Tham Tiền, Háo Em!

Chương 25: Đồng xu thứ 25




Buổi sáng thứ hai, ánh nắng ban mai quá đẹp, trời xanh cao vời vợi.

Chu Dĩ cố ý dậy sớm hơn nửa tiếng đồng hồ để trang điểm, tinh thần sảng khoái đi tới phòng dạy học.

Sinh viên năm nhất đều có mặt, đây là tiết học chính thức đầu tiên của bọn họ sau khi khai giảng.

Tiết học nghiên cứu thảo luận dành cho sinh viên mới khá thoải mái, mõi thầy cô trong khoa sẽ thay phiên nhau lên một tiết, chủ yếu chính là trò chuyện, để nắm được sự hiểu biết của bọn họ đối với chuyên ngành này và phương hướng phát triển sau này.

Cách thời gian vào tiết năm phút, Chu Dĩ mở máy đa phương tiện lên, nhưng phát hiện lúc đi dạy quên mang theo USB.

Đời người khó tránh khỏi có lúc xảy ra sai sót, cô chỉ có thể đăng nhập vào máy tính, tìm PPT trong khung đặt văn bản.

Nhìn thấy liên hệ được ghim trên đầu có nháy đỏ, Chu Dĩ tiện tay bấm vào xem.

Lý Chí Thành gọi cô: Chu Chu Dĩ Dĩ.

Chu Dĩ kéo bàn phím lại, gõ chữ trả lời: Làm gì?

Lý Chí Thành nói: Họp chán quá.

Khóe miệng vô thức cong lên, Chu Dĩ mím môi thu ý cười lại: Vậy thì anh chống cằm lên ngẩn người nhớ em đi.

Bên dưới đột nhiên đồng loạt ồ lên, CHu Dĩ giật mình ngẩng đầu, hỏi nữ sinh ở hàng đầu tiên: “Sao vậy?”

Nữ sinh kia che miệng cười trộm, chỉ ra sau lưng cô.

Có người hét lên: “Cô ơi, không ngờ cô lại ngọt như vậy!”

Trên đầu Chu Dĩ như nổi lên một dấu hỏi chấm to đùng, quay người nhìn một cái, bị dọa đến nỗi đôi đồng tử co lại.

Không biết máy chiếu được mở lên từ lúc nào, khung chat giữa cô và Lý Chí Thành được treo giữa trung thâm màn chiếu, phần ghi chú kia cũng cực kì xấu hổ “Trái tim/ông xã đại nhân thân yêu/ trái tim”.

Chu Dĩ dùng dư quang liếc thấy có người đang giơ điện thoại lên, thở mạnh một hơi, đầu tiên nên gạt đi hay tắt máy tính trước thì Chu Dĩ quả quyết lấy file tài liệu che lên mặt.

May mà tiếng chuông vào học giải cứu thế giới vang lên, đám sinh viên đã có phản xạ có điều kiện, phòng học lập tức trở nên yên lặng.

Chu Dĩ hắng giọng, nghiêm chỉnh nói: “Được rồi.”

Cô di chuột, bình tĩnh thoát ra, sau đó mở PPT lên: “Chúng ta bắt đầu học nào.”

Lớp học là sân nhà của giáo viên, khúc nhạc đệm trước khi vào học không hề ảnh hưởng tới Chu Dĩ, cô thong dong chậm rãi mở miệng, cho dù chỉ mình cô biết giây phút kia cô mong muốn thoát khỏi trái đất như thế nào.

“Tôi nghĩ trong khoa để tôi dạy mọi người tiết đầu tiên, là bởi vì tôi và các bạn giống nhau, đều là lần đầu tiên tới ngôi trường xinh đẹp này. Tiết tự chọn hai tuần trước tôi đã nói với các bạn, tôi cũng không quen được người khác gọi là cô giáo, gọi tôi là Zoey là được rồi.”

Lập tức có một nam sinh cao giọng gọi cô: “Chị Zoey.”

Chu Dĩ cười nhạt đáp: “Ơi.”

Cô nói về phần mở đầu khoảng tầm hai mươi phút, sau đó quay lại hỏi đám học sinh: “Mọi người đều có tên tiếng anh chứ?”

Có người gật đầu, có người lắc đầu, Chu Dĩ ngồi trên chiếc ghế cạnh bục giảng, ngang hàng với bọn họ: “Vậy thì tiết học này chúng ta cùng nhau đặt tên tiếng anh nhỉ, đây là nhiệm vụ mà chủ nhiệm Phương bố trí cho tôi, thứ 4 sẽ có giáo viên nước ngoài tới giảng dạy các em.”

