đều lòng đầy căm phẫn, nói ta vô phẩm vô hạnh vô đức, nên bị đuổi khỏi môn phái sao?"
Mọi người càng nói không ra lời hơn, tình hình này hệt như lúc chửi Mộ Thập Tam thí sư bại hoại, lại bị hắn dùng hai chữ "Đoạt xá" để chặn họng vậy.
Vào thời điểm này, thân là chưởng môn Cửu Huyền, La Cẩn hẳn là nên bước ra dàn xếp, răn dạy Hàn Ngâm vài câu, rồi bắt một cái thang cho mọi người leo xuống, cho mọi chuyện trôi qua. Nhưng y lại không làm thế mà vẫn tiếp tục giữ im lặng, vì lúc này Hàn Ngâm lấy thân phận Tông chủ Ngũ Hành tông, tại sao y phải nhắc nhở mọi người rằng cô còn là đệ tử Cửu Huyền, khiến mọi người quay qua thù hận Cửu Huyền chứ?
Cuối cùng vẫn nhờ Hiên Viên Huyền bước ra làm người hòa giải, khuyên nhủ đôi bên, nói vài câu xã giao rồi chuyển về đề tài chính: "Các vị nên gác lại những chuyện khác, giải quyết chính sự vẫn quan trọng hơn."
Cái gọi là chính sự đó, dĩ nhiên là chuyện Mộ Thập Tam, mọi người thở dài một hơi, nhưng khi dời mắt sang hắn thì suýt chút nữa bị hắn làm nghẹn chết lần hai.
Hắn nói: "Thế nào, các ngươi lại muốn ta tự chứng minh sao? Nếu ta đưa ra bằng chứng xác thực, thì các ngươi định dập đầu ba cái bồi thường, hai là tặng ít binh phù hộ thân gì đó để bồi thường cho ta đây?"
Mọi người:...
Tục ngữ có câu ngã một lần khôn ra một tí, họ bị ăn thiệt ở chỗ Hàn Ngâm, mặc dù bây giờ bị Mộ Thập Tam giáng cho một câu khiến lòng phát giận, nhưng vẫn không dám giẫm lên vết xe đổ để bản thân rơi vào cảnh đuối lý. Chỉ có Lâm Trường Sinh là mặt mũi đều đã mất sạch, còn mất toi năm đạo binh phù hộ thân, đang điên tiết trong người, giờ còn nghe hắn nói giọng chế nhạo như thế, bèn lật bình thì lật tới cùng, quát: "Mộ Thập Tam! Xưa nay chính tà không đội trời chung, mặc kệ ngươi có thể chứng minh Giang chân nhân đoạt xá hay không, thì cũng không thể thay đổi được sự thật ngươi là con trai của Ma chủ!"
Hàn Ngâm nghe tới đây thì lòng chùng xuống. Lúc nãy cô say rượu, ngủ ngon lành chẳng nghe được gì, nhưng chẳng biết Thổ Linh trư tìm đâu ra viên đan giải rượu, tha đến rồi ủi cho cô tỉnh lại, sau đó kể lại tóm lược sự tình cho cô. Tỷ như thân phận thật của Mộ Thập Tam, và cả trận chiến tiên môn vây quét Ma chủ Mặc Ly năm xưa, vân vân, bởi vậy ánh mắt cô nhìn về phía Mộ Thập Tam lúc này mang theo chút đau buồn thầm lặng.
Lâm Trường Sinh nói không sai, xưa nay chính tà không đội trời chung, không đề cập tới những chuyện khác, mà chỉ riêng thân phận của Mộ Thập Tam thôi cũng đủ trở thành cái cớ để người khác công kích hắn rồi.
~ Hết chương 152 ~