Thẩm Tiên Sinh, Cố Phu Nhân

Chương 22




Khuôn mặt Cố Tích Hoa vốn lạnh lẽo cả tuần khi nhìn thấy biểu tình uất ức lại quật cường của Thẩm Châm, anh mềm lòng. Trong lòng như có rất nhiều kim châm, không coi là đau lắm, nhưng khiến người ta không chịu nổi, sưng đến khó chịu. Cố Tích Hoa không phải là người cảm tính, mặc dù trong lòng đã mềm nhũn đến mức nát bét, nhưng khuôn mặt vẫn lạnh lẽo kiên quyết.

“Em định từ nay về sau không liên lạc nữa?” Khẩu khí vừa cứng rắn lại lạnh giá.

Thẩm Châm cứng đờ, viền mắt hơi nóng. Cô khẽ động khoé môi nhưng chẳng nói lời nào.

Cố Tích Hoa như thế khiến cô hơi sợ hãi.

Rõ ràng không phải vậy.

Nhưng cô không biết nên nói thế nào mấy ngày qua chính mình cũng khó chịu, rất nhớ anh, nhưng có nhớ bao nhiêu đi chăng nữa cũng không thể gọi điện, cô không muốn con cái, không muốn chút nào.

“Thẩm Châm, chúng ta…”

“Không muốn không muốn không muốn không muốn không muốn không muốn không muốn…” Thẩm Châm tiến vào lòng anh, Cố Tích Hoa theo thói quen ôm lấy cô, tiếng người trong lòng đã run run, “…Không chia tay nhau, không muốn chia tay, Cố Tích Hoa, chúng ta không cần con cái được không…Không có con cũng sống rất tốt mà…” Có chất lỏng thấm ướt áo sơ mi của anh, ngực anh cứng lại, có chút không thở nổi.

“Có một đứa bé vừa giống anh vừa giống em không tốt sao?” Anh cắn chặt răng, cảm giác vừa đau lại sưng quay về, anh bắt mình bình tĩnh, không thể mềm lòng, phải muốn đứa bé. Ban nãy anh cũng không phải muốn nói “Chúng ta chia tay đi”, mà là quyết định tạm thời không nghĩ đến vấn đề này, thuận theo tự nhiên, sau này hẵng nói, tất cả đều bị ánh mắt đỏ ngầu của Thẩm Châm đùa bỡn.

Anh muốn một đứa con, mặc kệ là trai hay gái, nó có ánh mắt của em cái mũi của anh, lúc cười rộ lên thì giống em, khi mím môi thì giống anh.

Có vấn đề dùng thời gian giải quyết là được, giải quyết không được thì kéo dài trước, anh chưa từng nghĩ tới vì vậy mà hai người chia tay.

Thẩm Châm không nói chuyện, nhưng chất lỏng nóng bỏng kia càng chảy càng nhiều, mỗi một lần đều lăng trì người cảm nhận được.

Cố Tích Hoa động đậy, vẫn không nhịn được mà ôm chặt cô, âm thanh khàn khàn khô khốc: “…Đừng khóc.”

Thẩm Châm nghe được càng khóc dữ dội hơn, giống như tìm được lối ra phóng thích tất cả tâm trạng tồi tệ của cả tuần nay, nước mắt tuôn trào dù cho không nhiều lắm, lặng lẽ im ắng, vẫn cứ tuôn mãi. Loại này rõ ràng là không muốn khóc đã cố gắng kiềm chế, nhưng vẻ mặt nhếch nhác khiến người nào đó hoàn toàn không có khả năng chống đỡ.

Trái tim Cố Tích Hoa bị vò thành nhúm, cùng vô số mảnh thủy tinh khuấy trộn, đau nhói đến ngạt thở, muốn chống đỡ nhưng không được, vì thế quân lính tan rã, ý nghĩ ban đầu vứt bỏ toàn bộ, anh ôm cô càng chặt, giọng nói bất ổn: “…Được, không cần con cái, em đừng khóc.” Nụ hôn nhỏ vụn dừng trên mặt cô, mang theo tình yêu dịu dàng vô hạn.

Thẩm Châm ôm chặt anh, vùi mặt ở ngực anh, bắt đầu khóc thút thít.

Trên mạng đều nói, nước mắt là vũ khí lớn nhất của phụ nữ, người đàn ông kiên cường cỡ nào cũng không chịu nổi phụ nữ rơi nước mắt.

Thế nhưng, nếu người đàn ông này không yêu cô, có bao nhiêu nước mắt đi chăng nữa thì có ích lợi gì chứ? Nói cho cùng, có yêu mới có mềm lòng. Nếu trái tim anh kiên quyết một chút, dùng “chia tay” để ép buộc cô, cô khẳng định sẽ nhượng bộ, mối tình này bất tri bất giác đã khắc sâu, đời này cô chỉ muốn một người như vậy, dù cho có người tốt hơn cô cũng không cần, cô chỉ cần Cố Tích Hoa. Nhưng anh không có, không chỉ không có, anh lại còn nhượng bộ, nước mắt của cô đã đánh bại anh.

Thế nhưng nó lại khiến cô càng khó chịu hơn.

Anh đã yêu em trọn vẹn, nhưng em yêu anh chưa đủ.

“…Sau này chúng ta hẵng nói đến chuyện này được không?” Thẩm Châm khàn giọng nói.

“Được.” Cố Tích Hoa hôn trán cô, vén sợi tóc dính lên mặt cô đến bên tai, rồi hôn lên đôi mắt đỏ ngầu của cô. Có muốn con cái hay không hình như bây giờ không phải lúc nên kiên trì, nhưng ông trời, đừng để cô ấy khóc nữa, trái tim con không chịu nổi.

Thẩm Châm vươn tay che mắt anh, đến gần hôn anh, cái mũi, khuôn mặt, bờ môi, chiếc cằm, nụ hôn ấm áp rời khỏi nhưng bàn tay lại không buông xuống, Thẩm Châm động đậy khéo môi, khi phát âm chỉ có cái miệng chuyển động, không có âm thanh, Cố Tích Hoa chỉ cảm thấy thỉnh thoảng có luồng khí lướt nhẹ qua, anh không nghĩ ra đó là gì, sau đó ánh mắt liền lấy lại ánh sáng, anh trông thấy nụ cười và ánh mắt trong veo của Thẩm Châm, viền mắt vẫn đỏ, trên trán còn đổ mồ hôi, nhưng không thấy vẻ yếu ớt của ban nãy.

“Sau này em không được khóc nữa.” Anh nói.

Thẩm Châm nghĩ nghĩ, rồi lắc đầu.

Cố Tích Hoa đưa ra khuôn mặt lạnh lùng: “Không được khóc.”

Thẩm Châm bĩu môi, đối với người đàn ông ngoài mạnh trong yếu cô chẳng sợ chút nào —— “Ngày kết hôn nhất định sẽ vui mà khóc.”

Cố Tích Hoa kéo cô vào trong lòng lần nữa: “Em biết anh chỉ cái gì, Thẩm Châm.”

Cô ở trong lòng anh tham lam hít một hơi lớn, tất cả đều là mùi hương của Cố Tích Hoa, cô cười cười: “Em biết rồi.”

Sao lại gặp được anh chứ, Thẩm tiên sinh.