*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiết học cuối cùng của buổi sáng kết thúc vào lúc 11h30, nghe tiếng chuông vang lên bên ngoài, Chu Dĩ gập tập tài liệu, đóng máy tính, vươn vai một cái.
Lười ra ngoài ăn trưa, cô lấy miếng bánh quy thay cơm trong túi ra, ăn xong vuỗi sạch vụn bánh dính trên tay, quấn chặt chiếc chăn mỏng lên người mình, thời gian ngủ trưa tới rồi.
Trong lúc mơ màng cửa văn phòng bị đẩy ra, có người bước vào, tiếng bước chân vững vàng thuộc về một người đàn ông.
Động tác của hắn ta rất nhẹ nhàng, Chu Dĩ buồn ngủ không mở nổi mắt, nhưng bộ não có thể nhận biết nhất cử nhất động của hắn ta.
Hắn ta kéo ghế ngồi xuống, hắn đang uống nước, dùng cốc thủy tinh, hắn đang lật đọc tài liệu, hắn đang gõ chữ.
Mãi tới khi đùng một tiếng vang lên bên tai, một nửa linh hồn bị kéo vào mộng cảnh của Chu Dĩ lập tức về đúng vị trí.
Cô mở mắt ra, chớp lấy hai cái, lúc ngẩng đầu lên một chậu cây xương rồng đập vào mắt.
Chậu hoa màu nâu, lá cây nho nhỏ đầy đặn, bên trên còn dán một tờ giấy nhớ.
___hope to get along with you.
Chu Dĩ cào tóc, ánh mắt dần hướng lên trên đối diện với khuôn mặt đẹp trai trong trẻo.
“Tôi làm cô tỉnh giấc à?” Trong giọng nói của người đàn ông mang theo ý xin lỗi.
“Đâu có đâu có.” Chu Dĩ chỉ vào chậu xương rồng trước mặt, hỏi: “Cái này tặng cho tôi sao?”
Hắn cười một cái, hai hõm má lộ ra núm đồng tiền: “Tuy tôi không đảm bảo công năng chống tia bức xạ, nhưng hiệu quả trang trí bàn làm việc không tồi đâu.”
Chu Dĩ bị lây nhiễm ý cười của hắn, cong khóe môi lên: “Cảm ơn.”
“Có lẽ chúng ta không cần tự giới thiệu nữa đâu đúng không, Chu Dĩ?”
Đột nhiên bị hắn gọi cả họ lẫn tên, Chu Dĩ hơi không phản ứng kịp: “Hả, ừ.”
Cô khẽ mím môi, không được tự nhiên gọi: “Hoắc Kiêu.”
Hoắc Kiêu lại cười với cô một cái, xoay người về vị trí bận việc của mình.
Chu Dĩ lấy tấm chăn mỏng khoác trên vai xuống, gấp gọn đặt trong ngăn tủ, cô vươn tay ra kéo chậu xương rồng tới trước mặt, ngón tay khẽ vuốt ve phiến lá tròn lẳn mập mạp.
Hoắc Kiêu không quá giống với trong tưởng tượng của cô.
Hắn mặc chiếc áo thun đơn sắc, vạt áo nhét vào trong quần bò, làn da rất trắng, cảm giác đầu tiên mà gương mặt mang tới cho người khác chính là sạch sẽ, nhìn kỹ đầu mày đuôi mắt sẽ thấy, tuy ngũ quan của hắn không quá xuất chúng, nhưng diện mạo rất dịu dàng thoải mái, giống như cái nóng của ngày hè chưa tan hòa vào trong cơn gió đầu thu, trong trẻo, tươi mới, rực rỡ.
Nếu không nghe thấy giọng nói, thậm chí Chu Dĩ còn cho rằng đây là một cậu sinh viên nào đó.
Chu Dĩ cầm cốc nước lên uống một ngụm, ánh mắt không tự giác lướt tới người trước mặt.
Hắn đang xem tài liệu, đầu hơi cúi xuống, đốt sống cổ phía sau lồi lên.
Chu Dĩ chú ý tới sau cổ hắn có một nốt ruồi, đúng ngay chính giữa.
Nghĩ tới bộ phim hoạt hình ngắn ngủi nào đó mà mình từng xem, Chu Dĩ phụt cười ra tiếng.
Độngt tác của Hoắc Kiêu ngừng lại, quay đầu lại hỏi: “Cười gì?”
