Thâm Thâm Lam

Chương 29: Xa lánh




Tác giả nhắn lại :

Con người thuộc hai thế giới thật có thể cùng một chỗ sao?

Đinh Tiếu Tiếu rõ ràng cảm thấy Bùi Trạch Viễn không giống với trước. Anh đang trốn tránh cô.

Mỗi ngày 7 rưỡi, cô đi ra khỏi cửa, không thấy anh như mọi khi xuất hiện cùng, anh đã tới công ty từ sớm. Tới công ty, trên mặt anh lúc nào cũng mỉm cười dịu dàng, thế nhưng, ánh mắt lại chẳng bao giờ nhìn cô, thỉnh thoảng đụng phải nhau thì không quá 3 giây anh sẽ rời đi ngay. Mà cô nói bóng gió, anh vẫn chỉ mỉm cười, nhàn nhạt không đáp lại. Dường như những lời ám chỉ đó của cô đều trong vòng dự liệu của anh, anh không hề dao động, tâm tư lại bình tĩnh như trước kia, vô luận ám chỉ làm sao anh cũng chỉ mỉm cười.

Thì sai là anh cố gắng thay đổi thói quen. Tiếu Tiếu không biết anh vì cái gì, chỉ thấy anh đang kiềm tâm tư xuống, trong đôi mắt thẫm kia làm cho cô càng thấy kì lạ lùng, rốt cuộc anh phải chịu áp lực gì?

Tiếu Tiếu quyết định điều tra cho rõ ràng.

Ngày hôm nay tan ca 1 chút, đúng giờ cô theo anh ra cửa công ty. Cô mau theo đi ra ngoài, thấy thang máy có nhiều người đứng đợi cửa, Tiếu Tiếu lặng lẽ đứng ở phía sau anh, anh không có phát hiện ra cô.

Anh rời công ty, nhưng không đi xe bus như trước mà lại chặn 1 chiếc taxi và leo lên đó. Tiếu Tiếu liền nhanh chóng chặn chiếc xe đang chạy tới, cô thực muốn xem anh đang làm cái gì?

Nhìn thấy xe anh di chuyển tới dưới sân nhà Kiều Tú Viện, cô rốt cục hiểu rõ. Hóa ra mấy ngày nay tan ca xong anh đều tới nhà cô ta, thảo nào ngày nào tới tận đêm khuya cô mới nghe thấy anh trở về. Anh ở đó tránh cô, không ngờ anh ở nhà cô nàng đó tránh cô. Tiếu Tiếu tức giận đấm vào ghế tựa, tài xế cau mày nhìn cô, cô tức giận trừng mắt tài xế, hung dữ nói “ đường Đài Bắc”.

Tiếu Tiếu ngồi trên sô pha, nôn nao cả 1 buổi tối, nghĩ thế nào cũng không hiểu, vì sao Bùi Trạch Viễn cư nhiên còn có thể lạnh nhạt với cô như không có việc gì vậy, anh không phải đã biết rõ cô đã động tâm với anh rồi sao? Vậy vì sao còn muốn trốn tránh cô. Cô nàng kia trách anh, anh liền nhẹ nhàng là sao? Anh thế nào có thể như vậy, rõ ràng không thương nữ nhân kia, nhưng vẫn muốn ràng buộc với cô ta cùng 1 chỗ.

Cô cứ như vậy cả đêm ngồi suy nghĩ, miên man suy nghĩ, càng nghĩ càng nôn nao. Đêm nay nhất định cô phải hỏi cho rõ ràng, anh rốt cuộc muốn thế nào?

Nhin lên tường đồng hồ chậm rãi chỉ hướng 11h30, anh thế nào vẫn chưa trở về? Trước đây anh đưa cô về nhà, muộn nhất là 11h30 về đến nhà, vì sao ngày hôm nay lại không như vậy? Nghĩ trong lòng lại phát bực, cô ngày nào cũng như con cú đêm, phí thật nhiều thời gian, tuyệt đối không thành vấn đề, cô không tin anh không trở về.

12h30, anh vấn chưa trở về, trong lòng cô có chút sốt ruột, khó có thể như vậy, anh vẫn ở bên đó với cô ta suốt, không thể nào nha, Kiều Tú Viện không có khả năng khiến anh qua đêm tại nhà cô ta.

Rốt cục, 12h40, âm thanh mà cô trông chờ đã lâu vang lên. Anh đã trở về.

