Thảm Thực Vật Hoang Dã

Chương 54




Khi rời đi, dù không cố tình nhớ lại dáng vẻ của ngôi nhà lúc đi như thế nào, thời gian dài trôi qua khi quay lại, cũng sẽ nhận thấy sự thay đổi, bởi những ký ức thường ngày đã theo thói quen khắc sâu trong tâm trí bạn.

Tương tự, khi nó không có thay đổi gì cả, bạn cũng có thể nhận thấy ngay lập tức. Bởi vì khung cảnh trước mắt sẽ liền mạch trùng lặp với khung cảnh trong trí nhớ, khiến bạn biết rõ ràng rằng nơi này vẫn giống như trước đây.

Tỷ như Hứa Ngôn từ dưới sảnh nhìn đến căn phòng sáng trưng sau khi bật đèn, nếu không phải ký ức mấy năm qua vẫn còn, cậu sẽ nghi ngờ rằng mình chỉ mới rời đi một hoặc hai ngày, hoặc thậm chí ngắn hơn — một bữa tối công phu.

Rèm cửa, ghế sofa, thảm sàn, tranh treo tường, bộ ấm trà, dép ở lối vào, màu sắc và số lượng gối tựa, tạp chí trên bàn cà phê, điều khiển từ xa trên ghế lười, vị trí đặt thùng rác và đèn sàn… Hứa Ngôn đi vòng quanh phòng khách, bắt đầu cảm thấy khó tin —— Mọi thứ trước mắt cậu, phong cách, số lượng và vị trí, đều giống hệt như khi cậu rời đi ba năm trước, nó gần như khiến cậu lầm tưởng rằng ngôi nhà này đã mấy năm không có người ở, cho nên mới có thể duy trì nguyên vẹn như cũ. Nhưng nó sạch sẽ và ngăn nắp, trong thùng rác có mấy cục giấy vụn, ấm trà thủy tinh chứa đầy nửa bình nước, hầu như có thể dùng làm bằng chứng nơi này có người ở.

Phòng ăn cũng vậy, nhà bếp cũng vậy. Hứa Ngôn đứng trước tủ lạnh, nhìn nam châm gắn trên cửa tủ lạnh, có một số cái cậu đi du lịch mang về, có một số cái vì thích nên mua khi lướt trên mạng, nhìn có vẻ hơi cũ, nhưng lại rất nhiều. Lời nhắn trên cửa tủ lạnh bên phải vẫn còn đó, ghi “Nhớ uống sữa chua!” và một khuôn mặt cười xấu xí vẽ ở góc dưới bên trái, đều do Hứa Ngôn viết.

Trước đây, Thẩm Thực cảm thấy Hứa Ngôn vẽ rất xấu, nên luôn đưa tay xóa đi khuôn mặt tươi cười, anh xoá đi một lần, Hứa Ngôn sẽ vẽ lại một lần, kiên trì không ngừng, không bao giờ bỏ cuộc.

Hứa Ngôn đứng trước tủ lạnh cho đến khi chân đau tê rần. Cậu quay người đi lên cầu thang dẫn đến trước cửa phòng ngủ chính, không biết Thẩm Thực có ở bên trong hay không, Hứa Ngôn gõ cửa một cái.

Không có tiếng trả lời, Hứa Ngôn mở cửa, trong phòng một mảnh tối om, chỉ có đèn ban công bật sáng, cậu đi thẳng tới, trên bàn cà phê ngoài ban công có vài chai rượu rỗng, gió vừa thổi mùi rượu thoang thoảng từng đợt, chỉ là chưa thấy người. Hứa Ngôn quay đầu nhìn lại, thấy trên giường trống không, nhưng cậu mơ hồ có thể nhìn thấy thứ gì đó đen thui trên chiếc gối bên trái.

Tim cậu không khống chế được đập nhanh hơn nặng nề hơn, Hứa Ngôn đưa tay chạm vào công tắc, tầm nhìn đột nhiên sáng lên, cậu nhìn thấy con cá sấu nhỏ màu xanh đậm, cảm giác như có một đôi tay ấn mạnh vào vai mình, một lực nặng khác thường ấn xuống toàn bộ cơ thể, khiến cậu không thể cử động.