Chu Dĩ lập tức thu lại biểu cảm, mím chặt khóe môi, khẽ nói: “Không có gì, xem được một video, xin lỗi vì đã làm phiền tới anh.”
Hoắc Kiêu dùng giọng điệu qua loa nói: “Không có, chỉ tò mò sao cô lại vui vẻ đến vậy.”
Chu Dĩ giống như bị điểm huyệt, cả người cứng ngắc một lúc mới tìm lại được ý thức.
Cô buông cốc xuống, không tự nhiên mà xoa cổ khẽ ho hai tiếng.
Người này nói chuyện vốn như thế hay là cố ý chọc ghẹo người khác?
Chu Dĩ hít sâu một hơi, không muốn tự mình đa tình, nhưng cũng âm thầm quyết định tiếp theo đây cô sẽ hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân mình.
Khi tới 1h40, Chu Dĩ thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài, lúc đi ngang qua bàn làm việc của Hoắc Kiêu cô cố ý tăng nhanh bước chân, nhưng lại nghe thấy hắn ta nói: “Chu Dĩ, cố lên nhé.”
Không thể không chậm lại, đáp lại hắn ta bằng một nụ cười: “Được, cố lên.”
Đôi mắt Hoắc Kiêu rất đẹp, lúc cười rộ lên như vầng trăng khuyết, vô cùng có sức gần gũi.
Hắn ta lại cười như vậy với cô, còn xán lạn hơn ánh nắng ngoài bậu cửa.
Hô hấp của Chu Dĩ căng chặt lại, vội chạy ra ngoài.
Lớp tực chọn ở một tòa nhà khác, Chu Dĩ đi bộ mất mười phút mới tới nơi, cô nhìn thấy sinh viên trợ giảng của mình đứng ngoài cửa.
Cô gái này tên là Tô Dao, nghiên cứu sinh dịch nói năm nhất, nhuộm mái tóc màu hồng chói mắt, thấy cô đi tới, nở nụ cười ngọt ngào vẫy tay với cô: “Chào cô ạ.”
“Chào em nha.” Chu Dĩ đi cùng cô nàng vào trong, bên trong có bốn năm sinh viên đã tới.
Tô Dao phụ trách điểm danh trực tuyến trong khóa học, Chu Dĩ mở thiết bị đa phương tiện trong phòng học, chuẩn bị dạy học.
Đứng trên bục giảng, lần đầu tiên đối diện với sinh viên, Chu Dĩ khá khẩn trương, mà càng nhiều hơn là mong chờ.
Tô Dao đi tới nói: “Cô ơi, mã số điểm danh em viết trên bảng rồi ạ, đợi chút nửa để các bạn điểm danh trên hệ thống là được, hôm nay không có người xin nghỉ với em.”
Chu Dĩ gật đầu: “Được rồi, cảm ơn em.”
Đinh___, Một dòng tin nhắn nảy ra.
Quý ngài quỷ quái không gì là không làm được của cô vĩnh viễn sẽ không đến muộn.
Lý Chí Thành hỏi: Bắt đầu lên lớp chưa?
Chu Dĩ trả lời: Vẫn chưa, em đang ở trong phòng học rồi.
Lý Chí Thành lại hỏi: Thế nào?
Chu Dĩ tràn đầy lòng tin: Em đang chuẩn bị! Em đợi không kịp nữa!
Chu Dĩ: Chuông sắp reo rồi!!!
Lý Chí Thành: Được rồi.
Lý Chí Thành: Cô Chu đỉnh nhất.
Dường như có viên kẹo đang tan chảy nơi đầu lưỡi, Chu Dĩ úp ngược điện thoại lên mặt bàn, xoa xoa hai má, dùng tay thả lỏng nụ cười đơ cứng nơi khóe miệng.
Buổi chiều vườn trường yên bình tĩnh lặng, tiếng chuông chậm rãi vang vọng, ánh nắng bao phủ từng góc bàn.
Sau khi chuông báo vào học ngừng lại, Chu Dĩ mở màn bằng một đoạn tiếng anh lưu loát: “Good afternoon everyone. This í my first class at J University, and the first time I’ve seen you. Glad to meet you and hope we can all enjoy this course.”
Bên dưới có hai hàng người, về cơ bản đều là con gái, ánh mắt của mọi người đổ dồn lên người cô, Chu Dĩ hơi mỉm cười, bình tĩnh nói: “Thực ra tôi cũng là một “tân sinh” (Người mới), không quá quen được mọi người gọi bằng cô giáo, gọi tôi là Zoey là được, số điện thoại và hòm thư điện tử của tôi đều viết trên màn hình, mọi người nhớ ghi lại, thuận tiện cho việc giao bài tập sau này.”
