DỊCH: MIN
Tháng tư, ý xuân ấm áp nở rộ khắp nơi, làn gió thổi qua bông hoa tuy-lip, tiếng chim kêu chiêm chiếp ngoài bậu cửa, tiếng mèo khẽ kêu dưới lầu. Dưới ánh nắng ấm áp, vạn vật trên thế gian như được phủ lên một lớp fillter mềm dịu.
Mùa này chính là thời tiết mà Lý Chí Thành ghét nhất, thời tiết ấm áp khiến con người dễ trở nên lười biếng, vốn là người lười nhác, tới mùa xuân càng trở nên vô vị.
Cả buổi sáng trả lời bốn bức thư điện tử, uống cà phê đến nổi đầu lưỡi đắng ngắt, thư ký bưng một cốc sữa bò đi vào.
Đôi mắt đọc văn kiện trong thời gian dài trở nên nhức mỏi, Lý Chí Thành há miệng ngáp một cái, thế mà còn chưa tới thời gian nghỉ trưa.
Lợi ích lớn nhất của việc tự mình làm ông chủ chính là đục nước béo cò chẳng có cảm giác tội lỗi, trốn làm một buổi trong lòng vô cùng yên tâm thoải mái.
Anh đăng nhập vào một game mobile nào đó, điểm danh nhận hộp quà hàng ngày, thưởng thức xong mỹ mạo của con gái, nhìn thấy số dư còn ít, lại nạp thêm 300 đồng.
Khi tiếng gõ cửa vang lên, Lý Chí Thanh buông hai chân đang bắt chéo vào nhau, sẵng giọng ngồi ngay ngắn lên, như không có gì cầm cốc nước bên cạnh khẽ hớp một ngụm.
Tổng giám Phương Vũ của phòng kinh doanh cầm văn kiện đi vào, báo cáo công việc hàng ngày, Lý Chí Thanh chăm chú nghe, bút máy tùy ý xoay quanh ngón tay.
Điện thoại vang lên âm báo, anh liếc mắt một cái, đang định thu tầm mắt về đột nhiên cứng người lại.
“Dừng lại một chút.” Khiếm khi anh thiếu lịch sự một lần.
Phương Vũ gấp tập văn kiện lại, săn sóc nói: “Thực ra cũng không có gì quan trọng, nếu anh bận thì tôi ra ngoài trước đây.”
Lý Chí Thành khẽ gật đầu: “Được, nếu bên Nhật Bản đã xác nhận xong thì ký luôn đi.”
Đợi khi cánh cửa văn phòng được khép lại, anh mới lấy điện thoại ra, xác nhận cái liếc mắt ban nãy của mình có phải nhìn nhầm hay không.
Người gửi tin nhắn tới là đàn em hồi đại học của anh, tên là Trương Viễn Chí, quan hệ với anh khá tốt, mấy năm nay vẫn luôn duy trì liên lạc.
Sau khi Trương Viễn Chí tốt nghiệp thạc sỹ thì vào một trường đại học nào đó ở Thân thành* làm giáo viên, tuổi trẻ tài cao, hiện giờ đã là trợ lý của giáo sư rồi.
*Thân thành: tên gọi khác của Thượng Hải.
[Anh, Chu Dĩ liên lạc với em rồi, hỏi chuyện tuyển dụng của trường em, cô ấy muốn về nước à?]
Lý Chí Thành đọc xong chữ trên màn hình, ngón tay gõ trên bàn phím “Liên quan đến anh mày à”, trước khi gửi đi do dự một giây, sau đó xóa sạch thay bằng câu “Anh không biết.”
Vài con số lác đác khuất đảo mặt hồ yên tĩnh, Lý Chí Thành ngửa đầu dựa lên trên ghế, nhìn xuống phong cảnh phố phường qua khung cửa sổ.
Ánh nắng rực rỡ hoa xuân xán lạn, nhưng trong mắt anh chẳng đẹp chút nào, càng nhìn trái tim càng thấy bực bội.
“A lô, Vân Hiện, tôi biết được quán rượu mới, tối ra ngoài không.” Anh làm phiền bạn tốt của mình, ý định muốn tìm nơi để trút ra.