Tiếu Tiếu gần như vừa nghe thấy âm thanh, lập tức từ sô pha nhảy dựng lên. Xỏ dép vào, chạy ra mở cửa. cửa vừa mở ra, quả nhiên, thấy bóng lưng anh đối diện, vẫn còn mang chiếc máy tính theo người “ Bùi Trạch Viễn!” Tiếu Tiếu vội vàng gọi anh, thấy thân hình anh dừng 1 chút, nhất định anh không ngờ tới, muộn thế này, cô còn chờ anh sao.

Tiếu Tiếu tiến tới, chặn ngang anh “ Sao anh muộn như vậy mới về?”

Bùi Trạch Viễn mỉm cười nhìn cô, trong mắt không có 1 chút biểu tình dư thừa “ Đi vào nói, đừng làm phiền người khác”. Anh bình tĩnh đẩy cửa ra đi vào.

Tiếu Tiếu không 1 lời nhanh chóng đem bản than theo anh vào nhà. Thấy anh vào phòng tắm, cô biết anh về nhà đầu tiên nhất định phải tắm. Cái thói quen này không thay đổi, vậy vì sao thói quen khác phải thay đổi.

Cô ngồi lún xuống thật sâu tại sô pha, ánh mắt vẫn dõi theo hình ảnh của anh. Nhìn anh đang pha 2 chén trà ngồi ngay đối diện. Anh mệt chết đi, cô nhìn ra được ngay, đôi mắt hõm vào thật sâu. Thấy anh như thế này, lòng cô đột nhiên co rút đau đớn 1 trận. Anh vì sao lại mệt như vậy. Chẳng nhẽ chỉ là để trốn tránh cô sao?

Tiếu Tiếu vẫn nhìn, không có lên tiếng, Bùi Trạch Viễn liền lên tiếng trước “ Có chuyện gì sao?”

Tiếu Tiếu vẫn nhìn trằm trằm anh, trong áng mắt lộ vẻ nghiên cứu dò xét, anh thật có thể coi như không có việc gì?

“ Hiện tại đã khuya lắm rồi, nếu như không có việc gì, chúng ta ngày mai còn phải đến công ty bàn bạc nữa”. Bùi Trạch Xa mỉm cười nhẹ nhàng tiễn khách.

“ Anh đây là có ý tứ gì vậy?” Tiếu Tiếu lạnh lung trừng mắt nhìn anh.

Bùi Trạch Xa trong ánh mắt có ý cười không ngớt “ Anh chỉ muốn mau chóng hoàn thành hạng mục”

“ Em quan tâm gì hạng mục của anh chứ?” Tiếu Tiếu cơn tức giận bốc lên “Em chỉ muốn hỏi anh, vì sao phải trốn tránh em?”

Anh nhướn mày khẽ cười “ Anh không có.”

Tiếu Tiếu hung dữ nhảy đến trước mặt anh, lớn tiếng chỉ trích “ Có! Nếu như không có, anh vì sao phải ngày nào cũng dậy sớm ra ngoài, đi làm thì 1 câu cũng không nói với em, buổi tối tan tầm không trở về nhà luôn, đến tận nửa đêm mới chịu quay về. Thói quen trước đây của anh đều không phải như vậy.”

Bùi Trạch Xa vẫn mỉm cười, trong mắt nhẹ nhàng trầm xuống “Anh chỉ là muốn nhanh chóng hoàn thành hạng mục này.”

“ Anh hoàn thành hạng mục chính là mỗi ngạy chạy đến nhà cô ta ở đó cả tối đi?” Tiếu Tiếu không để cho anh có đường sống, đừng tưởng cô không biết anh đang làm cái gì.

Bùi Trạch Viễn sửng sốt, anh không nghĩ rằng cô cư nhiên theo dõi mình. Trong lòng cười khẽ, aiz, đối với Đinh Tiếu Tiếu, chuyện gì đều cũng có thể mà.

“Anhchỉ muốn âm tâm làm việc “. Anh nhàn nhạt giải thích. Ngụ ý, chính là nói anh không làm được gì khi ở nhà, tránh cô quấy rối anh sao?

“ Bùi Trạch Viễn” Tiếu Tiếu tức giận tới gần anh “ Rốt cuộc anh muốn thế nào?”

“ Đinh Tiếu Tiếu” Trạch Viễn dùng giọng ôn hòa, nhẹ nhàng nói “Chúng ta có thể cùng nhau hoàn thành hạng mục này hay không, đây dù sao cũng liên quan đến lợi ích công ty cha em.”