Màn giới thiệu chính thức được sắp xếp trước bài học, Chu Dĩ hỏi các bạn sinh viên: “Mọi người có vấn đề gì không? Có tò mò hoặc mong đợi gì với môn học này?”
Có một sinh viên nữ giơ tay lên, Chu Dĩ gật đầu với người đó, ra hiệu cô gái đó đưa ra câu hỏi.
“Cô ơi, cuối kì thi thế nào ạ? Bình thường sẽ có bài tập gì? Chiếm bao nhiêu điểm ạ?”
Ba vấn đề liên tiếp đập tới khiến Chu Dĩ có chút mê mang, cô bình tĩnh lại, nhẫn nại trả lời: “Cuối kì sẽ giao một bài luận văn, bình thường sẽ cho các em viết bài đánh giá về bộ phim điện ảnh hoặc tiểu thuyết, thi cuối kì chiếm 50%, chuyên cần 20%, điểm ngày thường chiếm 30%.”
“Vâng ạ, cảm ơn cô.”
“Tốt, còn bạn nào có vấn đề muốn hỏi nữa không?”
Lần này bên dưới một mảnh chết lặng, tầm mắt của Chu Dĩ quét qua một vòng, thấy mọi người đang cúi đầu, dường như vấn đề quan trọng nhất đã được giải đáp, những vấn đề còn lại không đáng để quan tâm nữa.
Rõ ràng có rất nhiều vấn đề có thể hỏi, liên quan tới điện ảnh hoặc là tiểu thuyết, liên quan tới những chủ đề xoay quanh môn học này, liên quan tới câu chuyện sau này bọn họ lắng nghe hoặc thảo luận.
Chắc chắn rằng không còn ai giơ tay nữa, Chu Dĩ chỉ đành cười đối phó một tiếng, bắt đầu tiến hành bài giảng: “Vậy chúng ta bắt đầu tiết học ngày hôm nay.”
Tiết học đầu tiên, Chu Dĩ bắt đầu nói từ Emily trong ba chị em nhà Bronte, vì để cho các sinh viên càng dễ cảm nhận hơn, cô đã chuẩn bị một đoạn phim điện ảnh.
*Ba chị em nhà Bronte là những nhà văn người Anh thập niên 1840-1850. Tiểu thuyết của bọn họ bị phản đối trong lần đầu xuất bản nhưng sau đó được xếp vào hàng kinh điển. (Theo wikipedia)
Đoạn phim điện ảnh bắt đầu được trình chiếu, Chu Dĩ lùi một bước sang bên cạnh, đây là cảnh đầu tiên trong bộ [Đồi gió hú], bộ phim cũ kĩ từ năm 1992, mây đen giăng đầy trên cánh đồng bát ngát, cơ thể run rẩy của người con gái cô độc bước đi, câu chuyện liên quan tới tình yêu và báo thù đang thì thầm bên tai.
Chu Dĩ từng xem qua nguyên tác, cũng xem qua rất nhiều bản điện ảnh của bộ này, cô thích những con chữ nặng nề áp bức, cô cho rằng tình yêu không điên cuồng thì không còn lãng mạn.
Ánh mắt của cô di chuyển từ màn hình xuống dám sinh viên phía dưới, hi vọng có thể đọc được phản hồi trong biểu cảm của bọn họ.
Mà không hề có người ngẩng đầu, bọn họ hoặc là chăm chú vào máy tính, hoặc vùi đầu viết lách trên tờ giất, gần như mỗi gười một chiếc ipad, tiếng apple pencil phát ra tiếng két két liên tục.
Chu Dĩ rũ mắt xuống, hít một hơi thật sâu rồi chầm chậm thở ra, không cần biết có chuyện gì xảy ra vẫn nên duy trì nụ cười mỉm trên khóe môi.
Sau khi đoạn phim điện ảnh chiếu xong, cô đứng dậy, bỏ qua dự cảm không có ai đặt ra câu hỏi liên quan tới tình tiết, cô nhìn vào PPT bắt đầu giảng giải.
Trong quãng thời gian đó cũng sẽ có sinh viên ngẩng đầu lên, nhân lúc uống nước, bọn họ không mặn không nhạt liếc lên bục giảng một cái, coi đây là giây phút nghỉ ngơi ngắn ngủi.