Chu Dĩ nhún vai nói: “Anh ta không giỏi nhớ các tên tiếng Trung.”

Mọi người cười ồ lên.

Bởi vì là tiết cuối cùng của buổi sáng, Chu Dĩ kết thúc tiết học trước mười phút, để mọi người có thể đến nhà ăn sớm một chút.

Trước khi tan học, Chu Dĩ quét mắt quanh phòng học một vòng, vốn định nói thêm một câu “Cái gì đó kia thì mọi người coi như chưa nhìn thấy nhé.”, nhưng ngẫm nghĩ lại thấy không nhắc tới vẫn tốt hơn, nói không chừng đám nhóc này đã sớm quên mất rồi.

Buổi chiều không có tiết, cô ăn cơm ở bên ngoài, sau đó ngồi ở Starbucks một lúc, mới xách túi lững thững về văn phòng.

Vừa đẩy cửa vào, cô Vương ngẩng đầu lên nhìn thấy cô, thân thiết cười: “Về rồi à?”

Chu Dĩ gật đầu, cũng nhếch miệng lên: “Cười vui thế, có chuyện gì hả?”

Cô Vương nâng cao âm cuối lên ừ một tiếng, lạ lùng nói: “Cô vẫn không biết à?”

Chu Dĩ có một dự cảm không lành: “Biết gì cơ?”

Cô Vương đưa điện thoại cho cô xem: “Có sinh viên đăng lên page tỏ tình rồi, tôi vừa nhìn đã nhận ra là phòng học của chúng ta, là cô đúng không?”

Trái tim Chu Dĩ trầm xuống, nhận lấy điện thoại, đọc lướt nhanh nội dung bên trên.

“Chấn động cả nhà tôi! Giáo viên lạnh lùng xinh đẹp ở ngoài đời lại là thế này! Ahhhhhhhhhh Ghi chú và giọng điệu đáng yêu quá đi à! Bị tôi phát hiện ra cô giáo còn xấu hổ nữa!”

Kèm theo đó là hai tấm ảnh, một tấm là khung chat trên màn hình lớn, lờ mờ có thể nhìn thấy nội dung của cuộc đối thoại, một tấm khác là Chu Dĩ cầm file tài liệu che mặt trên bục giảng.

Khu vực bình luận có hơn trăm, cô lật xem thử, có người nhạy bén đoán rằng: Nói là đang họp, mẹ tôi ơi, ông xã của cô giáo không phải là tổng giám độc bá đạo chứ.

Chu Dĩ bị giật cho nổi hết da gà lên, xoa xoa cánh tay, trả điện thoại lại cho cô Vương, nếu cô mà còn xem thêm nữa chắc chắn có thể biến ra được một tòa biệt thự rồi.

Cô Vương lại ngạc nhiên nói: “Trời, trên weibo có tài khoản marketing rồi này, bát quái đại học bot, mau tới xem đi, cô Chu, không phải cô sắp ra mắt chứ!”

Hai mắt Chu Dĩ đen sì, hít sâu một hơi, muốn vĩnh biệt cõi đời ngay tại chỗ, mới có vài tiếng đồng hồ chứ mấy, sao lại truyền tới các trang báo mạng trên toàn quốc rồi.

Hoắc Kiêu vẫn luôn ngồi trước bàn làm việc, hắn đứng dậy đi rót một cốc nước, nụ cười dịu dàng treo bên khóe miệng, nói với Chu Dĩ: “Chúc mừng cô thoát kiếp độc thân, cô Chu.”

Chu Dĩ nhếch miệng với hắn, mất tự nhiên chuyển tầm mắt ra chỗ khác.

Cô hiển nhiên đã xem thường tốc độ phát triển mang internet của nước nhà, bài đăng trên weibo kia không chỉ được nhóm sinh viên share trên chục ngàn lượt, thậm chí nó còn xuất hiện trên trang cá nhân của Lý Chí Thành.

Lúc Chu Dĩ nhận được tin nhắn của anh, cô đang gác cằm lên bàn ngẩn người nửa tiếng đồng hồ rồi.

Người khác có lẽ không nhìn ra, nhưng Lý Chí Thành chắc chắn liếc mắt là thấy được, áo sơ mi màu lá sen mà cô mặc chính là do anh mua cho.

Lý Chí Thành: Trâu bò nha, cô giáo Chu em hot rồi.

