Thẩm Tiên Sinh, Cố Phu Nhân

Chương 48




Tại hôn lễ dù sao cũng có trưởng bối của hai nhà ở đó, cho nên chỉ quậy phá một chút rồi ngừng ngay, sôi nổi nhất chẳng qua là màn chuốc rượu, chỉ thế thì sao cho đủ chứ? Đối với đám người trẻ tuổi đã mất sạch luân lý mà nói —— nháo động phòng mới là trọng điểm.

Trọng điểm trong các trọng điểm.

Một đám người, mỗi người cầm một chai rượu, mông còn chưa chạm sofa thì đã đồng loạt khui rượu, đỏ có trắng có, ừ, lẫn lộn đầy đủ.

Tích Hoa à, chúng ta là bạn nối khố phải không? Từ khi chào đời đến giờ, hơn ba mươi năm kết giao phải không? Chính cậu nhìn mà liệu đi nhé, đỏ hay trắng, một ly hay ba ly!

Ừm, bạn nối khố, tình cảm hơn ba mươi năm, rượu trắng, ba ly.

Tích Hoa à, tôi không may mắn như lão tam quen cậu từ nhỏ, cậu nói xem lúc du học ở Anh, lúc ấy toàn bộ thế giới đều bỏ rơi cậu, là ai không lo táng gia bại sản vẫn đi theo cậu hả? Nhìn lại mấy năm đó, cậu nói xem, đỏ hay trắng, một ly hay ba ly!

Dễ đồng phú quý, không dễ đồng hoạn nạn. Ừ, rượu trắng, ba ly.

Tích Hoa à, em thầm mến anh lâu như vậy, hồi nhỏ ầm ĩ nói rằng không phải anh thì không lấy chồng, từ trước đến nay không hề thay đổi ước nguyện ban đầu chỉ vì anh (đám đông: ô hay! Là người nào cuối tuần trước còn mang theo bạn trai trẻ về nhà hú hí thế…), vì trái tim không được như ý của em, uống hay không?!

Cố Tích Hoa: ………………..

Uống. Không thể nói đạo lý với phụ nữ.

Sau một vòng người, ánh mắt của Cố Tích Hoa càng mê ly, độ cong khoé miệng càng lúc càng lớn, anh ôm Thẩm Châm, chầm chậm nói với mọi người: “Tiếp tục?”

Mọi người nhìn nhau cười. Nhất định say rồi. Vì thế vài người nhanh nhẹn thu dọn rượu, mấy người khác mau chóng kéo bàn ra.

Một khay đỏ thẫm bưng lên, một đống tiền lì xì đỏ au, bề dày của mỗi cái khiến người ta kinh ngạc, trọng điểm là chữ trên lì xì không giống nhau, trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử, vợ chồng hoà thuận, đầu bạc răng long…

Một con xúc xắc chế tạo đặc biệt, chỉ có số chẵn không có số lẻ, nhỏ nhất là hai, lớn nhất mười hai, Cố Tích Hoa cầm lấy con xúc xắc, tuỳ ý ném một cái, mọi người thét chói tai “Mười hai” “Mười hai”, Thẩm Châm không hiểu, một cô phù dâu đến gần giải thích.

Hoá ra đây là phép tắc kết hôn của nhóm người Cố Tích Hoa, trong bao tiền lì xì đều kẹp chung nói thật hoặc cả gan vô cùng nặng ký, nhà trai ném xúc xắc quyết định rút bao nhiêu lì xì, nhà gái theo đó chọn bấy nhiêu lì xì, rút được nói thật hoặc cả gan đều phải làm, thật sự không muốn làm thì đổi thành thẻ đỏ dự bị, nhưng trên toàn bộ thẻ đỏ dự bị đều là chuẩn bị cho cô dâu, nội dung hết sức bạo dạn lại kịch liệt.

Thẩm Châm lo lắng không yên, hiện tại cô mới biết nhóm người này rốt cuộc điên cuồng bao nhiêu.

Mới nói xong phép tắc thì xúc xắc ngừng lại, Thẩm Châm mỉm cười, Cố Tích Hoa cũng cười, đám người đang chờ đợi hứ một tiếng, hết sức thất vọng.

À, là hai.

Nhưng nghĩ đến nội dung bên trong lì xì, mỗi người lại hưng phấn —— cho dù rút hai cũng được, bọn họ cũng không lãng phí.

Một anh chàng bưng khay qua mỉm cười, hàm răng sáng loáng: “Chị dâu, chọn đi!”

Thẩm Châm chọn một cái “trăm năm hảo hợp”, mở ra xem —— show thoát y vũ của chú rể.

Mọi người nhốn nháo!

Thẩm Châm 囧, cực kỳ bất đắc dĩ liếc nhìn Cố Tích Hoa. Anh đã say sáu bảy phần, nhìn thấy chữ bên trong lì xì anh vẫn mỉm cười. Có lẽ là say rượu thật, Cố Tích Hoa không nói gì, anh chầm chậm đứng lên, tay để tại hầu kết, hai ngón vừa động liền tháo một cúc áo, dáng vẻ tuỳ ý lười biếng khiến mọi người nuốt nước bọt, tiếng thét chói tai rung trời.