Tiếu Tiếu híp mắt liếc anh, trong lòng không biết đang nghĩ gì, dường như muốn nhìn thấu anh “ Sau đó thì sao? Hoàn thành xong thì sao? “ Anh liệu có thể lại cùng với cô như trước?

“ Sau đó, chúng ta đường ai người ấy đi. Có lẽ còn có thể làm bằng hữu.” Tiếu Tiếu nghe thế, thực hận không thể tiến đế đánh cho anh 1 trận được, cư nhiên anh có thể nói như thể lý thường nên làm vậy, nụ cười bất biến trên gương mặt anh khiến trong lòng cô càng như phát hỏa.

Trong mắt cô như phun lửa, hơi híp lại, chậm rãi tới gần, từ trên cao trừng mắt nhìn xuống anh “ vì sao?” cô muốn biết vì sao anh lại muốn quay về bộ mặt giả dối đó, đem toàn bộ con người thật lần nữa cất dấu.

Bùi Trạch Viễn. kéo cô ngồi đối diện anh, nhàn nhạt cười nói “ Tiếu Tiếu. mỗi người đều có cuộc sống riêng. Không thể tỏa sang bởi vì chính khát vọng, áp lực yêu cầu người khác phải thay đổi. Gần đây, anh chính xác đã bị em hấp dân, trên người em tỏa ra ánh sáng chói lóa, thực sự khó có thể bỏ qua.” Anh bình thản nói, như là đang nói 1 người với anh không hề có quan hệ. “ Thế nhưng, anh biết chính bản thân theo đuổi cái gì. Anh chỉ muốn yên ổn, không muốn thay đổi.” thấy Tiếu Tiếu định mở miệng, anh khoát tay nhẹ nhàng, ý bảo cô nghe anh nói hết đã.

“Em rất đường hoàng, là 1 cô gái rất cá tính, điều em mong muốn đó chính là 1 mối tình mãnh liệt, em cần phải có người làm điều đó cùng em. Đánh tiếc anh không thể, anh không thể có thói quen to gan tự do buông thả như em, anh thích chính là bình tĩnh, yên ổn và Tú Viễn có khả năng cho anh điều này.” Bùi Trạch Viễn mỉm cười nhìn cô, không có lần nữa tránh ánh mắt ấy.

“ Anh chỉ hy vọng, chúng ta có thể làm bằng hữu tốt, anh tin em có năng lực tìm người thích hợp với em.” Bùi Trạch Viễn cười chúc phúc, đúng vậy, hạnh phúc này chỉ có thể thuộc về người khác, anh không có quyền gạt bỏ bản thân. Thế nhưng vò sao tâm lại có chút mất mát.

“ Đây chính là kết luận của anh? Anh muốn cùng em làm bạn tốt?” Tiếu Tiếu không dám tin trừng mắt nhìn anh, anh cư nhiên cự tuyệt cô?

Bùi Trạch Viễn biết cô không thể nào chấp nhận, nhưng đây là quyết định tốt nhất cho cả 2, đã biết không thể nào hòa nhập được thế giới của cô, bất luận thế nào cũng sẽ không cho cô huyễn hoặc “ Chúng ta chỉ có thể là bạn tốt.”

Tiếu Tiếu tức giận gạt tay anh “ Ai muốn làm bạn tốt của anh, em thích anh, anh cũng phải thích em.”

Trạch Viễn mỉm cười, thế nhưng trong mắt anh chất đầy tia sủng nịnh, anh đem cô giống như trẻ con đang cáu gắt. cô nổi giận chỉ muốn xé xác anh “Em không cho phép anh tránh né, anh rõ ràng thích em đúng hay không?” Khát vọng trong mắt anh có thể cho cô một đáp án.

“ Tiếu Tiếu, anh thích em, đó cũng chỉ là tán thưởng, không có nghĩa là anh nhất định phải tiếp nhận em.” Anh tận lực vẫn duy trì bình tĩnh, không để trong lòng có 1 tia nhẹ dạ, bọn chọ không nên ở cùng 1 chỗ.

“ Vì sao không thể? Nếu như thực sự thích đối phương, kia nên phải cùng 1 chỗ. Vậy vì sao anh muốn cùng Kiều Tú Viện cùng 1 chỗ?” Tiếu Tiếu cũng không có khả năng lý giải, vì sao anh nói thích cô rồi lại không muốn ở 1 chỗ với cô.