Rất lâu sau đó, Hứa Ngôn khó khăn nhìn đi chỗ khác, trên bàn cạnh giường ngủ là chiếc cốc thủy tinh cậu từng dùng, cuốn sách đang đọc dở bị lật ngược, Hứa Ngôn vẫn còn nhớ đã xem đến trang 157 —— sở dĩ nhớ đến, là bởi vì Thẩm Thực từng hỏi cậu đã đọc đến đâu rồi.

Hứa Ngôn đi đến bên giường, cầm lấy con cá sấu nhỏ lên, bóp chặt, vẫn là con ban đầu, mềm mại xấu xí, dưới bụng bị rách một chút, có thể nhét một ngón tay vào cái lỗ nhỏ.

Cậu nhìn đến xuất thần, chợt nghe thấy trong phòng thay đồ truyền đến một tiếng vang trầm nhẹ, Hứa Ngôn buông cá sấu nhỏ xuống, đi tới mở đèn lên. Đi vào bên trong, vẫn là hai cái tủ quần áo thật to một trái một phải, tủ quần áo của Thẩm Thực đóng lại, nhưng tủ quần áo của Hứa Ngôn lại mở, đèn tường bên trong vẫn bật sáng, tất cả quần áo treo đều bị đẩy sang một đầu, chỉ chừa lại một nửa không gian tủ.

Hứa Ngôn dừng lại, đứng ở nơi đó, bất động, vẻ mặt của cậu trở nên mờ mịt cùng kinh ngạc, đôi mắt mở to.

Quần áo treo trong tủ vẫn là quần áo trước đây của cậu, Thẩm Thực cuộn người co rúc trong nửa không gian trống trải bên trong, đầu gối cong lên, đầu tựa vào tủ. Từ góc nhìn của Hứa Ngôn, mặt, tai và cổ của anh đều đỏ bừng, rõ ràng là anh đã uống quá nhiều rượu. Anh đang ôm chiếc áo len màu xám trên tay —— là của Hứa Ngôn.

Hàm răng của Hứa Ngôn run lên, thậm chí còn cắn vào đầu lưỡi, trên mặt lộ ra một cảm giác đau đớn. Cậu bước hai bước, đứng trước tủ quần áo, giọng trầm khàn: “Thẩm Thực.”

“…”

“Thẩm Thực.” Thẩm Thực không phản ứng, Hứa Ngôn lại gọi anh một tiếng.

Lông mi Thẩm Thực run lên, đôi mắt mở ra, anh từng chút ngẩng đầu lên, quay đầu nhìn Hứa Ngôn.

Bên trong đôi mắt đen đó tràn đầy men say và mê man, anh nhìn Hứa Ngôn vài giây rồi chợt cười rộ lên, một nụ cười không tỉnh táo. Anh đưa tay ra, nắm lấy cổ tay Hứa Ngôn, kéo lại gần anh hơn, như thể đó là một động tác rất quen thuộc. Anh ngẩng đầu nhìn Hứa Ngôn, nụ cười trên mặt vô thức càng sâu: “Em đến rồi?”

“Thực sự sợ em không để ý đến anh.” Thẩm Thực ôm eo Hứa Ngôn, áp mặt anh sát vào bụng cậu, trầm giọng nói: “Không ngờ… còn có thể nhìn thấy em.”

Anh vốn tưởng rằng Hứa Ngôn trong mộng cũng sẽ giống như ngoài hiện thực, sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa.

Âm thanh của Hứa Ngôn run run: “Anh uống nhiều quá rồi, lên giường ngủ đi.”

“Em không cần anh nữa.” Giọng Thẩm Thực có chút buồn bã, đôi mắt đỏ hoe, “Bọn họ muốn đem tất cả đồ đạc của em vứt đi, anh không đồng ý, anh không đồng ý.”

Cổ họng Hứa Ngôn giật giật, không nói ra được.