Gương mặt Chu Dĩ như tro tàn: …..Em muốn hỏa táng.

Lý Chí Thành vội hỏi: Sao vậy?

Chu Dĩ: mất mặt! Mất mặt! Mất mặt!

Cuối cùng cô cũng tìm thấy nơi để trút nỗi bực này: Có người nói không chừng ngoài đời em là cô vợ nũng nịu của tổng giám đốc bá đạo đấy, em nũng cái rắm ấy!

Lý Chí Thành hừ cười: Không nũng nịu hả? Anh thấy khá nũng nịu đấy!

Chu Dĩ:…..

Chu Dĩ: Em đang nói nghiêm túc đấy, em không còn mặt mũi nào mà ở đây nữa, em có thể từ chức không?

Có lẽ Lý Chí Thành lật xem bình luận đến nghiện nhập vai, cool ngầu trả lời: Từ.

Chu Dĩ lại hỏi: Lần trước anh nói công ty có một vị trí, chỉ cần giúp ông chủ tiêu tiền là được, vị trí ấy hiện giờ còn thiếu không?

Lý Chí Thành: Thiếu.

Chu Dĩ đề nghị nói: Vậy em tới làm thuê cho anh! Em cực biết tiêu tiền luôn, ông chủ hãy nhìn em!

Lý Chí Thành: Được.

Chu Dĩ thấy anh sảng khoái thế này, lại trở nên do dự: Thật à?

Lý Chí Thành: Đương nhiên.

Lý Chí Thành nói: Nếu như em muốn, ngày mai có thể nhận chức luôn.

Chu Dĩ chậc một tiếng: Vậy em cần chuẩn bị những tư liệu và thủ tục gì không?

Lý Chí Thành: chứng minh thư, sổ hộ khẩu, còn chín tệ thì để anh trả là được.

Chu Dĩ:?

Lý Chí Thành: Không bằng lòng?

Chu Dĩ: ….

Trò chuyện tám nhảm với Lý Chí Thành một lúc, cảm xúc của Chu Dĩ cũng hòa hoãn hơn nhiều, dùng cách như thế này để công khai, đúng thật là khác người.

Dù sao cũng không lộ mặt, có thể mang tới niềm vui trong ngày cho cư dân mạng cũng khá tốt.

Chu Dĩ tự hòa giải với chính mình như vậy, quyết định lật qua trang này.

Sau này cô mới biết, bài đăng trên weibo kia còn lên hotserch với tiêu đề: cô giáo lạnh lùng xinh đẹp ngoài đời lại là cô vợ nũng nịu.

Trong video call, Lý Chí Thành điên cuồng cười to, anh nói muốn chụp màn hình in ra rồi treo lên, đó là khoảnh khắc rực sáng nhất trong đời anh.

Chu Dĩ chỉ hận hiện giờ hai người đang ở xa nhau, nếu như đối mặt chắc chắn cô sẽ đấm một phát vào mặt Lý Chí Thành.

Lý Chí Thành phải đi đánh răng rửa mặt, Chu Dĩ nằm trên giường nghịch điện thoại đợi anh quay lại.

Hôm nay nhóm chat bạn tốt cũng nổ tung lên, đám chị em tốt đang lên án cô tái hợp với Lý Chí Thành rồi sao không nói, một mình tầm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi.

Chu Dĩ trả lời: Ôi dào, đây chẳng phải dạo này nhiều chuyện sao.

Sau khi cô kể hết mọi chi tiết trong quá trình tái hợp với Lý Chí Thành, dục vọng hóng hớt được thỏa mãn, lúc này đám chị em tốt mới ngừng lại.

Bọn họ lại nói tới chủ đề khác, Trần Văn Hoan nói: Giang Trăn cũng tới Thân thành phát triển rồi đó các cậu có biết không?

Vương Nhược Hàm chậc: Chu Dĩ à, hai người các cậu đúng là nghiệt duyên.

Trịnh Diên hỏi: Hiện giờ cậu ta thế nào rồi? Tớ nghe nói chẳng phải sắp kết hôn với bạn trai rồi sao?

Trần Văn Hoan đáp: Thế này chắc là chia tay rồi.

Chu Dĩ và Giang Trăn không hề quen biết nhau, trước kia ở trường học có chào hỏi nhau, vì cuộc bình chọn hoa khôi hoang đường kia, mà hai người chẳng hiểu sao lại trở thành đối thủ.