Thẩm Châm nhìn thấy Cố Tích Hoa híp hai mắt chầm chậm tháo bốn cúc áo, hơn phân nửa vòm ngực đã lộ ra ngoài, mơ hồ nhìn thấy vòng eo gầy gò, một phần ba phái nữ trong phòng hai mắt đã phóng tia sáng sói lang, ngón tay kia dường như còn không biết số phận mà tiếp tục đi xuống, Thẩm Châm đứng ngồi không yên, ngay lúc tháo ra cúc áo cuối cùng cô nhào qua bảo vệ trinh tiết của Thẩm tiên sinh, sức lực mạnh mẽ khiến Cố Tích Hoa lùi ra sau vài bước mới đứng vững. Này, người của cô mà, vì sao phải trần trụi cho người khác xem? Đặc biệt còn có phái nữ!!!

Những người khác mặc kệ, nhất là đồng bào phụ nữ ở đây.

“Dự bị đi, dự bị đi.” Thẩm Châm đau đầu thoả hiệp.

Vì thế thẻ đỏ được lấy ra dùng —— sau khi xem xong Thẩm Châm nghĩ rằng —— thà để Cố Tích Hoa trần trụi cho bọn họ xem đi!

Trên thẻ đỏ viết: lộ đến đâu, hôn đến đó.

Tiếng thét chói tai tung nóc nhà lần nữa.

Cố Tích Hoa tựa trên sofa, ánh mắt vẫn mê ly, khoé miệng còn ý cười, ánh mắt trong vắt nhìn Thẩm Châm, không nói lời nào.

Thẩm Châm nuốt nước bọt, trong mảnh ồn ào cô hôn lên trán Cố Tích Hoa, tiếng ồn ào khiến đầu óc cô trống rỗng, tấn công đánh nhanh thắng nhanh, Thẩm Châm mau chóng hôn lên mũi anh, môi, cằm, hầu kết… Tiếng hét càng ngày càng lớn, Thẩm Châm cảm thấy lỗ tai mình sắp điếc, khi đặt xuống nụ hôn cuối cùng Cố Tích Hoa “ưm” một tiếng, ặc, vô cùng…mất hồn… Thẩm Châm đã không còn nghe thấy tiếng hét kia, thần ơi dẫn con đi đi!

Cô hết sức phát cáu trừng mắt nhìn Cố Tích Hoa —— anh ưm cái gì hả!

Cái liếc mắt kia mang theo vẻ ngượng ngùng nhát gan, như giận lại không giận, cổ họng Cố Tích Hoa kéo căng, ánh mắt thật sâu, gương mặt Thẩm Châm càng đỏ hơn —— bởi vì cô phát hiện Cố Tích Hoa có phản ứng.

Trước mắt bao người………

Thẩm Châm rất muốn chạy trốn khỏi nơi điên cuồng này.

Vì thế mọi người vẫn chưa đã mà hưng trí bừng bừng bắt đầu trận thứ hai.

Thẩm Châm sờ tới sờ lui trong khay, chọn qua chọn lại, trái tim đang run rẩy —— ông trời phù hộ, ông trời phù hộ, ông trời phù hộ…

Cuối cùng cô cắn răng nhắm mắt quơ đại một cái, mặc cho số phận đi!

Cô rút được —— sớm sinh quý tử, bên trong viết —— lần đầu tiên XXOO bằng miệng.

Thẩm Châm: “……….”

Cố Tích Hoa: “………” Anh còn cười.

Vận may có thể tốt hơn một chút không? Thẩm Châm rơi lệ.

“Hú ——” đã có người bắt đầu rú lên.

Vì thế có người ngồi dưới đất, có người ngồi trên sofa, người thì ngồi trên ghế, thậm chí có người mở máy ghi âm (….).

Thẩm Châm âm thầm bịt lỗ tai. Mình không muốn nghe mình không muốn nghe mình không muốn nghe mình không muốn nghe… Sau đó cô như bịt tai trộm chuông mà đâm thẳng vào ngực Cố Tích Hoa.

Mười giây sau mọi người không cam lòng mà hú lên, Cố Tích Hoa lôi người nào đó trong lòng đang bịt lỗ tai ra, đối diện đám người: “Quay về đi! Sang năm gặp tại hôn lễ của Chương Đại Bàn.”

Câu nói cuối cùng có vẻ thờ ơ, trong nháy mắt bắp chân Chương Đại Bàn run lên.

F*ck! Say rượu chỗ nào say rượu chỗ nào chứ?! Cậu uống nhiều thế mà không quên mất chuyện vụn vặt?!

Ông đây sang năm không thèm kết hôn!! Hoãn lại!! Hoãn lại!!!

Lần đầu tiên XXOO bằng miệng.

Cố Tích Hoa: “Lần đầu tiên XXOO, chấm hết. Không cám ơn.”