Thảm Thực Vật Hoang Dã

Chương 25




Hôm nay là đêm giao thừa, Hứa Ngôn sau khi hoàn thành công việc đi ra khỏi phòng chụp ảnh, liền nhìn thấy Hứa Niên ngồi xổm bên cạnh xe — vào ngày sinh nhật của hắn Hứa Ngôn đã hứa với hắn tối nay sẽ về nhà quỳ trước ba mẹ.

"Lạnh như vậy, ngồi trong xe đợi không được hả?" Hứa Ngôn mở ra băng ghế sau, đem camera đặt ở trên đó.

"Ra ngoài xem một chút không được sao?" Hứa Niên nghiêng mắt hỏi ngược lại cậu.

Xe của Lục Sâm cũng đậu bên cạnh, đi về phía này: "Tiểu Hứa tổng tan ca còn phải làm tài xế bán thời gian à?"

"A đúng vậy, trợ giúp gia đình" Hứa Niên trả lời.

Lục Sâm không nói gì, đưa tay giúp Hứa Niên vuốt lại chiếc khăn quàng cổ một chút, Hứa Niên nghiêm túc nhìn anh, đột nhiên hỏi: "Anh cái kia, sau lễ tết anh có rảnh không?"

"Làm sao vậy?" Lục Sâm hỏi.

Hứa Niên nói: "Hôn lễ của em còn thiếu một thợ chụp ảnh"

Hứa Ngôn đá thẳng vào bắp chân hắn: "Đầu óc em mất trí rồi sao, nhờ nhiếp ảnh chính của TIDE làm thợ chụp ảnh cưới cho em?"

"Công ty của anh có quy định không cho phép nhiếp ảnh chụp ảnh cưới sao?" Hứa Niên tức giận vỗ vỗ vết chân trên ống quần, rất có lý nói: "Em tính tiền theo phút, muốn bao nhiêu cũng được!"

Hứa Ngôn cũng lười phí lời với kẻ ngốc.

"Không quy định, có thể làm." Lục Sâm cười nói, "Nhưng ngày thứ ba của tháng giêng, anh và Hứa Ngôn sẽ đến Hokkaido để quay ngoại cảnh, sẽ trở lại trong khoảng một tuần. Khi nào em cần?"

"Không bị xung đột thời gian, đợi em gửi thiệp mời cho anh ha." Hứa Niên cười hì hì vỗ vỗ vai anh.

Hứa Ngôn còn có thể nói gì nữa, dù sao thẳng nam sẽ không bao giờ biết họ đã làm tổn thương người khác đến mức nào.

Sau khi ra khỏi gara, Hứa Niên nắm lấy cánh tay Hứa Ngôn, giống như xách túi xách đi lên bậc thềm, điên cuồng bấm chuông cửa: "Ba, mẹ, con và anh trở về ăn cơm rồi đây!"

Ngay giây phút này, ký ức như quay về mười năm trước, hai anh em cùng nhau đi học về, lần nào hai người cũng gõ cửa ầm ĩ vang trời động đất, gọi lớn nhanh mở cửa, bọn con về ăn cơm rồi đây.

"Đến đây, đến đây." Âm thanh của Phương Huệ từ xa xa truyền đến, cửa mở ra, bà còn một bên đeo tạp dề, một bên lau tay, vừa mang theo hai đôi dép lê, nói: "Mang dép vào, còn một món nữa là xong rồi, các con đi phòng khách ngồi trước đi."

Hứa Ngôn đứng tại chỗ không nhúc nhích, gọi bà một tiếng: "Mẹ"

Động tác của Phương Huệ hiển nhiên dừng một chút, sau đó đứng thẳng người nhìn cậu, cười hỏi: "Công việc hôm nay có vất vả không?"

Hứa Ngôn trong lòng chua xót, lắc đầu một cái, Hứa Niên đẩy sau lưng cậu một cái: "Lạnh chết mất, anh, nhanh đổi giày đi vào đi."

Người giúp việc không ở đây, các món ăn được Phương Huệ nấu, Hứa Niên bày bát đũa ra, Hứa Ngôn đi vào bếp, thấy Phương Huệ đang thái hành. Bà từng là vũ công múa ba lê, đã làm giáo viên dạy múa ở trường đại học gần 30 năm, khí chất không hề giảm sút. Cá trong nồi đang sôi sùng sục, Hứa Ngôn cầm thìa múc canh, hỏi: "Ba đâu?"