Trong ấn tượng của cô, Giang Trăn là một cô gái xinh đẹp sáng sủa, là bạn tốt với Lục Thầm ban tự nhiên.

Nghĩ tới đây, Chu Dĩ gõ chữ hỏi: Cái kia, Lục Thầm thế nào rồi?

Vương Nhược Hàm gửi một tin nhắn thoại, Chu Dĩ mở ra.

____”Mẹ tôi ơi, cậu vẫn còn nhớ nhung mối tình đầu cơ?”

Chu Dĩ không cho là vậy, cũng trả lời bằng một tin nhắn thoại: “Rắm ấy, đây mà cũng gọi là mối tình đầu à?”

Vương Nhược Hàm cố gắng tranh luận: “Sao lại không tính, con mẹ nó cậu còn chuẩn bị sẵn thư tình và sô cô la rồi đấy!”

Chu Dĩ nóng lên: “Mẹ kiếp đó là một bức thư cảm ơn trong sáng không thể trong sáng hơn! Cậu đừng có con mẹ nó bịa đặt!”

“Chu Dĩ.”

Trong tai nghe đột nhiên vang lên giọng nói, Chu Dĩ giật mình, điện thoại trượt xuống khỏi tay.

“Mối tình đầu cái gì, thư tình gì chứ?”

Cô ngước lên nhìn thấy gương mặt nặng nề của Lý Chí Thành trên màn hình máy tính, Chu Dĩ như nhìn thấy quỷ, há hốc mồm ahhhhh một tiếng, cả người lùi về phía sau, hai tay bắt chéo bảo vệ trước ngực.

“Con mẹ nó mối tình đầu của em lại không phải là ông đây?”

Chu Dĩ cào mặt: “Em cũng chưa nói là anh mà.”

Lý Chí Thành bị máu dồn lên não, ngón tay run rẩy chỉ vào cô, nửa ngày nói không ra lời.

Anh vội vàng quay lại nói gọi điện thoại với cô, mái tóc còn chưa lau khô, tóc mái ướt nhẹp dính trên trán, bị anh tiện tay gạt ra sau.

Lý Chí Thành hít sâu một hơi, gật gật đầu, ngửa người về phía sau, bắt chéo chân lên, hai tay đặt sau ghế sô pha, tư thế lười nhác, giọng điệu điên cuồng: “Nói đi, câu chuyện thời thanh xuân của em và tên nhãi kia, nói ra đi cho anh ga to cái nào.”

Chu Dĩ bị thái độ cứng rắn của anh làm cho khóc không được cười chẳng xong, mấy câu tổng giám đốc bá đạo của cư dân mạng kia thực sự khiến anh làm dáng ra rồi, chẳng hiểu học được ở đâu nữa: “Đầu tiên, người ta không phải tên nhãi, người ta vô cùng giỏi giang, làm việc ở viện nghiên cứu hàng không, người tài của quốc gia, anh tôn trọng một chút cho em.”

Lý Chí Thành lầm lì nói: “À à à, giỏi quá, nhà khoa học cơ.”

Chu Dĩ nhẫn nại tiếp tục: “Thứ nữa, nếu em kể cho anh nghe, anh không được phép cười.”

Lý Chí Thành muốn phi một tiếng: “Ông đây còn đang nuốt nước mắt đấy! Anh cười cái rắm!”

Chu Dĩ thở dài một tiếng, bị ép nhớ lại trong quãng thời gian thanh xuân của cô chỉ có một lần động lòng, vừa hoang đường vừa hài hước.

“Sau khi học xong tiết thể dục mùa hè rất là nóng, anh hiểu chứ? Nhưng cửa hàng tạp hóa chắc chắc bị đám con trai chiếm mất rồi, bọn họ chạy vừa nhanh vừa đô con nữa, giống như một đám chó điên ấy, đợi đám con gái bọn em đi tới, thì nước đá trong tủ lạnh bị lấy hết sạch rồi.”

Lý Chí Thành lạnh lùng “ừ” một tiếng, ra hiệu cho cô tiếp tục nói.

“Ngay lúc này, xuất hiện một chiến sĩ anh dũng.” Khóe miệng Chu Dĩ mỉm cười, hai mắt sáng lên, dường như biết động vậy, “Lúc nào Lục Thầm cũng chen vào trong đám người, sau đó ôm một đống nước đá ra, chia cho đám con gái lớp em. Anh nói xem sao lại có người tốt như thế chứ? Sau đó có một lần, hình như thừa ra một chai, cậu ấy thấy em đứng ở bên cạnh, đưa cho em hỏi em có cần hay không.”

