Thảm Thực Vật Hoang Dã

Chương 52




Trợ lý Thang Vận Nghiên mở cửa, hô lên một tiếng: “Xin chào, Luật sư Thẩm.” Thẩm Thực gật đầu rồi bước vào. TOTO đứng trên kệ, nhìn thấy Thẩm Thực tới liền vỗ cánh hô: “Chồng ơi! Chồng ơi!”

“Hết thuốc chữa.” Thang Vận Nghiên nói, “Từ lần đó về sau nó không còn nhiệt liệt hoan nghênh nữa, gặp ai cũng gọi là chồng.”

Thẩm Thực nhìn chằm chằm TOTO vài giây, Thang Vận Nghiên vỗ cánh tay anh: “Hứa Ngôn đang ở phòng thay đồ, vừa mới thử xong hai bộ, tôi thấy cậu ấy hình như hơi mệt, để cậu ấy nghỉ ngơi một chút.”

“Được.”

Cửa phòng thay đồ hé mở, Thẩm Thực gõ cửa hai lần, không có người trả lời, anh tưởng Hứa Ngôn đang ngủ ở bên trong, cho nên đẩy mạnh cửa đi vào.

Cảnh tượng trước mắt thực sự có chút ngoài ý muốn.

Hứa Ngôn mặc một bộ sườn xám màu đen, mông nâng lên trên khỏi mặt đất, chất vải tơ lụa tôn lên vóc dáng thon thả và cân đối, tà váy xẻ cao để lộ từ mắt cá chân đến giữa đùi. Bả vai nhô cao, vòng eo thon gọn, đường hông săn chắc, tuy rằng tư thế quả thực không mấy tao nhã, nhưng không thể phủ nhận có một loại cảm giác nghệ thuật kỳ lạ, giống như một con thiên nga đen.

“Mẹ kiếp…” Hứa Ngôn nhỏ giọng chửi một tiếng, quay đầu lại, sửng sốt một lát, ánh mắt cậu nhìn hướng theo đôi giày da màu đen, lướt ngang qua quần tây thẳng tắp và áo sơ mi xanh, xác định dừng lại trên gương mặt của Thẩm Thực.

Thật vô lý.

Thẩm Thực cảm thấy bản thân phải mất một lúc mới tỉnh táo lại, yết hầu lăn nhẹ một cái, anh ngồi xổm xuống và hỏi: “Sao vậy?”

Hứa Ngôn vẫn đang trong tư thế quỳ, hơi giơ tay lên, cau mày nói: “Khuyên tai rơi rồi.”

“Nhà thiết kế Thang đã tự tay làm một đôi khuyên tai đính kim cương đen, nếu như tôi mà làm mất chúng, cô ấy sẽ giết tôi.”

“Em đứng dậy đi, anh đi tìm.” Thẩm Thực đưa tay đỡ cậu đứng dậy, còn anh lại ngồi xổm xuống, vén chiếc váy dài xuống đất lên, cuối cùng tìm được bông tai phía sau giá ma-nơ-canh.

Hứa Ngôn đang ở trước gương cài nút áo, Thẩm Thực đi tới bên cạnh cậu, lấy khăn ăn ra, lau khuyên tai rồi nói: “Để anh cài giúp em.”

“Cảm ơn.” Hứa Ngôn đưa cho anh một cái khuyên tai, nghiêng đầu, tai phải lộ ra.

Cậu nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Thẩm Thực trong gương, hai người đang đứng rất gần nhau, khớp ngón tay của Thẩm Thực nhẹ nhàng chạm vào cằm cậu, toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong mười giây. Sau khi đeo xong Thẩm Thực không buông tay, biết rõ Hứa Ngôn có thể thấy được qua gương, mà Thẩm Thực vẫn cúi đầu, hôn lên mặt cậu một cái.

Hứa Ngôn chứng kiến ​​mọi việc diễn ra, cậu cũng có dự cảm tương tự, nhưng không ngờ Thẩm Thực lại lập tức áp dụng vào thực tế.

“Tôi ra ngoài.” Cậu thấp giọng nói một câu, vòng qua Thẩm Thực đi ra ngoài.