"Ở phòng làm việc trên lầu." Phương Huệ nói, "Gần đây đang vẽ một bức tranh phong cảnh, nói là sẽ tặng cho Niên Niên làm quà cưới."

Hứa Sâm không có sở thích kinh doanh, yêu thích hội họa Trung Quốc, nhưng vì là con một nên chỉ có thể cắn răng tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình. Từ khi còn nhỏ, điều mà Hứa Ngôn và Hứa Niên nghe Hứa Sâm nói nhiều nhất chính là: "Mau lớn lên, tiếp nhận công ty mà chơi, ba muốn nghỉ ngơi."

Kỳ thực Hứa Ngôn biết rất rõ về gia đình mà cậu sinh ra, ba mẹ cậu yêu nghệ thuật, có tư tưởng cởi mở, cậu từng nói rằng mình thích chụp ảnh, cả Phương Huệ và Hứa Sâm đều bày tỏ sự ủng hộ của họ, nhưng đáng tiếc đến cuối cùng Hứa Ngôn lại là người đầu tiên bỏ cuộc. Nếu như ngay từ đầu cậu cùng ba mẹ nói chuyện tử tế, có lẽ hai năm qua sẽ không chiến tranh lạnh, nhưng không còn cách nào khác, cậu bốc đồng, hơn nữa lớn như vậy rồi đây là lần đầu tiên cậu thấy Hứa Sâm ra tay đánh cậu.

Hứa Ngôn cảm thấy Hứa Sâm đánh rất đúng, cậu chưa bao giờ hối hận khi ở bên Thẩm Thực, điều cậu hối hận là đã chọn là tổn thương người nhà để chứng minh tuổi trẻ ngông cuồng, kiêu ngạo, ngu dốt và những mâu thuẫn trong tình cảm.

Đồ ăn đã chuẩn bị xong, Hứa Ngôn bưng lên bàn, vừa vặn Hứa Sâm cũng đi xuống lầu. Hứa Niên đứng bên cạnh anh trai, thấp giọng lẩm bẩm: "Quỳ xuống, quỳ xuống, quỳ xuống..." Hứa Ngôn liếc hắn một cái.

"Ba" Hứa Ngôn lên tiếng gọi.

Hứa Sâm ngoảnh mặt làm ngơ, đi vào nhà bếp lấy đầy hai bát cơm, một cho mình và một cho Phương Huệ. Hứa Niên thè lưỡi với Hứa Ngôn, kéo anh vào bếp, Phương Huệ cởi tạp dề, khi Hứa Ngôn đang bới cơm bà nhẹ nhàng xoa đầu cậu và nói: "Ba con chính là như vậy, về nhà là tốt rồi, cái khác từ từ tính, ông ấy sẽ nguôi giận thôi"

Hơi nóng cùng mùi thơm của gạo bốc lên, Hứa Ngôn chớp mắt vài cái, để cố nén chua xót trong đáy mắt. Anh gật đầu "Ừ" một tiếng.

Bầu không khí trên bàn ăn khó tránh khỏi có chút căng thẳng, nhưng may mắn Hứa Niên là một tên ngốc có mắt, không tiếc công sức để làm bầu không khí sôi động. Trước khi Hứa Ngôn về nhà, hắn đã nói chuyện với ba mẹ mình, nói anh trai ở bên ngoài bị vấp ngã chịu cực khổ, không thể quay lại còn phải xem sắc mặt của gia đình mình, chúng ta hãy cho anh ấy một chút sự ấm áp.

Hứa Sâm lúc đó nói: "Ba không muốn nhìn thấy nó"

Nhưng bây giờ còn không phải vẫn ngồi chung một bàn ăn cơm sao, câu nói đoạn tuyệt quan hệ cha con vẫn có thể cứu, Hứa Niên rất vui mừng.

Sau khi ăn xong, Hứa Ngôn và Hứa Niên dọn dẹp bát đĩa, hai người cùng vật lộn với máy rửa bát trong bếp. Hứa Sâm ngồi một lát, đứng dậy muốn lên lầu, Phương Huệ hỏi ông: "Ngôn Ngôn chẳng mấy khi trở về, ông ăn xong làm gì liền chạy?"

"Nó căn bản không cần phải dùng đến "chẳng mấy khi" này". Hứa Sâm lạnh lùng nói.