Đầu điện thoại bên kia vang lên giọng nam dịu dàng, ngữ khí ấm áp nhưng không hề nhượng bộ mà từ chối: “Tối nay phải trông tiệm, hôm khác đi.”
Lý Chí Thành xì một tiếng, miệng vẫn lẩm bẩm: “Không đi cùng thì ông đây tự đi.”
Chút sữa còn thừa uống sạch, Lý Chí Thành liếm khóe môi, cài nút áo vets lên sau đó đẩy cửa văn phòng ra, nhìn thấy nhân viên đang vùi đầu cặm cụi làm việc, tậm trạng của anh cuối cùng cũng sáng sủa hơn một chút.
Vì không muốn làm cu li nên anh từ chức tự mở phòng làm việc, lúc này đây nhìn một đám cu li đang cần mẫn làm việc cho mình, Lý Chí Thành rất thất đức mà cảm thấy mãn nguyện.
“Bối Nghiên, chiều nay tôi ra ngoài một chuyến.”
Thư ký khẽ trả lời: “Vâng thưa ông chủ.”
Chìa khóa xe xoay tròn trên ngón trỏ, những động tác nhỏ vô thức của Lý Chí Thành rất nhiều, trên tay luôn phải có thứ gì đó để nghịch, vì vậy thời còn đi học chẳng hiếm khi bị giáo viên phê bình, bảo anh ngoan ngoãn đặt hai tay lên đùi là không thể nào.
Cũng không phải không được, có một lần lên đu quay trên cao, anh ngồi cạnh Chu Dĩ không hề động đậy.
Lòng bàn tay toàn là mồ hôi, khẩn trương tới mức không dám nhìn cô, kết quả bị người ta hiểu lầm anh bị chứng sợ độ cao, sau đó rất tự nhiên nắm lấy tay anh.
Xúc cảm xa lạ, nhiệt độ cơ thể dần tụ lại một chỗ, người Lý Chí Thành trên đu quay, nhưng trái tim như thể nằm trên xe việt dã, những lời vốn định nói toàn bộ đều quên sạch sẽ.
Lúc đó tuổi tác cũng không nhỏ, hiện giờ nghĩ lại thấy đúng là mất mặt, lại có được khoảnh khắc tình cảm trong sáng đến vậy.
Tạch. Chìa được tra vào ổ khóa, Lý Chí Thành kéo kéo cổ áo, ghét trời nóng.
Tiệm cà phê của Vân Hiện ngay ở dưới lầu công ty anh, Lý Chí Thành tiện đường cầm lấy một cốc trà chanh lạnh.
Kéo cửa xe rồi lên xe, Lý Chí Thành ngồi xuống ghế lái, anh khởi động xe nhưng không biết đánh tay lái đi hướng nào.
Chỉ đơn giản muốn trốn làm, nhưng lại chưa nghĩ kỹ nên đi đâu.
Lướt xong tin nóng trong ngày, cốc chỉ còn lại lát chanh, Lý Chí Thành hạ cửa sổ xe xuống, tay bóp chặt lấy chiếc cốc nhựa coi như đang làm vận động.
Ném một đường xẹt qua khoảng không, chiếc cốc nhựa rơi chuẩn vào thùng rác, trong lòng Lý Chí Thành tự nhận mình ném giỏi.
“Con trai các anh sao lại chấp nhất với bóng rổ như vậy? Có trẻ con không chứ?”
Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc, Lý Chí Thành mím chặt hai cánh môi, cuộn chặt ngón tay gõ lên trán mình.
Hôm nay con mẹ nó gặp quỷ rồi, có thể không nghĩ về cô được không?
Anh nhỏ giọng mắng bản thân mình một câu, đánh tay lái ra khỏi viện khoa học.
Có người sau khi chia tay sẽ không qua lại cho tới chết, có người miễn cưỡng vẫn có thể làm bạn.
Mà Lý Chí Thành và Chu Dĩ chẳng phải loại nào, bọn họ thi thoảng sẽ nói chút gì đó chẳng liên quan trên mạng xã hội, rồi trong một khoảng thời gian rất dài ăn ý không làm phiền tới đối phương.