“Bộ này hợp với cậu, hơn một nửa người mẫu nam trong công ty đều đã thử qua, chỉ có cậu phù hợp với cảm giác tôi muốn.” Thang Vận Nghiên vừa thấy Hứa Ngôn đi ra liền hài lòng gật đầu, “May mắn là triển lãm đã bị hoãn lại, nếu không tôi sẽ không có cơ hội để cậu, một người bận rộn như vậy, đến thử giúp tôi.”

Hứa Ngôn đi chân trần bước lên sân khấu, mỉm cười hỏi: “Có nhờ Đại nhiếp ảnh Lục thử qua chưa?”

“Từng thử” Thang Vận Nghiên nhướn mày, “Anh ấy mặc bộ đồ màu tím đậm trông rất đẹp, đến lúc đó tôi sẽ gửi ảnh cho cậu.”

Thẩm Thực đứng ở bên cửa sổ, chăm chú nhìn Hứa Ngôn. Anh không vội, anh có thể đợi Hứa Ngôn làm xong tất cả mọi việc.

Bộ ảnh này kéo dài hơn nửa tiếng, trong khoảng thời gian này Thẩm Thực ra ngoài nghe hai cuộc điện thoại, sau cuộc điện thoại thứ hai, anh từ ban công đi vào vừa lúc Hứa Ngôn đến phòng thay đồ.

“Không chụp nữa, tiếp theo thời gian của Nhiếp ảnh Hứa là của anh” Thang Vận Nghiên một bên vừa cho TOTO ăn vừa nói.

“Cảm ơn, vất vả rồi.” Thẩm Thực nói.

Hứa Ngôn thay quần áo, đi ra ngoài, tạm biệt Thang Vận Nghiên rồi rời đi, Thẩm Thực cũng theo sau. TOTO nhìn bóng lưng hai người, nuốt đồ ăn vào miệng rồi hét lên: “Chồng đi thông thả! Tạm biệt chồng!”

Trong hành lang người người đi lại không ngừng, Hứa Ngôn im lặng đi về phía trước cho đến khi đi đến cuối hành lang, cậu đẩy cánh cửa ra, quay lại nhìn Thẩm Thực: “Vào đi.”

Thẩm Thực bước vài bước đi vào, bên trong phòng giống như của hàng tạp hoá, trên kệ có vài chiếc hộp và bảng gỗ. Hứa Ngôn đóng cửa lại, tựa người vào sau cửa, vẻ mặt thoạt nhiên có chút giống Thang Vận Nghiên nói, mệt mỏi hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?”

“Tối hôm qua em ngủ không ngon sao, có phải là đi công tác quá mệt rồi?” Thẩm Thực hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Hứa Ngôn cụp mắt, chớp chớp mi: “Ngủ không ngon, anh tìm tôi có chuyện gì?”

“Anh xem tin tức.” Thẩm Thực chậm rãi nói: “Liền đi hỏi Lâm Miên, cô ấy nói với rằng Ngu Tuyết và Lâm Diễn đã ở bên nhau rất lâu rồi.”

Hứa Ngôn vẻ mặt bình tĩnh: “Cho nên? Tôi chưa bao giờ nói với anh rằng tôi và cô ấy ở bên nhau.”

Quả thực là như vậy, Thẩm Thực vừa tới cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, nhưng vừa rồi trong văn phòng của Thang Vận Nghiên, anh nhìn Hứa Ngôn, sắp xếp lại suy nghĩ của mình, nhớ ra rằng từ trước đến nay Hứa Ngôn chưa từng thừa nhận mối quan hệ giữa cậu và Ngu Tuyết, tất cả chỉ là suy đoán của anh, Hứa Ngôn chỉ là không phủ nhận mà thôi, Thẩm Thực cũng hiểu được nguyên nhân vì sao.

Anh cảm thấy nhẹ nhõm, thả lỏng, dường như cuối cùng anh cũng thở phào một hơi, hòn đá đè nặng trong lòng đã được gỡ bỏ, anh được Hứa Ngôn tha thứ, hiện tại anh đã nhận được sự kinh ngạc này, anh rất vui mừng.