Chu Dĩ ôm lấy mặt, điệu bộ như thiếu nữ đa tình: “Bây giờ nhớ lại vẫn thấy khá đẹp đẽ, ngày hè nóng rực, nước ngọt lạnh băng và nụ cười đẹp trai của cậu ấy, ahhhhh.”

Lý Chí Thành sắp chua loét, kì quặc nói: “Chỉ thế này?”

Chu Dĩ mím môi: “Chỉ thế này mà phản ứng của anh cũng lớn như thế?”

Lý Chí Thành lườm cô, thúc giục cô tiếp tục nói: “Sau đó thì sao, sau đó em nhịn không nổi nữa viết thư tình?”

Chu Dĩ thẳng eo lên, nghiên túc trình bày: “Nói lại một lần nữa, bà đây không viết thư tình, đó chỉ là một tờ giấy nhớ viết “Cảm ơn cậu” mà thôi, vì bổn cô nương có đạo đức tốt đẹp, hiểu được cảm ơn!”

Lý Chí Thành bĩu môi: “Hiểu, anh hiểu. Sau đó thì sao?”

Chu Dĩ sụ vai xuống, cầm cốc nước trên bàn lên, vừa uống nước vừa ậm ừ không rõ: “Sau đó bọn em đụng mặt ở nhà vệ sinh nữ.”

Nghĩ lại vẫn cảm thấy không thể tin được, Chu Dĩ buồn bực nói: “Anh nói sao lại có cô gái ghét gội đầu mà cạo trọc tóc đi chứ? Khiến em bị bọn Vương Nhược Hàm cười suốt mười mấy năm.”

Lý Chí Thành giơ tay che nửa khuôn mặt, im lặng mấy giây, quả thực không nhịn nổi nữa, bật cười ra tiếng.

Chu Dĩ cuộn chặt nắm đấm: “Đã con mẹ nó bảo anh không được cười!”

Lý Chí Thành không nhịn nữa, bật cười to hơn, chế giễu cô: “Em có mất mặt hay không hả.”

Chu Dĩ ôm lấy đầu gối, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Có mất mặt thì cũng chẳng mất bằng ngày hôm nay.”

Lý Chí Thành phản bác: “Mất mặt chỗ nào, tình yêu của chúng ta được toàn thế giới làm chứng, không tốt à?”

Chu Dĩ: “…..Cút ngay.”

Cũng không biết làm sao mà nhận ra cô được, ngay cả Chu Nhiên cũng nhắn tin chọc cô, hỏi giáo viên trên hotserch có phải cô không.

Cô lười trả lời từng tin nhắn một, Chu Dĩ mở dòng thời gian hiếm lắm mới hoạt động, chọn ba tấm ảnh, gõ xong trạng thái bấm vào nút đăng.

Không phải tổng giám đốc bá đạo cũng không phải cô vợ nũng nịu, ân ái thường ngày của nam thanh nữ tú bình thường mà thôi.

Tấm thứ nhất là một tấm tự sướng, trước khi ra cửa Chu Dĩ mở cam trước để tô son, Lý Chí Thành cứ sấn vào hôn cô một cái, bị cô vô tình chụp được.

Tấm thứ hai là ảnh chụp màn hình khung chat của bọn họ, vẫn là đoạn đối thoại bị chụp được, nhưng rõ ràng sắc nét hơn, có thể nhìn thấy tấm ảnh nền hai người chụp chung đằng sau, đó là tấm ảnh tốt nghiệp của Lý Chí Thành, anh mặc áo cử nhân màu đen, tràn ngập hơi thở sạch sẽ dâng trào của thiếu niên, trong lòng Chu Dĩ ôm một bó hoa, đứng bên cạnh anh nở nụ cười.

Cuối cùng là tấm ảnh cô cầm file tài liệu che mặt trên bục giảng ngày hôm nay.

Vừa đăng lên, lập tức có rất nhiều lượt thích và bình luận.

Chu Dĩ lật xem chúc phúc ở bên dưới, tiện hỏi Lý Chí Thành: “Anh có nói với bạn bè và người nhà chúng ta ở bên nhau chưa?”

Lý Chí Thành lười biếng trả lời: “Chưa.”

Chu Dĩ ngẩng đầu lên nhìn anh: “Vậy anh có muốn đăng một bài không?”

Lý Chí Thành rõ ràng hơi ngừng lại, nói: “Trước tiên không nói, để bàn sau.”