Hai tuần trước mới nói chuyện một lần, nói đến thời tiết, nói đến ẩm thực, nói đến cultural shock Trung Anh, thậm chí còn tám nhảm tin đồn trong giới giải trí, duy nhất sẽ không nói đến tình cảm.
Tròn sáu năm không gặp, nói tới thì cũng nên buông xuống, ít nhất có thể buông xuống rồi.
Chẳng rõ là ai còn nắm chặt sợi dây mỏng manh trong tay, lừa mình dối người kiên trì thêm một chút có lẽ tình hình sẽ thay đổi.
Anh đánh bóng rõ trong sân bóng cả buổi chiều, vận động khiến các mạch máu sôi sục lên, tất cả tâm trạng phiền loạn được mồ hôi lặng lẽ hòa tan hết.
Quá trình như vậy rất sung sướng, không cần để tâm tới nhịp tim đập mãnh liệt vì đâu mà nhấp nhô, trong đầu không có bất cứ tạp niệm nào, vừa trực tiếp vừa sáng khoái.
Sau khi tắm xong thay quần áo, thổi khô tóc, cả người lẫn trái tim Lý Chí Thanh thoải mái thở dài một hơi.
Tiện tay lật qua nhóm chát trên wechat, Giản Mục Nham đang hò hét trong nhóm gọi mọi người tối nay đi bar, hắn là người rộng rãi hào phóng nhất trong đám anh em của anh, trên cơ bản mỗi lần hắn kêu gọi mọi người thì đều do hắn thanh toán.
Lý Chí Thành sờ lên khóe môi, tag Giản Mục Nham kèm theo một câu “Gửi địa chỉ cho tôi, tôi cũng tới.”
Đời người mười chuyện thì có chín không như ý, có thể dựa vào uống rượu để giả quyết thì tuyệt đối không tự mình chống đỡ.
Tên của quán bar là “97”, lặng lẽ nằm trên đầu phố, khi đẩy cánh cửa ra, là một thế giới hòan toàn khác.
Nơi này ồn ào, tối tăm, ánh đèn xanh chói mắt, tiếng âm nhạc đinh tai nhức óc, sự sa đọa ngắn ngủi cứu vớt con người khỏi thế gian khổ ải.
Trên ghế có bốn năm người đàn ông, Lý Chí Thành chào hỏi từng người, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh Giản Mục Nham.
Người đàn ông trẻ tuổi mặc áo T-shirt màu trắng cùng với quần bò nhăn màu đen nâng cao chiếc ly lắc lư trước mặt anh, hàn huyên nói: “Lâu rồi không gặp cậu đó, Lý thiếu gia.”
“Bận kiếm tiền.” Lý Chí Thành nhón hai miếng khoai tây chiên trên bàn, cả ngày không ăn gì, lúc này bụng đói meo rồi.
Nhưng Giản Mục Nham không định bỏ qua cho anh, nâng đĩa khoai tây lên cao, nhét một ly whisky vào tay anh, hỏi: “Cảm giác tự mình làm ông chủ thế nào?”
Ly thủy tinh va vào nhau, Lý Chí Thành nâng ly lên uống một lớp rượu mỏng: “Thì như thế thôi, có đồ ăn chưa, đói chết mất.”
“Tối ăn nhiều như thế làm gì?” Giản Mục Nham miệng nói vậy, quay đầu lại kêu nhân viên phục vụ thêm món cho bàn này.
Hơi nóng của bát mỳ bốc lên nghi ngút, đầu bếp còn bỏ thêm quả trứng chiên, Lý Chí Thành cầm đũa lên, miếng đầu tiên còn chưa và vào miệng, điện thoại trong túi rung lên cắt đứt động tác của anh.
Trương Viễn Chí liên tục gửi mấy tin nhắn, Lý Chí Thành nhanh chóng đọc xong, trái tim lộp bộp một tiếng chìm xuống mặt nước.
Xung quanh hỗn tạp, trái tim anh lại buồn phiền, lấy cớ đi vệ sinh để thoát khỏi nơi này ra ngoài hít thở không khí.