“Em không cần anh nữa.” Thẩm Thực thần trí mơ hồ mà lặp đi lặp lại, say khướt lẩm bẩm: “Cá sấu nhỏ…cá sấu nhỏ trên giường, em thích nó như vậy, cũng không cần nữa.”

Cảm giác đau nhức chua chát đột nhiên lan tràn trong cổ họng và mũi, Hứa Ngôn ngẩng đầu lên, trợn tròn mắt nhìn. Thẩm Thực buông cậu ra, nắm lấy một tay của Hứa Ngôn, đặt tay phải của anh lên lòng bàn tay cậu, giống như bị oan ức: “Hứa Ngôn, tay anh đau.”

“Anh không phải…” Nói xong vài chữ Hứa Ngôn đã nghẹn ngào, nuốt xuống một chút rồi mới tiếp tục, “Không phải anh nói là không sao, không phải là không đau nữa sao”

“Đau.” Thẩm Thực cúi đầu, ấn mu bàn tay Hứa Ngôn, vùi mặt vào lòng bàn tay cậu, mang theo tiếng khóc lớn: “Rất đau.”

Hứa Ngôn cảm thấy lòng bàn tay mình ướt đẫm, giữa các ngón tay có hơi nóng chảy xuống —— đó là nước mắt của Thẩm Thực. Tim cậu thắt lại không thể thở được, Hứa Ngôn mở miệng hít một hơi thật sâu, để hoá giải cơn đau không thể chịu nổi trong lồ ng ngực.

“Hứa Ngôn …” Thẩm Thực khẽ khóc lên thành tiếng, “Anh không biết phải làm thế nào để bù đắp cho em, làm thế nào để đối xử tốt với em…Em không chịu cho anh một cơ hội, không muốn gặp anh, anh không biết phải làm gì…”

“Vậy anh nói tôi phải làm sao?” Hứa Ngôn hỏi anh, cũng hỏi chính mình. Cậu phải mất vài năm để chữa lành vết thương cũ và nỗi sợ hãi còn sót lại, cậu đã không còn nghĩ đến tương lai với Thẩm Thực nữa, cậu đã quyết định sống một cuộc sống không có Thẩm Thực, cậu phải làm sao. Không ai cho cậu câu trả lời, có thì cũng chỉ là khuyên can, khuyên cậu nghĩ lại quá khứ đau đớn và xấu hổ, đừng lặp lại sai lầm tương tự.

Thẩm Thực lắc đầu, nghẹn ngào nói: “Đừng làm gì, chỉ cần chăm sóc tốt bản thân, nghỉ ngơi nhiều hơn, ăn uống đúng giờ.” Anh ngẩng đầu lên, nước mắt giàn giụa nhìn Hứa Ngôn, “Anh sẽ không làm phiền em, em không cần phải ra nước ngoài nữa.”

Hứa Ngôn mắt đỏ bừng nhìn đi chỗ khác, run rẩy hít một hơi, rút tay ra: “Tôi đi lấy khăn mặt.”

Cậu vội vàng bước ra khỏi phòng thay đồ, đi vào phòng tắm và bật đèn. Cậu nhìn thấy khăn mặt, bàn chải đánh răng, cốc của mình đều được đặt ở vị trí ban đầu, chưa từng thay đổi. Hứa Ngôn mở vòi nước, vắt khăn nóng, dòng nước chảy ra đồng thời nước mắt cũng rơi xuống, cậu thậm chí còn không có dũng khí nhìn vào gương.

Tắt nước, Hứa Ngôn cầm khăn nóng đi ra ngoài, Thẩm Thực đã đứng ở cửa với vẻ mặt có chút mông lung.

Hứa Ngôn đi tới lau mặt cho anh, Thẩm Thực không ngừng cúi đầu nhìn cậu, sau đó anh ấn tay Hứa Ngôn xuống, ôm lấy mặt cậu, cau mày hỏi: “Sao lại khóc? Anh lại làm em buồn sao?”

“Đều là anh không tốt.” Thẩm Thực từng chút một lau đi nước mắt trên mặt Hứa Ngôn, “Đừng khóc nữa được không? Anh không muốn cả trong mơ còn nhìn thấy em khóc, anh sẽ rất buồn.”