Lời vừa nói xong đúng lúc Hứa Ngôn vừa mới bưng hai chén trà ra, nghe vxong, cậu đứng sững lại nhìn Hứa Sâm đi lên lầu, Phương Huệ ngồi ở trên sô pha vẫy tay với cậu: "Ngôn Ngôn, lại đây ngồi đi."

Hứa Ngôn đi tới, đem chén đặt ở trên khay trà, Phương Huệ kéo qua tay cậu, tỉ mỉ chăm chú nhìn khuôn mặt của cậu, qua rất lâu, mới nhẹ giọng nói: "Làm sao lại gầy nhiều như vậy chứ..." Âm cuối có chút nghẹn ngào, viền mắt cũng ửng đỏ.

"Vậy con sẽ về nhà ăn cơm nhiều hơn, mẹ nuôi con béo lên một chút." Hứa Ngôn hai tay ôm lấy vai bà, tận tình an ủi.

Khoảng chín giờ tối, Hứa Ngôn và Hứa Niên ra khỏi nhà, khi cửa mở ra, gió lạnh thổi thẳng vào mặt, hai anh em không hẹn mà đứng chắn trước mặt Phương Huệ bảo bà đừng ra ngoài. Mái tóc rối ở một bên mặt của Phương Huệ bị thổi tung lên, vẫn là khuôn mặt tao nhã và quyến rũ đó, bà đã được bảo vệ cẩn thận, ngoại trừ Hứa Ngôn, người đã phản bội bà. Bà nhìn vào mắt Hứa Ngôn và hỏi: "Ngôn Ngôn, năm nay con sẽ đón năm mới ở nhà chứ?"

Hứa Ngôn vén một lọn tóc ra sau tai cho bà, cười nói: "Sẽ thế, sau này đều sẽ đón năm mới ở nhà"

Cậu cảm thấy may mắn, khi có một người mẹ có thể biểu đạt trọn vẹn sự dịu dàng và tình yêu thương, vì vậy Hứa Ngôn chưa bao giờ keo kiệt trong việc bày tỏ tình cảm của mình, mặc dù cậu không nhận được bất kỳ kết quả nào từ người đó, nhưng ít nhất cậu sẽ luôn có một trái tim trong sáng.

Xe chạy ra khỏi cổng hoa viên, Hứa Ngôn quay đầu lại vừa vặn nhìn thấy rèm cửa phòng làm việc lầu hai có một khe hở, rèm cửa nhanh chóng được đóng lại lần nữa, chỉ để lại rèm cửa khẽ lay động.

Sau khi Hứa Niên đưa Hứa Ngôn đến tiểu khu, hắn liền quay đi tìm tỷ tỷ mình, Hứa Ngôn đi thang máy lên lầu, và ở hành lang, cậu đụng phải một người hàng xóm – một bà chủ cửa hàng hoa rực rỡ tên là Ngu Tuyết, đang thướt tha đến thang máy. Cô ấy mặc một chiếc áo khoác lông màu xám, bên trong có một chiếc áo xẻ cổ sâu đến thắt lưng, Hứa Ngôn chỉ cần nhìn vào đã rùng mình vì lạnh.

"Đây là chồn..." Hứa Ngôn nói.

"Aiya, là đồ nhân tạo, ai lại nhẫn tâm đi thương tổn động vật nhỏ chứ" Ngu Tuyết đứng trước Hứa Ngôn xoay một vòng, hỏi cậu, "Có đẹp không?"

"Đẹp" Hứa Ngôn lo lắng giúp cô kéo áo lông che ngực, nói: "Mặc kín vào, lạnh lắm, đừng để bị cảm"

Ngu Tuyết hất tay cậu ra: "Cậu thì biết cái gì chứ! Đồ trai thẳng"

Hứa Ngôn ngậm miệng, cậu không dám đồng ý bừa với cái danh hiệu trai thẳng này.

"À đúng rồi" Ngu Tuyết như chợt nhớ ra điều gì nói: "Người đàn ông hôm nay đợi cậu ở cửa nhà làm gì vậy? Cậu không phải là làm việc cho một tạp chí sao? Anh ta có phải là diễn viên còn chưa ra mắt không? Người mẫu?"