“Ừm.” Thẩm Thực cười hỏi: “Tối nay khi nào em tan làm? Có muốn cùng nhau ăn cơm không?”

Anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý nếu bị Hứa Ngôn từ chối, điều đó không sao cả, anh vẫn có thể cố gắng hơn nữa, nhưng không ngờ câu trả lời của Hứa Ngôn lại là: “Đủ rồi.”

“Đủ rồi.” Hứa Ngôn lạnh lùng nói: “Tôi nhớ lần trước tôi đã nói với anh rằng chúng ta có thể làm bạn bè bình thường, nếu như anh cứ phải như thế này, vậy thì đừng làm nữa.”

Thẩm Thực sững người lại trong giây lát, niềm vui trong lồ ng ngực nhanh chóng đông cứng lại và nguội dần. Anh phản ứng một lúc rồi mới nói: “Không sao, nếu em không rảnh…”

“Tôi rảnh, nhưng tôi sẽ không đi ăn với anh.” Trong đầu Hứa Ngôn tràn ngập những lời mà Hứa Sân đã nói, “Hãy suy nghĩ cho thể diện của mình đi” Cậu có thể tha thứ cho Thẩm Thực, nhưng đồng thời cũng tự nhắc nhở —— Thay vì liên tục rút lui tuyến phòng thủ, an toàn nhất là nên bám sát biên giới.

Quyết tâm này vừa rồi đã hình thành lúc ở trong phòng thay đồ, sau khi Thẩm Thực hôn nhẹ cậu một cái, nhịp tim của cậu đột nhiên tăng vọt, cậu trở nên bối rối không thể khống chế —— lúc đi ra khỏi phòng thay đồ Hứa Ngôn gần như tay chân cùng nhịp bước.

“Thẩm Thực, tôi biết anh có ý gì, mục đích của anh là gì, thế là đủ rồi.” Hứa Ngôn nói thẳng: “Tôi đã có một cuộc sống mới, chấp nhận anh đồng nghĩa với việc phá vỡ nó, tôi sẽ không làm như vậy.”

Thẩm Thực bước lại gần cậu một bước, giọng điệu gần như chân thành: “Không cần phá vỡ, cứ duy trì nguyên vẹn như vậy, anh sẽ hết sức cẩn thận, không để cho em có vết nứt hay kẽ hở nào, anh bảo đảm.”

“Anh lấy cái gì để bảo đảm, bảo đảm thì có ích lợi gì?” Sau lưng Hứa Ngôn run lên, thanh âm trầm thấp. “Anh có biết cái gì gọi là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng(1), anh cũng không phải là người bị bạo lực lạnh suốt bốn năm, anh dựa vào cái gì muốn tôi làm điều đó một lần nữa cùng với anh?”

“Mấy năm qua tôi đã bao nhiêu lần muốn tự tát mình một bạt tai, hoài nghi rằng liệu có phải là vì tôi làm không đủ tốt hay vì anh cả đời này không bao giờ có khả năng sẽ thích tôi. Anh có biết cảm giác một bên cảm nhận được tuyệt vọng một bên liều mạng níu kéo khó chịu đến mức nào không, anh đã bào mòn tình cảm của tôi từng chút từng chút một, tôi bị ám ảnh rồi, hiểu không?”

Cảm xúc lên xuống, Thẩm Thực cảm thấy khó thở, anh đành phải hít một hơi thật sâu, bàn tay đặt lên giá bên cạnh để chống vỡ tư thế: “Hứa Ngôn, xin…”

“Không cần phải nói xin lỗi nữa, tôi tha thứ cho anh, nhưng cũng đừng làm phiền tôi, hãy sống tốt cuộc đời của anh đi.” Hứa Ngôn nói xong, quay người mở cửa, không quay đầu lại, chỉ nói câu cuối cùng, “Nếu anh còn tiếp tục như vậy, thì tôi cũng không ngại ra nước ngoài sống thêm mấy năm.”