“Không sao.” Hứa Ngôn khịt mũi một cái, dùng khăn lau mặt cho Thẩm Thực lần nữa, “Đi ngủ đi.”

“Còn chưa uống thuốc…”

Thẩm Thực vừa nói, nghiêng đầu nhìn nơi khác, giống như đang tìm thuốc. Hứa Ngôn kéo lấy anh: “Anh bị bệnh gì, cần uống thuốc?”

Không khí yên tĩnh một lát, Thẩm Thực có vẻ như đang suy nghĩ, sau đó nói: “Ừm… thuốc ngủ.”

“Uống rượu không được uống thuốc.” Hứa Ngôn đặt anh lên giường, đắp chăn cho anh, vô tình nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ Thẩm Thực, hình như cũng chính là sợi lần trước nhìn thấy anh đeo ở Bắc Kinh. Hứa Ngôn hỏi: “Có muốn tháo dây chuyền ra không?”

Thẩm Thực nằm trên giường, lắc đầu một cái, sau đó rút mặt dây chuyền từ dưới cổ áo thun ra, nghiêm túc nói: “Anh không tháo ra.”

Mặt dây chuyền phản chiếu ánh sáng, khi Hứa Ngôn quay lại mới nhìn thấy rõ, chính là sợi dây chuyền Snoopy kia.

“Dây xích… cũ quá rồi, nên anh đã thay nó.” Thẩm Thực lẩm bẩm.

Hứa Ngôn đứng không được, ngồi xuống bên giường, nức nở cong người. Cậu muốn giấu đi những giọt nước mắt của mình, vì vậy đành nuốt xuống cổ họng, cố gắng bình tĩnh nói: “Tôi tắt đèn, anh ngủ đi.”

“Vậy hãy bật đèn ngủ lên.” Thẩm Thực nói: “Anh sợ tối.”

Làm sao có thể, Hứa Ngôn quay đầu nhìn anh, anh biết thói quen của Thẩm Thực, anh rất khó ngủ, dù có ánh sáng nhỏ nhất cũng không thể ngủ được, nhất định phải tối hoàn toàn mới ngủ được.

“Tại sao lại sợ tối?”

“Không có đèn…không ngủ được.” Thẩm Thực xuất thần nhìn chiếc đèn chùm, dường như đang hồi tưởng: “Thời gian đó về sau, ngày cưới của Lý Tử Du… em nói chúng ta thật sự xong rồi. Một mình anh trong căn phòng tối tăm đó, đợi rất lâu, liền sợ…Mỗi lần vừa tắt đèn, anh lại nghĩ đến dáng vẻ lúc em rời đi.”

Sau gáy Hứa Ngôn cứng đờ, như thể vừa thua trận, toàn thân kiệt sức, nước mắt cứ vậy lặng lẽ, không ngừng rơi từ hốc mắt xuống. Năm ngón tay siết chặt ga trải giường rồi đột nhiên nới lỏng, cậu bật đèn ngủ lên, tắt đèn chính lại. Trong phòng chỉ có một điểm sáng nhỏ ở đầu giường, Thẩm Thực đưa tay về phía cậu, hỏi: “Có thể nắm tay em được không, anh ngủ sẽ nhanh hơn.”

Sau khi say, anh thẳng thắn từng nhịp từng nhịp, Hứa Ngôn đưa tay cho anh, Thẩm Thực nhẹ nhàng nắm lấy, sau đó nhắm mắt lại.

Nhưng không đến mấy phút sau, anh đột nhiên lại mở mắt ra, khẩn trương hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Hứa Ngôn lau đôi mắt, nhìn vào đồng hồ chế độ ban đêm, mang giọng mũi trả lời: “Mười hai giờ ba phút.”

Thẩm Thực thật giống như thở phào nhẹ nhõm: “Vừa hay, suýt chút nữa anh quên mất.”

Anh nở nụ cười, nhìn Hứa Ngôn, nhẹ giọng nói: “Hứa Ngôn, sinh nhật vui vẻ.”

Hết chương 54.