Hứa Ngôn nói: "Cho vay nặng lãi"

"Vớ vẩn." Ngu Tuyết lấy trong túi Gucci nhỏ ra một chiếc gương trang điểm, vừa kiểm tra trang điểm mắt vừa nói: "Sao lại có người cho vay nặng lãi đẹp trai như thế, lại còn tận tâm. Tôi hỏi WeChat của anh ta, anh ta còn nói mình không còn độc thân."

Trái tim của Hứa Ngôn lỡ một nhịp, cậu hiểu rằng điều này có nghĩa là Thẩm Thực và Thang Vận Nghiên đã quay lại rồi.

"Tôi chỉ là không hiểu vì sao lại chờ trước cửa nhà một người đàn ông là cậu chưa, lúc ba giờ sáng tôi đi uống rượu trở về, anh ta vẫn đứng ở chỗ này, lạnh chết mất."

"Cái gì...?" Hứa Ngôn có chút không phản ứng kịp, "Ba giờ?"

"Đúng vậy, doạ tôi sợ chết khiếp, tôi hỏi anh ta đang làm gì, anh ta nói đang đợi ai đó, tôi suýt chút nữa đã gọi cảnh sát rồi, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt anh ta, ayy..." Ngu Tuyết ôm ngực, "Đẹp trai như vậy, đáng tiếc không còn độc thân, đúng là có duyên không phận mà"

Nói xong, cô hôn gió Hứa Ngôn một cái rồi rời đi, Hứa Ngôn vẫn đứng đó bất động, cậu vốn tưởng rằng Thẩm Thực đã ra ngoài lúc 5 giờ 30 là để gặp Thang Vận Nghiên, nhưng lúc này cậu không ngờ rằng ba giờ sáng đã đợi ở đây — Thậm chí có thể đã đợi ở trước cửa sớm hơn, là tại vì sao?

Bộ quần áo luộm thuộm, đôi mắt thâm đen, dáng vẻ mệt mỏi, nói là đón cậu tan làm... Bây giờ nghĩ lại, Hứa Ngôn mới phát hiện mình thật sự không hiểu.

Kỳ thật cậu từ lúc lần đầu tiên thấy Thẩm Thực sáng sớm đã đợi trước cửa nhà cậu đã không hiểu được, cậu cho rằng mình đã chưa nói rõ ràng, nhưng cho dù cậu kiên quyết nói kết thúc, nói không thích, Thẩm Thực vẫn đến, hết lần này đến lần khác.

Hứa Ngôn cảm thấy sợ hãi, nếu tất cả những điều này đều xuất phát từ việc Thẩm Thực cảm thấy không quen, thì cậu chỉ có thể nói rằng những năm qua quả thực cậu đã làm quá xứng chức bảo mẫu rồi, dẫn đến việc sau khi từ chức nam chủ nhân vẫn nhớ mãi không quên.

Cậu tự giễu mà cười nhẹ một tiếng, móc chìa khoá mở cửa, điện thoại di động đột nhiên vang lên, là Thang Vận Nghiên. Hứa Ngôn nhìn chằm chằm màn hình 3 giây sau đó nhấn nhận cuộc gọi, đầu dây bên kia điện thoại có chút ồn ào.

"Chloe?"

"Hứa Ngôn, xin lỗi muộn như vậy rồi còn làm phiền cậu, nhưng mà...Thẩm Thực uống say rồi"

"Ồ" Hứa Ngôn cúi đầu, ngón tay ma sát chìa khoá của, cậu bình tĩnh hỏi lại, "Cho nên tìm tôi có chuyện gì không?"

"Cậu có thể qua đây..."

"Nghiên Nghiên (1)..." Thang Vận Nghiên còn chưa nói xong, Hứa Ngôn đã nghe thấy giọng nói say khướt mơ hồ của Thẩm Thực gọi lên một tiếng.

(1): Đáng nhẽ chỗ này Thẩm Thực gọi là Ngôn Ngôn (言言) nhưng Hứa Ngôn nghe thành Nghiên Nghiên (妍妍), tuy nhiên bản raw thấy để là 妍妍 (Nghiên Nghiên) nên mình vẫn giữ là Nghiên Nghiên.

Thật giống, quả thực rất giống, giống hệt như đêm sinh nhật của Thẩm Thực bốn năm trước, trong căn phòng tối om, sau khi bọn họ hôn nhau kịch liệt, Thẩm Thực cũng gọi lên một tiếng như vậy. Hứa Ngôn lúc đó còn ngu ngốc nghĩ rằng bản thân đã được xác định, nhưng thực tế Thẩm Thực đã gọi tên người khác.