Trước giờ tan học hai phút, Chu Dĩ bắt đầu nói lời kết thúc: “Đồi gió hú” là tiểu thuyết suy nhất của Emily, con người ta thích dùng những thứ kì dị để hình dung về nó. Thô ráp, hoang vu, điên cuồng, hung bạo, nhưng nó lại thần bí, nồng liệt, tràn ngập tình cảm, thậm chí là lãng mạn. Đẹp có thể dịu dàng tinh tế, cũng có thể khắc nghiệt tàn khốc, không có quy định, cũng không có giới hạn. Những bạn nào có hứng thú sau tiết học có thể đi xem phim điện ảnh hoặc tiểu thuyết, nếu các bạn có suy nghĩ thì hoan nghênh tới nói chuyện với tôi. Welcome at any time.”
Cô lấy ra mười phần nhiệt tình cười nói: “Tan học rồi, tạm biệt mọi người.”
Đợi đám sinh viên ào ào ra khỏi phòng học, bả vai Chu Dĩ sụp xuống, đeo túi xách lên rời khỏi.
Cô chậm rãi đi trên đường, sờ soạng điện thoại trong túi, giống hệt như một con mèo bị ướt mưa, gấp gáp muốn có người vỗ về an ủi.
Chu Dĩ: Có thể gọi điện cho anh không?
Lý Chí Thành trả lời rất nhanh: đang họp, đợi ba phút nữa.
Chu Dĩ thở dài một hơi, nói: Không sao, anh làm việc đi.
Cô vừa buông điện thoại xuống, một cuộc gọi thoại hiện lên trên màn hình.
Hốc mũi Chu Dĩ bỗng nhiên cay cay, ấn nghe đặt sát bên tai.
“A lô.”
“Sao vậy?”
Cố gắng mạnh mẽ không để ý bỗng sụp đổ trong chốc lát, Chu Dĩ buồn rầu nói: “Em cảm thấy em rất thất bại.”
“Sao vậy? Chưa biểu hiện tốt?”
“Không có ạ, em cảm thấy em giảng rất tốt, nhưng không có mấy người nghe.”
Lý Chí Thành an ủi cô: “Sinh viên đại học mà, lơ đãng cũng rất bình thường, em phải tập quen đi, chỉ có em mới mang cả lỗ chân lông nghiêm túc ghi chép bài giảng thôi.”
Chu Dĩ âm thầm cạn lời vài giây, mở lời nói: “Ngược lại cũng chẳng phải, em biết đây là môn học “bơm nước”, cũng chẳng mong chờ mọi người ngồi thẳng ghi chép hoặc là nghiêm túc nghe giảng.”
____Cái gọi là môn học bơm nước, tức là chỉ cần bình thường mọi người tới đủ là có thể được max điểm, có thể nghe giảng có thể không, là môn tự chọn mà cuối kì nộp luận văn là có thể qua.
“Nhưng em vẫn cảm thấy rất khó chịu.” Chu Dĩ siết chặt lấy quay túi xách, không biết nên làm thế nào để truyền đạt chính xác suy nghĩ của mình cho Lý chí Thành biết, “Bọn họ chọn môn tự chọn này, chắc chắn là có hứng thú, em hi vọng bọn họ có thể thoải mái nghe em giảng bài, thi thoảng ngây người cũng được, trả lời tin nhắn wechat, hoặc là nhìn ngắm chim chóc hoa cỏ bên ngoài cửa sổ, thậm chí ăn vụng một viên kẹo cũng chẳng vấn đề gì, mà không phải trong giờ học của một môn tự chọn không quan trọng lại đi hoàn thành những việc quan trọng hơn, trông bọn họ còn ê chề hơi cả em nữa. Đây mới là tuần học đầu tiên sau khai giảng kia mà.”
Chu Dĩ tự giễu cười cười: “Em không biết nên cảm thấy bọn họ đáng thương, hay là bản thân mình đáng thương nữa.”
“Vậy nói cho bọn họ biết.” Âm thanh trong ống nghe vang lên, hình như Lý Chí Thành đang đi bộ, giọng điệu bình tĩnh nghiêm túc, “Nói cho bọn họ biết hi vọng của em, bọn trẻ hiện giờ tuy hơi khó dạy một chút, những vẫn khá lương thiện đáng yêu. Em không nói, đó cũng là đang ngầm cho phép, anh biết em muốn chung đụng với sinh viên như bạn bè, nhưng cho dù là bạn bè cũng nên tôn trọng lẫn nhau. Huống hồ em là giáo viên, em có quyền lợi này.”