Lười biếng trả lời từng câu một, Lý Chí Thành rẽ vào góc không có người trực tiếp gọi điện qua.
Sau khi kết nối lấy thể phủ đầu nói một câu: “Này, cậu có ý gì?”
“Thì ý trên mặt chữ đó, anh nhìn không hiểu à?”
Trương Viễn Chí gửi cho anh một tấm ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện.
[Trương Viễn Chí: Viện ngoại ngữ trường tôi năm nay có khả năng hơi khó vào, hay là cậu hỏi các trường khác xem sao, bên Bắc Kinh thì sao? Đã hỏi qua chưa?”]
[Chu Dĩ: Tôi chỉ muốn tới Thân thành, cảm ơn nhé, làm phiền cậu rồi.]
“Anh, em cá, cậu ấy nhất định quay về vì anh.” Trương Viễn Chí khẳng định nói.
Lý Chí Thành hừ cười một tiếng, không hề đồng tình: “Cậu lấy đâu ra cái kết luận này, tôi lại không ở Thân thành.”
“Nhưng cách nhau gần mà!” Trương Viễn Chí tiếp tục bảo vệ vì quan điểm của mình, “Anh nghĩ xem cậu ấy là người thành phố Du, học đại học ở Bắc Kinh, tại sao sau khi về nước cứ khăng khăng tới Thân thành phát triển cơ chứ, nơi rách nát này ẩm thực lạnh lẽo, vật giá đắt đỏ, có gì đáng để tới.”
*Thành phố Du: tên gọi tắt của Trùng Khánh.
Lý Chí Thành vò trán không muốn nghe anh ta phí lời nữa: “Cậu giúp tôi nghĩ cách đi, cái này còn không làm được thì cậu lăn lộn ở Thân thành thế nào?”
Trương Viễn Chí chửi tục một tiếng: “Nhiều nhất em chỉ có thể giúp cậu ấy tranh thủ một cơ hội phỏng vấn thôi, nghe nói năm nay có một tên từ Yale về, trình độ tiếng Pháp cực kỳ tốt, viện ngoại ngữ và đại học F đều muốn tranh nhau.”
Khóa của áo khoác ngoài bị Lý Chí Thành kéo lên kéo xuống, xa xa sau lưng là tiếng âm nhạc ồn ã vang vọng, giống như muốn nuốt chửng con người vào đó.
Yên lặng một lúc, anh khẽ nói: “Để cô ấy thử xem, cô ấy có thể.”
Trương Viễn Chí đáp một câu được.
Cúp điện thoại, Lý Chí Thành tới bồn rửa tay, lúc quay lại hàng ghế thì bị Giản Mục Nham dùng ánh mắt mờ ám cười nhìn anh.
“Vẻ mặt gì thế?” Lý Chí Thành bị hắn ta nhìn tới nỗi dựng cả lông mao lên, ném áo khoác sang bên cầm lấy ly rượu.
Giản Mục Nham nói: “Thấy cậu đi lâu như thế, còn tưởng cậu gặp được em nào rồi.”
“Có cái rắm.” Lý Chí Thành lắc đầu.
Giản Mục Nham không nói thêm gì, chỉ đơn giản là trêu ghẹo một câu, hắn biết Lý Chí Thành độc lai độc vãng mãi quen rồi.
Bên cạnh có người tiếp lời: “Chí Thành trong nhà không giục cậu sao?”
Lý Chí Thành đáp: “Không giục, có giục tôi cũng không nghe.”
“Ba mẹ cậu tốt thật đấy, tôi bị sắp xếp từ hôm 30 Tết tới hôm nay luôn.”
Những người khác cũng tham gia vào chủ đề này, Lý Chí Thành lùi vào trong một góc yên lặng uống rượu, nghe thấy câu nói nào thú vị thì hưởng ứng cười hai tiếng.
Đối tượng xem mắt cũng chẳng phải chưa từng gặp, hai ba năm trước mẹ anh dùng các loại thủ đoạn để anh gặp mặt các cô gái khác nhau.