Cửa đóng lại, trong phòng yên tĩnh, ánh nắng xuyên qua lớp kính thuỷ tinh, chiếu sáng lên vô số hạt bụi nhỏ bé, Thẩm Thực nhìn chằm chằm đám bụi bay lơ lửng, cảm giác chúng lần lượt tràn vào mũi, tràn vào miệng, che kín khoang mũi, cổ họng, phủ kín khắp phổi. Lồ ng ngực anh phập phồng dữ dội, hơi thở càng ngày càng khó khăn, căn phòng cũng trở nên càng lúc càng nhỏ, giống như bị bao bọc như một cái kén. Thẩm Thực nhắm mắt lại, bước về phía trước, tay chạm vào tay nắm, mở cửa bước ra, sải bước đi đến hành lang trống trải.

Anh không nhớ mình đã đi qua hành lang như thế nào, đi thang máy, rời khỏi công ty, khi Thẩm Thực bước tới chỗ ô tô, mặt đất rung chuyển dữ dội, cảm giác mọi thứ không trọng lượng, mơ hồ choáng váng khiến anh khó có thể đứng vững. Anh đưa tay kéo cửa xe nhưng không mở được, sau đó mới nhớ ra chưa mở khoá, ấn lung tung vào chìa khóa xe một lúc, cuối cùng cũng mở được cửa. Anh ngồi vào trong xe, mò mẫm mở hộp thuốc ra, khi cầm hộp thuốc lên, viên thuốc bên trong phát ra tiếng lạch cạch, âm thanh đó như được khuếch đại lên hàng chục lần bên tai anh, quá mức chói tai, khiến Thẩm Thực đau đớn nhíu mày lại.

Thẩm Thực nuốt vài viên, ba hoặc năm viên, Thẩm Thực không còn đếm rõ, cổ họng khô khốc, muốn uống thêm một ngụm nước, chai nước đã ở trong tay, nhưng anh lại hoàn toàn không còn sức lực để cầm nó lên. Hai chân tê dại, Thẩm Thực nhắm hai mắt lại, đôi bàn tay run rẩy chậm rãi di chuyển, lấy điện thoại đang rung rung từ trong túi quần ra, phải tốn rất nhiều công sức mới nâng được nó lên cao hơn.

Dòng chữ trên màn hình xiêu xiêu vẹo vẹo, Thẩm Thực mơ hồ nhận ra đó là tên Thang Vận Nghiên.

Anh sợ cuộc gọi của Thang Vận Nghiên có liên quan đến Hứa Ngôn, cố gắng bình tĩnh lại và bắt máy, nhưng anh lập tức hối hận, bởi vì bản thân hoàn toàn không thể phát ra được âm thanh nào.

“Alo? Thẩm Thực?” Giọng nói của Thang Vận Nghiên chợt gần chợt xa, “Trợ lý của tôi nói vừa rồi nhìn thấy anh ở hành lang, có vẻ như anh không được thoải mái, bây giờ anh đang lái xe sao?”

Thẩm Thực ngẩng đầu lên, từng ngụm từng ngụm mà thở hổn hển, muốn nói chuyện, nhưng thực sự rất khó khăn. Anh cảm giác như mình bị nhốt trong một cái chai, bùn từ miệng chai không ngừng tràn vào, không gian trong chai dần dần lấp kín, anh cũng bị nhốt lại bên trong, không thể cử động.

“Thẩm Thực? Sao vậy? Hứa Ngôn không ở cạnh anh sao?”

Không có… đã không ở đây rất lâu rất lâu rồi, lâu đến nỗi anh gần như quên mất cảm giác có được Hứa Ngôn là như thế nào.

Thẩm Thức áp trán vào vô lăng, cuối cùng mới khàn giọng nói nói ra được một câu: “Cứu tôi…”

Hết chương 52.

(1) Một lần bị rắn cắn, 10 năm sợ dây thừng: Là một câu ngạn ngữ Trung Quốc: ý nghĩa là con người bắt đầu làm cái gì đó rất hào hứng, tràn đầy tự tin, nhưng khi thất bại xong bị ám ảnh nản luôn, không dám bắt đầu lại. Sợi dây thừng không có khả năng làm hại con người nhưng vì nó giống con rắn, giống sự ám ảnh của bản thân, sợ rằng một ngày nào đó, sợi dây thừng giống con rắn kia sẽ quay lại cắn mình.