Anh dường như luôn dễ dàng hóa giải vấn đề khó khăn.
Chu Dĩ ngẩng đầu lên, bầu trời quang đãng trong xanh, từng đám mây trắng lẻ tẻ bay lượn, cô ừ một tiếng, nói: “Em biết rồi.”
Không muốn nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện như vậy, cô lại hỏi: “Anh đang uống cà phê à?”
Lý Chí Thành trả lời: “Pha một cốc trà, định thêm chút vượng tử (Hãng sữa nội địa Trung), buổi chiều buồn ngủ quá.”
*Vượng Tử:
Chu Dĩ nói: “Em cũng muốn uống.”
Mấy giấy sau giọng nói của Lý Chí Thành mới vang lên: “Thu tiền.”
Chu Dĩ không hiểu, đợi khi buông điện thoại xuống, cô thấy trên màn hình có thêm một giao dịch chuyển khoản.
Lý Chí Thành nói: “Hôm nay cô Chu vất vả rồi, thưởng cho em.”
Nụ cười nở bên khóe môi, Chu Dĩ khẽ ho một tiếng: “Em tới tòa nhà văn phòng rồi, cúp đây.”
“Ừ.”
Về tới văn phòng, chỉ còn một mình Hoắc Kiêu ở lại, Chu Dĩ gật đầu chào hỏi với hắn ta, về vị trí làm việc của mình.
Buổi tối giáo viên trong khoa tổ chức một cuộc họp, cô định ngồi một lát rồi đi ăn cơm.
“Chu Dĩ.”
Nghe thấy Hoắc Kiêu gọi mình, Chu Dĩ ngẩng đầu lên: “Ơi.”
Hoắc Kiêu đề nghị nói: “Cô Vương nói tối nay mọi người tổ chức một buổi tiệc chào đón, tôi nghĩ chúng ta có cần mời mọi người uống trà chiều không?”
“À.” Chu Dĩ gật đầu, “Được nha.”
“Buổi chiều cô không có tiết đúng không? Vậy bây giờ chúng ta đi mua?”
“Được.”
Hoắc Kiêu có xe, cả quãng đường Chu Dĩ đi theo hắn tới vị trí đậu xe, âm thầm cảm thán trong lòng.
Người này quá chu đáo rồi, trước tiên dùng một chậu cây xương rồng bày tỏ ý tốt với cô, sau đó dùng trà chiều để tạo ấn tượng tốt với giáo viên trong khoa, còn cố ý hỏi cô có muốn đi cùng không, không để cho người mới như cô rơi vào hoàn cảnh xấu hổ.
Loại tâm tư tỉ mỉ và năng lượng khiến người ta gần gũi vô hại này, sợ là ngay cả đẳng cấp khéo đưa đẩy như Lý Chí Thành cũng không địch nổi.
Chu Dĩ càng cảm thấy bản thân mình là một con ngốc chưa được khai hóa.
“Chu Dĩ.”
Hoắc Kiêu đột nhiên dừng bước quay người lại, bốn con mắt đột ngột đối diện nhau, Chu Dĩ bị dọa giật nảy người, hốt hoảng di chuyển tầm mắt ra chỗ khác.
Hoắc Kiêu cười lên: “Cô cứ nhìn chằm chằm vào tôi làm gì?”
Bị người ta bắt được tận tay, Chu Dĩ chột dạ, hai má đỏ bừng lên, đại não cô nhanh chóng truyền thông tin ra khỏi miệng: “Sau gáy anh có một nốt ruồi.”
Hoắc Kiêu nhún vai: “Đúng.”
Chu Dĩ tiếp tục nói linh tinh: “Trước kia tôi từng xem qua một bộ phim, bạn trai của nữ chính là một người máy nhân tạo, công tắc tắt mở của anh ta ở sau gáy.”
Hoắc Kiêu thuận theo mạch suy nghĩ của cô, phỏng đoán nói: “Lẽ nào cô nghi ngờ tôi là AI?”
Chu Dĩ nặn ra một nụ cười, nhỏ giọng lầm bầm nói: “Biết đâu được ấy, nếu anh là con người mới đáng sợ.”
Núm đồng tiền hai bên má của Hoắc Kiêu càng sâu hơn, hắn nghiêng người, tay chống lên trên đùi, cong eo hạ thấp chiều cao của mình: “Vậy cô ấn một cái thử xem, tôi có bị tắt máy không.”