Nhân phẩm gia thế của Lý Chí Thành không có chỗ nào chê trách, nể mặt ăn xã giao một bữa cơm, sau đó ba mẹ hỏi cảm giác của anh ra sao, thống nhất trả lời một câu “Tạm được, gặp thêm vài lần xem sao”, thực tế thì không có đoạn sau nữa.
Trong lòng chứa đựng một người, người khác có tốt đi nữa cũng không thể nào lọt vào mắt được. Sau đó anh thẳng thắn với ba mẹ, hai ông bà cũng không thúc giục nữa, chẳng qua thi thoảng bị hỏi “tình hình với cô gái đó thế nào rồi?”
Lý Chí Thành lại dùng một câu “Người ta đang du học ở nước ngoài, đợi cô ấy về rồi nói.” hàm hồ cho qua.
Hiện giờ Chu Dĩ sắp quay về, theo lý mà nói anh đã mong chờ rất lâu, đợi chờ rất lâu, nhưng lúc này cảm nhận được hoảng loạn vô tận.
Có một từ không thích hợp cho lắ, nhưng cảm giác khá giống, “Cận hương tình khiếp”*, hiện giờ anh giống như kẻ lang bạt đang đứng ở đầu thôn, muốn xem trong nhà có yên ổn hay không, lại sợ hãi có thể đã đổi thay hết thảy.
*Thành ngữ: ý chỉ người xa quê lâu năm, không nắm được tin tức, một khi quay trở về, cách quê hương ngày càng gần, trong lòng càng thấy sợ hãi, chỉ sợ quê hương xảy ra những chuyện không tốt lành. (Theo baidu)
Ly thủy tinh vừa cạn lại được rót đầy, Lý Chí Thành không để tâm cho lắm, cũng chẳng đếm uống được bao nhiêu ly.
Một đêm phóng túng, cuối cùng uống đến nỗi mất sạch ý thức.
Cơn say trộn lẫn với đau đớn kịch liệt, anh nhớ hình như mình loạng choạng tìm điện thoại gọi tới một số điện thoại, còn việc có gọi được hay không, nói những gì, Lý Chí Thành chẳng còn ấn tượng gì hết.
Đợi tới khi tỉnh lại lần nữa, anh mở mắt bị một mảnh trắng xóa đâm thẳng vào mắt.
Dần thích nghi được với ánh sáng, Lý Chí Thành nhìn quanh một vòng, không phải căn phòng quen thuộc, anh bị dọa nhảy dựng lên.
“Tỉnh rồi?” Vân Hiện xách bình giữ nhiệt đi tới bên giường, ngồi lên trên ghế.
Lý Chí Thành nhìn sang một bên, suy nghĩ làm sao để vớt vát lại chút tôn nghiêm của bản thân.
Vân Hiện không cho anh cơ hội, rót cho anh cốc nước đặt trên đầu giường nói: “Tôi ra ngoài mua cơm giúp cậu, có chuyện gì thì gọi bác sĩ.”
Lý Chí Thành hận không thể bảo anh ta mau rời đi.
Trong dạ dày vẫn thấy khó chịu, cổ họng khô rát, Lý Chí Thành uống từng hớp nước ấm, sờ lấy điện thoại bật camera lên nhìn bản thân mình một cái.
Sắc mặt trắng bệch, vành mắt xanh đen, khuôn mặt như người sắp chết.
Anh trượt vào trong chăn, chỉ thò đỉnh đầu ra ngoài, Lý Chí Thành ôm lấy đầu, chê bản thân mình mất mặt.
Vân Hiện nhanh chóng quay lại, giúp anh kéo chiếc bàn ăn nhỏ ra, tách đôi đũa đưa tới tay anh.
Lý Chí Thành đã một ngày không ăn gì, càng ăn càng không có mùi vị gì, nhịn không được nổi tính thiếu gia: “Trong miệng tôi đắng ngắt, cậu còn cho tôi uống cháo trắng, không thể cho thêm chút đồ ăn à?”
Vân Hiện lạnh nhạt nhìn anh một cái: “Nếu hiện giờ cậu thấy khó chịu, vậy rượu tối qua cậu đừng uống nữa.”