Nhưng cũng còn tốt, người Thẩm Thực muốn hôm nay đang ở bên cạnh anh, không phải là kẻ mạo danh thế thân lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn nữa, là Nghiên Nghiên người mà anh đã bỏ lỡ trong một thời gian dài.

"Thật xin lỗi Chloe, tôi và Thẩm Thực không còn liên quan, cô đừng để trong lòng" Hứa Ngôn cười nói, "Tửu lượng của Thẩm Thực cũng không tệ, đợi anh ấy tỉnh rượu là được. Tôi bên này có chút việc, cúp máy trước, ngủ ngon"

"Khoan dã, để Thẩm Thực nói chuyện với cậu" Thang Vận Nghiên đặt điện thoại di động đưa đến bên tai Thẩm Thực, "Thẩm Thực, nói chuyện."

Thẩm Thực rũ mắt, trầm mặc một lát, liền gọi một tiếng: "Ngôn Ngôn"

Hứa Ngôn thừa nhận, khi nghe thấy hai từ này, da đầu cậu có chút tê dại, cậu nghĩ nếu anh thực sự gọi tên mình thì tốt biết mấy, nhưng đáng tiếc không phải vậy. Cậu nói, "Tôi không phải là Nghiên Nghiên"

"Cậu phải" Thẩm Thực có chút cố chấp khẳng định.

"Tôi không phải" Hứa Ngôn lạnh nhạt nói, "Đừng quấy rầy tôi nữa"

Cậu dứt khoát cúp điện thoại, Thẩm Thực cúi đầu gọi cậu một lần nữa: "Hứa Ngôn." Nhưng đã không còn thêm câu trả lời nào.

Thang Vận Nghiên rút tay lại, im lặng nhìn giao diện cuộc gọi đã kết thúc, vài người bên cạnh cô ấy nhìn nhau với vẻ thất thần, một trong số họ là Kha Tuần, bạn học cấp ba có mối quan hệ tốt với Thẩm Thực, hôm nay hẹn Thẩm Thực tán gẫu, biết rằng anh ấy cũng đang cùng một thành phố, mọi người liền hẹn nhau gặp gỡ, nhưng không ngờ rằng Thẩm Thực lại uống say trước thành cái dạng này.

"Thẩm đại thiếu gia à" Kha Tuần nắm lấy bàn tay dán đầy băng gạc của Thẩm Thực, chân thành hỏi: "Cậu đang tìm Nghiên Nghiên nào? Chẳng phải Thang tiểu thư đang đã ở trước mặt cậu sao? Nếu cậu không tìm cô ấy, cậu phải gọi tên đầy đủ ngay từ đầu, nếu không Ngôn Ngôn kia sẽ bị hiểu lầm"

Thang Vận Nghiên bất lực thở dài, cô nhấp một ngụm rượu, tháo túi xách của mình ném vào trong lòng ngực Kha Tuần, đứng dậy và đặt tay lên lòng bàn tay của anh chàng lai đẹp trai đã nhìn cô cả buổi tối hôm nay. Đối phương lịch sự hôn lên mu bàn tay cô, nắm tay dẫn cô lên sàn nhảy.

Kha Tuần nhìn bóng lưng tiêu sái của Thang Vận Nghiên, rồi nhìn Thẩm Thực đang dựa vào ghế sô pha với ánh mắt uể oải, cuối cùng anh đặt ly rượu vào tay Thẩm Thực, nắm cổ tay anh và cụng ly với mọi người, nói: "Ngôn Ngôn rồi sẽ có, nhất định sẽ có, Thẩm Thực cậu có cái gì muốn mà không đạt được, lần sau nhất định sẽ tốt hơn."

Thẩm Thực nằm úp trên bàn nhắm mắt lại, bên tai ồn ào, cảm thấy cổ họng đau rát, mu bàn tay, cổ tay, cả ngực tất cả đều đau đớn, hỗn hỗn loạn loạn, nhưng trong đầu Hứa Ngôn lại luôn hiện lên, rất nhiều rất nhiều lần.

"Không có người sau..." Thẩm Thực say khướt lẩm bẩm, "Cậu ấy là tốt nhất"