“ Tú Viện là 1 cô gái tốt, bọn anh sau này sẽ kết hôn.” Trạch Viễn khẽ khép mắt, nhớ tới ánh mắt mong chờ của mẹ, anh nhẹ giọng tự an ủi bản thân, anh và Tú Viện mới nhất định cùng 1 chỗ với nhau.

“Anh không yêu cô ta, nhưng cũng không buông cô ấy, anh rất ích kỉ anh có biết không? Kia không chỉ có đối với cô ta ích kỉ và với chính bản than anh cũng thật ích kỉ, anh căn bản không trung thực với lòng mình.” Tiếu Tiếu coi thường sự dối trá thế này, rõ rành trong lòng không thương cô ta, nhưng lại chết vì cái gọi là trách nhiệm.

“ Tiếu Tiếu, có rất nhiều chuyện, đều không phải chỉ có tình yêu là được, trên đời còn có rất nhiều cuộc hôn nhân cùng trách nhiệm” Trạch Viễn biết trong ánh mắt cô chính là sự xem thường, kia chính là sự khác nhau của bọn họ trong lúc ấy, cô có thể để chính bản thân cảm nhận, thế nhưng, anh lại không được, anh còn có rất nhiều ánh mắt mong chờ nhìn vào mình, mà tâm anh không thể bỏ qua được những….thân thiết này.

“Em không hiểu, thích là thích? Vì sao phải có nhiều chuyện như vây., phải để ý đến ánh mắt người khác sao?” Cô không thể lý giải, anh vì sao không thể sống dễ dàng chút điểm, chân thực mà đối diện với chính tâm tư bản thân.

“ Tiếu Tiếu, anh mong muốn chúng ta còn có thể làm bằng hữu.” Bùi Trạch Viễn mìm cười nhàn nhạt, nhin sự hoài nghi trong mắt cô, tâm anh thiếu chút nữa lại có tia dao động.

Tiếu Tiếu đột nhiên đưa tay ra ôm vai anh, môi cũng thượng trên môi anh, cô không tin, không tin, rõ ràng thích nhưng có thể làm bộ không thích? Cô cố sức hôn anh, ôm thật chặt cổ anh, thân thể cũng kề sát trên người anh.

Trạch Viễn mở to mát, mí mắt chậm rãi khép lại, trong lòng kìm nén, không cho tâm lộ ra nửa phần, môi bất luận điều gì cũng không hề đáp lại, tùy ý cô cố sức khiêu khích anh, anh cũng không có đáp lại. Nhưng phóng tại bên người 2 tay chậm rãi nắm chặt lại, tuyệt đối không thể ôm cô.

Hồi lâu, Tiếu Tiếu mới chậm rãi dời môi, trong mắt lóe lên tia nghi hoặc, vì sao anh không có phản ứng? vô luận cô nhiệt tình thế nào, nhưng anh vẫn giống như người băng, không nhúc nhích, không có đáp trả cô điều gì bất luận cái gì? Tiếu Tiếu theo dõi anh chặt chẽ, trên mặt chính là sự bình tĩnh, nụ cười chết tiệt kia thế nào còn đọng trên môi.

Lẽ nào anh thực sự một chút cũng không động tâm, không đúng, Tiếu Tiếu đột nhiên đưa tay đặt lên giữa ngực anh, tim đập rất mãnh liệt, trong lòng cô rất vui vẻ, chỉ biết là anh không phải 1 chút phản ứng cũng không có “ Anh xem, tim anh đập rất nhanh.”

Trạch Viễn cầm lấy tay cô cười khẽ “ Khó thở, đương nhiên là tim sẽ đập tăng nhanh.” Nét mặt bình tĩnh ấy đánh tan toàn bộ sự đắc ý của Tiếu Tiếu.

Anh nhẹ nhàng đỡ cô dậy, mỉm cười nói “ Tiếu Tiếu, trở về đi. Trở về thế giới chỉ thuộc về em đi thôi.”

Tiếu Tiếu nhìn ánh mắt vui vười của anh, trong lòng vẫn vô phương vô kế, mấy hôm trước còn thấy trong mắt anh có tia chấn động, vì sao hiện tại lại bình tĩnh như vậy, đối với cô không hề có phản ứng. anh chính là không tiếp nhận cô, vì sao, vì sao? Vấn đề này Tiếu Tiếu có trăm nghìn thắc mắc, nó làm tâm trí cô rối loạn như tê dại.