Lý Chí Thành lại rụt đầu vào trong chăn, đơn phương cắt đứt cuộc đối thoại.
“Có phải Chu Dĩ sắp về không?” Vân Hiện đột nhiên hỏi.
Lý Chí Thành ngây người trong chốc lát, kéo chăn thò mặt ra, hỏi ngược anh ta: “Sao ngay cả cậu cũng biết rồi?”
Vân Hiện nói: “Cô ấy đăng lên dòng thời gian, tôi thấy như chuẩn bị quay về rồi.”
Lý Chí Thành lại lặng lẽ rụt về, cách tấm chăn hỏi: “Vậy cậu cảm thấy cô ấy sẽ đi đâu?”
Vân Hiện đoán bừa: “Chắc là Bắc Kinh, dù sao với học lực của cô ấy cũng không cần lo không tìm được việc.”
Chẳng hiểu sao chủ đề lại chuyển tới trên người Lý Chí Thành, Vân HIện vừa thu dọn bát đũa vừa trách móc anh.
Lý Chí Thành nghe đến nỗi mọc kén, mượn cớ mèo trong nhà không có ai cho ăn muốn đuổi anh ta đi.
Vân Hiện đi tới cửa lại quay ngược lại, giơ điện thoại lên nhắm vào Lý Chí Thành: “Tới đây, cười một cái.”
Tạch một tiếng, Lý Chí Thành không hề đề phòng bị nắm được lịch sử đen.
Người thì bệnh trạng yếu ớt không có sức phản kháng, chỉ có thể mở to mắt nhìn Vân Hiện đắc ý cười.
Ăn cơm xong y tá tới truyền nước cho anh, Lý Chí Thành dùng một tay chơi game chốc lát, cảm thấy nhạt nhẽo lại chuyển giao diện sang wechat.
Vừa thấy ảnh đại diện của Vân Hiện trên dòng thời gian, Lý Chí Thành hứng chí nhấn vào, ai ngờ đập vào mắt là dáng vẻ bệnh hoạn biểu cảm oán hận của bản thân mình.
Tên khốn thất đức này, thế mà lập tức đăng lên dòng thời gian được?
Kèm theo dòng caption “Ký niệm thanh xuân của Lý Chí Thành sống lại.”
Lý Chí Thành tức đến nỗi lồng ngực phập phồng, anh không phải là người sao? Anh không cần mặt mũi nữa à?”
Đây còn chưa xong, lâu sau anh lại nhìn thấy Chu Dĩ bình luận một câu bên dưới, “Bảo bác sĩ chữa bệnh nổi loạn cho anh ấy.”
Đầu sỏ của mọi tội ác còn không biết ngượng mà cười anh, Lý Chí Thành phẫn nộ, gửi biểu cảm tràn màn hình vào tin nhắn riêng cho Vân hiện như trút giận.
Vì thao tác quá nhiều, cạnh bức hình đều là dấu chấm than màu đỏ, cuối cùng Lý Chí Thành cũng dừng lại, gõ chữ hổi: cô ấy có ý gì?
Vân Hiện đáp: nói cậu trẻ con.
Hai tay Lý Chí Thành run rẩy: Tôi trẻ con? Sao cô ấy không trị cái bệnh công chúa của mình đi? Cả thiên hạ này chỉ có mình cô ấy hiểu chuyện nhất phải không!
Qua vài giây, Vân Hiện mới trả lời: Người ta có bệnh công chúa? Có cũng do cậu chiều mà ra.
Lý Chí Thành: ….
Cửa sổ chưa được kéo lên, bên ngoài sắc đêm nặng nề, đèn đuốc phố phường sáng rỡ.
Lý Chí Thành mở lại dòng thời gian, nhấn vào ảnh đại diện của Chu Dĩ, thông tin trên trang cá nhân anh sớm nhìn mòn rồi, anh lại mở khung trò chuyện ra.
Một khoảng khắc xúc động nào đó muốn hỏi cô, cả nước có nhiều thành phố như vậy tại sao cứ phải tới Thân thành.
Muốn hỏi cô, hình như bây giờ anh hiểu được em rồi, còn em thì sao?